Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 68: Cái chết của Hồ Điệp



Đến phòng viện trưởng vào lúc này cực kỳ mạo hiệm. Nhưng đôi khi không mạo hiểm một chút thì khó mà có được manh mối quan trọng.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc theo đường hành lang xoáy ốc lên cao dần, chẳng mấy chốc đã có mặt ở tầng sáu, nơi phòng làm việc của viện trưởng toạ lạc.

Bây giờ đã gần mười hai giờ, viện điều dưỡng trong bong tối dày đặc, chỉ có duy nhất căn phòng này phát ra ánh sáng, không khỏi khiến người ta chú ý,

Tiếng nhảy lầu của cô y tá vẫn tiếp diễn, những tiếng “bịch, bịch” vang lên đều đặn khiến người ta không khỏi bất an.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc không vào thẳng phòng viện trưởng, mà tìm một góc khuất quan sát tình hình trước.

Khoá cửa phòng đã bị hỏng, cho nên bất cứ ai cũng có thể ra vào. Từ cửa sổ, Lâm Thu Thạch lờ mờ trông thấy bong người đi lại bên trong.

“Là người sao?” Lâm Thu Thạch khẽ hỏi Nguyễn Nam Chúc.

“Chắc vậy.” Nguyễn Nam Chúc trả lời.

Nếu không phải người chắc không có bong.

Nếu đã là người, muộn thế này tới phòng viện trưởng để làm gì nhỉ? Lâm Thu Thạch đang nghĩ, chợt thấy cửa phòng bật mở.

Một người mà Lâm Thu Thạch không ngờ tới từ trong phòng bước ra. Người này chính là Hồ Điệp, kẻ họ để ý mấy ngày nay. Dang vẻ cô ta lạnh lùng, sắc da trắng tái dưới ánh đèn càng trở nên nhở nhạt. Trong tay cô ta ôm mợt cái túi, đựng thứ gì đó ở bên trong…

Lâm Thu Thạch chưa kịp phản ứng, Nguyễn Nam Chúc đứng phía sau đột nhiên tiến lên một bước, cất giọng gọi thẳng tên cô gái: “ Hồ Điệp.”

Hồ Điệp khựng lại, Lâm Thu Thạch nhìn thấy, khi nghe thất có người gọi tên mình, gương mặt Hồ Điệp lộ vẻ kinh sợ rất rõ.

“Cô mang cái gì đi đó?” Nguyễn Nam Chúc khẽ hỏi.

Hồ Điệp liếc nhìn họ một cái, quay người bỏ chạy. Cũng may Nguyễn Nam Chúc đã lường trước, hắn tiến lên vài bước, nắm được tay cô ta, kéo lại.

Lâm Thu Thạch nhanh nhẹn lại gần, nghe thấy tiếng Nguyễn Nam Chúc cười nahtj, nói với Hồ ĐIệp: “ Chạy đi đâu?”

Hồ Điệp không nói gì, ánh mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc ẩn giấu sự sợ hãi lẫn phẫn nội, cô ta nói: “ Chị có quyền gì, tôi làm gì chẳng liên quan đến chị…”

Nguyễn Nam Chúc chẳng thèm đáp lời, thò tay giật luôn cái túi.

Hồ Điệp ôm khư khư cái túi không chịu thả, nhưng dù sao vẫn là một cô gái, sức lực không thể so với nam giới, cho nên cái túi của tô ta nhanh chóng nằm trong tay Nguyễn Nam CHúc,

Nguyễn Nam Chúc mở ra, sau khi nhìn thấy thứ ở bên trong, long mày hắn nhíu lại, sắc mặt tương đối khó coi.

Lâm Thu Thạch cũng lại gần xem, thấy trong túi là xác trẻ sơ sinh bọc trong miếng vải, rõ ràng là cừa lất từ trong phòng viện trưởng ra. Cậu liếc nhìn Hồ Điệp, nhận thấy cô đang run lẩy bẩy.

“ Cho tôi về đi.” Hồ Điệp nói: “ Thả tôi ra, cô ta sắp trở về rồi, không thấy đứa bé, chúng ta sẽ chết hết!”

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy liếc nhìn Hồ Điệp, giọng lạnh lùng: “ Cô ta? Ý cô là cô y tá? Tóm lại là tại sao vô lại lấy cắp đứa bé?”

Hồ Điệp nói: “Không phải là tôi lấy cắp, chỉ vì cảm thấy chứ này rất quan trọng! Biết đâu chìa khoá nằm bên trong… hco nên mượn mang về xem một chút thôi.” Cô ta cố gắng giải thích.

Có thể thấy, Hồ Điệp muốn dùng lời lẽ lấp liếm cho qua, nhưng cái cớ cô ta đưa ra thật sự không thuyết phục, ngay đến Lâm Thu Thạch còn cảm thấy khó tin.

“Thứ này chỉ có thể mang ra vào ban đêm…” Hồ Điệp càng lúc càng sốt ruột, như thể sợ sệt điều gì: “ Ban ngày động vào, nó sẽ khóc!”

Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: “ Thôi được, bọn này sẽ về trước.”

Hồ Điêọ nhừng như tử tù được ân xá.

Nhưng Nguyễn Nam Chúc chưa chịu buông ta, hắn vẫn giữ tay không cho cô ta đi, Lâm Thu Thạch đứng bên cạnh giữ chiếc túi.

Ba người bắt đầu di chuyển xuống tầng dưới.

Khi sắp tới chiếu nghỉ, Lâm Thu Thạch chợt nghr thấy một âm thanh khiến cậu dựng cả tóc gáy: Đó là tiếng giày cao gót gõ trên mặt sàn, y tá nhảy lầu đang trở về!

Do tình hình quá cấp bách, Lâm Thu Thạch chẳng buồn diễn xuất gì nữa, cậu thì thầm với Nguyễn Nam Chúc: “ Cô ta đang về!”

Nghe thấy giọng nói đàn ông, Hồ Điêp ngẩn người, rõ ràng cô ta vô cùng kinh ngạc, thậm chí không kìm được lớn tiếng thốt lên: “ Cô là đàn ông?”

Nguyễn Nam Chúc chẳng buồn để ý cô ta, hắn nói vơi Lâm Thu Thạch: “ Âm thanh vang lên từ đâu?”

Lâm Thu Thạch tập trung lắng nghe: “ Tầng bốn.” Cậu ngước mắt lên, trò tay về một lối cầu thang khác cũng dẫn lên tầng sáu: “Hình như là bên kia!”

“Đi, chúng ta quay trở lên.” Nguyễn Nam Chúc nói.

Hồ Điệp ngơ ngác như mất hồn, tựa hồ việc phát hiện ra Lâm Thu Thạch là đàn ông đã khiến cho cô ta chịu đả kích nặng nề. Lâm Thu Thạch thấy lạ, cậu và Hồ Điệp không thân, cho dù biết mình là đàn ông, tại sao cô ta phản ứng mạnh tới vậy, cậu là nam hay nữ có ảnh hưởng gì lớn đâu.

Vừa đặt chân lên tầng sáu, họ nghe thấy từ phòng viện trưởng vang lên tiếng khóc thê lương của người phụ nữ, tiếng khóc chói tai kinh khủng vô cùng, khiến người ra lạnh người.

Lâm Thu Thạch cảm giác bàn tay cầm chiếc túi trở nên gai gai.

Đúng lúc đó, Hồ Điệp quay sang nhìn Lâm Thu Thạch, khẽ nói: “ Đề tôi cầm cái xác cho, thứ này nguy hiểm lắm.”

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy nheo mắt liếc vô ta một cái tự mình lấy chiếc từ tay Lâm Thu Thạch: “ Không cần, để tôi cầm.”

Sắc mặt Hồ Điệp trở nên trắng bệch, cô ta muốn nói gì đó, nhưng Nguyễn Nam Chúc không quan tâm lắm, hắn rảo bước nhanh hơn.

Từ tầng sáu đi xuống, ba người không dám chần chừ nửa giây, họ chạy một mạch xuống tầng bốn, sau khi rời cầu thang, liền nhìn thấy trên hành lang có một cái bong, tất cả như nín thở.

Cô y tá đang đứng ở cuối hành lang, xương cốt trên người gãy quá nữa, cho nên dáng đứng của cô ta vặn vẹo không còn ra dạng người, trên tay cầm con dao dính máu, khuôn mặt nở một nụ cười ghê rợn.

Ba người định chạy ngược trở lên.

Nhưng tốc độ của y ta rất mau lẹ, chỉ trong tích tắc, cô ta đã xuất hiện trước mắt họ.

Lâm Thu Thạch chưa kịp phản ứng gì, chủ thấy y ta giơ con dao lên. Mũi cậu hít phải mùi tanh nồng của máu, trong khoảnh khắc này, nó giống như mùi của cái chết.

Lưỡi sao chém xuống, y ta bất ngờ tấn công Hồ Điệp.

Biểu cảm của Nguyễn Nam Chúc thật kỳ quái, dường như hắn đang đợi gì đó. Lâm Thu Thạch kéo áo đánh động, ra hiệu hắn mau rời khỏi, nhưng Nguyễn Nam Chúc nắm tay giữ Lâm Thu Thạch lại.

Nguyễn Nam Chúc giơ ngón tay, ra hiệu im lặng.

Lâm Thu Thạch hơi sốc, vì nhận ra Hồ Điệp đang bị tấn công.

Cô ta bị trúng một dao vào bùn, gương mặt cô ra có gì đó khác lạ, như thể không hề sợ hãi cái chết đang tới, cô ta nhìn sang bọn Lâm Thu Thạch.

Đó là một cái nhìn ác ý, giống như khán giả dưới sân khấu đang chờ màn kịch diễn ra.

Hết nhát này tới nhác khác, y tá chém nát cơ thể Hồ Điệp.

Hồ Điêp ngã xuống như một cây móc quần áo, hai mắt nhắm nghiền, cái chết đã đến.

Y tá ngẩng lên, nhìn về phía Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đang đứng trong góc khuất, máu nhỏ giọt từ con dao xuống đất.

Nguyễn Nam Chúc rút hai con búp bê Mastryoshka ra khỏi túi, lấy con nhỏ nhất, ném tới chỗ y tá: “ Bọn tôi tìm thấy gã rồi.”

Bước chân của y tá khựng lại.

Nguyễn Nam Chúc nói: “ Gã ở sau lưng cô.”

Y tá đứng như trời trồng. Dường như đang ngẫm nghĩ chuyện Nguyễn Nam Chúc nói.

Nguyễn Nam Chúc: “ Bọn tôi có thể giúp cô giải quyết lần cuối, gã là thứ đáng chết.” Hắn đưa chiếc túi đựng xác khô cho y tá.

Nguyễn Nam Chúc nói xong, y tá đón lấy chiếc túi từ tay Nguyễn Nam Chúc, cô ta chậm rãi quay lưng, định rời đi.

Lâm Thu Thạch chứng kiến tất cả sự việc, kinh ngạc đến không thốt nên lời, chỉ thấy Nguyễn Nam Chúc thở ra một hơi dài, cười khổ: " Cũng may có tác dụng."

Lâm Thu Thạch: "Anh có thể giao tiếp với quỷ?" Đây là điều khiến cậu kinh ngạc nhất.

Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, hắn không nói gì, có lẽ chẳng muốn bàn luận thêm về việc này, bèn nói sang chuyện khác.

Xác của Hồ Điệp nằm ngay trước mắt, bị y tá chém nát, gần như hỏng hết nhân dạng.

Lâm Thu Thạch nói: "Chúng ta nên về thôi?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Không, tiếp tục chờ ở đây."

"Chờ ở đây làm gì nữa?" Lâm Thu Thạch chẳng hiểu gì cả.

Nguyễn Nam Chúc chỉ thi thể của Hồ Điệp: “ Dĩ nhiên là, chờ gã xuất hiện.” Hắn cười cười: “ Tôi vừa hứa với cô y tá mà.”

Lâm Thu Thạch sững sờ.

Hai người đứng nguyên chỗ cũ, chờ đợi, thời gian dần trồi, khoảng ba giờ sáng, thi thể trước mặt họ bắt đầu có những biến đổi quái dị. Lâm Thu Thạch nghe tiếng lúc nhúc như dòi bọ, cậu nhìn vào xác Hồ Điệp, nhận ra cái xác ấy đang hơi cử động, đôi mắt nhắm nghiền lại mở ra lần nữa.

Lâm Thu Thạch định lùi lại, nhưng bị Nguyễn Nam Chúc vòng tay giữ lại, nói: “ Đừng sợ.”

Nghe thế, Lâm Thu Thạch bỗng không còn sợ nữa. Trên thực tế, mỗi khi có Nguyễn Nam Chúc bên cạnh, Lâm Thu Thạch luôn cảm thấy bình yên, dường như tất cả mọi việc đều trong tầm kiểm soát, không thể có sự cố xảy ra.

Dĩ nhiên, Lâm Thu Thạch biết cảm giác này là không nên, cậu không thể quá dựa dẫm vào Nguyễn Nam Chúc, chắc chắn sẽ có lúc hai người phải tách nhau ra.

Không hiểu sao khi nghĩ tới đây, Lâm Thu Thạch cảm thấy hơi chới với.

Nhưng chút dao động cảm xúc đó chẳng mấy chốc đã bình lặng trở lại, bởi cạnh trượng trước mắt càng lúc càng ghê rợn. Hồ Điệp bò dậy từ mặt đất, vô số vết thương chí mạng tựa như không ảnh hưởng gì đến cô ta. Hồ Điệp đã sống lại, chỉ là thân xác cô ta giờ đây rách nát tả tơi, trông chực như ngã xuống bất cứ lúc nào. Đôi mắt đã nhắm nghiền lại mở to, trần đầy dục vòn, nhìn thằng vào Nguyễn Nam Chúc.

“Cứu tôi với…” Hồ Điệp cất tiếng nói, ban đầu cô ta nói rất chậm, nhưng mau chóng khôi phục sự trôi chảy như người bình thường, cô ta nói với Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc: “ Cứu với.. hai người mau lên, cứu tôi với, tôi vẫn chưa chết…”

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đứng im bất động. Lâm Thu Thạch nheo mắt cố nhìn thật kỹ, còn Nguyễn Nam Chúc không có biểu cảm gì.

Thần trí Hồ Điệp dần tỉnh tao, cô ta chợt nhớ ra điều gì, biểu cảm trở nên méo mó, cô ta gằn giọng: “ Tại sao, tại sao hai người chưa chết!”

Nguyễn Nam Chúc nói: “ Mày tưởng bọn tao sẽ chết như bọn Tiết Chi Văn ư?”

Hồ Điệp không nói gì.

“Thật là tiếc.” Nguyễn Nam Chúc nói:” Cô ấy đã tha cho bọn tao, bởi vì bọn tao sẽ giúp cô ấy giải quyết mày.” Hắn bật cười: “ Chỉ cần không cho mày tìm được thân xác mới, tao nói đúng không, Giang Anh Duệ?”

Hơi thở Hồ Điệp trở nên gấp gáp, cô ta nói: “ Tôi không hiểu chị nói gì…”

“ Không sao” Nguyễn Nam Chúc nhìn kẻ đối diện. giọng điệu trở nên thương xót: “ Mày đón xem tại sao cô ấy lại giét mày đầu tiên?”

Hồ Điệp sững người.

“Ngốc quá đi.” Nguyễn Nam Chúc lại cười: “ Là vì tao nhét tờ giấy ghi số phòng 502 vào túi quần mày đó.”

Hồ Điệp tức điên người, cô ta lục túi quần, quả nhiên lấy ra tờ giấy ghi số 502. Bay nãy khi Nguyễn Nam CHúc tóm lấy cổ tay Hồ Điệp đã lén nhét vào. Hồ Điệp cứ nghĩ sáng sớm tỉnh dậy sẽ nhìn thấy hai cái xác bị băm nát, ai ngờ Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch còn nguyên vẹn đứng chờ mình, con khốn kia sao lại tha cho hai đứa nó!

Sự căm tức nhấn chìm đôi mắt của Hồ Điệp, cô ta ném tờ giấy xuống đất, cả người run lên vì tức giận. Lâm Thu Thạch đứng một bên chứng kiến sự việc, cậu đoán chắc nếu trong tay Hồ Điệp có vũ khí, cô ta sẽ không ngần ngại lao ngay vào hai người.

Hồ Điệp đặt tay lên tường, quay người định bỏ đi.

Nguyễn Nam Chúc nói: “ Tính đi đâu hả?”

“ Tôi đi đâu liên quan gì tới hai người.” Hồ Điệp lạnh lùng nói.

“Dĩ nhiên có liên quan.” Nguyễn Nam Chúc nhanh nhẹn tiến lên, đá Hồ Điệp một cái. Hắn tung hết sức vào cú đá, sau khi Hồ Điệp ngã xuống, hắn giẫm bàn chân lên lưng co ta: “ Không lẽ mày nghĩ tao để mày bỏ đi, để mày tìm được thân xác mới hả?”

Vẻ mặt Hồ Điệp đột nhiên trở nên kinh hoàng, nói: “ Chị nói linh tình gì thế…?”

Nguyễn Nam Chúc không đáp, quay sang vẫy Lâm Thu Thạch: “ Mấy giờ rồi?”

Lâm Thu thạch nhìn điện thaoij: Ba giờ bốn mươi.”

Nghĩ là trời sắp sáng. Trước bình minh, chính là thời khắc tối tăm nhất.

Nói họ đang đứng không có ddiefn, nhờ ánh trăng mờ ịt, miễn cưỡng mới nhìn thấy cảnh vật xung quanh.

Hồ Điệp đột nhiên giãy giụa mạnh dưới thân Nguyên Nam Chúc, cô ta kêu ré lên, cố vùng vậy ngồi dậy.

Nguyễn Nam Chúc không buồn khách sao, tặng Hồ Điệp thêm một cước như búa tạ, Hồ Điệp đập mặt xuống đất suýt nữa ngất đi.

Lâm Thu Thạch nghe Nguyễn Nam húc nói liền hiểu mọi chuyện, Hồ Điệp này không phải là Hồ Điệp, nói một cách chính xác, cô ta là Hồ Điệp, nhưng giờ thì không phải.

Ba người tiếp tục giằng co.

Sáu giờ, hừng đông loé lên ở chân trời.

Đám người lần lượt rời khỏi phòng, tập tủng ở căn tin ăn sáng. Hồ Điệp bị giữ trên mặt đất, giống như không buồn giãy giụa nữa.

Nguyễn Nam Chúc luôn nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt chưa giây phút nào nơi lỏng.

Sự tập tủng của hắn rõ ràng có ý nghĩa, bởi vì khi mặt trời ló dạng, Hồ Điệp tưởng nhu hấp hối đọt nhiên lồng lên, nhào về phái Lâm Thu Thạch đứng trong góc.

Sự việc bất ngờ xảy ra, Lâm Thu Thạch không kịp tránh, cũng may Nguyễn Nam Chúc đã có chuẩn bị, hắn dùng ột tay chộp lấy tay Hồ Điệp, quăng mạnh khiến cơ thể cô ta đập vào bức tường phía sau…

Bịch một tiếng, Hồ Điệp đập mạnh vào tường, phát ra âm thanh rất lớn. Biết mình không còn cơ hội, cô ta khoá oà lên như một đứa trẻ.

Nếu là ngày thường, có lẽ Lâm Thu Thạch sẽ thấy thương hại với một cô gái yếu đuối như vậy, nhưng vì đã biết thân phận thật sự của Hồ Điệp, nên trong lòng cậu rất bình thản.

Nếu không nhờ sự nạy bén của Nguyễn Nam Chúc, rất có thể cả hai đã toi dời dưới tay Hồ Điệp. Đứng trước kẻ dịch mà mềm lòng, tuyệt đối không phải hành vi sáng suốt. Lâm Thu Thạch không nói gì, chỉ im lặng quan sát, thần thái có vài phần giống Nguyễn Nam Chúc.

“Tha cho tôi đi, tôi không muốn chết…” Hồ ĐIệp mếu máo: “ Tôi có làm gì sai đâu, tôi không muốn chết…”

Vẻ mặt Nguyễn Nam Chúc trở nên quái dị, dường như hắn không hiểu Hồ Điệp nói gì: “ Mày không làm gì sai? Chắc không?”

Hồ Điệp thút thít

Nguyễn Nam Chúc: “ Không lẽ mày không biết mình đã làm gì?”

Hồ Điệp chầm chậm ngẩng mặt lên, nhìn Nguyễn Nam Chúc nói: “ Tôi chẳng biết gì cả.”

Nói xong, cơ thể Hồ Điệp bắt đầu biến hoá, bụng cô ta lồi lên, giống như sản phục mang thai mấy tháng. Cô ta rên rỉ, giãy giụa, trông chẳng khác nào một con ấu trùng cực lớn.

Tiếp theo đó, là âm thanh da thịt tét ra, Lâm Thu Thạch nhìn thấy rõ ràng, một thứ xé rách phần bụng của Hồ Điệp, từ bên trong bò ra ngoài. Ban đầu Lâm Thu Thạch nghĩ nó là đứa trẻ hay gì đó, nhưng thật không ngờ khi thứ kia hoàn toàn lộ diện, Lâm Thu Thạch bắt gặp một khuôn mặt vừa lạ, vừa quen.

Khuôn mặt ấy cậu từng bắt gặp tại phòng viện trưởng, mái tóc vàng kim óng ả, gương mặt anh tuấn: Chính là viện trưởng.

Suy đoán của Nguyễn Nam Chúc giờ đây đã trở thành sự thật.

Viện trưởng đúng là không ở trong viện điều dưỡng, gã dùng thân phận người khác, dùng da thịt kẻ khác làm vỏ bọc của mình, để trốn tránh cô y tá tìm giết mình mỗi đêm.

Nhưng diều khiến Lâm Thu Thạch chưa hiểu là những kẻ bị gã kí sinh rố cuộc là người trong cửa hay là người của thế giới thực, Giang Anh Duệ và Hồ Điệp có tồn tại thật không?

Do bị Nguyễn Nam Chúc phá đám, viện trưởng mất đi cơ hội tìm kiếm thân xác mới. Gã trở nên cực kỳ yếu ớt, nằm sấp dưới sàn hồi lâu không ngồi dậy.

Lâm Thu Thạch hỏi: “ Chúng ta cần phải làm gì nữa?”

Nguyễn Nam Chúc: “ Chắc là xong rồi.” Hắn tiếp: “ Đợi đến tối nay là ổn.” Không có lớp da mới bảo vệ, cô ý ta rất dễ dàng tìm thấy và giết gã.

Theo như tài kiêu jveef bối cảnh câu chuyện, e rằng cái xác khô mà gã viện trưởng trộm chính là đứa bé cô y tá đã phá bỏ. Người đàn ông tóc vàng trước mặt họ, không ai khác chính là cha đứa bé.

Viện trưởng bắt đầu chửi rủa bọn Lâm thu Thạch, những tiếng chửi mắng này tựa như có ý vị cam chịu, Lâm Thu Thạch đơn giản bỏ ngoài ta tất cả những lời dơ bẩn đó.

Nguyễn Nam Chúc nói: “ Đi thôi, Phong Vĩnh Lạc chờ bọn mình cả đêm rồi.”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Họ bỏ lại người đàn ông tóc vàng, quay lưng bỏ đi.

Lâm Thu Thạch theo sau Nguyễn Nam Chúc, cậu rảo bước chậm rãi, nói: “ Hồ Điệp và Giang Anh Duệ là người trong cửa hay là người ở thế giới thực?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “ Có lẽ là người thật”

Lâm Thu Thạch: “ …” Thật là kinh khủng.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Búp bê Matryoshka chỉ còn lại hai con, có lẽ gã có thể thay xác một ;ần nữa, nhưng thằng cha quá đen, gặp phải tụi mình.”Hắn lạnh lùng tiếp: “ Vậy là mất luôn lần thoát xác cuối cùng.”

Thứ này ban đầu lí sinh trong cơ thể Giang Anh Duệ, sau đó thì nhảy qua Hồ Điệp. Lâm Thu Thạch vẫn chưa hiểu lắm: “ Nhung Giang Anh Duệ tại sao lại che giấu giúp gã?”

“ Không che giấu thì làm được gì.” Nguyễn Nam Chúc nói: “ Nếu nói ra, chưa cahwsc mọi người đã tin, cho dù tin đi nữa, vâng không có lợi ích gì cho Giang Anh Duệ, ngược lại còn cản trở mục đích của y.”

Lâm Thu Thạch: “…”

“ Và thằng cha viện trưởng đó,” Nguyễn Nam Chúc nói: “ Gax chui vào trong cơ thể của người vào cửa, y tá muốn giết gã phải tuân theo nguyên tắc, không thẻ tuỳ tiện rat ay được.” Gã viện trưởng rõ ràng muốn những người khác chết càng nhanh càng tốt, bởi vì những người xung quanh chết sớm, thì khả năng Giang Anh Duệ trở thành kẻ duy nhất sống sót càng cao.

Nhưng người tính không bằng trời tính, cuối cùng Giang Anh Duệ không qua mặt được Nguyễn Nam Chúc. Dĩ nhiên, nếu dổi lại là một người khác, thì kết thúc có thể đã khác đi.

Hai người về tới phòng, mở cửa ra thấy Phong Vĩnh Lạc đang sốt ruột đi qua đi lại. Nhìn thấy hai chị, cậu ta thở phào một hơi, nói: “ Cuối cùng các chị đã về! Em sợ gần chết, em tưởng hai chị xảy ra chuyện.”

Nguyễn Nam chúc gật gật đầu: “ Không sao.”

“ Thế nào rồi, phát hiện ra đường hầm chưa? Phong Vĩnh Lạc hỏi.

“ Tìm ra rồi, chìa khoá có lẽ sẽ xuất hiện vào đêm nay.”

“Oa, hai chị tìm thấy chìa khoá luôn rồi?” Phong Vĩnh Lạc mừng rỡ, cậu ta tiếp tục đi đi lại lại, phấn khích nói: “ Tốt quá, vậy là bọn mình sắp được ra ngoài rồi?”

Nguyễn Nam Chúc: “ Nếu không có gì thay đổi.”

Gã viện trưởng không có lớp da người bảo vệ khó thoát khỏi lưỡi dao của cô y tá, giờ đây, chỉ còn đợi tới tốt là họ có thể hành động,

Chiếc khung ảnh trống rỗng trong phòng viện trưởng, rốt cuộc sắp được dùng tới.

Lâm Thu Thạch chợt nhớ ra điều gì đó, vội gõ chữ: À phải, bỗng nhiên tôi nhớ ra, casic cô tên Hồ Điệp đó lên trộm xác đứa bé làm gì? Không lẽ xác khô đó có công dụng?

Nguyễn Nam chúc trầm ngâm giây lát, lắc đầu không nói.

Nhưng cũng có khả năng, khổ nỗi họ chỉ có thể suy đoán mà chưa kiểm chứng được.

Phong Vĩnh Lạc không biết chuyện xảy ra, thấy Lâm thu thạch nói vậy thì nghệch mặt: “Hồ Điệp đi trộm xác khổ? Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”

Lại bắt đầu hỏi, Phong Vĩnh Lạc vừa nói xong, Nguyễn Nam Chúc lườm cậu nhóc không thèm đáp một chữ nào.

Phong Vĩnh Lạc bị lườm đâm ra ấm ức: “ Em cũng chỉ là một người bình thường…”

Nguyễn Nam Chúc: “ CÒn chị chắc không bình thường?”

Phong Vĩnh Lạc: “ Dĩ nhiên chị không bình thường rồi, hai chị nói chuyện như trao đổi ám hiệu ấy, làm ơn diễn đạt đơn giản một tí được không?”

Nguyễn Nam Chúc: “ Không”

Phong Vĩnh Lạc: “ …” Sao chị có thể từ chối người kasch một cách lạnh lùng như vậy.

Lâm Thu Thạch đứng một bên giả câm.

Rốt cuộc, Phong Vĩnh Lạc vẫn không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, cậu ta đành bỏ cuộ.

Ba người nhân lúc trời sáng đến chỗ đường hầm kiếm tra tình hình, để chắc chắn đường hầm ày dẫn ra bên ngoài. Chỉ thấy trong đường hầm chất đầy các bao ni long màu đen, từ bên ngoài nhìn vào rất ghê rợn, nếu đây không phải là cửa ra, chắc chắn không ai muốn đi vào.

Phong Vĩnh Lạc chắp hai tay, lẩm nhẩm niệm A di đà phật.

Nguyễn Nam chúc nhíu mày: “ Đang bối cảnh phương Tây, niệm A di đà Phật làm gì?”

Phong Vĩnh Lạc đáp: “ Vậy em đổi thành Hallelujah được không chị?”

Nguyễn Nam Chúc: “…”

Lâm Thu Thạch: “ …” Nhóc niệm Nguyễn Nam Chúc vạn tuế thì hợp lý hơn đó, có một thánh trò chơi sinh tồn đang đứng ngay bên cạnh đây này, mời lúc nào xuất hiện lúc đó, thậm chí không mời cũng xuất hiện, quan trọng là cực kỳ hữu ích.

Nguyễn Nam Chúc liếc nhìn Lâm Thu Thạch một cái, ánh mắt ấy như nhìn thấy suy nghĩ của Lâm Thu Thạch,

Lâm Thu Thạch nhe răng cười, giả vờ ngây thơ vô số tội. Hiện giờ cậu rất nghi ngờ, Nguyễn Nam Chúc biết đọc ý nghĩ người khác, nếu không tại sao hắn kuoon đọc được những suy nghĩ sâu kín trong lòng của Lâm Thu Thạch.