Tứ Thời Điềm Viện

Chương 16: Huyện Tương Vân



EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)

***

Huyện Tương Vân tuy không quá lớn nhưng lại là nơi giao thông với bốn phương, phố xá tấp nập xe ngựa, thương nhân từ Nam ra Bắc đều dừng chân tại nơi đây.

Vừa vào thành hai người đã vội nói lời chia tay Lý Nguyên, xe lừa mới đi được mấy bước mà Lý Nguyên đã quay đầu hai lần, ông dặn đi dặn lại trưa nay sẽ gặp nhau ở gốc cây liễu thì mới yên tâm.

Hai đứa trẻ gật đầu, chờ xe lừa đã đi xa chúng mới quay đầu nhìn nhau.

Hạ Ý cười, ngẩng đầu hỏi hắn: "Huynh chưa nói cho muội huynh lên huyện làm gì đâu nhé?"

Hắn chỉ vào trước vạt áo mình, cười đáp: "Gửi thư."

"Ơ? Huynh hỏi cha bao giờ đến đón ấy hả?"

"Ừ, nhưng mà vẫn còn nhiều người khác nữa." Hắn nhìn đường phố rồi hỏi nàng, "Muội biết tìm người đưa thư ở đâu không?"

"Việc này..." Nàng lắc đầu, hình như cha nàng chưa đi gửi thư bao giờ.

Thực ra hắn cũng không trông mong ở nàng quá nhiều, đành tìm một người bán hàng rong để hỏi. Gã quan sát thiếu nam thiếu nữ trước mặt, ai nấy đều sáng sủa xinh xắn, đôi mắt lại hệt như một khuôn đúc ra, thế nên thầm đưa ra kết luận hai người là huynh muội.

Trùng hợp thay hắn là người trong huyện nên biết khá rõ, hắn hồ hởi hỏi Cảnh Thâm mấy câu: "Còn phải xem thử cậu muốn gửi thư đến đâu nữa, nếu gửi gần thì sang phía Nam huyện tìm Chúc lão tam, y là người đáng tin nhất huyện Tương Vân. Nếu định gửi xa thì giờ này là thời điểm đẹp nhất, vào mấy khách điếm trong thành nhờ vả thương nhân nào đó là xong, tốc độ cũng nhanh hơn người đưa thư bình thường, nhưng ta nghe nói sẽ tốn nhiều ngân lượng hơn, nếu gặp người xấu thì có khi còn bị lừa sạch sành sanh nữa cơ..."

Gã bắt đầu lải nhải không dứt, khi đã biết được thông tin cần nghe, Cảnh Thâm móc chiếc túi cất trong ngực ra lấy vài miếng bạc vụn cảm ơn hắn.

Người bán hàng rong bị bỏ lại phía sau ngạc nhiên trợn tròn mắt... Hắn đã làm gì mà có ngân lượng từ trời rơi xuống thế này?

Gã vội vàng gọi hai người lại nhắc nhở chân thành: "Mấy ngày nay trong huyện lộn xộn lắm, kẻ cắp vô số, hai huynh muội các cậu nhớ giữ kĩ tiền bạc."

Cảnh Thâm đáp lại hắn ta, dẫn "tiểu muội" đến khách điếm lớn nhất huyện - Tương Vân Lâu.

Giữa việc tìm người đưa thư và tìm thương nhân giao thư hộ, tất nhiên hắn sẽ chọn vế sau.

Sau khi đi cùng hắn một đoạn đường dài, Hạ Ý nhíu mày nghiêng đầu nhìn gò má Cảnh Thâm. Trông hắn dạn dĩ lắm, gặp ai cũng tươi cười hỏi đường, họ nhanh chóng đến được Tương Vân Lâu... Thật ra nàng biết rõ Tương Vân Lâu lắm nhé, nhưng hắn lại chẳng thèm hỏi nàng câu nào.

"Muội đứng đây chờ ta một lát, được không?" Cảnh Thâm nhỏ giọng hỏi.

Nàng hiểu nên đã gật đầu, dõi mắt nhìn hắn theo tiểu nhị lên lầu, đến khi bóng lưng ấy hoàn toàn biến mất nàng mới quan sát xung quanh, ai ra ai vào nàng đều nhìn kỹ. Thoáng thấy đằng xa kia có một nam nhân áo trắng đang ngồi rót rượu, khôi ngô trắng trẻo, đẹp không tả được.

Tiếng đàn ca hát xướng vang lên từ con ngõ bên cạnh, âm thanh ngắt quãng hòa lẫn với tiếng rao hàng đầu phố len lỏi vào Tương Vân Lâu...

Khách khứa ra vào nườm nượp, Hạ Ý dời mắt khỏi nam nhân nọ rồi nhìn những người khác, bất thình lình bị một gã đàn ông râu ria xồm xoàm trừng mắt, chắc hẳn gã ta nghĩ nàng là mấy đứa nhóc ăn cắp vặt nên mới làm thế, Hạ Ý sợ tới mức không dám nhìn thẳng hắn nữa. Nhìn lên lầu, nàng chạm phải ánh mắt của Cảnh Thâm, hắn bước ra từ một căn phòng rồi dựa lên lan can vẫy tay chào nàng, hình như còn cười một cái, sau đó quay người về phòng.

Sao huynh ấy lại vòng ngược lại? Lẽ nào ra đây chỉ để nhìn nàng thôi đấy hả?

Suy nghĩ ấy đã tiếp thêm sự an tâm cho Hạ Ý, song nàng không dám liếc lung tung mà chỉ nhìn cầu thang chăm chú để chờ Cảnh Thâm.

Thế nên khi Cảnh Thâm mở cửa bước ra một lần nữa thì được chiêm ngưỡng cảnh tiểu cô nương ngồi chờ hắn một cách tội nghiệp, lòng hắn dịu xuống, vì muội muội đã lớn nên trông thuận mắt thế này sao?

"Để muội chờ lâu rồi." Hắn nhanh chân đến trước mặt nàng, thấy tiểu nhị cũng đi theo nên hắn lấy bạc vụn cho hắn ta, "Cảm ơn ngươi đã dẫn ta tìm Chu gia."

Tiểu nhị rạng rỡ nhận bạc, mặt mày nở hoa tiễn hai người ra cổng rồi mới nhảy nhót vào trong, ai ai cũng ngoái đầu nhìn hắn ta.

***

Sau khi đã ra Tương Vân Lâu, Hạ Ý hỏi hắn, "Mọi chuyện ổn thỏa rồi chứ?"

"Ừ, ngày mai ông ta sẽ lên đường vào kinh."

"Từ Tương Vân vào kinh thành thì mất bao lâu?"

"Khi ta ngồi xe ngựa đến thì mất đúng mười ngày." Hắn đáp lời nàng, cẩn thận nhìn ngắm Tương Vân.

Dọc đường phố tiếng rao hàng văng vẳng bên tai, bởi vì đang là cuối thu nên âm thanh được nghe nhiều nhất chính là từ các sạp bán hạt bạch quả rang và bánh ngọt, Tương Vân náo nhiệt đấy chứ.

Hạ Ý không mấy ngạc nhiên, nàng lắc đầu hỏi hắn đầy tò mò: "Khi nào ra ngoài huynh cũng mang theo nhiều ngân lượng vậy hả?"

Thật ra câu mà nàng muốn hỏi là, bình thường huynh đều xài tiền như vậy sao? Chỉ nhờ người ta dẫn đường thôi mà hắn cũng có thể cảm ơn bằng bạc vụn, càng khiến nàng khó hiểu hơn chính là hỏi đường mà cũng cho bạc.

Tuy thấy lãng phí nhưng nàng biết đây là tiền của người ta nên nàng chẳng có quyền gì để đánh giá. Qua việc này mà nàng nhận ra Cảnh Thâm còn giàu hơn nàng tưởng nhiều...

Nàng trầm ngâm nhìn hắn, lẽ nào huynh ấy là con nhà giàu có như sách nói đó sao?

Nghe vậy, thiếu gia nhà giàu Cảnh Thâm bật cười, số ngân lượng này được hắn mang theo phòng trường hợp khẩn cấp, bình thường hắn đi đâu cũng có Thập Lục theo sau lo toan chứ cần gì phải mang túi bạc nặng nề như thế này?

Nhưng tiểu cô nương nói nhiều thì hắn không thể chê ít, hắn che miệng ho khan: "Thỉnh thoảng thôi, do hôm nay phải lên huyện nên ta mới đem nhiều."

Thật ra hắn không nói dối, dù khi đến Nhược Lựu hắn chỉ đem theo một túi bạc nhỏ nhưng ở thôn cũng đâu có chỗ tiêu pha, thà rằng mang lên huyện xài còn hơn.

Hắn cúi người hỏi tiểu cô nương có muốn ăn gì không, nhưng Hạ Ý lắc đầu.

Làm gì có chuyện không muốn ăn, chẳng qua vì trốn cha đi chơi nên nàng chẳng có đồng nào trên người cả. Cảnh Thâm nhận ra điều này ngay tắp lự, hắn ghẹo nàng: "Ta ở nhà của muội nên muốn mua tặng muội vài món đồ ăn, không biết Hạ Ý muội muội nhận hay không nhận đây?"

Nghe hắn gọi nàng là "Hạ Ý muội muội", đôi tai nàng ửng đỏ, khuôn mặt cũng nóng bừng bừng, nàng lắc đầu rồi hỏi hắn với vẻ mong chờ: "Nói thật thì muội muốn đến tiệm sách... Huynh đi với muội được không?"

Chẳng phải nàng từng bảo không thích đọc sách à, lâu lâu mới lên đây một lần mà chỉ nghĩ đến tiệm sách là sao? Trông nàng có khác gì mọt sách không cơ chứ, mà hắn ghét đám mọt sách nhất trên đời đấy.

"Được rồi." Hết cách nên bèn đồng ý, hắn miễn cưỡng lê bước chân đến tiệm sách với nàng.

Khi đi ngang qua sạp bán hạt dẻ rang và quả ngô đồng rang, hắn kéo Hạ Ý lại: "Đi mệt quá, ta mua thứ gì ăn đi."

Không để nàng kịp nói gì thì hắn đã chạy đi mua một bịch hạt dẻ ngào đường dúi vào ngực nàng.

Khi ngửi thấy mùi hương thơm phức của hạt dẻ thì Hạ Ý đã chẳng thể nào lắc đầu từ chối được nữa... Gia tài nhà Cảnh Thâm chắc nhiều đến mức có thể mua hồ lô và hạt dẻ ăn không hết luôn ấy nhỉ?

"Đang nghĩ gì vậy?"

Nàng ôm túi giấy dầu nóng hổi vào lòng, lấy một hạt đưa cho hắn rồi nhỏ nhẹ nói cảm ơn, giọng nàng còn ngọt hơn cả hạt dẻ trên tay.

"Tiểu cô nương vào đây xem phấn mặt một lát nào?" Người phụ nữ trẻ tuổi đứng sau sạp bán đồ trang điểm nhiệt tình chào mời hai bọn họ.

Cô nương bán trang sức ở sạp bên cạnh nhướn mày: "Công tử cũng vào lựa trang sức cho muội muội đi, xem ở đây có nhiều đôi hoa tai ngọc trai xinh xắn chưa này."

Cảnh Thâm nổi cả da gà da vịt, đang định kêu Hạ Ý đi thì thấy nàng vẫn cứ nhìn đôi bông tai nọ chăm chú, hắn cười vì nàng ngốc quá.

Sau khi rời khỏi chỗ đó hắn mới giải thích cho nàng: "Ngốc ạ, thứ vừa nãy không phải ngọc trai thật đâu, toàn để lừa mấy tiểu cô nương như muội thôi."

Nếu nàng thích, đợi hắn về kinh rồi sẽ chọn mua cho nàng loại tốt nhất, dù sao nãy giờ đi cùng nhau ai cũng nghĩ nàng là muội muội của hắn, phải làm được chuyện gì đó như một người huynh trưởng thì mới xứng với cái danh này chứ.

Hạ Ý không vui khi nghe hắn chê nàng ngốc, nàng nói: "Muội đâu ngắm cặp đó, thứ muội ngắm là cặp hoa tai có hạt ngọc đỏ như hạt lựu cơ."

"Huống chi..." Nàng dùng một tay cầm túi hạt dẻ, tay còn lại sờ vành tai, "Huống chi muội chưa có lỗ tai nên sẽ không mua."

Nghe vậy Cảnh Thâm khẽ liếc tai nàng một cái, lúc trước ngồi giặt đồ hắn đã phát hiện nàng không xỏ lỗ tai, bây giờ nhìn lại lần nữa mới thấy tai nàng trắng mềm đáng yêu.

Nàng sắp cập kê rồi mà còn chưa xỏ khuyên tai sao? Cảnh Cừ đã xỏ khuyên tai từ mấy năm trước, ngay cả Cảnh Viên chỉ mới tám tuổi cũng đã có từ mùa đông năm ngoái...

"Ai lê nướng không? Lê nướng bổ dưỡng thơm ngon ngào ngạt hết chỗ chê đây, hãy để vị ngọt lấp đầy trái tim đi nào..."

Hai người vừa nói chuyện vừa băng qua một cây cầu đá, bên kia cầu có một ông bác bán lê nướng, giọng rao mạnh mẽ át hết tiếng của bà lão bán bánh hoa cúc ở bên cạnh.

"Muốn ăn lê nướng..."

Cảnh Thâm chưa kịp nói xong thì đã xảy ra chuyện, một cái bóng trắng lướt qua đẩy Hạ Ý ngã xuống, hạt dẻ nóng hổi vương vãi khắp mặt đất.

Thấy mình đụng trúng người khác nên y vội ngồi xuống đỡ tiểu cô nương dậy, hỏi han: "Chết mất, tiểu muội muội có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

Mông Hạ Ý đập mạnh xuống đất, đã thế còn ngồi trúng ngay một viên đá nữa chứ, nàng đau đến mức nước mắt ứa ra, lúc nàng ngước mắt lên thì trông thấy một chàng thư sinh trắng trẻo, tóc buộc lại bằng phát quan, trên người mang bộ xiêm y trắng.

Mắt nàng ầng ậc nước, Hạ Ý nhận ra y chính là người mà lúc nãy nàng gặp trong Tương Vân Lâu...

***

Tác giả có lời muốn nói

Anh Đào (đẩy kính): Sau mười mấy chương thì nam phụ đầu tiên (?) cũng lên sàn rồi!

Dịch Thực: Meo meo meo?

***

Editor

(Hạt bạch quả rang)

(Lê nướng)

(Bánh hoa cúc)