Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 92: Chiếc ô giấy dầu



Do đã gặp sự việc tương tự vào hôm trước, nên hôm nay, khi phát hiện ra con búp bê cầu nắng, mọi người không còn phản ứng quá kích động nữa.

Lâm Tinh Bình định cho người lấy cái đầu xuống đem chôn như hôm trước, nhưng có một cô gái ngăn cản. Cô gái này hình như tên là Tiểu Trà, thuộc dạng người mới có đầu óc nhanh nhạy. Có lẽ không thích việc Lâm Tinh Bình bày trò để sai bảo mọi người theo ý mình, cô nói: "Đừng lấy xuống nữa, không ai biết con búp bê này có tác dụng gì, ngộ nhỡ người lấy xuống bị nguyền rủa thì sao."

Lâm Tinh Bình giải thích: “Người hôm qua lấy búp bê xuống có sao đâu?"

Tiểu Trà cười nhạt: “Vậy thì chưa chắc, biết đâu chỉ là chưa tới lượt, vài ngày nữa... biết đâu đấy.”

Lâm Tinh Bình nói: “Sao em lại nói năng như vậy..."

Chị ta tỏ vẻ bực bội vì bị nghi oan: "Chị có ý tốt mà qua lời của em lại biến thành lòng lang dạ sói vậy?"

Tiểu Trà hoàn toàn không mắc bẫy mà nói thẳng: “Hay để tôi lấy cái ghế, cho chị tự lấy xuống hoàn thành vai người tốt nhé?"

Lâm Tinh Bình vẫn định biện giải, nhưng Thôi Học Nghĩa thấy tình hình không hay bèn vội đứng ra hoà giải, nói: “Được rồi, được rồi, mọi người đừng cãi nhau. Ở đây tất cả đều là đồng đội, việc gì cãi cọ cho mất tình cảm. Không lấy xuống thì thôi, dù sao người cũng đi rồi, cứ treo ở đó đi.” Lâm Tinh Bình cố tình tỏ vẻ bực bội, quay lưng bỏ đi.

Tiểu Trà nhổ toẹt một bãi nước bọt tỏ vẻ đanh đá có vài phần phong thái của Nguyễn Bạch Khiết năm nào. Cãi nhau xong, Tiểu Trà để ý thấy Lâm Thu Thạch đang nhìn mình, cô bực bội lườm cậu, mắng: “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy gái đẹp bao giờ và?", sau đó quay lưng bỏ đi.

Nguyễn Nam Chúc đứng bên cạnh hả hê nói: “ Lần đầu anh bị người ta tỏ thái độ như vậy nhỉ."

Lâm Thu Thạch: "..." Hình như đúng là vậy.

| Nguyễn Nam Chúc lại quay sang nhìn nhìn Lâm Thu Thạch, thở dài ngao ngán: "Tất cả là tại cái mặt này mà."

Lâm Thu Thạch: "..." Biết rồi, khổ lắm, nói mãi, mặt tôi xấu đến mức nào chứ

Phòng vệ sinh ở đây không có gương, đã hai hôm rối mà Lâm Thu Thạch vẫn chưa biết trong mình như thế nào.

Nguyễn Nam Chúc nhìn dáng vẻ ngơ ngác như bò đội nón của Lâm Thu Thạch, nghĩ một lát rồi lấy điện thoại trong túi Lâm Thu Thạch ra, mở camera trước lên: “Nè, nhìn đi."

Lâm Thu Thạch cầm lấy điện thoại, thấy trong camera xuất hiện một khuôn mặt thật khó tả, không thể dùng một chữ xấu mà diễn tả hết được. Sau khi ngắm đủ nhan sắc của mình, Lâm Thu Thạch vội tắt camera đi, giờ thì cậu đã tha thiết hiểu những ánh mắt như phát ói của bọn Lâm Tinh Bì

Lâm Thu Thạch không nói gì nhìn Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc nhún vai: "Tôi cũng không ngờ vào cửa xong nó lại thành ra như vậy."

Lâm Thu Thạch đáp: "Thật là làm khó cho đôi mắt của anh." Nhan sắc của tôi lúc này quả thực gây ảnh hưởng xấu cho thị giác những người xung quanh.

Nguyễn Nam Chúc bật cười: "Đi thôi, ăn sáng trước đã, rồi nhân lúc trời chưa đổ cơn mưa thì ra ngoài tìm manh mối."

"Được." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Hai người vào nhà ăn dùng bữa sáng. Nói là bữa sáng, thực ra đã gần mười một giờ.

Lâm Thu Thạch ăn cho qua bữa, rồi cùng Nguyễn Nam Chúc ra ngoài.

Hôm nay, Lâm Tinh Bình có nhã ý mời bọn Lâm Thu Thạch đi chung, nói là phát hiện rừng trúc ở ngọn núi gần thị trấn, trong rừng trúc có con đường lát đá, không biết dẫn tới nơi nào...

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy thì cười tủm tỉm, nói, nhưng bọn em muốn đi dạo quanh sân viện này thôi.

"Có gì hay đâu mà dạo?" Thôi Học Nghĩa sốt ruột nói:

"Xung quanh đây bọn tôi đã kiểm tra gần hết rồi, hai người nên theo bọn tôi..."

"Nhưng đi xa mệt lắm." Nguyễn Nam Chúc tựa vào Lâm Thu Thạch, giọng ỏn ẻn chảy nước, còn cố tình nũng nịu: "Người ta chẳng muốn đi bộ xa đâu." Nếu đổi lại là một cô gái xinh đẹp hơn chút, có lẽ người nghe sẽ cảm thấy thích thú vui tai, nhưng Nguyễn Nam Chúc bây giờ không xinh một chút nào, ánh mắt Thôi Học Nghĩa nói lên rằng y đang thầm nôn mửa hàng ngàn lần trong lòng.

"Nhẫn nhịn một chút, cố gắng là được mà." Lâm Tinh Bình vẫn chưa bỏ ý định.

"Biết làm sao được, chị đừng ép công chúa nhà tôi." Lâm Thu Thạch giờ đây đã lĩnh ngộ ra nhan sắc của mình chí mạng tới mức nào, cậu nhấc cằm Nguyên Nam Chúc lên, dịu dàng nói lời tình tứ: “Công chúa nhỏ nhà anh đi bộ nhiều, anh sẽ đau lòng lắm."

Hiển nhiên, Lâm Thu Thạch dùng khuôn mặt này nói ra mấy lời sến rện mang theo sức tàn phá rất kinh khủng. Cậu nhìn thấy rõ khuôn mặt của Thôi Học Nghĩa và Lâm Tinh Bình đều đen sì, cổ họng khó nuốt khan, hình như đang cố kìm nén cơn buồn nôn dâng lên.

"Xin hai người hiểu cho." Lâm Thu Thạch thích thú tiếp tục trò đùa ác.

Lâm Tinh Bình cực kỳ cổ gắng nặn ra nụ cười, Lâm Thu Thạch ngờ rằng chị ta sắp chịu hết nổi rồi.

Lâm Thu Thạch định tiếp tục, nhưng Thôi Học Nghĩa đã quay lưng bỏ đi, xem ra y không thể nào chịu đựng được nữa. Lâm Tinh Bình và Cổ Nguyên Tư cũng theo chân y.

Người tên Cổ Nguyên Tư tuy là nhân vật chính, nhưng từ đầu tới cuối không hề lên tiếng, thuộc kiểu người mờ nhạt.

Mãi đến khi gã đi rồi, Lâm Thu Thạch mới để ý có một người như vậy trong nhóm.

Thôi Học Nghĩa đã sắp ra khỏi sân viện, hình như cho rằng nhóm Lâm Thu Thạch không nghe thấy, nên y nói thầm với Lâm Tinh Bình: "Sao chị chọn được đưa thấy gớm vậy?"

"Làm sao tôi biết." Lâm Tinh Bình cũng cáu: “Xem tư liệu rõ ràng là một đứa con gái bình thường, ai ngờ bạn trai nó lại tởm như vậy."

"Má nó." Thôi Học Nghĩa nhổ toẹt, “nói chuyện với nó mà tôi muốn nôn.

Lâm Tinh Bình: "Tôi cũng thế..."

Hai người vừa nói vừa đi xa, Lâm Thu Thạch ở sau nghe được khi thấy buồn cười. Cậu không ngờ lớp hóa trang của Nguyễn Nam Chúc lại tạo ra hiệu ứng mạnh như vậy, thâm chí đủ khiến cho bọn Lâm Tinh Bình bỏ ý định quấy rấy, coi như bót được vô số phiền phức.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Chúng ta đợi một lát hãy đi, tôi còn việc này cần xác nhận."

"Việc gì vậy?" Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc ra ngồi trên một chiếc ghế đá trong sân.

"Anh còn nhớ thứ mà tôi nhìn thấy trong góc vườn đêm qua không?" Ánh mắt Nguyễn Nam Chúc lia quanh khu vườn.

"Ý anh là người cầm ô?" Lâm Thu Thạch nhớ lời Nguyễn Nam Chúc nói, nhưng do thị lực có hạn nên cậu không trông thấy tận mắt

"Đúng." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu: “Tôi cảm thấy chiếc ô là chi tiết quan trọng” hắn trầm tư suy nghĩ, "tôi muốn thử tìm xem sao."

"Phải rồi, tại sao đêm qua anh lại nói câu kia?” Lâm Thu Thạch đột nhiên nhớ ra, con quỷ nhỏ đến nhặt quả bóng, Nguyễn Nam Chúc chỉ nói một câu đã đuổi được nó đi: Cái câu 'Em làm sàn nhà ướt hết rồi' ấy.

Lâm Thu Thạch đứng ở cửa, đang nghĩ đến cảnh tượng thấy đêm qua, đột nhiên cảm thấy bắp chân bị vật gì đó va phải, câu cúi xuống nhìn, rồi lập tức nổi da gà. Đó là một quả bóng da bẩn thiu đẩy bùn đất đang chầm chậm lăn bên chân cậu.

Lâm Thu Thạch nhìn theo hướng bóng lăn, thấy dưới khe hở của mặt sàn bằng gỗ, có một đôi mắt màu đen đang nhìn.

Nhà ở đây được xây dựng theo phong cách cổ điển, sàn nhà cao hơn hẳn so với mặt đất, ở giữa là một khoảng trống, ngoài rìa không được chặn kín, cho nên hoàn toàn có thể bò vào qua khe hở này... Dĩ nhiên, bình thường không ai làm như vậy.

Cặp mắt kia chỉ thoáng xuất hiện, khi Lâm Thu Thạch nhìn lại lần nữa, thì nó đã không còn ở đó.

"Nam Chúc," Lâm Thu Thạch vội gọi, “dưới sàn hình như có thứ gì."

Nguyễn Nam Chúc từ trong phòng đi ra, hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Thu Thạch chỉ dưới chân: "Dưới sàn này hình như có gì đó."

Nguyễn Nam Chúc: "Thứ gì mới được?"Webtruyenonline[dot]com

Lâm Thu Thạch: "Một đôi mắt..” Tuy nói những thứ quỷ quái trong cửa chỉ muốn lấy mạng người tham gia, nhưng cũng tồn tại lác đác vài quái vật có lý trí. Ví dụ như thứ ở dưới chân Lâm Thu Thạch ban nãy, không hiểu sao cậu cảm thấy nó đang nhắc nhở mình điều gì đó: "Tôi muốn xem bên dưới sàn."

"Để tôi," Nguyễn Nam Chúc nói:"tôi xem cho."

Hắn cầm lấy điện thoại của Lâm Thu Thạch, bật chức năng chiếu sáng, chuẩn bị chui xuống dưới sàn nhà xem xét. Lâm Thu Thạch cảm thấy hơi bất an, bèn nói hay là thôi không xem nữa, nếu gặp phải chuyện gì thì khó mà chạy thoát.

Nguyễn Nam Chúc gạt đi, hẳn bảo: “Không, cái ô kia chắc chắn ở quanh đây, giờ chỉ còn dưới sàn nhà là chưa kiểm tra thôi."

Lâm Thu Thạch vẫn định nói thêm gì đó, thì đã thấy Nguyễn Nam Chúc nhanh nhẹn bò vào mất rồi.

Lâm Thu Thạch ngồi xổm bên ngoài, dõi theo Nguyễn Nam Chúc đầy lo lắng, cậu sợ hắn xảy ra chuyện.

Nguyễn Nam Chúc đang bò vào trong đột nhiên khựng lại, dường như tìm ra thứ gì đó. Một lát sau, hắn nói vọng lên: “Tìm thấy rồi."

Bên dưới sàn nhà rất tối, chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng từ điện thoại để nhận biết rõ xung quanh.

Lâm Thu Thạch ở bên ngoài hỏi: " Tìm thấy gì vậy? Cái ô à?"

"Ừm... cái ô, hình như còn thứ khác nữa." Nguyễn Nam Chúc: “Để tôi mang ra..."

Hắn khó nhọc bò ra ngoài, kéo theo thứ vừa tìm được.

Đó là một chiếc túi màu đen, bên cạnh túi là một chiếc ô giấy dầu kiểu dáng đơn giản, cái ô trông rất cũ kỹ, mặt ô còn có vài chỗ vá.

Lâm Thu Thạch đỡ Nguyễn Nam Chúc dậy, nói: "Trong túi có gì không?"

Nguyễn Nam Chúc lắc lắc đầu: "Không biết, anh mở ra xem thứ coi." Hắn dừng một lát: “Có thể không phải thứ tốt lành đâu."

Giấu dưới sàn nhà như vậy, dĩ nhiên không thể là thứ tốt lành.

Lâm Thu Thạch cúi xuống, mở chiếc túi màu đen ra, thấy bên trong là một bọc xương bị đập vụn. Từ kết cấu của xương, Lâm Thu Thạch đoán đây là xương người, còn là xương của trẻ con nữa....

"Là hài cốt trẻ con.” Lời của Nguyễn Nam Chúc chứng minh cho suy đoán của Lâm Thu Thạch. Nguyễn Nam Chúc dường như có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này hơn Lâm Thu Thạch, hắn xem sơ một lượt, nói: "Không chi một bộ."

"Không chỉ một bộ?" Nhìn bọc xương này, Lâm Thu Thạch bất giác nhớ đến lũ trẻ hát đồng dao ngoài vườn đêm qua, không lẽ bọc xương có liên hệ gì với lũ trẻ đó? Cậu trầm tư giây lát, nói: "Hình như không có đầu lâu..."

"Đúng là không có đầu lâu.” Nguyễn Nam Chúc đáp:

"Chỉ có xương mình, xương tay, xương chân."

"Vậy giờ phải làm gì? Đem chôn ư?" Lâm Thu Thạch hỏi.

“Xuống mồ yên nghỉ.” Nguyễn Nam Chúc đặt cái túi xuống: “Nhưng tôi cảm thấy điều quan trọng nhất không nằm ở đây.” Hắn vừa nói, vừa ngẩng lên nhìn con búp bê cầu nắng ở cuối hành lang.

Vẫn là con búp bê kích thước quá khổ, được buộc lên xà nhà bằng dây vải, đang khẽ rung rinh trong gió. Nếu ai không biết thứ được bọc bên trong búp bê, có lẽ còn cảm thấy thích thú vì khung cảnh nên thơ kìa.

Lâm Thu Thạch hễ tưởng tượng ra cái đầu ngâm nước mưa đến trắng bợt, là dạ dày liền co thắt dữ dội.

Lâm Thu Thạch tìm thấy trong góc vườn một cái xéng sắt, cậu định đào hố chôn chiếc túi đen.

Thể lực Nguyễn Nam Chúc quá yếu,Lâm Thu Thu không đành lòng nhìn hắn chịu khổ, nên bảo hẳn ngồi một bên chờ. Hố được đào lên rất nhanh, Lâm Thu Thạch cứ cảm thấy có thứ gì dang nhìn mình lúc cậu cầm cái túi, nhưng khi ngó sang tìm kiếm, lại không thể được án thể tìm được ánh mắt đó xuất phát từ đầu.

Nguyễn Nam Chúc ngồi cách chỗ Lâm Thu T không xa, đang cúi đầu nghiên cứu chiếc ô giấy dầu.

Loại ô giấy dầu này rất phổ biến, khung làm từ thân trúc, có màu nhạt, nhìn sơ là biết đã sử dụng trong thời gian dài, trên mặt ô có vài chỗ vá, mỗi một bộ phận đều toát lên phong vị thời gian.

Nguyễn Nam Chúc bật ô lên, nhìn thấy vết nước còn sót ở mặt trong, nói: "Chiếc ô này đã được dùng gần đây, hay... chính là đêm hôm qua?"

Lâm Thu Thạch đang lấp đất, nghe vậy đáp: "Chính là chiếc ô anh nhìn thấy đêm qua ư?"

"Có khả năng." Nguyễn Nam Chúc nói: “Ô này có thể dùng theo nhiều cách, tìm cơ hội thử xem mới được."

Lâm Thu Thạch nói: "Thử như thế nào?”

Nguyễn Nam Chúc liếc nhìn bầu trời: “Ô mà, trời mưa thì mới dùng được.” Bấy giờ sắc trời đang dần chuyển âm u, đã có kinh nghiệm từ hôm trước, mọi người đều biết chỉ lát nữa là mưa xuống. Hễ ướt mưa, đêm đến sẽ bị biến thành búp bê cầu nắng.

Lâm Thu Thạch vỗ bằng phẳng đất đã lấp, trả chiếc xẻng về chỗ cũ, nói: “Đi thôi, chắc họ sắp trở về rồi."

“Đi.” Nguyễn Nam Chúc nói.

Hai người trở về phòng, chỉ lát sau đã nghe thấy bên: vọng lại những tiếng nói chuyện, đó là bọn Lâm Tinh Bình vừa đi ra ngoài tìm manh mối trở về

Dù chúng thì thầm trao đổi với nhau, Lâm Thu Thach vẫn nghe rõ hết cả.

Chiều nay, Lâm Tinh Bình và bọn Thôi Học Nghĩa lại đến con đường lát đá trong rừng trúc, chúng men theo con đường tiến sâu vào rừng, nhưng chưa thể đi đến cuối. Thấy mặt trời sắp ngả về tây, dù chưa đạt được mục đích nhưng ba kẻ sợ chết vẫn quyết định về nhà, bởi vì nếu nửa đường mà gặp mưa thì sẽ rất thảm.

Dĩ nhiên, khi trông thấy Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc ở gần đó, chúng dừng ngay cuộc thảo luận

Lâm Tinh Bình nói: "Trời, hai người ở nhà cả ngày luôn à?"

Bấy giờ, Nguyễn Nam Chúc đang tựa vào lòng Lâm Thu Thạch, giọng nói mềm như bông: "Vâng ạ, em hơi khó chịu trong người, anh yêu nhà em ở bên chăm sóc em cả ngày."

"Chà, thôi được." Lâm Tinh Bình nói: "Bọn chị thì có thu hoạch rất lớn." Nói tới đây, chị ta bật cười: "Ngày mai nếu em cảm thấy khỏe hơn, bọn mình có thể cùng đi xem thử."

"Ö, phát hiện gì vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Trước tôi có kể với hai người là tìm thấy con đường nhỏ trong rừng trúc phải không?" Lâm Tinh Bình vẫn cười rất tươi, nụ cười trông vô cùng thành thực, như thể một người dẫn dắt thật lòng quan tâm đến người mới: "Ban nãy bọn tôi đã phát hiện được một thứ ở đó."

"Thứ gì vậy?" Lâm Thu Thạch cố tỏ ra tò mò.

"Là một sân viện." Lâm Tinh Bình thở dài: "Tiếc rằng lúc đến nơi thì trời đã về chiều, bọn tôi không kịp xem xét kỹ bên trong phải dậy sớm, chắc chắn mình sẽ tìm ra manh mối ở trong sân vườn đó.” đã phải trở lại. Sáng mai xuất phát, hai người phải dậy sớm, chắc chắn mình sẽ tìm ra manh mối ở trong sân viện đó."

Thôi Học Nghĩa đứng bên cạnh đế thêm: “Chị nói với chúng nó làm gì? Ngày nào tụi nó cũng ở lì trong nhà ngồi mát ăn bát vàng. Người như thế, chị cần gì đối xử tốt với chúng."

Lâm Tinh Bình đáp: "Không thể nói như vậy được, dù sao cũng chung một nhóm."

Hai bên người tung kẻ hứng, phối hợp nhuần nhuyễn không kẽ hở. Nếu Lâm Thu Thạch không nghe thấy cuộc trao đổi trước đó, e rằng cậu đã tin sái cổ.

Lâm Thu Thạch nhìn sang Nguyễn Nam Chúc

Nguyễn Nam Chúc ngập ngừng nói: "Chị Lâm, mọi người hãy bớt giận, hôm nay vì em bị mệt, chứ ngày mai chắc chắn là khỏe mà. Chị nói ở đó có cái sân viện chứ gì? Ngày mai em và bạn trai sẽ qua đó xem thử có tìm thấy gì hay không."

"Um, thôi được.” Lâm Tinh Bình nói: “Thật ra vẫn còn một số nơi chưa xem xét kỹ, ngày mai bọn chị sẽ qua bên đó trước, mình đông người nên chia ra mỗi người một việc cho nhanh. Chỉ cần tất cả hợp sức lại, chúng ta sẽ sớm rời khỏi nơi này thôi."

Lâm Thu Thạch nghe thế, gật đầu vẻ thành thật.

Nói xong, Lâm Tinh Bình và bọn Thôi Học Nghĩa rời đi.

Nguyễn Nam Chúc ra hiệu bằng mắt cho Lâm Thu Thạch, cả hai rời phòng khách, trở về phòng riêng.

Phen này, Lâm Tinh Bình rõ ràng định hạ độc thủ với họ.Con đường đó hẳn là chẳng dẫn tới đâu, nếu họ ngốc nghếch tin lời bọn Lâm Tinh Bình, men theo con đường đó đi sâu vào rừng, e rằng khi mưa xuống sẽ không thể nào về kịp. Canh thời gian không chuẩn, bị ướt mưa thì ngày hôm sau chắc chắn sẽ biến thành búp bê cầu nắng treo trên hành lang.

Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez. com

Lâm Tinh Bình quá rành những thủ đoạn kiểu này, chị ta ném đá giấu tay, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc chết trong tay quỷ quái thì không thể trở thành lệ quỷ báo thù.

"Đúng là loại không ra gì." Nguyễn Nam Chúc cười nhạt “Nhưng tôi lại có hứng thú muốn biết, cuối con đường đó có gì."

Lâm Thu Thạch nghe tiếng mưa rơi trên mặt đất, ban đầu chậm, sau nhanh dần thành những tràng rào rạt. Cậu liếc nhìn ra bên ngoài, thấy khu vườn lại lần nữa bị bao phủ trong màn mưa trắng xóa, bầu trời tối sầm, cả thế giới chìm trong những âm thanh ào ào đều đặn.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Ngày mai chúng ta đến đó nhé."

Lâm Thu Thạch nói: “Đến con đường lát đá đó ư?"

"Ừm." Nguyễn Nam Chúc phân tích: "Thị trấn này rất nhỏ, chúng ta đã xem xét khắp các nơi rồi, nhưng không thấy có gì đặc biệt. Ở cuối con đường mà chúng phát hiện, không chừng ẩn giấu thứ gì đó đặc biệt quan trọng."

Lâm Thu Thạch thấy Nguyễn Nam Chúc nói khá có lý, cậu gật gật đầu, tỏ ý thuận theo đề nghị của hắn.

Hai người ngồi trong phòng im lặng chờ màn đêm buông xuống.

Khoảng chín giờ tối, không gian bên ngoài đã tối hẳn, vài ngọn đèn treo trên hành lang không có tác dụng gì, trông chăng khác gì những con đom đóm dưới màn mưa như trút.

Nguyễn Nam Chúc lấy ô ra, đứng dậy.

Lâm Thu Thạch cản hắn, nói: "Lần này để tôi đi."

Các phòng khác lần lượt tắt đèn, mọi người chuẩn bị đi nghỉ.

Nguyễn Nam Chúc khoát tay, ra hiệu cho Lâm Thu Thạch không cần nói nữa, đôi mắt đen nhánh của hắn dịu dàng nhìn cậu, nói: "Yên tâm, tôi biết chừng mực mà." Hắn dừng một lát, lại khẽ cười, “Sẽ không để bạn trở thành ông góa đâu."

Lâm Thu Thạch: ".." Lúc này mà còn pha trò.

Nguyễn Nam Chúc cười cười: "Tôi sẽ không tùy tiện mạo hiểm đâu, có bài tẩy rồi."

Lâm Thu Thạch mím môi, "Nhưng..."

Nguyễn Nam Chúc nói tới đây, chân đã bước ra ngoài hành lang. Hắn bật ô lên, thận trọng đi vào trong màn mưa.

Lâm Thu Thạch nhìn theo hắn, căng thẳng đến mức nín thở. Khi Nguyễn Nam Chúc đi tới ngoài sân, một cảnh tượng thần kỳ đột nhiên xảy ra, đó là mưa ở xung quanh hắn như bị một sức mạnh vô hình đẩy ra, hình thành một tầng chân không xung quanh Nguyễn Nam Chúc.

"Quả nhiên có tác dụng." Nguyễn Nam Chúc đứng giữa cơn mưa như trút nước, ngoảnh lại cười với Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch thấy nụ cười của hắn, trong lòng như trút được gánh nặng... Cũng may, không xảy ra chuyện gì.

Nguyễn Nam Chúc đứng yên một lúc, rồi trở lại hành lang, cụp ô xuống. Hắn tiện tay vẩy sạch nước mưa dính trên ô, lấy khăn khô chuẩn bị sẵn để lau lại lần nữa, khi chắc chắn không còn giọt nước nào có thể rơi xuống sàn nhà, hắn mới quay về phòng.

Chiếc ô này rõ ràng là một vật cực kỳ quan trọng, tuy trước mắt hắn chưa tìm ra cách sử dụng nào đặc biệt, nhưng sở hữu nó coi như họ có được một chỗ dựa vững chắc... Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc bây giờ có thể thoải mái ra ngoài khi trời mưa.