Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 88: Cái chết bất ngờ



Mặc dù không thể lấy được gợi ý, nhưng có được ắt có mất, cậu đã lấy được khẩu súng của Nghiêm Sư Hà.

Nghĩ kỹ cũng không thiệt thòi mấy, bởi các loại vật phẩm trong cửa đều rất đặc biệt, có thể nói Lâm Thu Thạch gặp may là đằng khác.

Nói đi cũng phải nói lại, do tính chất đặc biệt của cửa, đứng trước các loại quỷ thần, có súng cũng không giải quyết được gì. Lâm Thu Thạch gia nhập Hắc Diệu Thạch đã lâu, vậy mà giờ mới biết không thể mang súng từ bên ngoài vào cửa.

Nguyễn Nam Chúc như đọc được suy nghĩ của Lâm Thu Thạch, bèn nói: “Dĩ nhiên không thể mang các loại vũ khí nguy hiểm vào, nếu không sẽ có kẻ làm ra những chuyện đi quá giới hạn.”

Lâm Thu Thạch: “Đi quá giới hạn?”

Nguyễn Nam Chúc: “Đã từng có người định mang súng bắn tên lửa vào...”

Lâm Thu Thạch nghe xong mà nét mặt hơi méo đi: “Thật hay đùa đấy?” Có người định mang thứ đó vào cửa sao? Trong cửa là thế giới của quỷ quái mà, mang mấy loại vũ khí kỹ thuật cao đó có tác dụng thật sao.

“Thật.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Anh tưởng tượng mà xem, nếu thật sự có thể mang vào trong cửa, rồi dùng tên lửa nhắm bắn vào các công trình kiến trúc...”

Lâm Thu Thạch: “...” Tưởng tượng cảnh mà Nguyễn Nam Chúc đang tả, Lâm Thu Thạch cảm thấy không còn gì đển nói.

Tóm lại, theo lời Nguyễn Nam Chúc, về cơ bản, vũ khí nóng là thứ không thể mang vào cửa, cùng lắm chỉ có thể thủ con dao nhỏ phòng thân.

Đến đây, Lâm Thu Thạch lại lần nữa cảm nhận sâu sắc rằng mình vớ bở.

Thể lực Lâm Thu Thạch hiện giờ cực kỳ tốt, tuy ăn một viên đạn trong cửa nhưng khi trở lại thế giới thực, cậu chỉ nằm viện vài ngày là khôi phục gần như bình thường.

Khi trở về biệt thự còn được Hạt Dẻ nhiệt liệt chào đón.

Lâm Thu Thạch ôm bé mèo nhà mình vào lòng, vui vẻ vuốt cái bụng trắng mềm như bông, hạnh phúc như muốn bay lên được.

Trình Thiên Lý thấy vậy, đứng bên cạnh nói: “Lâm Thu Thạch, đúng là chỉ có lúc vuốt mèo, anh mới biểu lộ cái vẻ mặt phô trương như thế...”

Lâm Thu Thạch: “Có à?”

Trình Thiên Lý: “Đúng thế, ngay cả lúc ở trong cửa chưa từng thấy anh có vẻ mặt phức tạp như thế này bao giờ.”

Lâm Thu Thạch không biết phải nói gì, cậu cảm thấy đâu đến mức như Trình Thiên Lý nói.

Sau khi trở về, Nguyễn Nam Chúc từng đến nói chuyện riêng với Lâm Thu Thạch một lần, chủ yếu hỏi thăm những gì cậu vừa trải qua.

Lâm Thu Thạch lần lượt kể lại từng việc, khi nhắc đến “nữ sinh trung học” Cố Long Minh, cậu hơi nghiến răng nghiến lợi.

Nguyễn Nam Chúc lắng nghe, trong mắt hiện lên nét cười: “Nữ sinh trung học đâu ra mà nhiều vậy.”

Lâm Thu Thạch đoán được âm mưu của hắn, nói: “Có phải anh biết ngay từ đầu rồi không!”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Biết gì cơ?”

Lâm Thu Thạch: “Biết nữ sinh trung học đó có vấn đề!”

Nguyễn Nam Chúc bật cười, nói: “Ừm, tôi còn cử người đi điều tra rồi cơ.”

Lâm Thu Thạch: “...”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Nói chung nhận việc trên mạng là phải điều tra, nếu không rất dễ xảy ra tai nạn. Lần này khách của anh thuộc loại bình thường, trừ vụ giả mạo nữ sinh trung học ra thôi.”

Lâm Thu Thạch nhớ lại hình ảnh Cố Long Minh mặc váy ngắn, nói “pika pika”, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Thật ra Cố Long Minh chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ, quan trọng hơn là những gì đã xảy ra trong cửa.

Lâm Thu Thạch ngồi trên sofa, vừa ăn bánh vừa kể cho Nguyễn Nam Chúc nghe về chìa khóa và các sự việc xảy ra.

Khi nghe đến chuyện Lâm Thu Thạch bị Nghiêm Sư Hà bắn một phát vào chân, Nguyễn Nam Chúc khẽ nhíu mày, hắn nói: “Tên gã là Nghiêm Sư Hà?”

Lâm Thu Thạch gật đầu: “Đúng.” Cậu suy nghĩ một chút: “Không hiểu sao tôi cảm thấy gã rất quen....”

Nguyễn Nam Chúc: “Quen?”

Lâm Thu Thạch: “Phải.” Cậu cân nhắc lựa chọn từ ngữ, nói: “Tôi nghi ngờ gã nắm trong tay manh mối đặc biệt, giống như cô gái cố tình dùng khung tranh giết người trong cửa Người đàn bà trong mưa.” Hai người này rất giống nhau, có điều Nghiêm Hà Sư thận trọng hơn cô gái kia nhiều.

Nguyễn Nam Chúc nhịp nhịp ngón tay trên bàn, dường như đang suy nghĩ.

Lâm Thu Thạch tiếp tục nói: “Nhưng tên này hơi xui, cuối cùng lại bị bạn đồng hành đâm sau lưng, còn cướp luôn gợi ý. Mà này... đột nhiên tôi nhớ ra, nếu ai đó giết người rồi lập tức tiến vào đường hầm ánh sáng, thì sẽ không bị báo thù phải không?”

Chuyện này cậu nghĩ mãi vẫn chưa thông, Nguyễn Nam Chúc ánh mắt bỗng pha chút ẩn ý, nói: “Quả đúng có người từng làm như vậy, tôi tận mắt chứng kiến.”

Lâm Thu Thạch: “Sau đó thế nào?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Sau đó từ trong đường hầm trồi ra một đôi tay kéo người đó vào bên trong.”

Lâm Thu Thạch: “....Một đôi tay?”

Nguyễn Nam Chúc: “Phải, một đôi tay.” Hắn đổi tư thế ngồi, đôi chân dài bắt chéo, tựa vào sofa, tiếp tục nói bằng giọng đều đều: “Người đó vốn đi cùng vào cửa với tôi, sau khi trở về thế giới thực, gã ta nhảy xuống ngay trước mắt tôi.” Hắn hơi ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Khi ấy chúng ta đang ở tầng hai mươi bảy của một tòa chung cư.”

Tầng hai mươi bảy, đừng nói người, dù là mèo chín mạng nhảy xuống e rằng cũng tiêu đời.

Lâm Thu Thạch cứ nghĩ giết người ngay trước khi thoát ra là một lỗ hổng trong quy tắc, nhưng theo lời Nguyễn Nam Chúc thì lỗ hổng này không tồn tại.

Xem ra Nghiêm Sư Hà và Tiểu Thiển đều biết chuyện này, Nghiêm Sư Hà không dám giết Lâm Thu Thạch, Tiểu Thiển cũng không dám đâm vào vị trí yếu hại. Lâm Thu Thạch đoán Nghiêm Sư Hà có thể dồn chút sức lực cuối cùng để bò vào đường hầm và trở về thành công, còn chuyện bị thương nặng vậy trở về thế giới thực chuyển thành bệnh gì thì Lâm Thu Thạch không biết.

“Anh vất vả rồi.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Lần đầu đi một mình, có cảm tưởng gì đặc biệt không?”

Lâm Thu Thạch: “Cảm tưởng à...” Trong đầu cậu lướt qua hình ảnh giả gái của Cố Long Minh, cùng với hình ảnh giả gái của Nguyễn Nam Chúc, không so sánh thì thôi, lỡ so sánh thì quả thực rùng mình, thậm chí cánh tay nổi đầy da gà. Cậu không dám nói cho Nguyễn Nam Chúc biết suy nghĩ của mình, chỉ bảo: “Không, chẳng có cảm tưởng gì.”

Nguyễn Nam Chúc nhìn cánh tay cậu một cách nghi ngờ: “Không cảm tưởng gì sao anh nổi da gà?”

Lâm Thu Thạch cười khan: “Trời hơi lạnh.”

Nguyễn Nam Chúc rõ ràng không tin, nhưng bỏ qua cho Lâm Thu Thạch lần này: “Thôi được, anh mới bình phục, không nên vất vả quá, đi nghỉ đi.”

Lâm Thu Thạch gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. Khi đến cửa, cậu thấy Nguyễn Nam Chúc bóc giấy gói kẹo mút, rồi nhét một que kẹo vào miệng. Xem ra, hắn muốn hút thuốc lá, mà lại đang cai thuốc, chắc thèm lắm nhưng chỉ có thể ăn kẹo thôi.

Lâm Thu Thạch sờ sờ vị trí lá gan nơi ổ bụng, không cảm thấy gì bất thường. Khi bị ung thư gan đa phần sẽ rất đau, nhưng Lâm Thu Thạch tới nay vẫn khỏe như trâu, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Cửa đúng là rất đáng sợ, nhưng nó mang đến cơ hội sống cho cậu.

Gần đây, thời tiết bắt đầu nóng lên, Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa khỏi hẳn, trong biệt thự đáng lẽ chỉ có một bệnh nhân, nhưng Lâm Thu Thạch làm xong vụ này, số bệnh nhân liền tăng thành hai.

Đàm Tảo Tảo vốn là khách quen của biệt thư, nghe nói Lâm Thu Thạch bị bệnh, cô vội mua hoa quả đến thăm. Vừa bước vào đã thấy Lâm Thu Thạch, cô chào ngay: “Lâm Lâm, Lâm Lâm à, anh không sao chứ!”

Lâm Thu Thạch đang nằm dài trên sofa chơi với mèo, nói: “Không phải vấn đề nghiêm trọng, đừng lo lắng quá.”

Đàm Tảo Tảo bèn ngồi xuống bên cạnh Lâm Thu Thạch, sai Trình Thiên Lý đi rửa hoa quả.

Đàm Tảo Tảo hỏi: “Hình như Trình Thiên Ly sắp vào cửa cấp bảy phải không?”

Lâm Thu Thạch nhẩm tính thời gian: “Có lẽ vậy.”

Đàm Tảo Tảo khẽ hạ giọng, ngữ điệu như có ẩn ý gì đó: “Thật ra... tôi rất ngưỡng mộ Trình Thiên Lý.”

Lâm Thu Thạch liếc nhìn Đàm Tảo Tảo.

“Đôi khi ngốc nghếch như vậy lại hay.” Đàm Tảo Tảo nói vẻ mơ hồ: “ Cửa cấp năm của tôi sắp mở... sau đấy sẽ là cửa cấp sáu...”

Hắc Diệu Thạch không nhận dẫn dắt vượt cửa cấp cao, cho nên sắp tới, Đàm Tảo Tảo chỉ có một mình.Nhớ lại ở cửa đầu tiên mình phải vật vã, lăn lộn để sinh tồn như thế nào, Đàm Tảo Tảo cảm thấy tủi thân, bất giác thở dài.

“Bỏ đi, không nói chuyện này nữa.” Đàm Tảo Tảo nhanh chóng xốc lại tinh thần: “Phim mới của tôi sắp ra rạp rồi, đến lúc đó anh phải đi xem đấy nhé.” Cô rút ra hai vé xem suất chiếu đầu tiên đưa cho Lâm Thu Thạch, nháy mắt một cái: “Thích thì dẫn ai đi chung cũng được.”

Lâm Thu Thạch nhận cặp vé, cười nói, được.

Hai người đang tán dóc thì chuông cổng biệt thự vang lên, Lâm Thu Thạch ra xem, thấy đó là Ngô Kỳ, cậu bạn cùng chỗ làm trước kia.

Từ khi cậu chuyển vào sống trong biệt thự, những lần gặp gỡ giữa cậu và Ngô Kỳ thưa dần, chỉ thi thoảng cùng nhau ăn bữa cơm. Hôm nay bỗng dưng Ngô Kỳ đến, quả là điều bất ngờ.Lâm Thu Thạch cảm thấy có điều gì đó không ổn, bởi dáng vẻ Ngô Kỳ tiều tụy vô cùng, thậm chí gầy rộc hẳn đi.

Lâm Thu Thạch mở cửa, nói; “Ngô Kỳ, ông sao vậy?”

Ngô Kỳ kêu lên bằng giọng khàn đặc: “Lâm Thu Thạch, bạn gái tôi, bạn gái tôi mất rồi...”

“Tôi không biết cô ấy bị sao nữa.” Ngô Kỳ khóc rưng rức: “Dạo gần đây tôi đều gặp ác mộng, đêm nào cũng mơ thấy cô ấy nói những lời đó, tôi không hiểu, tại sao cô ấy nói có người hại mình?”

Sau cái chết của bạn gái, Ngô Kỳ đã điều tra rất nhiều. Ban đầu cậu ta cho rằng có người bắt nạt, ức hiếp bạn gái mình khiến cô gái uất ức, tự vẫn, nhưng điều tra kỹ càng hết rồi mà vẫn không phát hiện có ai như vậy. Gần đây bạn gái cậu ta rất bình thường, chỉ đi đi về về giữa công ty và nhà, không cãi vã với ai, cũng không có gây thù chuốc oán với ai.

Thế rồi, bỗng dưng cô ra đi.

Khi Lâm Thu Thạch và Đàm Tảo Tảo nghe Ngô Kỳ kể đến đoạn: “Hắn cướp cửa của em”, nét mặc cả hai đều trở nên căng cứng. Hiển nhiên, họ biết hàm nghĩa của câu nói đó, nhưng trước mặt Ngô Kỳ, Lâm Thu Thạch không biết nên giải thích từ đâu.

Cậu không ngờ chuyện này lại xảy ra với người bạn thân nhất của mình, nên nhất thời không biết nói gì cho phải.

Lâm Thu Thạch nói: “Ngô Kỳ...” Lâm Thu Thạch muốn an ủi bạn mình, nhưng lại cảm thấy lời lẽ lúc này thật vô nghĩa.

Dù có nói gì đi chăng nữa, cũng khó mà khiến một người vừa mất đi bạn gái cảm thấy khá hơn, vậy nên phòng khách nhất thời chìm vào im lặng, chỉ có tiếng khóc nức nở của Ngô Kỳ.

Đàm Tảo Tảo thấy không đành lòng, bèn rút một tờ khăn giấy đưa cho Ngô Kỳ, để cậu ta lau nước mắt.

Ngô Kỳ nhìn Đàm Tảo Tảo, lau nước mắt xong, cậu ta dần bình tĩnh lại, nói: “Cảm ơn.”

Đàm Tảo Tảo nói: “Cô ấy đã đi rồi... anh hãy nén bi thương.”

Ngô Kỳ gượng cười, rõ ràng chưa thể dứt ra khỏi nỗi đau về cái chết của bạn gái.

Lâm Thu Thạch im lặng, thực ra cậu đang suy nghĩ về câu nói cuối cùng bạn gái Ngô Kỳ, từ đó nhớ lại một việc Nguyễn Nam Chúc từng dặn dò mình.

“Đừng bao giờ để ai biết được thân phận của anh ở đời thực, nếu không có thể xảy ra chuyện chiếm cửa.” Khi ấy, Nguyễn Nam Chúc đã nói như vậy. Từ lời kể của Ngô Kỳ, có thể thấy bạn gái cậu ta đã trải qua chuyện đó.

Tiếng khóc của Ngô Kỳ thưa dần rồi dừng hẳn, hình như cảm thấy xấu hổ vì không thể kiềm chế cảm xúc của mình, cậu ta tỏ vẻ khó xử.

Đàm Tảo Tảo thấy thế bèn đứng dậy, nói mình có việc phải đi trước. Lâm Thu Thạch chào tạm biệt, đích thân tiễn cô ra về.

“Còn ông thì sao, Thu Thạch?” Ngô Kỳ nhìn quanh phòng khách ngôi biệt thự: “Cuộc sống của ông ở đây thế nào?”

“Cũng rất ổn.” Lâm Thu Thạch nói: “Tôi rất thích chỗ này.”

“Thích là tốt rồi.” Ngô Kỳ nói: “Trước đây tôi rất lo cho ông, bây giờ thấy ông sống vui vẻ, tôi cũng yên tâm.”

Lâm Thu Thạch nói: “Hôm qua ông có bận gì không? Nếu rảnh thì ngủ lại đây một đêm đi, tôi làm cơm tối cho ông.”

Ngô Kỳ im lặng giây lát, cậu ta từ chối ý tốt của Lâm Thu Thạch, nhất quyết đòi về. Lâm Thu Thạch đành dặn Ngô Kỳ có việc gì thì nhớ gọi điện thoại, Ngô Kỳ gật đầu đồng ý.

Sau khi tiễn Ngô Kỳ về, Lâm Thu Thạch đứng bất động ở cửa hồi lâu, mới quay ra đã thấy Trình Thiên Lý cầm dĩa hoa quả đứng sau lưng mình, trông có vẻ lo lắng. Bên cạnh nó là Trình Nhất Tạ, gương mặt không có chút biểu cảm nào. Hai đứa tuy là cặp song sinh, nhưng rất dễ phân biệt.

“Lâm Thu Thạch, anh không sao chứ? “ Ban nãy Trình Thiên Lý ở mãi trong phòng bếp không dám ra, sợ làm phiền Lâm Thu Thạch và Ngô Kỳ nói chuyện. Hai đứa cũng đã nghe chuyện của Ngô Kỳ, biết việc gì đã xảy ra.

“Không sao.” Lâm Thu Thạch đáp: “Anh không sao.” Kẻ có sao là Ngô Kỳ kìa.

“Chuyện kiểu này.... có thường xuyên xảy ra không?” Lâm Thu Thạch chậm rãi trở lại bên sofa, ngồi xuống, hướng cái nhìn về phía Trình Nhất Tạ.

Trình Nhất Tạ nói: “Không thường xuyên, để làm được không dễ.”

Lâm Thu Thạch cất tiếng: “Bọn họ... làm chuyện đó như thế nào?”

Trình Nhất Tạ đáp: “Thông thường những kẻ làm việc này đều biết mình sắp chết.” Cậu ta đến ngồi đối diện với Lâm Thu Thạch, giải thích một cách đơn giản: “Chúng cần tìm một người có cửa, theo người đó cùng tiến vào, sau đó tìm cơ hội giết chết người đó.”

Lâm Thu Thạch: “Những người bị đi theo không lẽ không biết ý muốn chiếm đoạt đó?”

Trình Nhất Tạ: “Họ luôn có cách để chiếm đoạt cho bằng được.”

Lừa gạt, che giấy, nói sai sự thật hoặc ép buộc, khi người ta muốn sống, họ sẽ có trăm ngàn cách.

Lâm Thu Thạch chậm rãi siết chặt nắm tay, nói: “Anh biết rồi.”

Trình Thiên Lý đến vỗ vai cậu, bảo cậu đừng đau buồn quá, Lâm Thu Thạch gượng cười: “Người buồn nhất không phải là anh.”

Rõ ràng đó là Ngô Kỳ, kẻ mất đi người thương yêu nhất.

Các mối quan hệ xã hội của Lâm Thu Thạch rất ít ỏi, bạn bè chỉ đếm trên đầu ngón tay, Ngô Kỳ chính là một trong số những người hiếm hoi đó. Cậu không ngờ Ngô Kỳ lại gặp chuyện như vậy.

Tối hôm đó,bầu không khí trong biệt thự trở nên khi nặng nề.

Nguyễn Nam Chúc từ bên ngoài trở về, vừa ngồi vào bàn ăn đã phát hiện điểm khác thường, bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trình Thiên Lý liếc Lâm Thu Thạch, vậy là Nguyễn Nam Chúc chuyển ánh nhìn qua Lâm Thu Thạch: “Lâm Thu Thạch?”

Lâm Thu Thạch đáp: “Bạn gái Ngô Kỳ chết, hình như chết do bị người khác cướp cửa.”

Bàn tay cầm đũa của Nguyễn Nam Chúc hơi khựng lại, hắn nhìn Lâm Thu Thạch: “Chuyện xảy ra lúc nào?”

Lâm Thu Thạch nói: “Khoảng mười mấy ngày trước.” Khi đó cậu vẫn còn nằm viện.

Nguyễn Nam Chúc im lặng một lát: “Lúc đó Ngô Kỳ từng đến thăm anh, nhưng anh vẫn hôn mê, nên anh ta lại về.” Khoảng thời gian đó, thần sắc Ngô Kỳ quả thực không được bình thường, ngặt nỗi Nguyễn Nam Chúc không có thói quen quan tâm người ngoài nên không hỏi thăm. Lâm Thu Thạch tỉnh lại, hắn nghĩ Ngô Kỳ chắc sẽ tự liên lạc với cậu, thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Lâm Thu Thạch thở hắt ra, tinh thần cậu hiếm khi sa sút như lúc này.

Lúc trước đã từng nghe Nguyễn Nam Chúc nói, nhưng phải đến khi sự việc xảy ra với những người xung qunh mình, Lâm Thu Thạch mới cảm nhận rõ sự cay đắng bên trong.

Cậu không thân với bạn gái của Ngô Kỳ, chỉ gặp mặt hai lần, nhớ tên cô ta hình như là Hà Sương Nhã gì gì đó, còn lại không biết gì hơn.

Nhưng dù vậy, Lâm Thu Thạch vẫn cảm thấy bản thân mình khó mà chấp nhận nổi chuyện này.

Cậu nhìn xuống, ăn qua loa rồi trở về phòng.

Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Lâm Thu Thạch nói mời vào, phía bên kia cánh cửa là Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc tựa vào khung cửa, hỏi: “Chuẩn bị đi ngủ à?”

Lâm Thu Thạch nghe vậy hơi lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy: “Không ngủ được.”

Ban ngày gặp phải chuyện như thế, ngủ làm sao được. Cậu vốn cho rằng cửa chỉ là chuyện của riêng mình., không hề nghĩ đến tình huống người quen biết với mình cũng là người vào cửa, điểm khác là họ không được may mắn, đi nửa đường đứt gánh mất rồi.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Anh đang nghĩ đến bạn gái của Ngô Kỳ?” Khi nói câu này, đôi mắt hắn chăm chú quan sát phản ứng của Lâm Thu Thạch.

“Ừm.” Lâm Thu Thạch thừa nhận.

Hai ánh mắt nhìn giao nhau, sau một hồi im lặng, khi Lâm Thu Thạch sắp không chịu nổi, định nhìn đi chỗ khác, thì Nguyễn Nam Chúc khẽ mở miệng, nói một câu đánh thẳng vào tâm hồn Lâm Thu Thạch: “Anh đang nghĩ xem rốt cuộc cô ấy chết như thế nào?”

Lâm Thu Thạch mím chặt môi thành một đường.

Nguyễn Nam Chúc chầm chậm đi đến trước mặt Lâm Thu Thạch, từ trên cao nhìn xuống: “Có phải không?”

Lâm Thu Thạch khẽ thở dài, đáp: “Đúng.” Quả thực cậu đang nghĩ đến bạn gái Ngô Kỳ, trong cửa không được phép giết người, Hà Sương Nhã rõ ràng biết mình bị hại, tại sao cô ta không thể hóa thành lệ quỷ báo thù?

Nguyễn Nam Chúc nói: “Có nhiều cách lắm.” Hắn hơi ngước mắt lên, ngữ điệu đều đều, nhưng lời nói ra khiến người nghe lạnh tận đáy lòng: “Đã từng có người nhờ tôi.”

Lâm Thu Thạch nghe vậy quá đỗi kinh ngạc, cậu suy nghĩ một lát, vẫn không hiểu hàm ý trong lời nói của Nguyễn Nam Chúc: “Có người nhờ anh đoạt cửa?”

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Lâm Thu Thạch không hiểu lắm: “Vậy phải làm như thế nào?”

Nguyễn Nam Chúc đáp: “Thực ra đơn giản thôi.” Hắn thở dài, có vẻ như không hứng thú: “Chỉ cần khiến người đó chết mà không biết vì sao. Anh nhớ cô gái giết người bằng khung tranh ở cửa Người đàn bà trong mưa không?”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, dĩ nhiên cậu vẫn nhớ.

Nguyễn Nam Chúc cười: “Người bị giết thậm chí không biết vì sao mình chết thì làm sao báo thù được? Cho nên dù người đó đoán ra đồng đội của mình làm, nhưng theo quy tắc của cửa, không phải cứ nghi ai giết mình là báo thù được. Muốn biến thành lệ quỷ, ít nhất phải biết mình chết như thế nào. Người làm những việc này thường là ba người cùng nhau tiến vào để bảo đảm an toàn.” Như vậy phạm vi tình nghi sẽ trở nên rộng hơn, tỷ lệ đoạt cửa thành công sẽ cao hơn.

Lâm Thu Thạch cau mày: “Tôi..muốn điều tra chuyện này.”

“Chắc chắn phải điều tra.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Đối với những kẻ đoạt cửa của người khác, chúng ta không bao giờ mềm lòng, Lâm Thu Thạch, hãy nhớ, anh là người mà Nguyễn Nam Chúc muốn bảo vệ.

Câu nói này ngày thường Lâm Thu Thạch chẳng cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng hôm nay không hiểu sao cậu lại thấy hơi xấu hổ, bèn giả vờ như không để tâm, nói cảm ơn Nguyễn Nam Chúc.

Ánh mắt Nguyễn Nam Chúc dừng lại trên tai Lâm Thu Thạch, nói: “Hửm? Anh xấu hổ à?” Hắn dùng ngón tay chạm vào tai Lâm Thu Thạch: “Chỗ này giật giật này.”

Lâm Thu Thạch: “...” Đại ca, làm ơn tha cho cái tai đáng thương của tôi đi!