Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 91: Búp bê cầu nắng



Trông Nguyễn Nam Chúc rất nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ gì đang đùa. Hắn chầm chậm đặt ra con búp bê cầu nắng lên chiếc bàn gần đó, rồi tháo sợi dây buộc mảnh vải trắng. Dây vừa cởi, thứ được bọc bên trong lộ ra: Lâm Thu Thạch thấy một cái đầu bị ngâm nước đến trắng bủng.

Cái đầu có lẽ đã bị ngâm rất lâu trong nước, lớp da trắng ớn như da cá chết, đôi mắt mở trừng trừng, trong mắt vẫn còn lưu lại cảm xúc kinh hoàng cùng với vẻ khó tin, nhãn cầu lồi ra như sắp rơi khỏi hốc mắt.

Nguyễn Nam Chúc thả tay, cái đầu từ trên mặt bàn đá rơi xuống đất, “lục cục” lăn cho đến khi đụng vào vách tường mới dừng lại.

Lâm Thu Thạch nhìn cái đầu, nói: “Anh đã nghe truyền thuyết về búp bê cầu nắng chưa?”

Lâm Thu Thạch nói: “Có nghe, nhưng không biết nhiều.” cậu chỉ biết trong dân gian Nhật Bản và Trung Quốc đều lưu truyền các câu chuyện xung quanh đồ vật này, có điều búp bê cầu nắng tại Trung Quốc được gọi là Nàng Dẹp Mưa, dường như hơi khác với búp bê cầu nắng của Nhật.

Nguyễn Nam Chúc chậm rãi nói: “Ở Nhật, có một truyền thuyết liên quan đến búp bê cầu nắng. Chuyện kể rằng có nhà sư nọ đi ngang qua thôn, nói mình có thể làm mưa ngừng rơi, nhưng sau khi tụng hết bài kinh mà mưa vẫn không tạnh, dân trong thôn đã nổi giận, chặt đầu ông ta, dùng vải trắng bọc lại treo lên cao... Sau đó, mưa liền tạnh.”

Lâm Thu Thạch nhìn cái đầu người, im lặng.

“Dân gian Nhật Bản còn có bài đồng dao về búp bê cầu nắng...” Giọng Nguyễn Nam Chúc rất nhẹ: “Búp bê cầu nắng ơi, xin hãy làm cho ngày mai trời nắng. Giống như bầu trời trong giấc mơ của tôi, nếu trời nắng, sẽ cho bạn chuông vàng. Búp bê cầu nắng ơi, hãy làm cho ngày trời nắng. Nếu nghe theo ước nguyện của tôi, tôi sẽ cho bạn uống rượu ngọt. Búp bê cầu nắng ơi, xin hãy làm ngày mai trời nắng. Nếu mai trời vẫn mưa, tôi sẽ chặt đầu bạn đấy.”

Nguyễn Nam Chúc đọc xong bài đồng dao, Lâm Thu Thạch bỗng nghe thấy tiếng rào rào. Nhìn ra vườn, cậu thấy những hạt mưa to bằng hạt đỗ từ trên trời trút xuống. Mưa rơi dày như một tấm màn sân khấu phủ xuống, ngăn cách sân viện với toàn bộ thế giới bên ngoài.

“Hóa ra đầu người có tác dụng như vậy.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Quả đúng là búp bê cầu nắng.”

Bởi vì búp bê bị tháo xuống, cho nên trời đang nắng lại chuyển mưa, gương mặt Lâm Thu Thạch lộ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Chúng ta treo thứ này lên lại thì trời có tạnh không nhỉ?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Thử xem.” Sau đó hắn dùng vải trắng bọc cái đầu lại, lấy dây buộc chặt, rồi treo về vị trí cũ. Đúng như dự đoán của họ, đầu người được treo lên thì không lâu sau trời nắng. Mây đen dày đặc hoàn toàn biến mất trong giây lát.

“Thú vị đấy.” Nguyễn Nam Chúc chăm chú nhìn con búp bê cầu nắng làm từ đầu người.

“Đi xem đêm qua ai chết đi.” Lâm Thu Thạch nhìn đồng hồ, nói.

Sau đó cả hai đi tới phòng ăn.

Bấy giờ, đa số mọi người đang ăn, Lâm Thu Thạch nhìn thấy Lâm Tinh Bình và mấy người bạn của chị ta. Họ chỉ đến trễ một chút thôi mà đã thấy Lâm Tinh Bình và người mới tên Uông Vinh Hoa coi Lâm Tinh Bình là người tin cậy nhất ở thế giới mới mẻ này.

Lâm Tinh Bình thấy đến liền vội chào hỏi nhiệt tình, nói, mau lại đây, ăn chút gì đi.

Nguyễn Nam Chúc dính chặt lấy Lâm Thu Thạch, nũng nịu nói: “Lâm Lâm, người ta đói quá.” Với chiều cao của hắn ở bên ngoài mà mè nheo, chắc chắn trông vô cùng phản cảm. Nhưng ở trong cửa, cơ thể hắn đã thu lại còn có chút xíu, cho nên không đến nỗi đáng ghét lắm.

Lâm Thu Thạch đưa tay xoa đầu hắn, nói: “Ngoan, tới đây ăn sáng nào.”

Nguyễn Nam Chúc cười tít mắt gật đầu.

Thôi Học Nghĩa chứng kiến hành động giữa hai người, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, chín phần mười đang nghĩ trong đầu rằng đúng là xấu xí còn thích gây chú ý. Lớp hóa trang của Lâm Thu Thạch ở ngoài cửa không hề biến mất, cho nên bây giờ cậu vẫn là gã đàn ông có nhan sắc khiến Trình Thiên Lý nuốt không trôi cơm.

Hai người tìm đại một chố ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa đếm đầu người, quả nhiên phát hiện từ mười bốn mạng nay chỉ còn mười ba.

“Sao lại thiếu đi một người vậy?” Vài người khác cũng đã phát hiện chuyện này: “Có ai sáng nay không ra ăn sáng? Vẫn đang ngủ à?”

“Người... người ở chung với tôi biến mất rồi...” Trong góc phòng, một người đàn ông ngập ngừng lên tiếng: “Nửa đêm hôm qua, anh ta đi ra ngoài, rồi không trở về nữa...”

“Sao anh không nói sớm!” Người vừa hỏi là một cô gái, nghe xong câu trả lời, cô ta nổi giận: “Nửa đêm không ngủ ra ngoài đi dạo lung tung làm gì, giờ thì toi đời rồi.”

“Tôi... tôi cũng đâu biết, tôi đã khuyên anh ta, nhưng anh ta nói nghe thấy tiếng gì đó.” Người kia đáp: “Ai ngờ ra ngoài xong không trở lại nữa...”

Cô gái cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm.

Phòng ăn theo đó trở nên im lặng, mọi người đều trầm mặc.

“Bỏ đi bỏ đi, mọi người đừng ầm ĩ với nhau.” Lâm Tinh Bình nói: “Lần này NPC không đưa ra giờ giới nghiêm, điều kiện tử vong chắc chắn thả lỏng lẻo, tất cả đừng căng thẳng quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Lâm Tinh Bình có ngoại hình ưa nhìn, giọng nói lại dịu dàng, khí chất trầm tĩnh, giỏi giang, nhân lúc lòng người xao động đã kịp thời đứng ra an ủi. Nhờ thế mà chị ta dễ dàng nắm lấy vị trí lãnh đạo trong nhóm người tham gia.

Dĩ nhiên, đây là cửa cấp thấp, nếu là cửa cấp cao, những người giàu kinh nghiệm chắc chắn chẳng coi Lâm Tinh Bình ra gì.

“Hay là chúng ta nhân lúc đẹp trời, đi những nơi khác xem xem.” Lâm Tinh Bình đề nghị: “Chúng ta vẫn chưa tới các khu vực xung quanh sân viện lần nào.”

“Được, ăn xong bữa sáng, mình cùng đi xem thử.” Thôi Học Nghĩa ngồi gần đó tiếp lời: “Mọi người cùng đồng lòng tìm chìa khóa và cửa mới là thượng sách.”

Thế là tất cả mọi người đều quyết định cơm nước xong xuôi thì ra ngoài.

Nhưng khi đi ra, có người cũng phát hiện ra con búp bê cầu nắng mang kích thước lớn khác thường ở cuối hành lang.

“Đó là gì vậy?” Ai đó trong đám đông lên tiếng.

“Là búp bê cầu nắng ư?” Lâm Tinh Bình đi đến chỗ treo búp bê, nói: “To quá nhỉ...”

Chị ta kiễng chân, làm bộ muốn gỡ xuống, nhưng chiều cao hơi hạn chế nên không lấy được: “Ai đó lấy xuống xem thử đi.”

Gần đó có một người tới giúp chị ta lấy con búp bê xuống.

Lâm Thu Thạch thấy vậy, bất giác hơi nhướng mày. Lâm Tinh Bình này đúng là khôn lỏi, vì không biết búp bê có tác dụng gì, không biết dùng tay chạm vào có xảy ra chuyện không, nên tỏ vẻ bản thân không với tới để lừa những người thiếu kinh nghiệm.

Người lấy búp bê cầu nắng xuống là một người đàn ông, cầm búp bê trên tay thấy nặng, anh ta lập tức biến sắc, ngập ngừng nói: “Bên trong... hình như có cái đầu...”

“Đâu?” Mọi người biến sắc, Lâm Tinh Bình cũng tỏ vẻ sợ hãi: “Anh, anh mở ra xem nào?”

Người lấy búp bê xuống thận trọng mở lớp vải trắng, lộ ra cái đầu người trương phình do bị ngâm nước.

Mọi người thấy thế đều hít vào một hơi lạnh ngắt.

Người tự xưng có bạn cùng phòng mất tích lập tức xác minh thân phận kẻ xấu số: “Đúng rồi, chính là anh ta, đêm qua anh ta ra ngoài rồi không quay lại nữa.” Và chắc là mãi mãi sẽ không bao giờ trở lại.

“Người chết đã chết rồi, chúng ta nên an táng cho anh ta.” Lâm Tinh Bình buồn bã nói: “Mặc dù đầu một nơi người một nẻo, nhưng đâu thể treo cái đầu lủng lẳng trên đó mãi?”

Trong đám đông có người hùa theo, cũng có người im lặng, nhưng cuối cùng họ vẫn quyết định đào một cái hố nhỏ trong vườn chôn cái đầu xuống.

Điều khiến Lâm Thu Thạch cảm thấy kỳ lạ là, sau khi họ tháo con búp bê cầu nắng, cứ tưởng mưa sẽ trút xuống, ai ngờ trời vẫn nắng to, hoàn toàn không có dấu hiệu gì sẽ mưa cả.

Lâm Thu Thạch hơi kinh ngạc, nhưng chợt nhớ lại khi Nguyễn Nam Chúc tháo con búp bê xuống có đọc một đoạn đồng dao.Cậu quay sang Nguyễn Nam Chúc, động tác Nguyễn Nam Chúc cũng đang nhìn cậu, bốn mắt chạm nhau.

Nguyễn Nam Chúc tựa vào lòng “bạn trai”, người nhẹ như một chiếc lông vũ vậy. Hắn dụi mặt vào lồng ngực Lâm Thu Thạch, khẽ nói: “Anh nói xem nếu giờ em đọc bài đó, sẽ có chuyện gì thú vị xảy ra không?”Webtruyenonline[cham]com

Búp bê cầu nắng bị tháo xuống, nếu lúc này Nguyễn Nam Chúc đọc bài đồng dao, biết đâu cơn mưa sẽ lại sầm sập đổ xuống. Tới lúc đó những người ở đây không ai có thể thoát được, kể cả kẻ Lâm Thu Thạch đang muốn báo thù, Thôi Học Nghĩa và hai tên đồng bọn khác của y.

Ngón tay Lâm Thu Thạch sượt qua sợi tóc của Nguyễn Nam Chúc, cậu nhìn những người đang cắm cúi đào hố chôn người chết trong vườn, cuối cùng lắc đầu.

Sau khi biết quyết định của Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc đột nhiên bật cười, nói: “Thương Lâm Lâm nhất nè.”

Lâm Thu Thạch nói: “Anh cũng thương em.” Vì đã hỏi suy nghĩ của cậu, tôn trọng ý muốn của cậu.

Suy khi chôn cái đầu, mọi người vào thị trấn đi dạo loanh quanh.

Thị trấn không lớn, có thể thấy một số người dân đi lại trên đường, phong cảnh thiên nhiên cũng rất đẹp, khắp nơi đều trồng cây anh đào. Còn có một công viên nhỏ và dòng sông nhỏ trong cửa, có lẽ hầu hết người tham gia sẽ cảm thấy rất thoải mái dễ chịu với này.

Lâm Thu Thạch vẫn muốn đi thêm một vài chỗ nữa, nhưng đến chiều, trời lại bắt đầu âm u.

Vì sợ trời mưa, cậu và Nguyễn Nam Chúc quay về sân viện thật sớm, đứng chơi ở hành lang.

Quả nhiên, một lát sau, những hạt mưa to như hạt đỗ từ trên trời ào ạt trút xuống, khiến cả thế giới lại lần nữa chìm trong bức màn trắng xóa.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc về sớm nên không bị dính mưa, còn những người khác về muộn hơn, đều ướt như chuột lột.

Đáng lẽ Lâm Tinh Bình muốn đi cùng cặp Lâm Thu Thạch, nhưng chịu không nổi trò âu yếm của hai đứa xấu phát hờn này, nửa đường chị ta viện lý do rồi rời đi.

Nguyễn Nam Chúc còn tỏ vẻ rất chi là thấu hiểu, nói: “Chị Lâm ơi, chị chưa từng yêu bao giờ à? Nếu gặp được người mình thích, làm sao có thể kiềm chế được.” Nói rồi, hắn sán đến hôn chụt chụt lên cằm Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch cũng phối hợp nhịp nhàng, tỏ vẻ tán thành cách nói chuyện của người yêu.

Mặt Lâm Tinh Bình rõ ràng hơi xoắn lại, phải cố gắng lắm mới nuốt câu chửi tục trở vào trong bụng, chị ta nói: “Chị muốn đi xem một chỗ nữa, hai người cứ nói chuyện đi.”

“Thế cũng được.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Em muốn nói chuyện với Lâm Lâm nhà em thêm một lát.”

Lâm Thu Thạch nói: “Em yêu à, bọn mình vào công viên đi..”

Lâm Tinh Bình đã bị đuổi đi như vậy.

Lâm Thu Thạch thấy Lâm Tinh Bình đi khuất rồi, quả thực không nhịn nổi cười phá lên, nói: “Anh chơi ác quá đấy.”

Nguyễn Nam Chúc không buồn khách sáo: “Tôi còn tưởng ả ta nhịn được lâu nữa ấy chứ. Nói thật lòng, tôi thấy hơi hối hận vì hóa trang xấu cho anh, nhìn cái mặt này nói mấy câu âu yếm quá có hơi mắc ói thật.”

Lâm Thu Thạch bày ra vẻ mặt rất vô tội, nghĩ thầm còn không phải anh hóa trang à... sao lại trách tôi....

Hai người trở về sân viện chưa được bao lâu thì trời đổ mưa lớn, Lâm Thu Thạch thấy mấy người vội vã trở về, cả người đều ướt lướt thướt.

“Ông trời đúng là, nói mưa là mưa ngay được.” Có người bước vào nhà còn lầm bầm oán thán. Anh ta đặt chân lên hành lang, nước mưa trên người chảy xuống tạo thành một loạt dấu chân trên mặt sàn bằng gỗ.

Lâm Thu Thạch đột nhiên để ý thấy, lúc những người này đi vào trong phòng, ông già ngày đầu tiên đón họ vào nhà đang đứng trong góc nhìn những dấu chân ướt trên mặt sàn, qua rất lâu ông ta vẫn chưa quay đi chỗ khác. Lâm Thu Thạch đột nhiên cảm thấy trong ánh mắt của ông ta có gì đó khiến cậu sởn cả da gà.

“Còn dặn chúng ta mang ô, ô ở đâu ra chứ, thật đúng là....” Người kia lầu bầu đi vào phòng, tiếng nói dần biến mất.

Đúng là trước khi ra khỏi nhà, họ đã tìm ô để mang, nhưng không thấy cái nào cả. Mọi người thấy trời nắng đẹp, ai cũng nghĩ chắc không mưa đâu, nên họ đi ra ngoài luôn. Ai ngờ cơn mưa ập tới bất chợt, những người không chuẩn bị trước đều ướt như chuột lột.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc ăn xong bữa tối liền trở về phòng.

Ngoài trời lại mưa to, Lâm Thu Thạch ngồi trên nệm vùi đầu chơi Sudoku, Nguyễn Nam Chúc nằm bên cạnh dường như đang suy nghĩ.

Đột nhiên, hắn lên tiếng: “Tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn.”

“Sao cơ?” Lâm Thu Thạch quay sang nhìn hắn.”

“Thông thường, trong cửa sẽ phải có hạn chế thời gian, sao cửa này lại quá dễ dãi như vậy.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Có gì đó không ổn.”

Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ thấy đúng như vậy, các cửa thông thường đều có hạn chế thời gian, nhưng lần này, NPC tiếp đón không nói với họ về thời gian cuối cùng. Đây là điểm không bình thường. Lâm Thu Thạch nói: “Có bí mật gì đó chúng ta chưa phát hiện ra chăng?”

“Chắc là vậy.” Nguyễn Nam Chúc đáp: “Nhưng mới là ngày đầu tiên, không cần vội.” Có một số quy luật cần thời gian kiểm chứng, hiện tại Nguyễn Nam Chúc đang có một suy đoán, nhưng vẫn chỉ là suy đoán mà thôi.

Lâm Thu Thạch nhớ lại bài đồng dao những đứa trẻ hát trong cơn mưa đêm qua, nói: “Tôi... đêm nay muốn ra ngoài xem thử...”

Nguyễn Nam Chúc chớp chớp mắt: “Anh không sợ à? Ngộ nhỡ nhìn thấy lũ trẻ là điều kiện tử vong thì sao?”

Lâm Thu Thạch lắc đầu: “Chắc không đâu, đêm qua có người ra khỏi phòng, nghĩa là vẫn còn những người khác nghe thấy bài đồng dao, nhưng họ đều không sao cả.”

“Cũng có lý.” Nguyễn Nam Chúc uể oải nói: “Đến khi đó nhớ gọi tôi dậy, chúng ta cùng đi, nếu xảy ra việc gì còn dễ giúp đỡ cho nhau.”

“Được.” Lâm Thu Thạch nhận ý tốt của Nguyễn Nam Chúc.

Tiếng mưa rơi rào rào không ngớt, quả thực vô cùng khó chịu đối với thính giác mẫn cảm của Lâm Thu Thạch. Dù đã có Nguyễn Nam Chúc nằm bên, cậu vẫn bị tiếng ồn làm cho không ngủ được. Nguyễn Nam Chúc gợi ý cậu dùng giấy bịt tai lại, nhưng Lâm Thu Thạch không chịu.

“Đợi đến đêm đã.” Lâm Thu Thạch nói: “Ngộ nhỡ ngủ quên thì phiền.”

“Thôi được.” Nguyễn Nam Chúc không bắt ép.

Hai người cuộn mình trong chăn, Nguyễn Nam Chúc nhanh chóng thiếp đi, còn Lâm Thu Thạch nửa tỉnh nửa mê, cậu mơ thấy một loạt những giấc mơ ly kỳ quái dị.

Những giấc mơ thật hỗn loạn, hoàn toàn không theo trật tự nào cả. Thậm chí Lâm Thu Thạch còn mơ thấy mình kết hôn, khi vén khăn voan đỏ trùm đầu của cô dâu ra, bên dưới lại là khuôn mặt của Nguyễn Nam Chúc. Lúc nhìn thấy đó là Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch giật mình tỉnh giấc, cậu thở dốc, trợn mắt nhìn lên trần nhà đen đặc. Bên tai cậu vẳng lại tiếng hát đồng dao: Mắt nan tre... mắt nan tre... này chú chim trong lồng....

Lâm Thu Thạch ngồi dậy, đánh thức Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc mở mắt ra, trong vẫn hơi ngái ngủ, nhưng hắn tỉnh táo lại rất nhanh, hạ giọng hỏi: “Đến rồi à?”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, chỉ ra ngoài cửa.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Đi thôi.”

Hai người chầm chậm di chuyển, mở hé cánh cửa, quan sát cửa tượng bên ngoài.

Bởi vì trời quá tối, nên Lâm Thu Thạch không nhìn rõ, chỉ mơ hồ trông thấy trong vườn có mấy đứa trẻ nắm tay nhau, chạy vòng quanh một vật gì đó. Sau khi nheo mắt nhìn kỹ, cậu phát hiện ở giữa vòng tròn là một người đang run lẩy bẩy.

“Mắt nan tre, mắt nan tre, này chú chim trong lồng, lúc nào cũng chực chờ bay mất, vào trước buổi bình minh đêm nọ, hạc và rùa trượt ngã cả rồi, kẻ ở sau lưng bạn là ai?...” Khi hát đến câu cuối cùng, bọn trẻ dừng lại, sắc mặt chúng trắng ớn, phù thũng như bị ngâm nước lâu ngày. Cả lũ lặp lại câu cuối: “Kẻ ở sau lưng bạn là ai?”

Người bị vây ở giữa không nói gì, hoặc có lẽ anh ta đã nói gì đó nhưng Lâm Thu Thạch không nghe thấy.

Sau đó, một tiếng “cộp” vang lên, đầu và thân kẻ đó mỗi thứ một nẻo.

“Ha ha ha ha”, tiếng cười giòn tan của lũ trẻ vang lên, dường như chúng đang rất phấn khích, nói: “Đến lượt bạn làm quỷ, đến lượt bạn làm quỷ rồi.”

Cơ thể không đầu chậm chầm đứng dậy, chầm chậm xoay lưng, thay thế vị trí của đứa trẻ đứng sau mình.

Bấy giờ, Lâm Thu Thạch mới phát hiện trong vòng tròn còn một thi thể không đầu khác, đứng giữa hai đứa trẻ.

Người bị giết, thay thế đứa trẻ.... đều trở thành quỷ.

Lúc này, Lâm Thu Thạch chợt hiểu ra.

Tiếng hát lại vang lên lần nữa, đám trong sân vui vẻ xoay tròn tiến dần ra khỏi vườn, cơn mưa như trút che phủ bóng dáng chúng, Lâm Thu Thạch không còn nhìn thấy gì nữa. Nguyễn Nam Chúc đang dựa vào lưng Lâm Thu Thạch, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp, hắn nói: “Anh nhìn thấy không?”

“Sao cơ?” Lâm Thu Thạch không hiểu.

“Kia kìa.” Nguyễn Nam Chúc chỉ vào góc vườn.

Lâm Thu Thạch nhìn theo tay hắn, nhưng không cách nào nhìn rõ vì góc vườn quá tối, tuy Lâm Thu Thạch cũng tinh mắt nhưng xét cho cùng chỉ là thị lực của người bình thường, không thể so với Nguyễn Nam Chúc: “Không thấy...”

Nguyễn Nam Chúc: “Không thấy à?” Hắn nhướng nhướng mày: “Thôi được, không thấy thì thôi.”

“Cái gì vậy?” Lâm Thu Thạch hỏi.

Nguyễn Nam Chúc: “Là một người che ô.” Hắn tiếp: “Hình như đang nhìn chúng ta.”

Lâm Thu Thạch: “...”

Nguyễn Nam Chúc: “Bỏ đi, mặc kệ chúng, mình đi ngủ kẻo trời sáng mất.”

“Được.” Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Họ đóng cửa, trở lại tấm nêm êm ái. Đang định ngủ, họ bỗng nghe những tiếng “bình bịch, bình bịch” vang lên bên ngoài phòng.

Lâm Thu Thạch rất quen với âm thanh này, mặt cậu lập tức biến sắc: “Có tiếng bóng da.”

Nguyễn Nam Chúc ngồi dậy.

Trái bóng da đập trên khung cửa phòng họ, phát ra một tiếng “bịch”, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đều đứng yên bất động, lại thấy cánh cửa trước mặt bị một đôi tay nhỏ bé kéo ra một khe nhỏ. Sau đó một con mắt đen láy xuất hiện tại cái khe.

Chất giọng non nớt của một bé gái vang lên, cô bé hỏi: “Anh có thấy quả bóng của em không?”

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đều im lặng.

Thế là cô bé hỏi lại lần nữa: “Anh có thấy quả bóng của em không?” Nó mở cửa rộng hơn một chút, Lâm Thu Thạch có thể nhìn thấy khuôn mặt đứa bé rõ hơn, đó là một khuôn mặt bị thối rữa một nửa, những chiếc răng trắng ớn lộ ra bên ngoài. Cả người cô bé ướt đẫm, khiến mặt sàn bên dưới đọng lại một vũng nước đen ngòm.

“Anh có thấy...” Cô bé định hỏi lần thứ ba.

Nguyễn Nam Chúc đột nhiên lên tiếng: “Em làm sàn nhà ướt hết rồi kìa.”

Đứa bé thoáng khựng lại, như thể nghe thấy điều gì kinh khủng lắm, nó quay lưng biến mất khỏi cửa. Lâm Thu Thạch lại nghe tiếng “bình bịch, bình bịch”, trái bóng da như có linh tính, dừng lại ở trước cửa phòng họ. Sau đó, một đôi tay nhỏ lấy nó đi.

Mọi thứ trở lại yên tĩnh như trước.

“Ngủ được rồi,” Nguyễn Nam Chúc nói, “ngủ thôi.”

Lâm Thu Thạch “ừm” một tiếng, đứng dậy đóng cửa.

Cánh cửa kéo này hoàn toàn không có khóa, người bên ngoài muốn mở ra rất dễ dàng. Nhưng ở nơi này cũng chẳng còn chỗ an toàn hơn để ngủ nữa.

“Ngủ thôi.” Nguyễn Nam Chúc rúc vào lòng Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch ôm hắn, bỗng cảm thấy yên lòng. Cậu nhét giấy vào tai, hơi thở nhanh chóng trở nên đều đặn, cả hai chìm vào giấc mộng say sưa.

Ngày hôm sau, Lâm Thu Thạch tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao.

Mở mắt ra, Lâm Thu Thạch thấy Nguyễn Nam Chúc đang nghịch điện thoại của mình, bèn bò dậy hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Mười một giờ.” Nguyễn Nam Chúc đáp: “Tỉnh rồi đó hả?”

Lâm Thu Thạch giật nảy mình: “Muộn vậy ư, sao anh không gọi tôi?”

“Anh mệt mà, ngủ thêm một chút cũng tốt.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Giờ dậy đi.”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, cậu đang mặc quần áo, bỗng nghe Nguyễn Nam Chúc nói một câu: “Họ vừa phát hiện thêm một con búp bê nữa, bên trong có đầu của người đã chết đêm qua.”

Chuyện này nằm trong dự liệu của Lâm Thu Thạch, nghe xong, cậu chỉ khẽ thở dài.