Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 74: Chỉnh mũ áo



Lấy người làm gương, thiếu lẽ mất còn. Khổ nỗi Lâm Thu Thạch hiện vẫn chưa biết hai chữ “mất còn” trong gợi ý ám chỉ điều gì.

Cô gái đã bị thiêu chết đêm qua đột nhiên xuất hiện trong nhà ăn hoàn chỉnh không chút sứt mẻ gì. Lâm Thu Thạch để ý thấy gương mặt một số người hiện vẻ gượng gạo. Những người này có lẽ nghỉ ở các phòng gần căn phòng xảy ra sự cố đêm qua, do đó đã chứng kiến tất cả mọi việc. Họ biết cô gái này không phải là con người.

Chị Hạ, kẻ chủ mưu dẫn đến cái chết của cô gái, thì không hề biết chuyện gì xảy ra.

Chị ta còn vô tư tám chuyện với nạn nhân, nói: “Văn Tịnh à,đêm qua không xảy ra việc gì chứ? Em và Tiểu Miên ngủ có ngon không? Có bị sự cố gì nữa không vậy? Cô gái bị thiêu chết tên là Văn Tịnh, còn Tiểu Miên là người ở cùng phòng với cô.

“Không sao, chị ạ.” Văn TỊnh nở nụ cười nhẹ bẫng, nói với tốc độ rất chậm: “Đêm hôm qua chẳng xảy ra chuyện gì cả..”

Chị Hạ nghe vậy cười cười: “Không sao thì tốt.”

Nhà ăn đang náo nhiệt ồn ào, do sự xuất hiện đột ngột của Văn TỊnh mà trở nên im phăng phắc. những người biết việc xảy ra đêm qua đều lần lượt đứng dậy bỏ đi, trước khi rời khỏi không quên ném về phía Văn Tịnh một cái nhìn ái ngại.

Chị Hạ cũng trông thấy những cái nhìn kỳ lạ kia. Chị ta ngẫm nghĩ trong giây lát, gương mặt đang tươi cười bỗng nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị. Sau đó chị ta đứng dậy, viện lý do rời khỏi nhà ăn. Xem ra chị Hạ khác nhạy cảm trong việc đánh giá tình huống.

Văn Tịnh thấy chị Hạ bỏ đi thì không định ngăn cản, chỉ mỉm cười nhìn theo bóng chị ta cho tới khi đi khuất. Ánh mắt ấy không hiểu sao khiến người khác lạnh sống lưng.

Trịnh Nhất Tạ nói: “Chúng ta đi thôi?”

Nguyễn Nam Chúc gật đầu: “ Đi thôi.”

Bấy giờ trong nhà ăn còn lác đác vài người. Ngoại trừ Văn Tịnh vẫn đang ăn một cách thong thara, chỉ còn một số người thuộc loại khờ khạo, mặt mũi họ ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bọn Lâm Thu Thạch vừa đi ra đến cửa nhà ăn, bỗng nghe giọng Tiểu Miêu quát lớn.

“Tại bà, tất cả tại bà hết…nếu bà không khuyên Văn Tịnh làm như thế, thì Văn Tịnh đã không chết!” Tiểu Miên là bạn chung phòng của Văn TỊnh, đêm qua tận mắt chứng kiến cái chết thê thảm của cô gái, tinh thần sắp sửa mất kiểm soát rồi. Cô vừa nói vừa khóc, giọng điệu vừa tức giận vừa oán hoàn: “ Bà muốn hại chết bọn tôi, giờ thì Văn TỊnh quay lại tìm và báo thù rồi đó! Đồ vô liêm sỉ, bà ở đó chờ chết đi!”

Chị Hạ cười nhạt một tiếng, nạt lại cô gái: “Tôi hại chết nó bao giờ? Làm sao tôi biết đập vỡ gương sẽ gây chết người? Em gái ơi, uống nhầm thuốc,chứ đừng nói nhầm lời.”

Nghe cuộc đối thoại của hai người, Lâm Thu Thạch hỏi thầm Nguyễn Nam Chúc: “Như này có tình là chị Hạ giết Văn Tịnh không?”

Nguyễn Nam Chúc lắc lắc đầu.

“Vậy như nào mới là giết? Lâm Thu Thạch chưa hiểu rõ quy định về giết người trong cửa như thế nào.

“Thông thường phải đích thân ra tay mới coi là giết người.” Nguyễn Nam Chúc giải thích: “ Ví dụ trong sự việc lần này, đúng là chị Hạ không biết đập vỡ gương sẽ gây chết người.”

Lâm Thu Thạch: “…”

Nguyễn Nam Chúc: “ Chị ta chỉ đơn giản là gợi ý cho Văn Tịnh, còn Văn Tịnh có nghe và làm theo hay không chẳng liên quan gì đến chị ta.”

Đây chính là lỗ hổng trong quy tắc của cửa.

Theo cách nói này, người tham gia hoàn toàn có thể hãm hại lẫn nhau, chỉ cần không giết người bằng bạo lực, không gây ra cái chết trực tiếp. Trong khi đó có muôn vàn cách để gây chết người mà không cần đích thân ra tay.

Lâm Thu Thạch ồ một tiếng, thông suốt vấn đề.

Tiểu Miên vẫn khóc, dường như cô có quen biết với Văn Tịnh ở đời thực. Cô nói: “ Đồ lừa đảo đáng khinh, tất cả là tại bà, rõ ràng bà đã hứa sẽ bảo vệ bọn tôi..”

Chị Hạ nghe vậy lạnh lùng đáp: “Cô là trẻ con ba tuổi chắc? Ai nói gì cô cũng tin là thật?” Nói xong chị ta khinh khỉnh phất tay, quay lung định bỏ đi.

Đúng lúc đó, Tiểu Miên rút từ trong túi ra một con dao ăn bít tết, đâm vào lưng chị Hạ. Con dao trên bàn ăn không hề bén nhọn, nhưng khá là sắc, nếu dùng sức đâm mạnh, chắc chắn sẽ gây ra vết thương chí mạng.

Phản ứng của chị Hạ rất mau lẹ, khẽ lách người một cái tránh được cú đâm mà Tiểu Miên dồn tất cả sức lực. Chị ta liếc con dao trong tay Tiểu Miên, tức giận nói: “ Mày định giết tao à?” Chị ta nắm bả vai Tiểu Miên, đập mạnh vào bức tường.

“Á!” Tiểu Miên hoàn toàn không phải đối thủ của chị Hạ, cơ thể cô ta va vào bức tường bê tông phát ra tiếng “huỵch” rất lớn. Cô mềm nhũn ngã ra đất.

Chị Hạ vẫn chưa nguôi giận, nắm tóc Tiểu Miên lẳng qua một hướng khác. Chị ta rất khỏe, một cô gái cao gần mét sau như Tiểu Miên vậy mà bị chị ta quay như quay dế.

Lâm Thu Thạch hơi nhíu mày, đang định tiến lên ngăn cản, chợt nghe thấy Tiểu Miên hét lên một tiếng, máu tươi từ trên trán chảy xuống mặt.

Chị Hạ thấy vậy khựng lại, chị ta không định giết chết Tiểu Miên, chỉ định dạy dỗ một trận mà thôi. Chị ra từ từ dìu Tiểu Miên dậy, nhìn thấy trên khung tranh mà cô gái đạp đầu vào một cái đinh nhọn hoắt. Rõ ràng cái đinh đã đâm ngọt vào sau đầu Tiểu Miên.

“Không, không.. tôi không định giết cô, tôi không định giết cô..” chị Hạ hoảng hốt, chị ta buông thân thể mềm oặt của Tiểu Miên ram không kìm được lùi về sau mấy bước: “Tôi không định giết cô, không phải tôi, không phải tôi…”

Lâm Thu Thạch sững sờ, cậu không ngờ sự việc lại kết thúc như vậy.

Máu tươi không ngừng chảy ra từ thân thể Tiểu Miên. Hai mắt cô trợn lên rồi nhìn chằm chằm chị Hạ, oán hận không thôi, thế rồi cô tắt thở.

Chị Hạ gần như suy sụp, chị ta lắc đầu luôn miệng lẩm bẩm “không không”, rồi loạng choạng bỏ chạy như điên.

Lâm Thu Thạch chứng kiến tất cả mọi việc, trong lòng đủ mọi cảm xúc hỗn loạn, cậu nói: “ Việc như thế này có thường xuyên xảy ra không?”

Nguyễn Nam Chúc: “Không.” Hắn liếc nhìn Tiểu Miên một cái: “ Cô gái này hơi đen một chút.” Thật không ngờ Tiểu Miên lại chết vì một tai nạn bất ngờ như vậy. Hắn đến gần thi thể cô gái, quỳ xuống quan sát kỹ cái đinh gây ra cái chết của Tiểu Miên: “ Cái đính này thú vị đấy.”

Lâm Thu Thạch: “ Thú vị?”

Nguyễn Nam Chúc: “ Hôm qua làm gì đã có”

Lâm Thu Thạch sững sờ: “ Em chắc chắn hôm qua chưa có?” Góc khuất này không có gì đặc biệt, trên thực tế nếu hôm nay tại đây không xảy ra án mạng, nhiều khả năng Lâm Thu Thạch sẽ ra khỏi cửa mà không hề biết đến sự tồn tại của chiếc khung tranh.

“Dĩ nhiên” Nguyễn Nam Chúc cực kỳ tự tin, hắn nói “ Cái đinh này hoặc là được đóng vào đêm qua, hoặc được ai đóng vào sáng nay, khi anh đến nhà ăn đã có ai ở đó chưa.”

Lâm Thu Thạch lập tức nhớ ra La Thiên Thủy có mặt còn sớm hơn mình, nói: “La Thiên Thủy đến trước anh.”

“Ồ.” Nguyễn Nam Chúc đứng dậy: “ Thế à”

Lâm Thu Thạch: “ Cây đinh này do cô ta đóng? Thế nhưng….” Cậu định nói làm sao cô ta biết Tiểu Miên và chị Hạ sẽ cãi cọ rồi đánh nhau ở đây, cuối cùng Tiểu Miên bị xô và khung cửa sổ rồi dẫn đến tai nạn chứ. Nhưng nghĩ cho kỹ, đây là thế giới trong cửa, chẳng có gì là không thể. Người đã tới được cửa thứ chín, chắc chắn không thể là loại hiền lành. Không loại trừ khả năng có người dùng cách gì đó dự đoán trước việc xảy ra hôm nay, sau đó giở trò.

Đang nghĩ, Lâm Thu Thạch bỗng nhìn thấy La Thiên Thùy và anh trai cô ta xuất hiện ở hiện trường án mạng.

Hai người đứng giữa đám đông vây quanh xác chết, nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra sự có mặt của họ. Sau khi chạm phải ánh mắt của Lâm Thu Thạch, La Thiên Sơn mỉm cười thân thiện, còn cô em gái vẫn giữ nguyên bộ mặt khinh khỉnh. Rồi hai người bỏ đi, có vẻ không hứng thú với những việc xảy ra tiếp theo.

Nguyễn Nam Chúc đứng bật dậy: “Chúng ta cũng đi thôi, em muốn xem xét một nơi.”

“Tiểu Miên sẽ tìm chị Hạ báo thù chứ?” Đây là việc Lâm Thu Thạch quan tâm. Biết đến cửa một thời gian rồi, nhưng cậu không thường xuyên chứng kiến cảnh hồn ma báo thù… chỉ có một lần duy nhất việc đó xảy ra, và mọi thứ chẳng vui vẻ dễ chịu gì: “Liệu có liên lụy tới chúng ta không?

“Không đâu.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Một mình mẹ họ Hạ đó gây ra mà.”

Lâm Thu Thạch nghe vậy mới yên tâm, nói: “Em định đi đâu?”

Nguyễn Nam Chúc: “ Chúng ta vẫn chưa từng đến căn phòng bị cháy ở cuối hành lang vào ban ngày đúng không?”

Lâm Thu Thạch sực tỉnh

Họ trở lại tầng ba mươi tư, tìm đến căn phòng luôn bốc cháy mỗi khi đêm đến.

Vào ban ngày, gian phòng trống không có gì khác so với phòng của họ, chỉ là một phòng giường lớn hết sức bình thường.

Nhưng Trình Nhất Tạ mới đi vào đã cảm thấy khó chịu, cậu ta ho không dứt.

“Em lại ngửi thấy mùi cháy khét hả?” Nguyễn Nam Chúc hỏi cậu ta.

“Ừm.” Trình Nhất Tạ nói một cách khó khăn: “Rất nồng.”

Nguyễn Nam Chúc nhìn tứ phía, rút từ trong túi ra một con dao ăn, đi đến rách lớp giấy dán tường trong góc.

Lâm Thu Thạch nhìn thấy con dao trong tay hắn thì ngẩn ra: “ Anh mang theo lúc nào vậy?”

Nguyễn Nam Chúc: “ Lúc ăn trứng luộc.”

Lâm Thu Thạch ngồi ngay bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, theo lý mà nói sẽ nhìn thấy hết mọi cử động của Nguyễn Nam Chúc. Vậy mà cậu không hề phát hiện việc Nguyễn Nam Chúc thủ con dao theo mình, thật là bó tay: “Sao tôi chẳng nhìn thấy gì nhỉ?”

Nguyễn Nam Chúc liếc Lâm Thu Thạch đầy ẩn ý: “ Những thứ anh chưa thấy còn nhiều lắm.”

Lâm Thu Thạch không còn gì để nói.

Sau khi bóc lớp giấy dán tường ra, bức tường lộ ra vẻ trần trụi vốn có của nó, cho thấy chắc chắn trong căn phòng này từng xảy ra hỏa hoạn.

Lâm Thu Thạch nhìn quanh, đột nhiên, cậu để ý tới một vật nhỏ trông khá thú vị.

Đó là một chiếc gương đồng, để bên cạnh bàn trang điểm.

Gương không phải là thứ hiếm hoi ở cửa này, nhưng chiếc gương trước mắt là cái gương đồng đầu tiên mà Lâm Thu Thạch nhìn thấy tại đây.

Gương đồng chỉ nhỏ bằng nắm tay, viền gương chạm trổ hoa văn vân nổi, tay cầm nho nhỏ nhô ra bên dưới, trông vừa tinh xảo vừa cổ điển.

Lâm Thu Thạch nhấc chiếc gương lên, cúi xuống nhìn chăm chú.

Có lẽ do khác biệt về niên đại, nên hình ảnh trong gương đồng không sắc nét và chính xác như gương bình thường, nhìn chung khá là mờ ảo, đôi chỗ bị bóp méo.

Lâm Thu Thạch khẽ miết bề mặt gương, cảm giác trên ấy bám một lớp bụi mỏng. Cậu đưa ngón tay lên mũi ngửi, mùi thấy hơi khét. Loại mùi này thường thấy ở bụi bặm, đặc biệt là thứ bụi từ một vật vừa bị thiêu đốt.

“Gương đồng?” Nguyễn Nam Chúc đi đến bên Lâm Thu Thạch, nhìn thấy chiếc gương trên tay cậu.

“Lấy đồng làm gương,” Lâm Thu Thạch nhẩm đoạn văn trong gợi ý, “chỉnh được mũ áo?”

“Nhưng ‘mũ áo’ ám chỉ cái gì mới được?” Lâm Thu Thạch vẫn chưa thể thông suốt: “Liệu có phải là nhìn được những thứ trà trộn trong chúng ta?”

Nguyễn Nam Chúc nghiêng nghiêng đầu: “Thử một cái thì biết ngay.”

Lâm Thu Thạch: “Ừm…”

Thử dĩ nhiên là được, hiện giờ trong số những người tham gia, có một kẻ chắc chắn có vấn đề. Ba người kiểm tra các ngóc ngách khác trong phòng, Trình Nhất Tạ tìm thấy một bức ảnh đã cháy một phần ba, được cất trong hộc tủ nằm ở góc nhà vệ sinh.

Phần chưa cháy hết của tấm ảnh chụp hai người, một người phụ nữ và một đứa trẻ. Người mẹ nở nụ cười ngọt ngào, tay phải nắm lấy tay đứa trẻ, khá giống tư thế Lâm Thu Thạch nhìn thấy trên hành lang vào đêm đầu tiên. Phần ảnh phía bên phải đứa bé đã bị cháy sém, không cần nghĩ cũng biết đó là vị trí của cha đứa bé.

“Gia đình ba người cùng ở trong phòng” Nguyễn Nam Chúc nói: “ Cuối cùng chỉ tìm thấy hai thi thể, còn một cái đã biến đi đâu?” Vừa nói, hắn vừa khẽ miết ngón tay trên viền bức ảnh: “ Thi thể cuối cùng, đã biến đi đâu?”

Chẳng ai biết đáp án, sau trận hoả hoạn, tất cả các căn phòng trong toà nhà hầu như đều đổi chủ. Những người mới đến không biết nhiều về trận hoả hoạn, có người thậm chí nghĩ toà nhà này chưa từng bị cháy bao giờ.

Từ đó tới chiều, bọn Lâm Thu Thạch loanh quanh trong toà nhà, hễ gặp người nào liền dùng gương đồng soi một cái.

Điều khiến Lâm Thu Thạch khá ngạc nhiên là: Ngay từ đầu họ dùng gương đồng soi vào Văn Tịnh, kẻ-không-còn-là-con-người, thì hình ảnh trong gương không hề có gì khác thường, vẫn là hình dạng người.

Ngay đến Văn Tịnh từng chết một lần còn không soi ra cái gì, những người khác đại khái cũng tương tự.

Lâm Thu Thạch không hiểu chuyện này có ý nghĩa gì, cậu nhìn chiếc gương, nói: “ Không lẽ mình dùng sai cách?”

Nguyễn Nam Chúc: “ Còn dùng theo cách nào được nữa?”

Lâm Thu Thạch cười khổ: “Sao tôi biết được.” Cậu nghiền ngẫm đoạn văn trong gợi ý thêm lần nữa: Lấy gương đồng làm gương, chỉnh được mũ áo… họ đã hiểu sai câu nói này sao? Khoan đã..chỉnh mũ áo

“Chỉnh mũ áo.” Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch cùng nghĩ đến một việc, thậm chí Lâm Thu Thạch còn nói ra suy nghĩ đó trước Nguyễn Nam Chúc: “Ban nãy chúng ta chỉ soi mặt của Văn Tịnh phải không?”

Lâm Thu Thạch: “Thử lại lần nữa nhé?”

Nguyễn Nam Chúc: “Được.”

Vậy là cả bọn trở lại nhà ăn ở tầng hai, nhưng Văn Tịnh ban nãy đang ngồi trầm tư giờ đã biến mất.

“Chậm một bước rồi” Lâm Thu Thạch xuýt xoa.

Nguyễn Nam Chúc: “Không sao, chắc chắn cô ta sẽ xuất hiện trở lại.” Điều này thì hắn nắm chắc.

“Văn Tịnh giả trà trộn vào chúng ta với mục đích gì?” Lâm Thu Thạch chưa hiểu rõ tại sao cô ta quay trở lại: “Giết ai đó? Nhưng em nói cô ta không thể báo thù được mà?”

Nguyễn Nam Chúc đáp: “Văn Tịnh không thể báo thù được, nhưng người đó có đúng là Văn Tịnh hay không, chúng ta chưa thể khẳng đinh.” Nói không chừng thứ xuất hiện trước mắt họ không phải Văn Tịnh, mà là quỷ quái giả dạng.

Lâm Thu Thạch cảm thấy lời này rất có lý.

Họ vừa thảo luận, vừa trở lại tầng ba mươi tư. “Ding dong”, cửa thang máy mở ra. Lâm Thu Thạch nhìn thấy anh chàng phục vụ phát thẻ phòng, y nở nụ cười lịch thiệp nói với họ: “Chào buổi trưa ạ.”

“Chào buổi trưa.” Nguyễn Nam Chúc thuận miệng đáp lễ.

Trình Nhất Tạ đột nhiên hơi nhăn mặt, cậu ta đưa ánh mắt về phía tay phục vụ, dường như cảm thấy một điều gì bất ổn.

Lâm Thu Thạch để ý thấy biểu hiện bất thường của Trình Nhất Tạ. Cậu nảy ra một ý, bèn thò tay lấy chiếc gương đồng ra khỏi túi, sau đó đưa người chắn trước tay phục vụ rồi thận trọng chiếu chiếc gương về phía y.

Không có gì khác lạ. Khuôn mặt người phục vụ trong gương vẫn thế với nụ cười rập khuôn. Lâm Thu Thạch nhìn lại những gì đã bàn từ trước, cậu hơi lặc cổ tay để soi từ đỉnh đầu, cho tới bả vai, phần hông... cứ thế cho đến khi chiếc gương chiếu xuống chân người phục vụ.

Hình ảnh trong gương rốt cuộc đã có sự thay đổi.

Hai chân người phục vụ ở trong gương bị ngược.

Gót chân ở trước, mũi chân phía sau, hình ảnh quái dị khiến kẻ chứng kiến phải nổi da gà.

Lâm Thu Thạch hơi đờ người, Nguyễn Nam Chúc phát giác ra biểu hiện dị thường đó, khẽ liếc mắt vào gương. Hắn cũng nhìn thấy điểm quái dị của người phục vụ nhưng không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục tám chuyện bâng quơ.

“Anh làm việc ở đây bao lâu rồi?” Nguyễn Nam Chúc hỏi.

“Từ hai năm trước.” Người phục vụ trả lời: “Vậy mà cảm giác như lâu lắm rồi.”

Nguyễn Nam Chúc: “Hai năm? Vậy là khi hỏa hoạn xảy ra anh cũng có mặt?”

Người phục vụ đáp: “Hồi đó thì chưa, sau vụ đó tôi mới xin vào làm việc ở đây.”

Một tiếng “ding dong” khẽ vang lên, cửa thang máy mở ra.

Người phục vụ giơ tay làm một tư thế mời, ra hiệu cho họ ra trước.

Lâm Thu Thạch theo Nguyễn Nam Chúc ra khỏi thang máy. Tuy không ngoảnh lại, nhưng Lâm Thu Thạch biết rằng tay phục vụ vẫn nhìn chằm chằm họ từ bên trong thang máy.

Bởi vì thang máy mãi không đóng lại, cho đến khi họ về tới cửa phòng mình, Lâm Thu Thạch mới lại nghe một tiếng “ding dong”. Bấy giờ, trái tim căng cứng của cậu mới dần đập lại bình thường.

“Hóa ra là y.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Thật không thể ngờ.”

Thông thường, NPC quan trọng sẽ không phải là yêu quái, nhưng lần này NPC quan trọng của họ lại không được xây dựng theo thói thường.

“Tôi cũng không ngờ.” Lâm Thu Thạch nói: “Nhất Tạ, em ngửi thấy mùi gì phải không?”Nếu không phải do biểu cảm của Trình Nhất Tạ, Lâm Thu Thạch sẽ không nghĩ đến việc soi gương tay phục vụ. Trên thực tế, mãi tới vừa rồi, họ vẫn khoanh vùng mục tiêu trong đám người vào cửa mà thôi.

Trình Nhất Tạ gật gật đầu: “Đúng, trên người y có cái mùi cháy khét đó.”

Rõ ràng có nhiều cách để phát hiện thân phận thật sự của một nhân vật, gương đồng là một cách, với khứu giác nhạy bén của Trình Nhất Tạ, đôi khi không cần gương đồng cũng có thể phát hiện. Dĩ nhiên năng lực khứu giác này sẽ có một vài hạn chế, nếu tất cả mọi người đều tập trung một chỗ thì khó mà tìm ra đích xác kẻ trà trộn là ai.

“Anh nghĩ người phục vụ đó có phải là người cha trong gia đình ba người hay không?” Nguyễn Nam Chúc ngồi xuống bên giường.

Lâm Thu Thạch lắc lắc đầu: “Không biết nữa, nhưng không loại trừ khả năng này.”

Nguyễn Nam Chúc không nói gì, hắn rút từ trong túi ra một viên kẹo, bóc giấy gói kẹo ra bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Ăn không?”

Lâm Thu Thạch cảm thấy khó hiểu: “Anh bắt đầu ăn kẹo từ hồi nào thế?”

Nguyễn Nam Chúc: “Để cai thuốc ấy mà.”

Lâm Thu Thạch: “Tại sao bỗng nhiên muốn cai thuốc?”

Nguyễn Nam Chúc: “Vì có ai đó bị ung thư gan mà.” Hắn nói bằng giọng thản nhiên: “Không thể lúc nào cũng hút thuốc trước mặt người bệnh được.”

Trên thực tế, Lâm Thu Thạch sắp quên béng mình bị ung thư gan, người thường bị ung thư đều khổ sở vô cùng, cậu thì may mắn được cửa cứu vớt. Cậu cảm thấy cơ thể mình bây giờ còn khỏe hơn lúc chưa bị bệnh.

Lâm Thu Thạch: “Được thôi, cho tôi một viên.”

Trình Nhất Tạ thấy kẹo cũng giơ tay ra.

Vậy là ba anh đàn ông to xác cùng ngồi xuống giường ăn kẹo hoa quả, trong phòng thoang thoảng mùi thơm mát như một ly nước ép hoa quả tươi.

Manh mối về chìa khóa vẫn còn rất mơ hồ, Lâm Thu Thạch cảm thấy chìa khóa có liên hệ mật thiết với người cha đã mất tích trong vụ cháy.

Nguyễn Nam Chúc đồng ý với suy nghĩ của Lâm Thu Thạch, cho rằng trước mắt họ cần tìm ra ông bố đó càng sớm càng tốt.

Trong lúc ba người bàn bạc, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ. Lâm Thạch đi ra, qua mắt mèo, cậu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc: La Thiên Sơn.

Bấy giờ, La Thiên Sơn đứng một mình trước cửa, hắn nhìn thẳng vào mắt mèo nở nụ cười.

Lâm Thu Thạch quay vào hỏi Nguyễn Nam Chúc: “Là La Thiên Sơn, có mở cửa không?”

Nguyễn Nam Chúc: “Có.” Nguyễn Nam Chúc muốn xem La Thiên Sơn tới tìm họ có mục đích gì.

Lâm Thu Thạch mở cửa, La Thiên Sơn nhìn thấy cậu, nụ cười trên mặt càng tươi rói, bảo: “Tôi có vài việc muốn bàn với mọi người. Nếu không ngại, tôi vào được chứ?”

Lâm Thu Thạch: “Xin mời.”

La Thiên Sơn gật gật đầu rồi tiến vào phòng, Vừa bước vào bên trong, ngay lập tức hắn đưa mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc, nhưng mau chóng chuyển đường nhìn đi nơi khác, nói: “Nhóm mọi người có manh mối về chìa khóa chưa?’

Nguyễn Nam Chúc đáp thẳng tưng: “Nếu anh đến để hỏi việc này thì mời về luôn cho.”

La Thiện Sơn cười khổ: “Cần gì chanh chua đanh đá thế?”

Nguyễn Nam Chúc hất hàm vẻ khinh miệt, nhìn từ bên ngoài chẳng khác nào một nữ hoàng ngạo mạn: “Đây chẳng bao giờ phí lời với kẻ từng bại dưới tay mình.”

La Thiên Sơn tắt tiếng luôn.

Đánh thua Nguyễn Nam Chúc, La Thiên Sơn đã coi đó như một vết nhơ trong cuộc đời. Lâm Thu Thạch nghĩ, nếu hắn biết kẻ trước mặt là một nam thanh niên thích mặc váy, liệu trong lòng có dễ chịu hơn chút nào không.

“Tôi rất thật lòng muốn bàn bạc với mọi người một việc.” La Thiên Sơn nói: “Tôi và em gái đã tìm thấy manh mối chìa khóa rồi.”

La Thiên Sơn cứ nghĩ nói ra câu này, ba người trước mặt sẽ trở nên cực kỳ kích động, ai ngờ chẳng mảy may phản ứng.

Trình Nhất Tạ mặt đơ không nói, Nguyễn Nam Chúc là do từng trải vô số chuyện kinh thiên động địa, Lâm Thu Thạch thì vốn đã chuẩn bị tinh thần nên chẳng cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Kết quả kẻ kinh ngạc nhất chính là La Thiên Sơn, hắn nói: “Không ai muốn nói gì à?”

Lâm Thu Thạch: “Chúc mừng.”

Nguyễn Nam Chúc: “Ờ.”

Trình Nhất Tạ im lặng.

La Thiên Sơn: “...” La Thiên Sơn thầm nghĩ, liệu có phải nhóm này đã tìm thấy chìa khóa rồi không...

Cũng may câu nói tiếp theo của Nguyễn Nam Chúc giúp La Thiên Sơn đập tan mối lo đó: “Tốt thôi, anh muốn bọn này dùng cái gì trao đổi lấy manh mối?”

La Thiên Sơn: “Tôi..”

Hắn chưa kịp nói hết câu, Nguyễn Nam Chúc liền tựa vào vai Lâm Thu Thạch, yếu đuối nói: “Tôi nói trước, tôi có bạn trai rồi, anh đừng đưa ra những yêu cầu không hợp lý.”

La Thiên Sơ: “..” Không, tôi không có ý đó. Mặt La Thiên Sơn trở nên vặn vẹo: “Cô đừng nghĩ nhiều quá.” Mặc dù cô gái đối diện quả thực rất xinh đẹp, nhưng với thân thủ đó, hắn nào dám động vào. Sau này nếu xảy ra tranh chấp, chưa biết thằng nào lỗ mũi ăn trầu đâu.

Nguyễn Nam Chúc: “Ha, anh đúng là có mắt như mù.”

La Thiên Sơn: “...” Xin lỗi, tôi rất lấy làm tiếc.