Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 67: Cái chết của Dương Anh Duệ



“Chị nói vậy là có ý gì? Bác sĩ sao lại không phải là người của viện điều dưỡng?” Phong Vĩnh Lạc nghe Nguyễn Nam Chúc nói xong mà chẳng hiểu gì, cậu ta ngơ ngác nói thêm: “Không lẽ viện trưởng chính là quỷ?”

Nguyễn Nam Chúc: “Nhóc thấy trong phòng viện trưởng trưng đầy ảnh chân dung đúng không?”

Phong Vĩnh Lạc gật gật đầu.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Cô y tá kia rõ ràng có thể ra tay với NPC trong viện một cách dễ dàng, nếu như viện trưởng ở trong viện điều dưỡng, chắc chắn sẽ không thoát được.” Nói đến đây, hắn trầm ngâm trong giây lát: “Dĩ nhiên, còn có một khả năng, đó là tay bác sĩ có cách tránh được sự báo thù của y tá. Nhưng chúng ta chưa từng nhìn thấy gã, nên chị thiên về giả thiết thứ nhất hơn.”

Lâm Thu Thạch chăm chú lắng nghe phân tích của Nguyễn Nam Chúc.

“Giả thiết thứ nhất chính là,” Nguyễn Nam Chúc giơ hai ngón tay lên, khẽ nói, “bác sĩ vốn dĩ không có mặt trong viện điều dưỡng.”

Phong Vĩnh Lạc vẫn ngơ ngác không hiểu gì, Lâm Thu Thạch ngược lại đã hiểu được ý của Nguyễn Nam Chúc: Viện trưởng trà trộn trong số những người tham gia, giống như Từ Cẩn ở cửa A Tỷ cổ.

Thấy Phong Vĩnh Lạc vẫn chưa hiểu, Nguyễn Nam Chúc khẽ thở dài, bắt đầu giải thích cặn kẽ một lượt.

Phong Vĩnh Lạc nghe mà cảm thấy khó có thể tin được: “Nhưng sao có thể, là người từ bên ngoài đi vào, vậy không phạm quy hả..?”

Nguyễn Nam Chúc: “Phạm vi cái gì, trò chơi này vốn dĩ không có nguyên tắc cố định.”

Phong Vĩnh Lạc gãi gãi đầu, có chút xoắn não.

“Dĩ nhiên, hiện giờ chỉ là giả thuyết, mọi thứ vẫn cần phải chứng thực.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Nhưng có thể khẳng định chìa khóa có liên quan tới những bức ảnh trong phòng viện trưởng.”

Phong Vĩnh Lạc gật gật đầu: “Đúng rồi, chúng ta có cần tới kiểm tra phòng chứa xác không?”

Nguyễn Nam Chúc: “Ăn sáng đã rồi nói.”

Vậy là ba người khoan thai dùng bữa.

Giải quyết xong bữa sáng, họ đi tới phòng chứa xác theo kế hoạch vạch ra từ hôm trước.

Tới nơi, không ngoài dự liệu, Lâm Thu Thạch phát hiện một phần các túi chứa xác đã biến mất. Nguyên một căn phòng đầy ắp túi đen giờ chỉ còn hai phần ba, xem ra phần còn lại đã được dời đi vào đêm qua.

Nguyễn Nam Chúc nhìn căn phòng, trầm ngâm một lát.

“Số thi thể biến mất chắc chắn đã được chuyển vào đường hầm.” Phong Vĩnh Lạc đứng cạnh khẽ nói: “Không lẽ chúng ta phải lén ra ngoài vào ban đêm sao? Nếu giữa đường gặp bà y tá kia thì...” Nói tới đây, dường như mường tượng ra được cảnh chết thê thảm của Tiết Chi Vân, Phong Vĩnh Lạc rùng mình một cái.

Nguyễn Nam Chúc: “Ra ngoài bị y tá giết còn hơn ngồi chờ chết, huống hồ có những quy định mình không tuân thủ cũng không sao.”

Đúng là như vậy, Lâm Thu Thạch còn nhớ ở cửa Những người đàn bà trong mưa, Nguyễn Nam Chúc không tuân theo lời dặn của quản gia, vào phòng vẽ phá hoại tranh của bà chủ, nhờ vậy tìm được chìa khóa thoát khỏi thế giới đó. Nếu luôn ngoan ngoãn nghe theo lời NPC, không biết họ đã chết bao nhiêu lần rồi.

Có những quy định nhất thiết phải tuân theo, còn một số khác thì vượt rào cũng được. Dĩ nhiên, định vị ranh giới mong manh giữa có thể và không thể là do phán đoán của mỗi người, một lựa chọn sai lầm đồng nghĩa phải trả giá bằng tính mạng.

Nhìn chung, càng chơi lâu người ta sẽ càng tổng kết ra nhiều kinh nghiệm đáng tin cậy, Nguyễn Nam Chúc từng sống sót qua vô số cửa là có lý do của nó, Lâm Thu Thạch nghĩ thầm như thế.

“Vậy chúng ta cứ lén ra ngoài thử xem sao ư?” Phong Vĩnh Lạc nói thầm.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Đến lúc đó rồi tính.” Ánh mắt hắn nhìn đi chỗ khác: “Chị muốn tới phòng viện trưởng lần nữa.”

“Được ạ, mình cùng đi luôn.” Phong Vĩnh Lạc cảm thấy bản thân sao cũng được.

Thế là cả ba đến phòng viện trưởng.

Hôm trước khi tới đây, cửa phòng bị khóa trái bởi một ở khóa rất lớn, nhưng lần này quay lại, họ thấy khóa đã bị ai đó phá hỏng. Có lẽ là người khác trong nhóm muốn vào xem, nhưng không có kỹ năng mở khóa nên đập luôn.

Nhưng thế này cũng tiện, Nguyễn Nam Chúc giơ tay đẩy cửa, để lộ quang cảnh bên trong phòng.

So với lần trước, bài trí trong phòng không thay đổi gì nhiều, chỉ là dăm ba cuốn sách trên bàn làm việc bị lật ra chưa đặt về chỗ cũ, loạt ảnh treo tường cũng bị dịch chuyển đôi chút.

Lâm Thu Thạch hướng ánh mắt về phía chiếc khung ảnh trống.

Chiếc khung trống thật sự đặc biệt, nổi bật ở vị trí chính giữa bức tường, trông nó thật lạc lõng so với xung quanh, như một bức tranh chưa hoàn thành tha thiết muốn trở nên trọn vẹn.

Nguyễn Nam Chúc cúi đầu, nhìn xác đứa trẻ sơ sinh trong ngăn kéo tủ, vẫn luôn suy nghĩ một việc gì đó, vẻ mặt căng thẳng khác thường.

“Cưng nghĩ xem...” Nguyễn Nam Chúc đột nhiên lên tiếng “có bao nhiêu người từng vào căn phòng này?”

Lâm Thu Thạch lắc đầu, tỏ ý bản thân không rõ.

Phong Vĩnh Lạc: “Chắc chắn là không ít...” Cậu tiếp tục “Sàn nhà có nhiều dấu giày lộn xộn, em nghĩ đã số người khác đều vào đây rồi.” Phòng viện trưởng không phải địa điểm bí mật gì, tìm ra và vào trong quan sát là chuyện rất dễ dàng.

Khi nhóm Lâm Thu Thạch định tiếp tục lục soát thật kỹ từng ngóc ngách, tầng dưới đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết, âm giọng này đến từ một cô gái trong nhóm.

Phong Vĩnh Lạc biến sắc: “Xảy ra chuyện rồi?”

Nguyễn Nam Chúc: “Xuống dưới đi.”

Cả ba vội chạy đến vị trí phát ra tiếng hét, rất nhanh, họ nhìn thấy những gì đã xảy ra.

Máu nhuộm đỏ một góc hành lang tầng một, trên ấy là một người đang nằm, không, cái thứ đó đã không còn là người nữa, xương cốt của thi thể gãy nát toàn bộ, máu và thịt bị rút sạch bằng một cách nào đó, chỉ trơ lại bộ da, im lặng nằm sấp trên mặt đất.

Lâm Thu Thạch không khỏi kinh ngạc khi thấy cảnh tượng này, tuy rằng cậu không nhìn được khuôn mặt nạn nhân, nhưng từ bộ quần áo, có thể nhận ra kẻ đó chính ra Giang Duệ Anh!

Lâm Thu Thạch theo phản xạ liếc nhìn Nguyễn Nam Chúc, thấy hắn khoát tay tỏ ý sự việc này không liên quan gì tới mình.

“Sao y lại chết vậy?” Phong Vĩnh Lạc rất đỗi kinh ngạc: “Hồi sáng còn khỏe re mà?”

“Không biết nữa...” Cô gái phát hiện thi thể lên tiếng: “Tôi đang đi quanh thu thập manh mối, kết quả lại nhìn thấy cảnh này.”

“Không ai nhìn thấy chuyện gì xảy ra sao? Vì sao anh ta chết?” Ai đó nói.

Câu hỏi vang lên nhưng không có ai trả lời, xem ra tất cả mọi người đều mù tịt về lý do dẫn đến cái chết của Giang Duệ Anh.

Lúc ấy tất cả mọi người đều đã tụ tập đông đủ. Trừ hai người chết đêm qua cùng Giang Duệ Anh, tổng cộng còn mười một người. Tất cả đều nhìn thi thể của Giang Duệ Anh với vẻ căng thẳng, họ rì rầm bàn luận nguyên do cái chết.

Nguyễn Nam Chúc lại gần, bắt đầu kiểm tra sơ bộ thi thể.

Sau khi xong việc, hắn đứng dậy.

Mọi người hỏi hắn có phát hiện được gì không, Nguyễn Nam Chúc nói: “Không.”

Giang Duệ Anh chết một cách kỳ lạ và quá đường đột, Lâm Thu Thạch còn đang lo y giở trò chơi xấu với nhóm mình, thật không ngờ người này đã chết.

Nguyễn Nam Chúc kiểm tra thi thể xong, đứng lên tia mắt nhìn khắp lượt những kẻ có mặt.

Lâm Thu Thạch biết hắn đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng có lẽ Nguyễn Nam Chúc không tìm được điều mình cần, bởi vì một giây sau, hắn kéo Lâm Thu Thạch và Phong Vĩnh Lạc bỏ đi.

Rời khỏi đó, họ đến một địa điểm vắng vẻ.

Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, Nguyễn Nam Chúc nhẹ nhàng rút từ trong túi ra một vật, nói: “Đây là cái chị lấy từ túi quần của Giang Duệ Anh.”

Sao cơ? Lâm Thu Thạch ngẩn người, thứ trong tay Nguyễn Nam Chúc là một con búp bê gỗ nhỏ xíu, chỉ bằng ngón tay cái, trông giống như đồ chơi trẻ con.

“Đây là cái gì? Đồ chơi ư?” Phong Vĩnh Lạc hỏi.

Nguyễn Nam Chúc vân vê con búp bê, ngón tay đột nhiên bấm một cái, “cạch” một tiếng, con búp bê tách thành hai mảnh, để lộ bên trong một búp bê nhỏ hơn nữa. Lâm Thu Thạch chợt hiểu, đó là một bộ búp bê Matryoshka của Nga.

Búp bê Matryoshka gồm nhiều con lồng vào nhau, từ kích thước nhỏ nhất đến kích thước lớn nhất, bộ búp bê trước mắt chỉ còn sót lại hai con trong cùng.

“Đây chắc hẳn là một vật phẩm quan trọng.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Nó cũng là lý do khiến Giang Duệ Anh thoát chết đêm qua.”

Y đã lấy được hai con búp bê này từ một nơi đặc biệt nào đó, và chúng đã cứu mạng y.

Chỉ không rõ tại sao thoát được họa sát thân khi quỷ dữ lộng hành, mà rồi lại chết giữa trời quang mây tạnh.

Phong Vĩnh Lạc: “Tóm lại tại sao y chết...?”

Nguyễn Nam Chúc thở dài: “Chị cũng muốn biết lắm, nhóc đừng gì cũng hỏi, đưa ra vài hướng giải quyết thì hơn đấy?”

Đứng trước sự bất mãn của Nguyễn Nam Chúc, Phong Vĩnh Lạc cảm thấy hơi thẹn, cậu ta cười gượng hai tiếng: “Em xin lỗi, ai bảo chị giỏi quá, em sợ nói ra ý của mình sẽ làm gián đoạn luồng tư duy của chị.”

Nguyễn Nam Chúc như cười như không: “Thu Thu, em thấy thế nào?”

Lâm Thu Thạch gõ chữ: Người đã giết y liệu có phải gã bác sĩ đó?

Nguyễn Nam Chúc: “Nói rõ ra đi?”

Lâm Thu Thạch: Em chưa gặp con ma y tá kia vào ban ngày, Giang Duệ Anh đã làm gì để kích hoạt điều kiện tử vong, em nghĩ điều kiện này chắc chắn rất đặc biệt, dựa trên suy luận của chị trước đây, nếu như bác sĩ trà trộn trong số người tham gia...Hay là Giang Duệ Anh đã phát hiện ra manh mối quan trọng gì ở hành lang tầng một?

Nguyễn Nam Chúc: “Có lý, chúng ta đến đó xem thử.”

Bấy giờ hành lang tầng một đã yên tĩnh trở lại, đám đông ồn ào đã giải tán, chỉ còn thi thể của Giang Duệ Anh lặng im nằm trên vũng máu.

Lần này Lâm Thu Thạch ngồi xuống kiểm tra, Phong Vĩnh Lạc đứng bên lầu bầu: “Hai chị là con gái mà gan thế, chẳng biết sợ là gì...”

Lâm Thu Thạch liếc cậu ta một cái không nói gì, Nguyễn Nam Chúc thì tủm tỉm cười: “Chẳng việc gì phải sợ, có gì xảy ra đã có Thu Thu bảo vệ chị rồi.”

Phong Vĩnh Lạc ồ lên một tiếng.

Cái chết của Giang Duệ Anh rất kỳ lạ, phần bụng thủng một lỗ lớn, miếng vết thương có dấu vết như bị cào xé, giống như ai đó dùng sức mạnh cơ bắp làm rách. Nói thật lòng, Lâm Thu Thạch luôn cảm thấy cái chết đột ngột của Giang Duệ Anh là một việc hết sức kỳ quái. Cậu chậm rãi cởi quần áo của thi thể, chợt thấy một vật, mắt cậu trợn lên.

“Sao rồi?” Nguyễn Nam Chúc bắt được ngay sự thay đổi trên gương mặt Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch vẫy Nguyễn Nam Chúc lại gần.

Đến nơi, Nguyễn Nam Chúc cúi đầu xuống, thấy phần lưng của Giang Duệ Anh có vô số vết đâm lớn nhỏ, đều rất sâu. Do thi thể của Giang Duệ Anh đã bị phá nát, vết đâm bị máu nhuộm ướt nên không dễ phát hiện.

Nguyễn Nam Chúc không quan tâm Giang Duệ Anh bị giết như thế nào, nên đã bỏ sót manh mối này. Hắn nhíu mày, vẻ mặt trông cực kỳ căng thẳng.

Lâm Thu Thạch gõ chữ như máy: Chân của nạn nhân dường như bị gãy, sau lưng thì có vết đâm...

Nguyễn Nam Chúc chìm vào suy nghĩ.

Lâm Thu Thạch: Tôi có một suy đoán.

Nguyễn Nam Chúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đen láy của Lâm Thu Thạch, hắn biết rằng giây phút này, suy nghĩ của cả hai là giống nhau: “Thật ra Giang Duệ Anh đã chết từ đêm qua?”

Lâm Thu Thạch gật đầu cái rụp.

Nguyễn Nam Chúc: “Rất có khả năng là vậy.”

Nghĩ kỹ lại, sự xuất hiện của Giang Duệ Anh vào sáng nay đầy rẫy nghi vấn, nếu y đã nghi ngờ Nguyễn Nam Chúc ra tay, vậy thì khi thoát được cái chết, chắc chắn việc đầu tiên y làm là lấy tấm biển số phòng làm chứng cứ. Nhưng y không làm vậy, y mất tích một thời gian dài, sau khi tất cả mọi người tập trung khá lâu mới xuất hiện.

Khi ấy sắc mặt y rất tệ, Lâm Thu Thạch không để ý lắm, dù sao trải qua một đêm hãi hùng mà sắc mặt hồng hào được mới lạ.

Nhưng nghĩ sâu thêm, thật sự có những chi tiết nhỏ rất đáng nghi. Ví dụ việc Giang Duệ Anh thay quần áo mới, một giả thuyết khác, Giang Duệ Anh xuất hiện chỉ để vạch trần Nguyễn Nam Chúc, nhưng sau khi nhận thấy không có cách nào buộc tội, y không chần chừ bỏ đi ngay.

Chẳng ba lâu sau, y bị phát hiện đã chết ở tầng một.

Lâm Thu Thạch nhớ đến hai con búp bê Mastryoshka Nguyễn Nam Chúc lấy từ túi áo của y.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Em nói xem, rốt cuộc y đã chết hay chưa?” Hắn mân mê con búp bê gỗ trông rất đỗi bình dị trong lòng bàn tay.

Lâm Thu Thạch lắc đầu, tỏ ý bản thân không rõ.

Nguyễn Nam Chúc: “Chị nghĩ là chưa.” Rồi hắn bật cười, giọng nói bỗng trở nên trầm đặc: “Em nhìn vết rách lớn ở bụng, có giống như một thứ gì từ bên trong chui ra không.”

Lâm Thu Thạch: “...” Nguyễn Nam Chúc không nói thì thôi, vừa nói là Lâm Thu Thạch liền cảm thấy lông tóc trên người dựng hết lên.

Hình như đúng là có thứ gì đó từ bên trong cơ thể Giang Duệ Anh đã xé rách phần bụng của y, thoát ra ngoài.

Lâm Thu Thạch: Người đầu tiên nhìn thấy thi thể tên là gì?

“Hồ Điệp.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Không có ấn tượng gì về cô gái đó.”

Lâm Thu Thạch: Ừm, biết rồi.

Hai người cứ thế dùng ngôn ngữ ký hiệu đối đáp, Phong Vĩnh Lạc nghe mà chẳng hiểu gì, cuối cùng cậu ta chịu không nổi nữa, nói: “Hai chị đang nói cái gì thế? Giang Anh Duệ đã chết từ đêm qua là sao, chết rồi sao sáng nay còn xuất hiện được?”

Nguyễn Nam Chúc liếc thằng ranh một cái: “ Nhóc làm cách nào tới được cấp sau vậy?”

Phong Vinh Lạc: “ Vì em may mắn đó chị.”

Nghe cậu ta nói, Lâm Thu Thạch chẳng hiểu sao nhớ đến Trình Thiên lý. Hai thằng nhóc này, từ một khía cạnh nào đó, tuy khác xa mà giống nhau một cách khó tả…

Nguyễn Nam Chúc bực nhất là những thể loại mười vạn câu hỏi vì sao, nếu ở bên ngoài e rằng đã lạnh lùng bỏ đi rồi. Cũng may trong cửa tên của hắn là Nguyễn Bạch Khiết, cho nên thái độ cũng mềm mỏng hơn rất là nhiều, hắn vỗ vai Phong Vĩnh Lạc mấy cái: “ Người chỉ sống nhờ vận may như nhóc, biết nhiều quá có ích gì?”

Phong Vĩnh Lạc: “…” Chị nói cũng đúng, nhưng vẫn muốn phản bác.

Lâm Thu Thạch nhìn hai người tung hứng lẫn nhau mà cảm thấy buồn cười. Nói thật lòng, cậu ngờ rằng ban đầu Nguyễn Nam Chúc để mắt tới cậu, lý do quan trọng nhất chính là cậu không quá tò mò, không thích hỏi tại sao.

Vì cái chết của Giang Anh Duệ, ba người bắt đầu để ý đến cô gái tên Hồ Điệp.

Hồ ĐIệp tuy tên là Hồ Điệp, nhưng diện mạo không xinh xắn, tính cách cũng chẳng hoà đồng, cô ta đi chung với một người đàn ông, nhưng cặp đôi này thường xuyên mỗi người một nẻo.

Thật ra kiểu làm việc nhóm này không quá hiếm gawoj ở một thế giới đầy rẫy hiểm nguy và dối trá, khi chưa chắc chắn đồng đội mình có thể tin cậy hay không thì đi một mình vẫn an toàn hơn.

Hồ Điệp chính là người như vậy, ngay cả khi ăn cơm trong căng tin cô ta cũng chỉ có một mình, ăn xong thì đi ngay, không chậm trễ một giây phút.

Bề ngoài cô ta chẳng có gì khác thường, thậm chí Lâm Thu Thạch nghi ngờ họ suy nghĩ quá nhiều, bởi vì theo phương đoán của họ, sự thật rất có thể còn vượt ngoài dự liệu.

“ Đêm nay phải thức, chúng ta nên ăn nhiều một chút” Bữa tối dhoom đó, Phong Vĩnh Lạc ăn nhiều gấp mấy bình thường, cậu ta nói: “ Mong là thuận lợi tìm thấy đường hầm.”

Lâm Thu Thạc gật gật đầu, coi như phụ hoạ theo lời của Phong Vĩnh lạc.

Ngày hôm nay đã xảy ra khá nhiều chuyện, ba mạng người liên tiếp bị đoạt đi. Tứ thần tới muộn, nhưng đủ khiến thần kinh tất cả mọi người căng lên, mặt khác họ cũng thở phào nhẹ nhõm: Ít nhất nếu không tìm được chìa khoá, tỷ lệ sống sót của họ vẫn còn khá lớn.

Tám giờ, viện điều dưỡng chìm trong im lặng,

Lâm Thu Thạch lén đưa mảnh giấy ghi số phòng 502 cho Nguyễn Nam Chúc, không biết hắn đã chất đi đâu.

Ba người nằm trên giường đợi trời tối, chẳng mấy chốc, trên hành lang vang lên tiếng giày cao gót quen thuộc.

“ Chúng ta phải ra ngoài thật sao?” Phong Vĩnh Lạc có vẻ rất lo lắng.

“ Ừm, nếu nhóc sợ thì ở lại phòng đi.” Nguyễn Nam Chúc khẳng định làm khó Phong Vĩnh Lạc.

“ Thôi, em đi với mấy chị vẫn hơn.” Phong Vĩnh Lạc nghĩ một lát, cảm thấy hơi thẹn: “ Dù sao hai chị cũng là con gái… nhỡ xảy ra chuyện gì, có em ở bên vẫn hơn chứ.”

Lâm Thu Thạch đưa mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc, nghĩa thầm cô gái này còn khoẻ hơn cậu đấy.

Nguyễn Nam Chúc không biết nghĩ tới điều gì, bỗng kiên quyết bắt Phong Vĩnh Lạc ở lại phòng. Phong Vĩnh Lạc vẫn muốn phản đối, nhưng Nguyễn Nam Chúc đã nắm lấy bả vai cậu ta.

“ Nhóc cứ ở đây đợi.” Nguyễn Nam Chúc nói: “ Nghe rõ chưa?”

“Ờ…Ừm…hiểu rồi, chị cẩn thận nha.” Phong Vĩnh lạc cảm thấy bả vai sắp bị bóp nát. Lần đầu tiên cậu ta nhận ra bà chị này khỏe kinh người!

“Ừm.” Nguyễn Nam Chúc nói:” Bọn chị đi đây.”

Hai người đợi tiếng giày cao gót đi xa rồi, lập tức mở cửa chạy sang cầu thang bên trái, sau khi chắc chắn thứ đó không bám đuôi, họ thở phào nhẹ nhõm.

Bấy giờ không có mắt Phong Vĩnh Lạc, Lâm Thuc Thạc có thể nói chuyện bình thường, cậu kẽ thì thầm: “ Sao không để Phong Vĩnh Lạc đi cùng?”

Nguyễn Nam Chúc bình tĩnh đáp: “ Tôi sợ nó làm vướng chân vướng tay.”

Lâm Thu Thạch: “ …Chỉ có vậy thôi?” Cậu cứ nghĩ do Phong Vĩnh Lạc có vấn đề gì đó.

Nguyễn Nam Chúc im lặng giây lát: “ Thằng nhóc đấy hỏi lắm quá.”

Lâm Thu Thạch: “…” Chắc đây mới là nguyên nhân…

Nguyễn Nam Chúc: “ Đi thôi.”

Lâm Thu Thạch bám theo Nguyễn Nam Chúc, cả hai thẳng tiến về phòng chứa xác.

Căn phòng nằm ở ngã rẽ tầng thứ ba, sau khi tới nơi, cả hai không vội vào trong mà đứng bên ngoài quan sát một lát.

Lâm Thu Thạc khẽ nói: “ Vẫn chưa có ai tới.”

Nguyễn Nam Chúc; “ Đợi đi.”

Đám bệnh nhân đứng nằm rũ rượi quanh hành lang đã bốc hơi sạch, dường như mỗi khi trời tối, viện điều dưỡng liền trở thành một không gian khác, chìm trong không gian tĩnh mịch chết chóc. Vô số chiếc giường trông đặt sát nhau trên hành lang, khăn trải giường ố bẩn, bốc lên mùi lợm họng.

Chỗ này không giống viện điều dưỡng, mà giống như nơi để bệnh nhân chết nhanh hơn.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đứng ở đầu cầu thang chờ đợi. Không đưa Phong Vĩnh Lạc theo là quyết định đúng đắn, tính cách thằng nhóc này không giống một người nhẫn nại. Lâm Thu Thạch cầm điện thoại chơi Sudoku, Nguyễn Nam Chúc đứng bên cạnh im lặng canh chừng. Bầu không khí giữa hai người bị một cảm giác sợ hãi mơ hồn xâm chiếm.

Khoảng mười giờ, xa xa phía hành lang vang lên âm thanh.

Lâm Thu Thạch lập tức ngẩng đầu lên, cất điện thoại đi,

Nguyễn Nam Chúc thong thả rảo bước đến núp ở góc khuất chiến nghỉ, nhìn về phía phát ra tiếng động.

“Thế nào rồi?” Lâm Thu Thạch khẽ nói: “ Người dọn xác đến phải không?”

Nguyễn Nam Chúc quay ra, biểu cảm cực kỳ quái dị.

Lâm Thu thạch thấy vậy cũng tiến ra ngã rẽ, liếc nhìn về phòng chứa xác. Trong giây lát, cậu hiểu ra tại sao Nguyễn Nam Chúc lại có biểu cảm như vậy. Bởi vì các xác chết đích thực được chuyển ra, nhưng không có người vận chuyển, mà tự di chuyển.

Những chiếc túi nilon đen lần lượt nhảy ra khỏi cửa, di chuyển về đầu bên kia hành lang.

Lâm Thu Thạch: “ …” Lũ này chết rồi mà vẫn còn giúp người ta bớt đi không ít việc.

Nguyễn Nam Chúc: “ Đi nào, bám theo chúng.”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Họ không dám chắc đống thi thể có phát hiện ra mình hay không, nên di chuyển hết sức thận trọng, men theo bức tường, gắn hết sức không gây ra tiếng động.

Các thi thể trong bọc nilon nhảy loi choi thành hàng rất có trật tự, Lâm Thu Thạch đi bên cạnh chúng, bất giác nín thở.

Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nắm lấy tay cậu ta.

Lâm Thu Thạch giật mình, chỉ thấy Nguyễn Nam Chúc dùng khẩu hình miệng nói: “ Đừng lo”

Lâm Thu Thạch thoáng thả lỏng, cảm thấy sự căng thẳng của mình tiêu biến. Nói thật lòng, tuy chạm trán với mấy thứ này đã nhiều, nhưng ở khoảng cách gần như vậy thì là lần đầu tiên. Hai người chậm rãi cùng với đám thi thể đi xuống hai tầng lần, có mặt ở đại sảnh tầng một của tòa nhà.

Rất nhanh, họ tìm thấy thứ mình muốn: Một đường hầm ẩn giấu phía sau cầu thang.

Vào ban ngày đường hầm này chỉ là một cạnh cửa sắt nhỏ ddongs chặt, bởi vì kích thước quá nhỏ lại bị đủ thứ vật dụng chồng chất chắn ở bên ngoài, nên rất ít người để ý.

Lúc này của sắt đã mở ra, để lộ một đường hầm tối đen như không thấy tận cùng. Đám thi thể bắt đầu lần lượt di chuyển vào bên trọng,

Lâm Thu Thạch nhìn đường hầm nói: “ Có cần vào xem thử không?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “ Không cần, biết ở đây rồi sáng mai chúng ta quay lại xem cũng được.” Khám phá đường hầm trong tình cảnh này là quá mạo hiểm, họ đâu biết bên trong đó có gì.

“Vậy giờ quay về?” Lâm Thu Thạch khẽ hỏi,

“Ừm.” Nguyễn Nam Chúc nói: “ Về thôi”

Lâm Thu Thạch hoàn toàn nghe theo lời Nguyễn Nam Chúc, hắn là tay lão luyện, chắc chắn có kinh nghiệm hơn cậu về mặt này.

Vậy là hai người men theo hành lang, lẳng lặng trở về phòng.

Trên đường đi đột nhiên Lâm Thu Thạch nhìn thấy gì đó, cậu ngờ ngợ nói: “ Nam Chúc, sao tầng trên lại sáng đèn.”

Nguyễn Nam Chúc nhìn về hướng đó một cái, nhíu mày: “ Đó là phòng viện trưởng”

Lâm Thu Thạch sững sờ

Nguyễn Nam Chúc: “Ở trong đó có người.”

Lâm Thu Thạch: “ Có cần lên xem không?”

Nguyễn Nam Chúc trầm ngâm giây lát, rồi gật đầu.