Tu Tiên Nhật Thường - Kỳ Lân Gia Đích Tạp Mao Phượng Hoàng

Chương 5



8.

Ta đã chọn sào huyệt của Cửu Xà, thắt nút những con rắn ăn thịt người của gia đình đó, sơn màu lên và treo chúng thành những nút thắt màu đỏ dưới mái hiên.

Long Vu không nói nên lời trước sở thích kỳ quái của ta, kiên quyết từ chối sử dụng nó.

Ta cũng không ép buộc hắn, dọa cho hắn lộ nguyên hình ba lần rồi cảm thấy không còn hứng thú nữa.

Hắn lớn tiếng chửi rủa, cầm lấy hai thanh kiếm đuổi theo ta qua tám ngọn núi không hề nghỉ ngơi, nhất quyết chặt ta ra thành từng mảnh.

Ngày tháng trôi qua thật nhạt nhẽo, ta dần cao lớn hơn, con người ngày càng điên cuồng hơn, quanh năm không về nhà, đi khắp nơi tìm kiếm người để đánh nhau.

Long Vu kỳ thực là một con rồng yêu thích vẽ tranh sơn thủy, nếu không phải là ta gây hấn với hắn, có lẽ cả đời hắn chỉ là một tiểu tam thái tử ôn nhu, hiền lành.

Thay vì suốt ngày tìm kiếm ta, rồi vác ta về nhà với những vết thương khắp người.

“Cô có thể nghỉ ngơi một chút được không, đừng ra ngoài đánh nhau nữa!”

Có lần ta đến cõi Niết Bàn suýt nữa là không quay về được, hắn đã nổi giận, túm lấy cổ áo của ta và hỏi ta rốt cuộc muốn làm gì.

Có phải là không quan tâm đến cảm nhận của các thành viên trong gia đình không, cũng không quan tâm đến suy nghĩ của hắn.

Ta thở dài, hỏi hắn với giọng điệu nhẹ nhàng là tại sao hắn lại nói những điều vô nghĩa này, hắn đã được tự do, cuộc hôn nhân trước đây chỉ là một trò đùa và không thể xem trọng được.

Hắn phớt lờ, nhìn ta với đôi mắt đỏ hoe, chờ đợi câu trả lời của ta.

“Đừng có ngốc Long Vu, ngươi biết ta không thích ái tình, vậy tại sao ngươi lại cố chấp như vậy, kẻ si tình không bao giờ được đáp lại, hà cơ phải bận lòng.”

“Cô lừa ta.”

Hắn nói: “Ta không tin cô lại vô tình đến thế, cô nhất định đã bị ta làm cho động lòng, nhưng cô ngại ngùng không dám nói ra, không sao cả, ta sẽ chủ động.”

“Nhưng ta thực sự không thích ngươi đâu.”

Ta vỗ vai hắn: “Thích một người là không được làm cho người đó cảm thấy uất ức, tủi thân, nếu ta thực sự có một chút tình cảm với ngươi, ta sẽ không để cho ngươi ở lại trong nhà của ta một cách không minh bạch và khổ sở thế này.”

“Còn nữa…”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta chưa bao giờ không kiên trì với quyết định của mẹ ta, đã lâu như vậy rồi, từ đầu đến cuối ngươi chỉ mặc y phục màu hồng, lẽ nào vẫn không đủ chứng minh sao.”

Hắn nói không nên lời, cố chấp nhìn lên mái nhà, không chịu để cho nước mắt rơi.

Hắn rất thích khóc, rõ ràng trước đây khi đánh nhau với ta đến mức chỉ còn lại chút ít sức lực cũng có thể cố gắng cắn xé ta như một con chó hung dữ, trong mắt chỉ toàn là sự bạo lực và tàn nhẫn.

Nhưng bây giờ hắn lại khóc suốt.

Khóc khi ta bị thương, khóc vì ta đã ra ngoài đánh nhau suốt mấy năm mà không có tin tức gì, khóc vì ta suýt nữa mất mạng ở bên ngoài.

Hắn không còn giống Long Vu nữa rồi.

“Cô nói thật cho ta biết đi, ở bên cạnh ta, cô cảm thấy chướng mắt lắm đúng không.”

Cuối cùng hắn đã hỏi ta một câu: “Thê thiếp thì đã sao, với bản lĩnh của ta thì chẳng bao lâu nữa ta sẽ trở thành chính phu!”

Ta không nói gì cả, chỉ liếc nhìn hắn.

Khi ta liếc nhìn hắn thì hắn lại bật khóc, đập vỡ lọ thuốc, chân đá vào chiếc bàn, hung hãn dùng kiếm đâm xuyên hai lỗ trên cơ thể ta.

“Cô nghĩ cô là ai chứ, Long Uy ta nhất định không được làm gì cô ư!”

“Ta nói cho cô biết, nữ nhân thích ta nhiều đến mức ngay cả Long Hồ cũng không chứa nổi, bây giờ ta sẽ xuống núi, ngày mai sẽ thành thân!”

Hắn gầm lên xé nát cả căn phòng, nhìn ta với mái tóc rối bù: “Bạch Hồng Sí, cô làm ta buồn nôn đấy!”

Nói xong những lời này, hắn bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Ta ngồi trên ghế nhìn hắn rời đi, chỉ cảm thấy trong lòng thực sự nhẹ nhõm.

“Nhóc, tại sao con không nói cho hắn biết?”

Mẹ dựa vào cánh cửa đã bị dập nát nhìn tôi: “Không phải tình huống nguy hiểm, sao lại phải cứng nhắc như thế.”

“Nói thế nào, mẹ bảo con phải nói thế nào chứ, nói con muốn lập tức đi khiêu chiến toàn bộ Minh Phủ, muốn tử chiến với ba trăm vị thượng tiên của Minh Phủ. Hắn cứ ngoan ngoãn, yên tâm ở nhà làm một quả phu*, cứ như vậy mà sống đến hết đời sao.”

*quả phu: người góa vợ

“Con lại không phải là người tư lợi cá nhân.”

Ta mím môi, có chút không vui: “Việc gì phải làm phiền đến người khác, vốn dĩ người đó chính là người mà mình đã giành giật trở về, mối quan hệ tồi tệ này đáng lẽ phải kết thúc từ lâu rồi.”

“Nghiệt duyên ư? Con làm sao nhìn hắn lạc bất tư thục*.”

*Lạc bất tư thục: vui quên trở về

Mẹ lấy một quả đào ra, bẻ đôi rồi ném cho ta một nửa:

“Nếu không thì con cũng sẽ không từ chối mẹ cho con một chiếc giường ấm hơn, hắn cũng không được đẹp trai cho lắm, còn không bằng một nửa cha con.”

“Ai cũng nông cạn như người chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài thôi sao….”

Ta lại thở dài: “Nhưng thật sự cám ơn người, mẹ…con biết… ngay từ đầu người đã biết con không phải là con của người, nhưng vẫn bảo vệ con, cho con thời gian trường thành.”

“Cám ơn gì chứ, con chính là cục cưng của ta mà.”

Người cắn một miếng đào rồi nói: “Chúng ta từ khi sinh ra đã có duyên phận làm mẹ con rồi.”

9.

Khi ta xuống Minh Phủ để giải quyết ân oán trước đây, Long Vũ đã thành thân.

Hắn thực sự hành động nhanh hơn cả một cơn gió, trong chớp mắt toàn bộ Yêu giới đều được chiếu sáng bằng hồng đăng để báo hiệu cho hỉ sự.

Người hắn lấy không ai khác chính là tiểu thanh mai Sơ Tuyết của hắn.

Đánh trống, khua chiêng rất náo nhiệt.

Đoàn rước dâu rất hoành tráng và trang trọng, hắn cưỡi trên một con giao ngư, toàn thân khoác hồng y, tuấn lãng phi phàm*, dẫn đầu đoàn rước dâu.

*tuấn lãng phi phàm: khôi ngôi, tuấn tú một cách lạ thường.

Ta quan sát từ xa rồi quay người rời đi.

Thế này cũng tốt, lục vĩ hồ và hắn đã quen biết nhau từ thuở nhỏ, cũng không phải người xa lạ, cuộc sống hôn nhân của họ chắc chắn sẽ ấm áp hơn những gì bọn ta đã trải qua.

Ta dùng thanh đao trên lưng, cắt đứt mọi thứ hỗn loạn trong tâm trí.

Trái tim ta loạn nhịp ở Tiên Đài.

Trận chiến này không còn đường quay lại nữa, cơ hội sống sót rất ít, những lo lắng của cha cũng đã được mẹ ổn định suốt nhiều năm nay, ta tin rằng sự ra đi của mình sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến ông.

Ta đã an bài mọi thứ, nửa đời tạm bợ này của ta không còn vướng bận điều gì, cũng không có gì để hối tiếc.

Trước khi nhắm mắt ta tự nhủ với chính mình, không có gì phải hối hận.

“Ngươi…ngươi là…aaa!”

Phía Tây Bắc của Minh Phủ là lãnh địa của tộc Phượng Hoàng, ta cao ngạo xông vào, vung đao chém hết những kẻ tỏ ra ngạc nhiên vì ta còn sống.

Minh phủ đen tối, mọi thứ thật u ám, ngay cả huyết mạch nóng rực của ta cũng không thể sưởi ấm được nơi này.

Đó là lý do tại sao chúng lại khao khát được nhìn thấy mặt trời một lần nữa, dùng thi cốt của trẻ nhỏ xây một cây cầu để leo lên trên.

Áo choàng của ta nặng quá nên đã bị rơi xuống, những giọt nước mờ ảo để lại dấu vết trên đường đi của ta.

Ta nhìn thấy những gương mặt quen thuộc vừa chạy vừa la hét, có kẻ sợ đến mức quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết cầu xin ta tha mạng.

Bọn chúng nói đó chỉ là một trò đùa thời thơ ấu và không phải nguyên nhân thực sự dẫn đến cái c.h.ế.t của ta.

Ta tin tưởng, vì thế mà hắn đã ngã xuống với đôi mắt còn mở to.

Ta không tha cho một kẻ nào cả.

Đao cong thì lấy kiếm, kiếm cong thì thay bằng rìu.

Ta vào Minh Phủ bảy ngày.

Khi ta bước ra lãnh địa tộc Phượng Hoàng lần nữa, ta là người duy nhất còn thở ở nơi này.

Ta đã g.i.ế.t chóc quá nhiều, Minh Phủ không đời nào để ta đi.

Hầu như tất cả thượng tiên ở Minh Phủ đều đã đến, họ đứng giữa những đám mây và chất vấn ta có điên hay không, sao lại tìm cách trả thù và điên cuồng tiêu diệt tộc Phượng Hoàng.

“Nói thế thì…các người vẫn luôn biết rằng bọn chúng đã hiến tế trẻ nhỏ đúng không?

Ta cười lên điên dại: “Không phải nói thượng tiên ở Minh Phủ này là những người coi trọng luân hồi nhân quả nhất sao? Các người thực sự đã chứng kiến bọn chúng hiến tế!”

“Hay là các người muốn nhân cơ hội phá vỡ pháp tắc của Minh Phủ, để trốn thoát khỏi đây nên mới không quan tâm?”

“Chà? Sao không ai nói gì thế?”