Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 75: Thiên sơn



Mặc dù bị Nguyễn Nam Chúc nói như vậy, nhưng La Thiên Sơn thà nhận mình mù mắt còn hơn.

Nói cho cùng, những người đến được cửa này mà vẫn có thể thảnh thơi ung dung, cho dù bề ngoài vô lại hiền lành cách mấy cũng tuyệt đối không phải dạng vừa. Huống hồ cô Chúc Manh đây mới nhìn đã biết ghê gớm không dễ động vào rồi.

“Nói đi, rốt cuộc anh tìm bọn này để làm gì?” Nguyễn Nam Chúc hỏi lại lần nữa.

“Chuyện liên quan đến chìa khóa.” La Thiên Sơn nói: “Hai anh em tôi đã tìm thấy nơi cất giấu chìa khóa, nhưng...”, giọng hắn bỗng trở nên nặng nhọc, “bọn tôi không cách nào lấy nó ra được.”

Nguyễn Nam Chúc: “Không cách nào nghĩa là sao?”

La Thiên Sơn nói thẳng: “Không đủ khả năng.”

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy bèn nửa cười nửa thật nói: “Không đủ khả năng? Tôi thấy hai anh em anh giỏi đấy chứ.”

La Thiên Sơn không giải thích, chỉ xua tay tỏ ra bất lực.

“Nói tiếp đi.” Nguyễn Nam Chúc biết La Thiên Sơn vẫn còn lời muốn nói.

La Thiên Sơn:”Cho nên tôi muốn cùng mọi người làm một cuộc trao đổi, tôi sẽ nói manh mối liên quan đến chìa khóa...”

Tới đây, hắn dừng lại giây lát.

Nguyễn Nam Chúc đợi hắn nói tiếp, bởi trên đời này vốn không có bữa trưa miễn phí.

“Nhưng khi nhóm mọi người thoát ra được phải báo cho bọn này biết.” La Thiên Sơn nói ra điều kiện của mình.

“Chỉ có vậy thôi?” Ánh mắt Nguyễn Nam Chúc vẻ như đang cân nhắc, xem trong lời nói của La Thiên Sơn bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.

“Chỉ có vậy thôi.” La Thiên Sơn đáp như đinh đóng cột.

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, bảo: “Vậy nói ra đi”

Có nghĩa hắn chấp nhận giao kèo này.

“Chìa khóa đang ở trong căn phòng bị cháy.” La Thiên Sơn mồi đầu: “Nhưng điều kiện để lấy được chìa khóa rất đặc biệt, bắt buộc phải hành động vào ban đêm...”

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy hỏi: “Hai người đã thử chưa?”

La Thiên Sơn lắc đầu: “Chưa, bọn tôi đứng ở cửa phòng nhìn thấy chìa khóa, nhưng không vào trong.”

“Vậy sao anh chắc chắn chìa khóa ở trong phòng?” Mặc dù La Thiên Sơn tỏ ra rất thành khẩn, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn cảm thấy hắn có vấn đề. Chìa khóa là vật quan trọng nhất để có thể ra ngoài, người này dễ dàng nói cho kẻ khác vị trí của chìa khóa, liệu có thật đúng như lời hắn nói hay còn ý đồ khác?

“Bọn tôi đã nhìn thấy.” La Thiên Sơn nói: “Khi ấy cửa đang mở...”

Nguyễn Nam Chúc: “Cửa đang mở sao hai người không đi vào?”

Vẻ mặt La Thiên Sơn thoáng chút bối rối, hắn nói: “Bởi vì cặp mẹ con đó ở bên trong.”

Im lặng.

Nguyễn Nam Chúc mở miệng: “Cho nên anh tới nói với bọn tôi, để bọn tôi vào?”. Hắn tiếp: “Anh không nhìn thấy số phòng của bọn này sao?”

La Thiên Sơn cau mày khó hiểu.

Nguyễn Nam Chúc nói:”Đã nhìn thấy số trên cửa chưa? Phòng bọn tôi là phòng cuối cùng, nếu tầng này bị cháy, chúng tôi mới là người cuối cùng phải chết.”

La Thiên Sơn thở dài: “Tôi không có ý dụ mấy người vào đó chịu chết, nếu ba người muốn, chúng ta có thể hợp tác.”

Nguyễn Nam Chúc: “Hợp tác như thế nào?”

La Thiên Sơn: “Anh em tôi phụ trách dụ hai mẹ con đó ra khỏi phòng, các người sẽ lấy chìa khóa.”

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy nhướng mày: “Anh chắc là muốn hợp tác kiểu đó thật chứ?”

La Thiên Sơn nói: “Tôi chắc chắn.”

“Tôi không tin.” Nguyễn Nam Chúc nói nhanh: “Trừ phi hai người thể hiện thành ý trước, ít nhất phải làm thử cho bọn này xem.”

La Thiên Sơn trầm ngâm giây lát: “Việc đó quá nguy hiểm, làm sao thử được.”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Vậy thì thứ lỗi nha.”

Ánh mắt La Thiên Sơn và Nguyễn Nam Chúc giao nhau trong khoảnh khắc, họ đều nhìn thấy ở người kia một sự cố chấp không thể thay đổi. La Thiên Sơn thở dài, bỏ ý định thuyết phục. Hắn đứng dậy khỏi chiếc ghế, đi ra cửa, khi sắp bước khỏi phòng, hắn ngoảnh lại nhìn Nguyễn Nam Chúc một cái: “Tôi chỉ muốn nói cho ba người biết, nếu thật sự tất cả không thể cùng sống, người trụ lại cuối cùng chắc chắn là tôi và Thiên Thủy.”

Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng nhìn hắn, không nói gi.

“Tạm biệt” La Thiên Sơn cười cười, đẩy cửa bước ra.

Nguyễn Nam Chúc nhìn theo bóng dáng hắn, chân mày nhíu lại.

Lâm Thu Thạch nói:”Hắn lấy cái tự tin đó ở đâu ra nhỉ?” Ban nãy trong khi Nguyễn Nam Chúc và La Thiên Sơn nói chuyện, cậu đã dùng gương đồng soi thử, La Thiên Sơn là người.

Nguyễn Nam Chúc lắc lắc đầu, trầm giọng nói: “La Thiên Sơn dám nói như vậy, chắc chắn hắn đã có con bài của mình”

Lâm Thu Thạch không đáp.

Nguyễn Nam Chúc suy tư: “Đêm xuống nếu có cơ hội, chúng ta đến căn phòng đó xem thử.”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu. Trình Nhất Tạ từ nãy đến giờ không hề lên tiếng, mãi tới lúc ấy, cậu ta đột nhiên nói nhỏ: “Trên người La Thiên Sơn cũng có cái mùi đó.”

“Cái gì?” Lâm Thu Thạch ngẩn ra.

“Trên người hắn có mùi đó, mặc dù chỉ thoang thoảng.” Trình Nhất Tạ nói: “Nhưng em khẳng định có ngửi thấy.”

Lời của Trình Nhất Tạ khiến Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đều chìm vào im lặng.

Trên người La Thiên Sơn có mùi cháy khét? Không lẽ hắn đã thiết lập quan hệ gì đó với người chết? Nhưng La Thiên Sơn thực là người, trên cơ thể một con người, sao lại có mùi đó được.

“Hôm qua đã có mùi đó chưa?” Nguyễn Nam Chúc hỏi Trình Nhất Tạ.

Trình Nhất Tạ lắc đầu, nói như đinh đóng cột: “Chưa.”

Việc này thật sự kỳ quái.

Sắc mặt Nguyễn Nam Chúc thay đổi liên tục, hắn nói: “Có lẽ La Thiên Sơn nói thật.”

Lâm Thu Thạch: “Hửm?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Hắn thực sự có con bài bí mật để sống sót đến cuối cùng.”

Có điều hiện nay họ chưa biết, con bài của La Thiên Sơn là gì.

Sắc trời tối dần, lại một đêm nữa đến.

Ban nãy khi trở về phòng, Lâm Thu Thạch để ý thấy chị Hạ đứng trên hành lang. Chị ta đứng đối mặt với bức tường lẩm bẩm gì đó, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ.

Tuy chị ta nói rất nhỏ, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn có thể nghe được, chị Hạ lặp đi lặp lại chỉ một câu duy nhất: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi, đừng giết tôi, đừng giết tôi,...”

Lâm Thu Thạch nhớ ra vào buổi sáng, Tiểu Miên đã vô tình chết dưới tay của chị Hạ. Theo quy tắc của cửa, chị Hạ khó mà sống qua đêm nay. Lâm Thu Thạch vừa nghĩ, vừa quay lưng bỏ về phòng mình, không nhìn chị Hạ thêm nữa.

Trời càng về khuya, thành phố càng yên tĩnh. Bóng đêm như một chiếc lồng, trùm lên tất cả.

Khoảng chín giờ, Lâm Thu Thạch nghe thấy trên hành lang vang lên tiếng thủy tinh vỡ. Cậu nhìn sang Nguyễn Nam Chúc và Trình Nhất Tạ, nhận thấy hai người tựa như không nghe thấy gì.

Lâm Thu Thạch do dự trong giây lát, nói: “’Hai người có nghe thấy tiếng gì không?”

Nguyễn Nam Chúc lắc đầu: “Tiếng gì cơ?”

Lâm Thu Thạch: “Tiếng gương vỡ..” Lại tiếp: “Tôi có nên ra ngoài xem thử không?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Đi thử đi.”

Vậy là Lâm Thu Thạch đứng dậy, đến nhòm mắt mèo, quan sát thử tình hình bên ngoài.

Do tầm nhìn hạn chế nên cậu ta chỉ trông thấy chị Hạ.

Chị Hạ vẫn đứng ở vị trí hồi chiều, có điều chị ta không lẩm bẩm một mình. Chị ta nhìn phía trước ngây ngẩn, nhãn cầu trố ra như sắp rớt ra khỏi hốc mắt. Lâm Thu Thạch không thấy cái mà chị Hạ đang nhìn thấy, nhưng cậu thấy được một đôi tay.. Từ tấm kính trên trần nhà, có một đôi tay chầm chậm thò ra.

Đôi tay đầm đìa máu cứ như vậy mò đến chỗ chị Hạ. Nó nắm lấy đầu chị ta từ phía sau.

Chị Hạ run bắn, vẻ như định hét lên, nhưng tiếng hét bị nghẹn trong cổ họng. Chị ta muốn quay lại để xem thứ gì đang nắm chặt đầu mình, nhưng khi quay người, cái đầu chị ta vẫn giữ nguyên phương hướng.

“Rắc” một tiếng, Lâm Thu Thạch nghe được âm thanh vỡ vụn, đó là tiếng xương bị gãy lìa.

Cánh tay dài ngoằng thò ra từ tấm gương trên trần nhà nắm chặt đầu của chị Hạ, sau đó dùng sức bẻ ngược theo chiều kim đồng hồ, cái đầu đứt lìa khỏi cơ thể.

Mọi thứ xảy ra trong im lặng, Lâm Thu Thạch nín thở.Webtruyenonline[dot]com

Đôi tay chậm rãi thu trở về, trong giây lát, Lâm Thu Thạch loáng thoáng nghe tiếng cười nũng nịu của thiếu nữ.

Chị Hạ đã chết như thế. Cái xác không đầu đổ sầm xuống mặt đất, máu tươi tuôn đẫm thảm trải sàn.

Đúng lúc đó, cơ thể Lâm Thu Thạch đột nhiên cứng lại, cậu cảm thấy trên đỉnh đầu mình có một cái nhìn lạnh băng đang chiếu xuống. Lâm Thu Thạch chầm chậm ngẩng lên. Không biết từ lúc nào, tấm gương trên trần nhà xuất hiện một người đang cầm cái đầu của chị Hạ, trông diện mạo bề ngoài chính là Tiểu Miên...

Tiểu Miên ở trong gương, còn Lâm Thu Thạch ở ngoài.

Hai người cách nhau một tấm thủy tinh mỏng, im lặng đối mặt.

Lâm Thu Thạch thấy trong ánh mắt Tiểu Miên đầy vẻ ác ý. Cô ta khẽ thả tay, cái đầu từ trong gương rơi ra ngoài, đụng trúng người Lâm Thu Thạch.

Sau đó, bóng cô gái biến mất khỏi gương.

“Bịch.” Âm thanh một vật nặng rơi trên đất.

Bọn Nguyễn Nam Chúc nhìn về phía Lâm Thu Thạch, một nửa cơ thể cậu dính đầy máu, dưới chân cậu có một chiếc đầu vẫn mở trừng hai mắt.

Lâm Thu Thạch ngây ra, ngoảnh nhìn Nguyễn Nam Chúc: “Làm sao đây?”

Nguyễn Nam Chúc đến bên Lâm Thu Thạch, nhìn cái đầu đẫm máu, hắn nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Đem vứt thôi?”

Lâm Thu Thạch: “Tôi... không muốn cầm bằng tay.”

Nguyễn Nam Chúc: “Ừm, vậy thì dùng chân.” Nói xong, hắn mở hé cửa ra vào, đá cái đầu ra ngoài. Toàn bộ quá trình cực kỳ trơn tru mau lẹ, như thể Nguyễn Nam Chúc rất quen với việc này.

Lâm Thu Thạch ho khẽ hai tiếng: “Chị Hạ sẽ không đến tìm chúng ta báo thù chứ?”

“Dựa vào đâu mà báo thù.” Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng đáp: “Chúng ta đâu có giết chị ta. Chị ta dám làm việc như vậy mà còn sợ chết sao?” Nguyễn Nam Chúc đang nói đến việc chị Hạ cố tình dẫn người mới vào cửa, sau đó dùng sinh mạng của họ để thử nghiệm các điều kiện tử vong.

Lâm Thu Thạch thở hắt, nhìn lên tấm gương gắn ở trần nhà: “Thứ đó dường như có thể đi tới bất cứ đâu thông qua gương...”

Nguyễn Nam Chúc cũng liếc tấm gương một cái, không nói gì.

Chị Hạ đã chết đúng như dự đoán, hơn nữa còn chết rất thảm. Có lẽ vì đã chuẩn bị tâm lý, nên Lâm Thu Thạch không thấy quá kích động... nếu bỏ qua vụ Tiểu Miên thả cái đầu người vào cậu.

Trong khi họ nói chuyện, mùi cháy khét nồng nặc bên ngoài bắt đầu lan ra. Đúng như suy nghĩ của họ, hôm nay đám cháy lan rộng hơn so với trước.

Lâm Thu Thạch mở hé cửa, thấy phần tường bên kia hành lang bị cháy đen sì, đây đó có những tia lửa nhảy nhót.

Phía sau ngọn lửa, vẫn là bóng hai mẹ con bị chết cháy đó. Lần này hai người tiến gần về phía này hơn một chút.

Người trong các phòng xung quanh cũng đang mở cửa quan sát. Lâm Thu Thạch nhìn thấy La Thiên Sơn và La Thiên Thủy đi ra khỏi phòng,

“Thời gian sắp hết rồi.” La Thiên Sơn đột nhiên thốt ra một câu.

Hắn nói xong, Lâm Thu Thạch phát hiện một phòng gần đó đang bị nhuộm đen nhanh chóng... đêm nay không chỉ có một căn phòng bị cháy lan.

“Khụ khụ khụ.” Trình Nhất Tạ bị mùi khói xộc vào mũi.

“Tôi hy vọng mọi người cân nhắc lại.” La Thiên Sơn lạnh nhạt nói.

Nguyễn Nam Chúc: “Bọn tôi đã nghĩ kỹ rồi.” Hắn và La Thiên Sơn cùng nhìn về một hướng. Đó chính là cặp mẹ con đang yên lặng đứng trên hành lang.

“Hai người bày tỏ thành ý, thì chúng tôi sẽ mạo hiểm.”

La Thiên Sơn định nói thêm điều gì, nhưng thấy La Thiên Thủy giơ tay ra hiệu, hắn đành thôi.

Lâm Thu Thạch cứ nghĩ với tính cách của La Thiên Thủy, cô ta sẽ nói gì đó quá khích, vậy mà La Thiên Thủy lạnh lùng gật đầu, nói: “Được, tôi sẽ cho mấy người xem thành ý của hai anh em tôi.”

Cô ta đi đến một chiếc gương ốp trên bức tường dọc hành lang, sau đó đưa tay ra.

Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, cánh tay của La Thiên Thủy xuyên qua tấm gương không gặp một cản trở nào, hóa ra La Thiên Thủy có khả năng di chuyển giữa thế giới trong và ngoài gương!

Lâm Thu Thạch hoàn toàn bị sốc, ngay đến Nguyễn Nam Chúc cũng hơi kinh ngạc.

Nhưng La Thiên Thủy nhanh chóng rụt tay về, cô ta nói: “Nhưng tôi không thể ở trong đó quá lâu.” Cô ta nhìn về phía cặp mẹ con chết cháy ở đầu kia hành lang, nói: “Đó là thế giới thuộc về họ, nếu tôi ở lại trong đó quá lâu, sẽ không ra được nữa.”

Nguyễn Nam Chúc nghiêng nghiêng đầu:”Nếu cô có thể đánh lạc hướng họ, tại sao không để anh cô đi lấy chìa khóa?”

“Cần có anh ấy hỗ trợ tôi mới ra vào thế giới trong gương được, anh tôi không có đủ thời gian đi lấy chìa khóa.” La Thiên Thủy bực mình giải thích: “Tóm lại mấy người có hợp tác không?”

Nguyễn Nam Chúc: ‘Để bọn này nghĩ đã.” Hắn không vội đồng ý ngay.

La Thiên Thủy cười khẩy, kéo La Thiên Sơn trở về phòng.

Bọn Nguyễn Nam Chúc cũng về phòng mình.

Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ nói: “Tôi nghĩ giao kèo này chấp nhận được.” Nếu chìa khóa đúng là ở trong phòng thì rất đáng để mạo hiểm.

“Em cũng nghĩ là khả thi.” Trình Nhất Tạ rõ ràng chán cửa này tận cổ rồi, khứu giác nhạy cảm của cậu ta luôn bị giày vò bởi mùi khói ở khắp nơi trong tòa nhà.

Nguyễn Nam Chúc vẫn đang suy nghĩ.

“Ngủ đi đã.”Cuối cùng, hắn vẫn không nói ra mình quyết định như thế nào, chỉ nói: “Muộn lắm rồi.”

Lâm Thu Thạch cũng không cưỡng ép, cậu vào tắm rửa rồi lên giường ngủ.

Trước khi ngủ, Lâm Thu Thạch sờ sờ túi áo, bên trong vẫn còn chiếc gương đồng xinh đẹp. Cậu chợt nghĩ tới một điều, ánh mắt hơi tối đi, nhưng rồi mau chóng nhắm mắt lại. Cứ thế, Lâm Thu Thạch rơi vào giấc ngủ say.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thu Thạch chạm mặt anh em La Thiên Sơn ở nhà ăn.

Mỗi ngày vào bữa sáng, chính là thời điểm cả nhóm tề tựu đông đủ nhất. Lâm Thu Thạch tìm một chiếc bàn trong góc khuất ngồi xuống, bắt đầu dùng gương soi những người xung quanh.

Nguyễn Nam Chúc ngồi bên cạnh, miệng nhai trứng luộc, nhồm nhoàm hỏi: “Thế nào hả?”

Lâm Thu Thạch: “... Không ổn lắm.” Bọn họ có tổng cộng mười bảy người, những người chắc chắn đã chết gồm có Tiểu Nhan bị lửa thiêu, Văn Tịnh đập vỡ gương, Tiểu Miên bị chị Hạ ngộ sát, và chị Hạ bị Tiểu Miên trả thù. Đáng lẽ còn mười ba người sống sót.

Nhưng Lâm Thu Thạch dùng gương đồng soi, thì thấy số người sống sót không nhiều như cậu tưởng.

Trong mười ba kẻ có mặt, ít nhất có bốn người chân bị ngược... gót chân và mũi chân đổi chỗ cho nhau. Cử chỉ đi đứng của những người này chẳng khác gì người thường, nhưng chính vì vẻ ngoài của họ không khác biệt so với người thường, nên càng khiến kẻ biết chuyện phải gai người.

Trình Nhất Tạ nhíu mày: “Chẳng trách càng lúc càng hôi.” Thứ mùi đó đúng là khó ngửi.

Trong khi bọn họ nói chuyện, La Thiên Thủy và La Thiên Sơn từ ngoài đi vào.

Lâm Thu Thạch nảy ra một ý tưởng, dùng gương đồng soi vào chỗ La Thiên Thủy đang đứng, những gì phản chiếu trên gương đồng khiến cậu lặng người. Thậm chí Lâm Thu Thạch phải dụi mắt để chắc chắn mình không nhìn lầm.

Trong gương đồng đáng lẽ phải có hai bóng người, nhưng lúc này chỉ còn một mình La Thiên Sơn, hắn đang quay lưng sang mỉm cười dịu dàng với không khí, miệng còn mấp máy như đang nói chuyện với không khí.

Lâm Thu Thạch: “...” La Thiên Thủy không thể phản chiếu trong gương đồng, nghĩa là sao? Cô ta không phải là người ư?

Lâm Thu Thạch không nói gì, đưa gương cho Nguyễn Nam Chúc. Sau đó cậu hất hàm về chỗ La Thiên Thủy đang đứng, ra hiệu cho hắn nhìn hình ảnh trong gương.

Nguyễn Nam Chúc đón lấy gương đồng, nhìn thấy bên cạnh La Thiên Sơn không có ai, hắn khẽ nói một câu, hay đấy.

Trình Nhất Tạ cũng đã nhìn ra sự khác thường của La Thiên Thủy, cậu ta khẽ nhíu mày, nói: “Chị ta không phải người?

Lâm Thu Thạch cảm thấy mình không thể khẳng định.

Nếu nói La Thiên Thủy không phải người, vậy vì sao chỉ có cô ta khác với những kẻ khác? Một số kẻ bị ngược chân, nhưng La Thiên Thủy thậm chí không xuất hiện trong gương.

Và La Thiên Thủy có quan hệ gì với La Thiên Sơn? Không lẽ cả hai đều là NPC? Lâm Thu Thạch nghĩ mãi, chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Nghi vấn cũ chưa thể giải đáp, mà một núi vấn đề mới đã xuất hiện.

Lâm Thu Thạch vuốt mặt gương đồng, thầm thở dài trong lòng.

Nguyễn Nam Chúc đột nhiên đứng dậy, đi về phía La Thiên Sơn và La Thiên Thủy.

Lâm Thu Thạch thấy vậy thì giật mình, đang định đi theo, bỗng nghe Nguyễn Nam Chúc nói: “Hai người đợi ở đây, em sang tám chuyện với họ một chút.”

Lâm Thu Thạch đành đồng ý.

Trình Nhất Tạ gật gật đầu.

Nguyễn Nam Chúc đi đến bàn của La Thiên Sơn và La Thiên Thủy. La Thiên Thủy trước nay vốn không thích Nguyễn Nam Chúc, lần này không phải ngoại lệ. Nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc, cô ta dấm dẳng nói: “Sao? Nghĩ xong chưa? Muốn nói chuyện thì đứng đợi, đây phải ăn cái đã.”

Nguyễn Nam Chúc không nói gì, im lặng nhìn chằm chằm La Thiên Thủy.

“Có việc gì không?” La Thiên Sơn dịu dàng hoi. Về tính cách, La Thiên Sơn hòa nhã hơn em gái rất nhiều, nhưng Lâm Thu Thạch lại thích qua lại với người như La Thiên Thủy. Ít nhất cô ta nghĩ gì đều thể hiện ra ngay.

Nguyễn Nam Chúc vẫn không nói gì.

Rõ ràng là La Thiên Thủy không thoải mái khi bị nhìn, cô ta đứng ngồi không yên: “Cô bị gì vậy hả? Sao cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì...” Như nghĩ ra điều gì đó, cô ta cố tình nói lớn: “Anh trai tôi có bạn gái rồi, cô đừng có mơ hão!”

La Thiên Sơn ngồi bên chẳng biết phải làm sao.

Lâm Thu Thạch chỉ thấy mắc cười.

Trình Nhất Tạ đột nhiên nói thầm: “Họ đang nói gì vậy anh?”

Lâm Thu Thạch nghe vậy ngẩn ra,chợt hiểu là với thính lực của người bình thường sẽ không thể nghe được nội dung cuộc nói chuyện ở khoảng cách xa như vậy.

“La Thiên Thủy nói với Nguyễn Nam Chúc rằng anh trai cô ta đã có bạn gái rồi.” Lâm Thu Thạch nín cười kể cho Trình Nhất Tạ.

Trình Nhất Tạ nghe xong, tuy không cười, nhưng đôi mắt cũng toát ra nét cười.

“Cô nghĩ hơi quá rồi đấy?” Nguyễn Nam Chúc nói: “Có phải cô hiểu lầm gì không?”

La Thiên Thủy nghe vậy đập bàn nổi giận: “Ý cô là sao! Anh tôi tuyệt vời như này, cô dựa vào cái gì mà khinh anh tôi!”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Tôi đã có ý trung nhân rồi.”

La Thiên Thủy: “Ai? Cô thích ai hả?”

La Thiến Sơn nhăn mặt như bị đau nửa đầu, nói: “Khoan đã... cô qua đây tìm bọn tôi có việc gì? Thiên Thủy, em im lặng chút đi.”

Rõ ràng La Thiên Thủy chưa muốn im, bị anh trai nắm tay giật giật nên đành thôi, nhưng vẻ mặt vẫn không cam tâm. Từ ánh mắt cô ta, có thể thấy rõ: Sâu trong lòng, cô ta có vô số ý kiến với Nguyễn Nam Chúc.

“Tôi sang định bàn về đề nghị hôm qua của hai người thôi.” Nguyễn Nam Chúc kéo ghế, thản nhiên ngồi xuống đối diện La Thiên Sơn: “Tôi thấy chúng ta có thể hợp tác.”

Mắt La Thiên Sơn sáng lên.

“Nhưng, gợi ý tiếp theo bọn tôi sẽ lấy đi.” Nguyễn Nam Chúc vừa nói, vừa dùng khóe mắt quan sát phản ứng của La Thiên Thủy: “Có vấn đề gì không?”

“Không hề.” La Thiên Sơn nói: “Về điểm này, chúng ta có thể đi tới điểm nhất trí.”

Nguyễn Nam Chúc hơi nghiêng đầu: “Hai người là anh em ruột à?”

“Phải, thì sao?” La Thiên Sơn cười cười: “Trông không giống à?”

Nguyễn Nam Chúc: “Không giống.”

La Thiên Thủy cau mày: “Tôi và anh tôi không giống chỗ nào...”

Cô ta chưa nói hết câu, đã nghe Nguyễn Nam Chúc buông một câu nhẹ như gió: “Người sống và người chết sao mà giống nhau được?”

Không khí đột nhiên ngưng trệ, La Thiên Thủy trợn tròn hai mắt, còn cái nhìn của La Thiên Sơn tối sầm như tấm màn đã khép, hắn nói: “Ý cô là gì?”

“Lời sao ý vậy.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Em gái anh đã chết ở cửa thứ mấy?”

La Thiên Sơn đứng bật dậy, gào lên: “Câm miệng!”

Nguyễn Nam Chúc đã có được câu trả lời từ phản ứng của La Thiên Sơn, hắn gật gật đầu: “Đừng nóng, tôi không có ác ý với anh, chỉ muốn xác minh mà thôi.”

La Thiên Thủy nhăn nhó nhìn Nguyễn Nam Chúc.

“Hợp tác vui vẻ.” Nguyễn Nam Chúc đứng dậy bỏ đi. Xem ra hai người này đúng là từ bên ngoài vào đây, không phải NPC trong cửa. Nếu câu trả lời hắn tìm thấy là vế sau, thì nhóm của hắn và La Thiên Sơn không cần thiết hợp tác làm gì.