Tu Tiên Nhật Thường - Kỳ Lân Gia Đích Tạp Mao Phượng Hoàng

Chương 4



7.

Do vừa g.i.ế.t được tên ma tăng hách hách hữu danh*, nên ta rất tự tin đi khắp nơi để tìm kiếm đối thủ, nhưng mọi chuyện diễn ra không suôn sẻ cho lắm.

*hách hách hữu danh: tiếng tăm lừng lẫy, tên tuổi lẫy lừng.

Đại lão chiến lực dũng mãnh cũng không chịu nổi quá mười chiêu của ta, bị đánh cho tới Niết Bàn, những kẻ yếu đuối dưới kia không ai dám chiến đấu với ta.

Ta rơi vào tình trạng bối rối, tuyệt vọng, trời đất mù mịt, cuộc đời không có phương hướng.

“Hu hu hu…sao có thể…sao có thể không ai đánh nhau với ta được cơ chứ!!!”

Ta vừa khóc vừa bôi nước sốt mật ong lên người thú vương của ngọn núi này, vừa lẩm bẩm vừa ăn xong bữa tối.

Hầu linh thuộc hạ của thú vương bị dọa đến mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hắn run rẩy đưa khăn giấy cho ta, còn rất siêng năng dọn dẹp rác thải trong nhà bếp.

“Tôn thượng sao không đi xuống Minh phủ để mài giũa với các thượng tiên? Mấy năm gần đây có không ít thượng tiên lưu lạc xuống đấy để tu luyện phục hồi lại công lực, rất nhiều vị có thể làm đối thủ của ngài.”

Hầu linh rất thông minh, để dụ ta đi, miệng lẩm bẩm rất nhiều cái tên.

Ta rất cảm động, đến nỗi trước khi đi ta đã nện cho hắn lún xuống đất dùng làm phân bón cho hoa.

“Nhìn ngươi biết điều thế này, vậy thì ta sẽ không tính toán chuyện ngươi đã hạ độc ta đâu.”

Ta phủi phủi tay, đứng dậy rời đi, nhưng hướng đi không phải là Minh phủ, mà là Yêu giới.

Ta không dễ dàng gì mới có thể vùng vẫy bò ra khỏi tuyệt vọng, tại sao ta phải đau đớn quay lại nơi cũ lần nữa chứ?

Ta điên cuồng nhưng không tự làm khổ bản thân mình.

Có rất nhiều kẻ làm đối thủ, tại sao ta phải đến nơi đó nếu bản thân không muốn chứ?

Phải được bọn họ công nhận, lại một trận chiến nữa ư?

Hơn nữa, vẫn chưa đến lúc.

Ta tự cười chính mình, gạt bỏ hình bóng đó trong đầu, thả lỏng thần kinh tiếp tục tìm kiếm đối thủ tiếp theo.

Nhưng ta không ngờ rằng, số phận nghiệt ngã đến thế, ta đã cố gắng hết sức để không nhớ đến những chuyện đã qua.

Nhưng có kẻ chính là không tha cho ta.

Hút cạn máu và xương cốt của ta, thậm chí cả tro cốt sau khi ta ch.ế.t cũng muốn cho vào một chiếc hộp rồi treo trên tháp làm để làm đèn chiếu sáng.

Bọn họ cho rằng đây là lẽ phải, một sự hi sinh cao cả, ta nên thấu hiểu và phải mỉm cười để họ lợi dụng mình.

Nhưng ta không bị khuất phục…

Vì cái gì…

Ta và nhị thái tử đánh nhau, bị đánh cho tới mặt sưng vù, xấu hổ chạy về nhà, nằm xuống giường suy nghĩ từng chiêu thức của đối phương, tính toán những phương pháp hóa giải trong đầu.

Vô tình ngủ quên lúc nào không hay biết.

Trong giấc mơ, ta lại nhìn thấy người đó, hắn mặc phượng bào màu đen, chỉ vào một bông hoa màu đỏ và hỏi ta rằng có đẹp không.

Không chờ ta mở miệng, hắn đã túm lấy tóc ta và hỏi ta có lương tâm hay không, tại sao lại làm tổn thương Thanh Điểu, tại sao lại muốn bỏ rơi tộc nhân của mình.

Hắn nói ta đã sống sung sướng bấy lâu nay, đã đến lúc cống hiến cho gia tộc rồi.

Hắn nói mặc dù đã lừa dối ta, nhưng ta chưa từng quan tâm đến cái c.h.ế.t của chính mình.

Hắn nói Thanh Điểu mới là người định trước của hắn, và ta chẳng qua chỉ là một sai lầm của số mệnh.

Ta tỉnh dậy.

Viêm hỏa điên cuồng thiêu cháy ngọn núi thành đồng bằng, Long Vu nhoài người ra trước giường của ta, năm chặt tay ta.

Sau khi ta mở mắt nhìn hắn, hắn bĩu môi nói với ta: “Phát điên gì thế, nửa đêm không ngủ mà thiêu cháy ngọn núi, may mà cha mẹ cô không có nhà, không thì đã đánh ch.ế.t cô rồi.”

“Cho ngươi phí để im miệng lại, không được nói với họ đấy!”

Ta bình tĩnh lại, nhanh chóng hối lộ hắn: “Pháp bảo, danh kiếm, đan dược tùy ngươi chọn.”

“Thôi, ta là người thiếu những thứ đó à?”

Hắn trợn mắt nhìn ta, lảo đảo đứng dậy và bước ra ngoài.

Ta nhìn thấy trên áo choàng của hắn lờ mờ những vết cắt do thanh đao gây ra, biết được làn này không thể tỉnh lại nhanh như vậy nếu không nhờ sự giúp đỡ của hắn.

Sau đó ta đã kéo hắn lại trong sự hổ thẹn, xé y phục của hắn ra rồi bôi thuốc khắp cả cơ thể.

“Con chim ch.ế.t tiệt...dừng tay! Ta g.i.ế.t ngươi...aaa! Không được kéo quần ta.”

Chờ bôi thuốc xong, hắn ngã xuống giường, cơ thể chuyển thành màu đỏ nhìn như một con rồng hấp, đôi mắt ngấn lệ, không chịu nhìn ta lấy một lần.

Hắn co người lại vào một góc, dựa lưng vào chiếc giường.

Đầu óc ta không được minh mẫn cho lắm, giấc mơ này đã làm ta tiêu tốn không ít sức lực, nên ta cũng không có thời gian để dỗ dành hắn.

Nhìn hắn im lặng, ta chỉ nghĩ là hắn đang mệt mỏi thôi.

Cầm chiếc gối qua đó đặt bên cạnh, đắp chăn rồi ngủ cùng nhau.

“Cô...thế này là muốn khiêu khích ta ư!”

Trong lúc thiêm thiếp, ta dường như nghe thấy có ai đó đang nói vào tai mình.

“Nhưng ta không muốn mặc màu hồng! Ta muốn màu đỏ!”