Tu Tiên Nhật Thường - Kỳ Lân Gia Đích Tạp Mao Phượng Hoàng

Chương 3



5.

“Lân nữ!”

Y phục của Bình Sở rách ra thành từng mảnh, ấn Phật lóe sáng trên cánh tay cường tráng của hắn, bất ngờ tấn công ta từ phía sau.

Ta quyết liệt đánh trả, rồi đánh cho hẳn rơi xuống hồ nước bên dưới, cơ thể hắn cũng đã bị trọng thương.

Nước trong hồ bị viêm hỏa đun sôi, giữa làn khói bốc lên, Bình Sơ loạng choạng bước lên thuyền, bất ngờ tấn công bọn người Long Vu.

“Dừng tay!”

Ta bay đến và gọi Long Vu: “Liên thủ cùng nhau gi.ế.t hắn đi!”

“Long Vu ca!”

Tiểu lục vĩ kêu lên một tiếng rồi trốn sau lưng Long Vu, trên chiếc thuyền nhỏ, Long Vu rất quan tâm đến việc có làm tổn thương đến cô ta không, vì thế nhiều người trong số họ cũng không dám động thủ.

Chưa đến một hiệp, thì đã bị Bình Sơ nắm bắt được mệnh nhục*, ánh mắt hắn đe dọa nhìn ta.

*mệnh nhục: việc quan trọng, người quan trọng

“Lân nữ, đừng làm trái tim ta tổn thương như thế.”

Khóe miệng Bình Sơ đỏ ngầu, nhưng hắn vẫn mỉm cười: “Cô không muốn ta nghiền nát con tiểu kim long mà cô vừa nhặt về chứ.”

“Long Vu ca.”

Lục vĩ lại bắt đầu khóc lên, ta bất ngờ đánh cho cô ấy một cú sau gáy rồi ném cô ấy cho người hộ vệ.

“Đưa cô công chúa hồ tộc của ngươi đi mau, chuyện tiếp theo không phải là chuyện ngươi có thể can thiệp được đâu.”

“Được!”

Hộ vệ Thanh hồ của Hồ tộc không phải là người kiêu ngạo, hắn đã nhanh chóng cõng chủ tử của mình trên vai rồi rời khỏi đây.

Xử lý ổn thỏa, ta mỉm cười nhìn hai người nam nhân đang kẹp nhau như bánh mì.

“Được rồi, ta đã đuổi hết những người không liên quan đi, ngươi hiện tại có thể gi.ế.t hắn rồi.”

“….”

“Sao thế, không dám?”

Ta nhìn liếc nhìn hắn rồi bật cười: “Chỉ là một con rồng thôi mà, ngươi nghĩ vì thế mà lão Long Vương trở mặt với gia đình ta à?”

“Ngươi là đánh giá thấp ta, hay là đánh giá thấp cha mẹ ta đây?”

Hắn không nói gì, dường như bị bộ dạng tàn nhẫn của ta làm cho hoảng sợ, ngay cả sắc mặt của Long Vu cũng trắng bệch.

“Nhưng mà ngươi đừng lo lắng…”

Ta nhếch môi an ủi Long Vu: “Sau khi hắn g.i.ế.t ngươi ta cũng sẽ g.i.ế.t hắn ngay lập tức, một mạng đền một mạng, cha ngươi sẽ không nói gì đâu.”

Tình cảnh hiện giờ đang rất hỗn loạn.

Bình Sở mở miệng định nói điều gì đó, nhưng ngay sau đó ta đã xen ngang vào trận chiến giữa hai người bọn họ.

Lướt ngang qua người Long Vu, ta lạnh lùng đâm hắn một nhát.

“Thật thiếu quyết đoán, ngươi mà cũng xứng đáng để so sánh với ta sao?”

Một luồng khí đen dày đặc từ trên cơ thể Bình Sở phân tán khắp nơi, ta đẩy Long Vu ra rồi dùng đao đâm vào tim Bình Sở lần nữa.

Ta muốn hắn c.h.ế.t, thì hắn nhất định phải c.h.ế.t

Ta chưa bao giờ nói đùa cả.

Những sợi chỉ máu trên khóe miệng từ đỏ đã chuyển sang đen, hai mắt cũng đỏ hoe, Bình Sở cười nói: “Cô thế này khiến ta làm sao tin vào nhân duyên trên Tam Sinh Thạch.”

“Đùa ư?”

Ta đâm thêm một nhát, hướng thẳng thanh đao vào trái tim của hắn và hỏi: “Nhân duyên? Ta và ngươi?”

“Ha…..hahahahahahahah…..”

Nụ cười của hắn từ bình thường đến điên cuồng, đôi môi đỏ tươi cong lên thành vòng cung rất khó nắm bắt được tâm ý:

“Nhưng ta thực sự rất yêu....Lân nữ….chi có sự điên cuồng này của cô, mới là người thê tử định mệnh của ta…”

Ta không buồn nghe thêm đoạn cuối.

Mũi đao của ta đã lập tức lấy mạng hắn.

“Không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa, làm sao ta có thể có mối nhân duyên với ngươi, chuyện này đã hỏi qua cha mẹ ta chưa? Họ đã ngồi canh giữ Tam Sinh Thạch suốt tám trăm năm để giúp ta tìm kiếm một người phu quân, ngươi muốn là định mệnh của ta, sao còn dám thu nhận nhiều nữ quỷ bên ngoài về làm thê thiếp?”

“Từ khi sinh ra phải được đưa đến nhà ta, cùng ta lớn lên thì mới phát triển mối quan hệ tình cảm được,”

Ta đưa chân lên đá vào hình bóng đang dần tan biến của hắn.

“Mơ mộng ít thôi, lo mà tu luyện đi, chờ sau khi đầu thai và trở nên mạnh mẽ hơn, thì hãy đến tìm ta để báo thù.”

6.

Ta rất hài lòng với buổi ngắm hoa đăng quanh hồ hôm nay.

Tâm trạng khá tốt, về đến nhà ta lấy ra một tấm vải dầu để lau chùi và bảo quản thanh đao yêu quý của mình, nhưng sắc mặt của Long Vu thì lại trông rất khó coi.

Hắn không chịu uống thuốc do ta đưa cho, ngồi một góc buồn bã, ủ rủ, không biết đang giận dỗi điều gì.

Nhưng việc đó không quan trọng, việc bớt đi một người trong danh sách khiêu chiến của ta mới là điều quan trọng nhất.

Ta nhảy cẫng lên sung sướng khoe với mẹ, tự hào nói với mẹ rằng ta còn giỏi hơn người lúc còn trẻ.

Sau đó bị người cho cắm đầu xuống mặt đất ngay trước cửa, làm ta trông giống như một cái cây suốt ba ngày.

“Đùa ư, lão nương khi còn sung sức nhất thì một mình có thể địch mười sáu đấy, ta đã kể ra chưa?”

Người nhấc chân lên, lấy một miếng trái cây đút cho cha: “Chàng có thấy dạo này con bé có hơi lơ đãng không, dám trốn ta ra ngoài vẫy đuôi* thế này nữa chứ.”

*vẫy đuôi: tỏ ra ngạo mạn.

“Ui cha, nàng lại dỗi rồi.”

Cha liếc nhìn ta rồi tiếp tục ăn trái cây: “Nàng chưa bao giờ ngừng cười được phải không, ai mà lại đi ghen tị với chú chim nhỏ xuất sắc của nhà chúng ta chứ, cũng chỉ có nàng suốt ngày đánh con bé lún cả xuống mặt đất, ta cũng cố gắng lắp đầy những lỗ hổng cho mẹ con nàng, nhưng cũng không thể theo kịp được tốc độ phá hoại của hai người.”

“Rõ ràng là chàng đã chiều hư con bé rồi.”

Mẹ vừa nói vừa véo vào mặt cha, hai người lại bắt đầu liếc mắt đưa tình lẫn nhau.

Ta khó khăn lắm mới kéo được đầu ra khỏi đó, nhanh chóng lẻn đi và chạy về viện tử* của mình.

*viện tử: sân nhỏ trong nhà

Nếu còn tiếp tục nhìn không chịu rời đi thì sẽ bị mẹ ta đánh vỡ cả địa tâm để đáp lại, người không cho phép bất cứ con người hay động vật nào ngoài mình nhìn thấy vẻ đẹp của cha ta.

Khi trở lại viện tử, ta nằm ra mặt đất, cắn răng chờ vết thương lành lại.

Long Vu vốn định giận ta đến ch.ế.t, nhìn thấy vẻ mặt khó coi của ta, không kìm lòng được mà ném vào người ta một lọ thuốc.

“Cô bướng bỉnh cái gì chứ, còn không phải không có thuốc.”

“Vậy thì ngươi còn bướng bỉnh gì chứ, cứ phải giận dỗi ta sao?”

Ta búng vào bình ngọc: “Đừng có nói với ta, ngươi tức giận vì ta đã đâm ngươi nha, đồ nhỏ mọn.”

“….Ta không thể tức giận sao!”

Hắn đập bàn đứng dậy: “Cô gả cho ta rồi, tại sao lại có thể làm tổn thương ta mà không hề chớp mắt chứ!”

“Ha ha?”

Những lời này làm ta kích động đến mức không thèm quan tâm đến vết thương của mình, đứng dậy ôm lấy cổ và nhìn hắn: “Ngươi ổn chứ, quả nhiên là muốn vào nhà ta?”

“Cô!”

Hắn càng tức giận hơn, một chân đá ta, rồi quay lưng đóng cửa không cho ta vào phòng.

“Con chim c.h.ế.t tiệt này, ta đáng ra không nên bận tâm việc này mới phải chứ!"

Hắn ta hét vào mặt ta, ríu rít còn giống con chim hơn cả ta.

Ta cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ lúc quay lại Long Vu đã bị ai đó tráo đổi, đột nhiên trong đầu hắn lại nghĩ đến ái tình?

Ta nhoài người nhìn vào khe cửa: “Long Vu? Long Vu?”

“Làm gì đấy! Ngươi muốn ta xin lỗi mà!”

Hắn tức giận đá bay cánh cửa: “Ta nói cho cô biết, ta không dễ bị đánh lừa như vậy đâu.”

“Sao ta phải lừa người?”

Ta gãi gãi da đầu rồi nói tiếp: “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, những người đầu óc toàn nghĩ đến ái tình thì sớm muộn gì cũng bị lừa đi đào rau dại trong khe núi thôi, vẫn là thể diện của hoàng thất Yêu giới các ngươi bị tổn hại.”

“…..Biến đi!!!”

Lần nay hắn còn mắng to hơn, như thể đang đấu tranh sinh tử với ta.

Chọc không nổi, đúng là chọc không nổi mà, nam nhân thật phiền phức.

Ta phủi hết bụi bặm trên ngươi, nhanh chóng chạy xuống núi, rồi đi tìm người để đánh nhau.