Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 89: Sự cố bất ngờ



Cái chết của bạn gái rõ ràng là một đả kích lớn đối với Ngô Kỳ.

Lâm Thu Thạch sợ Ngô Kỳ xảy ra chuyện nên rất chịu khó liên lạc thăm hỏi. Nhưng Ngô Kỳ lại khá thất thần trong những cuộc điện thoại với bạn mình. Rõ ràng Ngô Kỳ hoàn toàn chìm đắm trong cái chết của bạn gái, người ngày một tiều tụy, thậm chí vài ngày sau đó, khi Lâm Thu Thạch lại đến thăm cậu ta, cậu phải giật mình vì nhận không ra.

“Ông không sao chứ? Ngô Kỳ?” Lâm Thu Thạch lo lắng hỏi.

Ngô Kỳ ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của mình, hoàn toàn thờ ơ trước Lâm Thu Thạch, rất lâu sau mới chầm chậm gật đầu.

Lâm Thu Thạch nói: “Ngô Kỳ...” Cậu không biết nên an ủi anh bạn mất đi người thương này như thế nào nữa.

Năm đó, Lâm Thu Thạch một mình đến thành phố này, tứ cố vô thân. Tính cách cậu lãnh đạm ít nói, xung quanh không có bạn bè nào đặc biệt thân thiết, ngoại trừ Ngô Kỳ. Lâm Thu Thạch vẫn nhớ kỹ khi ấy mình lên cơn sốt nằm mê man, là Ngô Kỳ thấy cậu nghỉ làm nên đích thân đến nhà đưa cậu vào bệnh viện.

Biết bao nhiêu kỷ niệm, Lâm Thu Thạch đều ghi tạc trong lòng, tình bạn với Ngô Kỳ dần khăng khít theo năm tháng. Nhưng thật không ngờ, Ngô Kỳ lại gặp phải chuyện này.

Việc điều tra của Nguyễn Nam Chúc vẫn đang tiếp tục, phạm vi điều tra chủ yếu ở các bệnh viện. Thông thường, những kẻ biết mình sắp chết đều do mắc bệnh nan y, bệnh nhân mắc bệnh nan y đột nhiên khỏe lại, càng là việc quái lạ hiếm thấy.

Trong khi chờ đợi kết quả điều tra từ phía Nguyễn Nam Chúc, một đêm nọ, Lâm Thu Thạch nhận được cuộc gọi của Ngô Kỳ.

Trong điện thoại, giọng Ngô Kỳ vang lên đầy phấn khích: “Lâm Thu Thạch, tôi biết rồi, tôi biết rồi!”

Nghe Ngô Kỳ nói vậy, Lâm Thu Thạch thầm giật mình: “Ngô Kỳ, ông biết được điều gì vậy?”

Ngô Kỳ nói: “Tôi biết vì sao cô ấy nhảy lầu rồi... là cửa, là cửa!” Ngô Kỳ sợ Lâm Thu Thạch nghe không hiểu, nên lặp đi lặp lại mấy lần: “Chỉ cần tôi sắp chết, tôi có thể vào đó.”

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, Lâm Thu Thạch hiểu lời Ngô Kỳ nói: “Ngô Kỳ, ông bình tĩnh lại đi!!!”

Nhưng quá muộn, Ngô Kỳ đã cúp máy.

Lâm Thu Thạch gọi lại, nhưng điện thoại của Ngô Kỳ lại tắt máy.

Bấy giờ đã là nửa đêm gần về sáng, Lâm Thu Thạch đang mặc đồ ngủ, nằm trên giường. Nhưng nào còn thời gian bận tâm nữa, cậu lao nhanh khỏi nhà, bấm 110 báo cảnh sát, nói bạn mình muốn tự sát.

Một tiếng đồng hồ lái xe chưa bao giờ dài như vậy, khi Lâm Thu Thạch đến nhà Ngô Kỳ, cảnh sát đã có mặt. Ngoài cửa tụ tập một số đông hàng xóm hiếu kỳ, trên hành lang đầy những tiếng xôn xao, Lâm Thu Thạch xông vào.

Cậu thở hồng hộc, vội lao vào nhà không dám dừng lại nghỉ nửa giây, thế rồi, cậu nhìn thấy mọi thứ đã thứ xảy ra.

Trong phòng khách nhà Ngô Kỳ, máu tươi vương vãi khắp nơi, Ngô Kỳ tựa trên sofa, bất động. Lâm Thu Thạch nghe có người gọi mình, nhưng đầu óc cậu quá hỗn loạn, cậu đến gần Ngô Kỳ, đặt ngón tay lên mũi bạn.

Hết rồi, Ngô Kỳ đã chết.

Nhận thức ấy khiến Lâm Thu Thạch trở nên mờ mịt, thậm chí không biết mình phải phản ứng như thế nào. Đây là lần thứ hai Lâm Thu Thạch chứng kiến một người quen chết đi. Lần đầu tiên là Lê Đông Nguyên, cậu và Lê Đông Nguyên không quá thân, nên cảm xúc không bị dao động lớn. Nhưng lần này là Ngô Kỳ, người bạn thân thiết bao năm của cậu. Hơn nữa, Ngô Kỳ không chết trong cửa, mà khờ dại định dùng cách tự sát đề vào cửa.

Lâm Thu Thạch chầm chậm lùi lại mấy bước, cảm thấy đầu óc choáng váng.

“Xin hỏi anh là ai?” Giọng một người vẳng vào tai cậu, hình như là phía cảnh sát đang thu thập thông tin.

“Tôi là người báo cảnh sát.” Lâm Thu Thạch nghe thấy bản thân đang nói, nhưng giọng nói ấy như vọng lại từ nơi xa xăm nào đó, xa đến mức cậu không chắc có phải chính mình đang nói hay không: “Tôi là bạn cậu ấy...”

Sau đó, hiện trường bị phong tỏa, cảnh sát bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết.

Ngô Kỳ cứa cổ tay tự sát, khi gọi điện cho Lâm Thu Thạch. Ngô Kỳ đã gần đứt hơi rồi. Cứa cổ tay là cách tự sát rất đau đớn, vết cứa phải rất sâu, thậm chí khi máu đông lại, phải tự mình rạch thêm vài nhát nữa.

Lâm Thu Thạch không rõ mình đứng ở bên ngoài bao lâu, chỉ biết sau đó Nguyễn Nam Chúc cũng đến.

Vừa tới nơi, Nguyễn Nam Chúc liền đặt tay lên vai Lâm Thu Thạch. Lâm Thu Thạch quay sang, nhìn khuôn mặt hắn.

“Anh không sao chứ, Lâm Thu Thạch?” Giọng Nguyễn Nam Chúc đượm vẻ lo lắng.

“Không sao, tôi không sao.” Lâm Thu Thạch lắc lắc đầu: “Tôi không ngờ cậu ấy dám làm như vậy.”

Nguyễn Nam Chúc không nói gì, chỉ khẽ xoa lưng Lâm Thu Thạch, tỏ ý an ủi.

Lâm Thu Thạch cúi đầu,gượng cười: “Cho xin điếu thuốc.”

Nguyễn Nam Chúc im lặng một chút, rồi rút viên kẹo từ trong túi ra bóc vỏ, nhét vào miệng Lâm Thu Thạch: “Ăn kẹo đi, tốt hơn hút thuốc đấy.”

Vị hoa quả ngọt hòa tan trong miệng, Lâm Thu Thạch thở ra, một hơi nhẹ nhõm, nói: “Tôi cảm thấy có người cố tình hại Ngô Kỳ.” Theo hiểu biết của Lâm Thu Thạch về Ngô Kỳ, cậu ta tuyệt đối không phải dạng người dễ dàng tự sát.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Rồi chúng ta sẽ biết.”

Lâm Thu Thạch đưa tay dụi mắt. Nếu cái chết của bạn gái Ngô Kỳ chỉ khiến cậu thấy ác cảm với đám người đó, thì cái chết của Ngô Kỳ khiến sự ác cảm của cậu biến thành cơn giận khó tả.

Hôm đó, Lâm Thu Thạch trở về rất muộn. Về đến nhà, nằm lên giường, cậu trằn trọc mãi không sao ngủ được.

Cuối cùng, cậu bò đến trước máy tính, bật nguồn. Trong diễn đàn có người gửi tin nhắn riêng cho cậu, chính là Cố Long Minh, người vừa được cậu dẫn dắt qua cửa cấp bốn.

Cố Long Minh nói: Anh gì ơi, đêm muộn thế này vẫn chưa ngủ à?

Lâm Thu Thạch thấy chữ “anh gì ơi”, lập tức nghĩ đến đám cơ bắp cuồn cuộn trên người Cố Long Minh, cậu đáp lại bằng một loạt dấu ba chấm.

Cố Long Minh: Anh à, sao anh không nói gì?

Lại còn thêm một icon e thẹn ở cuối.

Lâm Thu Thạch: Nói tiếng người giùm.

Cố Long Minh: Thế nào rùi người anh em, gặp phải chuyện chi vậy nà?

Lâm Thu Thạch:....

Sao nghe vẫn sai sai thế nào.Webtruyenonline

Cố Long Minh nói: Vết thương hồi phục đến đâu rồi? Tôi bị con mụ kia chém một nhát, ra ngoài nằm viện hơn một tháng, mấy ngày trước mới về nhà.

Lâm Thu Thạch nói mình khôi phục gần như bình thường rồi. Cậu vượt qua nhiều cửa hơn Cố Long Minh, cho nên khả năng hồi phục cũng mạnh hơn, mặc dù vết thương nghiêm trọng hơn nhưng đã xuất viện từ sớm.

Cố Long Minh nói: Khỏi rồi thì tốt, tôi lo cho anh lắm đấy.

Lâm Thu Thạch: Có việc gì thì nói thẳng đi.

Cố Long Minh: Thì là... cửa tiếp theo của tôi, nhờ anh được chứ?

Lâm Thu Thạch nhìn dòng tin nhắn, im lặng một lát, rồi đáp: Chờ tới đó rồi tính.

Lâm Thu Thạch không từ chối thẳng đã là may lắm rồi, Cố Long Minh rất hài hước, cứ bô lô bô la hàng trăm chuyện tầm phào. Lâm Thu Thạch ậm ừ câu được câu chăng. Mãi đến khoảng sáu giờ sáng, Nguyễn Nam Chúc đến gõ cửa phòng cậu.

Câu đầu tiên Nguyễn Nam Chúc khi cửa mở là: “Điều tra ra rồi.”

Lâm Thu Thạch đứng bật dậy khỏi ghế: “Chuyện như thế nào?”

Nguyễn Nam Chúc vẫy tay: “Qua đây nói.”

Lâm Thu Thạch theo Nguyễn Nam Chúc vào phòng hắn, mới biết Nguyễn Nam Chúc đã lấy được máy tính cá nhân của Ngô Kỳ.

Nguyễn Nam Chúc chỉ vào màn hình máy tính: “Xem đi.”

Lâm Thu Thạch khom người, nhìn nội dung trên màn hình.

Hình ảnh này rất quen thuộc với cậu, đó là giao diện nhắn tin riêng của diễn đàn.... cậu vừa dùng ban nãy. Nội dung là cuộc đối thoại giữa Ngô Kỳ và một người bí ẩn. Người này nói cho Ngô Kỳ cơ chế tiến vào thế giới của cửa, không quen chêm vào câu cuối, rằng người sắp chết sẽ vào được cửa.

Ngô Kỳ hỏi: Có thật không???

Người kia: Dĩ nhiên là thật, bạn gái anh đã bị người ta giết ở trong đó.

Ngô Kỳ: Cảm ơn anh, tôi biết rồi, cảm ơn anh.

Nếu là ngày thường, Ngô Kỳ không thể nào tin một kẻ nặc danh trên mạng, nhưng rõ ràng cái chết của bạn gái đã gây ra đả kích quá lớn. Ngô Kỳ hoàn toàn không hề nghi ngờ mà răm rắp tin theo những gì người đó.

Lâm Thu Thạch đọc xong nội dung cuộc trò chuyện, bất giác siết chặt nắm tay, giọng nói trở nên trầm trầm: “Tại sao chúng phải làm vậy...” Giết bạn gái Ngô Kỳ chưa đủ, còn phải ra tay với Ngô Kỳ nữa?

Nguyễn Nam Chúc nói: “Tính mạng con người chẳng đáng một đồng đối với chúng.” Hắn tiếp: “Lâm Thu Thạch, hãy bình tĩnh một chút.”

Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc. Thực tế cậu rất bình tĩnh,cậu cảm thấy mình chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy, Lâm Thu Thạch nói: “Tôi muốn biết bọn chúng là ai.”

Nguyễn Nam Chúc gật đầu: “Nhanh thôi, còn cần thêm một chút thời gian nữa.” Mặc dù tay trong bên phía bệnh viện rất giỏi điều tra, nhưng để liên hệ và lấy được thông tin lại hơi khó.

Tuy vậy, Nguyễn Nam Chúc tự tin mình có thể tìm ra, chỉ cần cho hắn đủ thời gian.

Lâm Thu Thạch xem lịch sử trò chuyện, nói: “Có thể đưa tôi cái máy tính này không?”

Nguyễn Nam Chúc: “Mang đi đi.”

Dù gì đây cũng là di vật người bạn thân để lại, Lâm Thu Thạch cầm chiếc máy lên, quay lưng bỏ đi.

Nguyễn Nam Chúc nhìn theo bóng cậu, trong ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ lo lắng. Trước đây hắn cảm thấy Lâm Thu Thạch không giống người bình thường, hiển nhiên là trừ chuyện với Ngô Kỳ, sự khác biệt đó thể hiện rất rõ.

Lâm Thu Thạch đang tức giận, nhưng cậu vẫn bình tĩnh đến rợn người, thậm chí chỉ trong thời gian ngắn đã có thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Nói một cách công tâm, nếu Nguyễn Nam Chúc gặp phải chuyện như vậy, chưa chắc đã làm được như Lâm Thu Thạch.

Vài ngày sau, Lâm Thu Thạch đến dự lễ tang của Ngô Kỳ.

Tang lễ được tổ chức bình thường, Lâm Thu Thạch thấy cha mẹ Ngô Kỳ khóc xé gan xé ruột. Cậu bất chợt nghĩ, nếu một ngày kia mình sẽ chết, sẽ có người khóc thương mình như vậy chứ?

Nguyễn Nam Chúc đi cùng Lâm Thu Thạch, dường như nhìn ra suy nghĩ của Lâm Thu Thạch, hắn đặt tay lên vai cậu, nói: “Còn có bọn tôi mà.” Giọng của hắn dịu dàng vô cùng: “Cho dù tôi không còn, thì sẽ có Trình Thiên Lý, nếu Trình Thiên Lý không còn, vẫn còn có Trần Phi...”

“Thế nào cũng có người khóc vì anh.” Nguyễn Nam Chúc nói.

Lâm Thu Thạch hơi thả lỏng đôi vai, đáp: “Ừm.”

Tang lễ kết thúc, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc cùng ra ngoài. Khi tới cửa, bước chân Lâm Thu Thạch đột nhiên khựng lại, cậu quay lại nhìn vào đám đông, gương mặt lộ vẻ hoài nghi.

Nguyễn Nam Chúc hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Thu Thạch đáp: “Ban nãy có một người khiến tôi thấy rất quen...” Cậu lia mắt khắp lượt đám đông: “Hình như, đã gặp ở đâu rồi.”

Nguyễn Nam Chúc cau mày: “Bạn của Ngô Kỳ ư?”

“Đến tham gia tang lễ, đương nhiên phải là bạn.” Lâm Thu Thạch nhất thời không nhớ được cảm giác quen thuộc ấy đến từ đâu. Mãi tới khi lên xe, cậu mới chợt nhớ ra: “Hình như tôi từng gặp người này trong tiệc sinh nhật bạn gái Ngô Kỳ, bọn tôi từng ăn cơm chung. Nhưng Ngô Kỳ từng nói riêng với tôi là không thích người này.” Bởi vì y quá thân thiết với bạn gái Ngô Kỳ.

Gương mặt Nguyễn Nam Chúc đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Anh chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn.” Lâm Thu Thạch nói: “Chắc chắn là như vậy.”

Nguyễn Nam Chúc gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu. Nhìn gương mặt nghiêm túc của Lâm Thu Thạch, hắn bất giác ngứa ngáy, bèn đưa tay nhéo nhéo vành tai cậu.

Lâm Thu Thạch tự nhiên bị nhéo tai chẳng hiểu ra sao, vành tai không kìm được giật giật. Nguyễn Nam Chúc thấy vậy càng ngứa tay, nhéo thêm vài cái nữa, đến khi cái tai đỏ ửng lên mới thôi. Lâm Thu Thạch bất đắc dĩ nói: “Nguyễn Nam Chúc, thói quen xấu quá đấy!” Cậu né mấy lần mà vẫn bị chộp trúng.

Nguyễn Nam Chúc điềm nhiên nói: “Ai bảo tai anh dễ thương quá.”

Lâm Thu Thạch thầm nghĩ thôi bỏ đi, đừng tính toán với loại người này.

Phát hiện của Lâm Thu Thạch đã cung cấp cho Nguyễn Nam Chúc một hướng điều tra mới, tốc độ thu thập thông tin cũng nhanh hơn.

Một buổi chiều của ba ngày sau, Nguyễn Nam Chúc cầm một chồng tài liệu đi vào phòng của Lâm Thu Thạch. Lâm Thu Thạch bấy giờ đang lướt diễn đàn, Nguyễn Nam Chúc ném xấp tài liệu tới trước mặt cậu, nói: “Tìm thấy rồi.”

Hô hấp của Lâm Thu Thạch ngừng lại, cậu vội mở tài liệu ra xem, thấy được một cái tên xa lạ bên trong: Thôi Học Nghĩa.

Tập tài liệu gồm các thông tin xung quanh nhân vật tên Thôi Học Nghĩa này, trong đó quan trọng nhất chính là nhật ký điều trị của y trong thời gian gần đây.

Thôi Học Nghĩa bị ung thư phổi, khi đi khám được bệnh viện cho biết tình hình không khả quan, tế bào ung thư đã di căn, cùng lắm chỉ sống được ba tháng nữa.

Nhưng mấy ngày gần đây, tình trạng sức khỏe của Thôi Học Nghĩa đột nhiên tiến triển tốt, giống như vừa uống thuốc tiên hay gì đó, ung thư phổi giai đoạn cuối biến thành giai đoạn đầu.

Lâm Thu Thạch từng trải qua chuyện này, cậu chăm chú xem tài liệu, nói: “Là hắn lừa Hà Sương Nhã?” Hà Sương Nhã là tên bạn gái Ngô Kỳ.

“Không phải ai cũng may mắn,” Nguyễn Nam Chúc nói, “gặp được tổ chức thích hợp. Có người tới cửa cấp năm, cấp sáu vẫn mơ mơ màng màng, không nắm được các quy tắc của cửa, thậm chí không biết đến sự tồn tại của diễn đàn.”

Sở dĩ Lâm Thu Thạch có thể nhanh chóng thích ứng với cửa là vì có Nguyễn Nam Chúc dẫn dắt. Gặp được Nguyễn Nam Chúc là may mắn của Lâm Thu Thạch, nhưng Hà Sương Nhã rõ ràng không may may mắn như cậu.

“Lời cuối cùng của Hà Sương Nhã cho thấy, ít nhất cô ấy biết về việc đoạt cửa.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Nhưng Thôi Học Nghĩa rõ ràng đã có chuẩn bị kỹ càng.”

Nguyễn Nam Chúc tiếp tục: “Chúng ta có thể đoán rằng, hắn đã lừa Hà Sương Nhã. Người thường khi biết trong cửa không được phép giết người, ít nhiều sẽ mất cảnh giác với những người khác, có thể Thôi Học Nghĩa đã lợi dụng tâm lý này ở Hà Sương Nhã...”

Lâm Thu Thạch nói: “Sau đó cũng chính hắn liên lạc với Ngô Kỳ?”

Nguyễn Nam Chúc: “Giết bạn gái của người ta, ít nhiều sẽ có tật giật mình, thà rằng nhổ cỏ nhổ tận gốc.” Hắn mỉm cười trào phúng: “Xem ra tên Thôi Học Nghĩa này, cũng là kẻ tàn độc.”

Ngón tay Lâm Thu Thạch đặt lên bức ảnh chụp Thôi Học Nghĩa, cậu nhìn chằm chằm bức ảnh như muốn xuyên thẳng một lỗ trên đó, nói: “Liệu có cách nào...”

Lâm Thu Thạch không nói hết câu, nhưng Nguyễn Nam Chúc vẫn hiểu cậu muốn nói gì: “Dĩ nhiên là có.” Hắn chỉ vào chiếc máy tính Lâm Thu Thạch đang bật: “Diễn đàn này chính là đại bản doanh của người vào cửa. Tổ chức giúp đỡ Thôi Học Nghĩa cần thu hút người mới, chắc chắn sẽ đi tìm con mồi trên diễn đàn, chúng ta chỉ việc ôm cây đợi thỏ.”

Lâm Thu Thạch thở hắt ra, nói: “Được.”

Do chuyện của Ngô Kỳ, mấy ngày nay không khí trong biệt thự vô cùng nặng nề. Hôm nay, Lâm Thu Thạch vừa xuống lầu thì thấy Trác Phi Tuyền đang cãi nhau với Trình Thiên Lý.

Trắc Phi Tuyền chính là La Thiên Sơn ở cửa cấp chín của Trình Nhất Tạ, lúc này đang sầm mặt, trợn mắt nhìn Trình Thiên Lý: “Anh đang hỏi chuyện chú mày đó, sao không trả lời?”

Trình Thiên Lý đáp: “Trả lời cái gì bây giờ?” Trình Thiên Lý đang bận massage cho Bánh Mì, chẳng hơi sức đấu tranh luận với Trác Phi Tuyền.

Trác Phi Tuyền: “Có phải chú mày cướp khách của anh không? Rốt cuộc muốn sao đây?”

Trình Thiên Lý: “Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không phải Trình Nhất Tạ, mà là Trình Thiên Lý.”

Trác Phi Tuyền: “Thôi đừng giả vờ nữa, rõ ràng chú mày là Trình Nhất Tạ!”

Trình Thiên Lý: “...” Lại nữa à, đã lâu lắm rồi nó không bị ai đó nhận nhầm với ông anh quý hóa đấy.

Lâm Thu Thạch cảm thấy buồn cười, bèn nói với vào từ xa: “Là Trình Thiên Lý thật đó.”

Nghe thế, Trác Phi Tuyền nhìn Lâm Thu Thạch đầy ngơ vực, rõ ràng vẫn không tin lắm.

“Thật đấy, nó là Trình Thiên Lý.” Lâm Thu Thạch nói: “Trình Nhất Tạ ra ngoài từ sáng sớm rồi, giờ vẫn chưa về.”

Trác Phi Tuyền: “Khốn thật, thế mà nó nói ở biệt thự đợi tôi đến, đồ rùa rụt đầu!”

Lâm Thu Thạch: “Hai anh em thật ra khác nhau khá nhiều, anh thật sự không nhận ra sao?”

Trác Phi Tuyền lầm bầm: “Rõ ràng giống nhau như đúc.”

Lâm Thu Thạch không khỏi bật cười ha ha, Trình Thiên Lý ngồi bên cạnh tức giận vỗ vào cái mông tròn quay của Bánh Mì. Bánh Mì ấm ức quay ra liếc Trình Thiên Lý như muốn nói sao tự nhiên lại đánh em, anh làm em đau quá.

Từ khi bị điều tra ra thân phận, Trác Phi Tuyền đã bị Trình Nhất Tạ chơi khăm không biết bao nhiêu lần, thậm chí có một thời gian, hắn trở thành khách quen của biệt thự. Cuối cùng, Nguyễn Nam Chúc cũng khó chịu, đành nói bóng gió mấy câu với Trình Nhất Tạ, sự việc mới được giải quyết êm xuôi.

Nhưng hôm nay, tâm trạng Trình Nhất Tạ có lẽ không tốt lắm, nên lại chơi Trác Phi Tuyền một vố.

Sau khi Trác Phi Tuyền bỏ đi, Trình Thiên Lý lầu bầu nói, tại sao anh trai cứ thích trêu chọc thằng cha đó, không lẽ Trác Phi Tuyền có điểm gì đặc biệt thu hút?

Lâm Thu Thạch nghe Trình Thiên Lý nói vậy, chợt nhớ đến mặt dây chuyền có tấm hình em gái mà Trác Phi Tuyền trao trên cổ. Cậu nghĩ, từ một khía cạnh nào đó, Trác Phi Tuyền quả thực là người đặc biệt.

Sau khi chốt lại kế hoạch với Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc bắt đầu thả mồi câu trên diễn đàn.

Hắn đăng ký một tài khoản, đăng bài trên diễn đàn như thể mình là một người mới. Dĩ nhiên, giả làm người mới cũng là cả một nghệ thuật, không phải cứ đăng bài tự thổ lộ mình mới biết đến cửa này nọ là xong. Tài khoảng của Nguyễn Nam Chúc theo phong cách tàu ngầm, đôi lúc đăng hỏi một số câu đơn giản, lời lẽ hay cử chỉ đều tỏ ra mình không có nhiều kinh nghiệm.

Khi hắn làm những việc này, Lâm Thu Thạch ngồi bên trố mắt nhìn, nói: “Làm vậy có tác dụng thật sao?”

“Dĩ nhiên là có.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Nếu không Cố Long Minh lừa anh bằng cách nào đo?”

Lâm Thu Thạch: “...” Cậu trầm mặc giây lát, nghĩ thầm bị lừa là do bản thân quá ngây thơ đó chứ.

“Nếu chúng để ý đến tôi, chắc chắn sẽ bắt đầu tìm hiểu.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Nhưng chẳng sao, tài khoản này sử dụng một thân phận thật, nếu chúng điều tra, cũng chẳng phát hiện điểm bất thường đâu.”

“Đến lúc đó, ta lừa chúng vào cửa như thế nào?” Lâm Thu Thạch hỏi. Cậu và Nguyễn Nam Chúc đều đang ở cửa cấp độ khá cao, khung cảnh tiến vào cửa sẽ làm bại lộ thân phận của họ.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Không cần lừa chúng, khi đó chúng ta sẽ vào cửa của chúng.”

Lâm Thu Thạch bừng tỉnh. Nghĩ kỹ thì, khi muốn cậu kéo một người mới, còn gì bằng tự nhận mình là người có kinh nghiệm, sẵn sàng dẫn dắt. Hấp dẫn hơn nữa là dẫn người mới nhảy cấp, giống như chị Hạ ở của Lấy người làm gương. Người mới hầu hết sẽ mắc mưu mánh khóe này.

Nguyễn Nam Chúc như một thợ săn lão luyện, đang chờ đợi con mồi sa lưới. Hắn không nóng nảy hay sốt ruột, từ từ bày ra mồi câu hấp dẫn, chẳng mấy chốc đã thu hút được sự chú ý của một vài kẻ.

Lâm Thu Thạch quan sát Nguyễn Nam Chúc mà không khỏi trầm trồ, nói: “Nguyễn Nam Chúc, nếu anh làm nghề lừa đảo qua mạng, chắc chắn sẽ phát tài lớn đó.”

Nguyễn Nam Chúc đáp: “Tôi không lừa đảo qua mạng mà vẫn phát tài đó thôi.”

Lâm Thu Thạch nói: “Chúng không nghi ngờ gì anh sao?”

Nguyễn Nam Chúc trả lời: “Nghi ngờ thì chắc chắn sẽ nghi ngờ, nhưng vẫn cắn câu thôi.” Hắn lãnh đạm tiếp: “Đừng nóng, cứ từ từ.”

Lâm Thu Thạch phục hắn sát đất.

Dần dần, qua những cuộc nói chuyện, đám người kia dường như đã điều tra ra thân phận đằng sau tài khoản của Nguyễn Nam Chúc, chúng có vẻ yên tâm phần nào, cho nên bắt đầu tiết lộ một số thông tin. Ví dụ như chuyện chúng có thể dẫn Nguyễn Nam Chúc vượt cửa, chỉ cần qua một cửa là có thể nhảy cóc được mấy cửa liền, bớt đi vài lần nguy hiểm.

Ban đầu, Nguyễn Nam Chúc tỏ ra chần chừ. Đó là phản ứng bình thường, bởi vì chẳng có ai dễ dàng tin vào một người trên mạng.

Mãi đến khi phía bên kia đưa ra các trường hợp từng được mình dẫn nhảy cóc thành công, còn tỏ ý mời Nguyễn Nam Chúc gặp mặt...

Thông tin cá nhân cho thấy Nguyễn Nam Chúc là một nhân viên văn phòng làm việc theo giờ hành chính, lúc nào cũng khúm na khúm núm, ai bảo gì làm nấy, là một kẻ cực kỳ mờ nhạt.

Người như vậy, chính là mục tiêu lý tưởng của tổ chức đó.

Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc, phát biểu: “Nhìn anh chẳng giống nhân viên văn phòng mờ nhạt chút nào.” Dung mạo Nguyễn Nam Chúc vốn quá đẹp, đi đến đâu cũng thu hút mọi ánh nhìn.

Ai ngờ, Nguyễn Nam Chúc lại mỉm cười đầy ẩn ý với Lâm Thu Thạch, sau đó khẽ hỏi: “Lâm Thu Thạch, anh tập giả giọng đến đâu rồi?”

Lâm Thu Thạch: “...” Cậu bỗng có linh cảm chẳng lành.