Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 98: Bức tượng



Lâm Thu Thạch chìm dần vào giấc ngủ trong tiếng lẩm bẩm của Cố Long Minh.

Tâm tư của Nguyễn Nam Chúc trước nay rất khó đoán, nhưng lời của Cố Long Minh đã nhắc nhở Lâm Thu Thạch.

Nguyễn Nam Chúc bắt đầu thay đổi từ sau khi đưa Trang Như Hiệu từ Bạch Lộc về, không lẽ những băn khoăn lo lắng của hắn nảy sinh do nhìn thấy Trang Như Hiệu? Lâm Thu Thạch nghĩ, khi quay về nhất định phải hỏi cho rõ ràng, có chuyện gì nói cho người kia nghe sẽ tốt hơn.

Đêm ấy không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, mọi người tỉnh giấc. Có người tinh thần sảng khoái, có kẻ hai mắt thâm quầng, đặc biệt là cặp người mới, rõ ràng vẫn chưa quen với thế giới trong cửa. Một trong hai người mới có tên Tiểu Diễn còn bỏ trốn khỏi trường, dĩ nhiên cuối cùng phải chán nản quay lại.

"Đã nói là không ra được rồi, sao cứ không chịu tin?" Bạn cùng phòng của Tiểu Diễn là một tay lão luyện đã vượt qua năm cánh cửa, hình như tên Vương Nghiêu. Thấy Tiểu Diễn lãng phí quá nhiều thời gian vô ích vào việc bỏ trốn, hắn tỏ ra không tán đồng.

Tiểu Diễn gượng cười, nói: "Chẳng phải do tôi tưởng mình bị chơi khăm trong Trò đùa quái đản sao. "

"Thế rồi anh trông thấy gì?" Vương Nghiêu cười nhạo

"Sương mù dày đặc" Tiểu Diễn đáp: "Ban đầu tôi nghĩ đó là sương sớm, nhưng ra khỏi trường mới nhận thấy đường không một bóng người. Hơn tám giờ sáng mà trên đường không một bóng người, đây rõ ràng là tình huống không bình thường, huống hồ chỗ này là trường học biết bao học sinh như vậy mà cứ như nhảy ra từ không khí, khiến người ta rợn tóc gáy. Bấy giờ, anh ta mới ý thức được rằng mình đã rơi vào một nơi khác hoàn toàn với giới thực.

Đây không phải sự sắp đặt của một chương trình giải trí nào đó, cũng không phải trò lừa gat, mà đích thực là anh ta đang hiện hữu tại một không gian khác.

"Cũng may anh quay lại kịp." Vương Nghiêu nói: Nếu không sáng sớm nay là lần cuối chúng ta trông thấy nhau rồi." Câu nói như đùa cợt của Vương Nghiêu lại khiến sắc mặt Tiểu Diển càng thêm trắng bệch. Anh ta không hề rằng gì nữa, chỉ cắm cúi ăn.

Lâm Thu Thạch ngồi nghe cuộc đối thoại của hai người quay sang nói với Cổ Long Minh: "Chốc nữa đến phòng học có người tự sát để xem thử nhé?"

"Được." Cổ Long Minh gật gật đầu.

Đêm qua, Lâm Thu Thạch đã chia sẻ gợi ý với Cố Long Minh, Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt là một câu trong kinh Thánh, ý nói làm tổn hại cái gì của người khác thì sẽ phải giá đúng y như vậy, không ẩn chứa câu chuyện đáng sợ nàophía sau.

Cho nên hiện tại, Lâm Thu Thạch vẫn chưa thực sự biết nên sử dụng gợi ý như thế nào.

Dĩ nhiên Cố Long Minh càng mơ hồ hơn, cả hai định sẽ đến nơi xảy ra sự cố thăm dò một vòng rối tính tiếp.

NPC dẫn họ đến ký túc xá ngày hôm qua đã đưa ra một số thông tin cơ bản. Nơi xảy ra án mạng đầu tiên là phòng học của lớp 3 khoa Điêu khắc năm ba. Trong vòng một tuần lớp này đã có ba người chết, đều rất thê thảm, dĩ nhiên sau khi điều tra phía cảnh sát đều kết luận cả ba sinh viên tự sát.

Cái chết của ba người này chỉ là màn khởi đầu, những sự việc đáng sợ bắt đầu lan rộng ra. Trong vòng nửa năm, tổng cộng có tám người sinh viên tử vong, chuỗi vụ việc này gây ồn ào rất lớn.

Phía cảnh sát trước sau không thể tìm được điểm đột phá trong vụ án, rơi vào đường cùng, nhà trường đành tìm đến các thám tử tư, chỉ mong nhanh chóng giải quyết vụ án này.

Thời khóa biểu của sinh viên đại học khá lộn xộn, nhưng NPC hôm qua đã đưa cho họ một tờ chương trình học của lớp số 3.

Lâm Thu Thạch xem lướt qua, thấy sáng nay có hai tiết môn Điều khắc gỗ.

Lâm Thu Thạch và Cổ Long Minh tìm đến phòng học, thấy bên trong có khoảng mười mấy sinh viên tụ tập.

Cùng đi với họ còn có mấy nhóm khác. Những người này đi phía trước nhóm Lâm Thu Thạch, sau khi đến phòng học, họ vội tìm đại một sinh viên, định hỏi thăm thông tin.

"Thứ lỗi, cho tôi xin vài phút được không?" Người đầu tiên lên tiếng trong các “thám tử” là một cô gái, dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu, thuộc tuýp rất dễ gây cảm tình với mọi người. Cô gái mang cái tên cũng rất dễ thương Tả Ty Ty

"Có chuyện gì vậy?" Người được hỏi là một bạn nam.

Tả Ty Ty cười nói: "Là thế này, chúng tôi được nhà trường mời đến để điều tra chuyện đó."

Vừa nghe thấy "chuyện đó", bạn nam kia lập tức biến sắc, vội xua tay tỏ ý mình không biết gì cả, sau đó quay lưng bỏ đi, dù có hỏi thể nào cũng không chịu đáp.

Ban đầu Tả Ty Ty rất nhã nhặn, nhưng thấy nam sinh kia lờ mình đi, cô bèn cố tình nói với theo: "Em thật sự không muốn chia sẻ thông tin với chúng tôi ư? Việc này vẫn chưa kết thúc, chắc em hiểu đúng không? Chẳng lẽ em không sợ một ngày vận rủi ập xuống đầu mình hả?"

Cậu bạn kia vẫn không nói gì, nhưng vẻ mặt trở nên do dự.

Tả Ty Ty thấy thái độ cậu ta đã hòa hoãn hơn, vội thuận nước đẩy thuyền: "Chúng tôi đều là dân chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ giúp được các em, việc này kết thúc sớm chẳng phải chuyện tốt với các em ư?"

"Mấy người muốn hỏi gì, tôi sắp phải lên lớp rồi." Cậu bạn cuối cùng cũng đồng ý.

"Lớp của em đã có ba người chết đúng không? Nguời đầu tiên là ai? Chết như thế nào?" Tả Ty Ty hỏi.

Cậu bạn khẽ mím môi, đáp lí nhí: “Người chết đầu tiên tên là Lưu Tiểu Ngư, chết như thể nào thì tôi không biết, chỉ biết cô ấy chết trong phòng học môn Điều khắc đá."

Tả Ty Ty hỏi: “Em thật sự không biết cô ấy chết như thế nào à?"

"Tôi không biết." Cậu sinh viên đáp bằng giọng chắc nịch. Nhưng Lâm Thu Thạch cảm thấy cậu ta đang nói dối, bởi khi nói, bàn tay buông bên hông của cậu ta khẽ nắm chặt quần, vẻ rất căng thẳng.

"Chúng ta đi thôi." Lâm Thu Thạch quay sang nói với Cố Long Minh

"Đi sớm vậy? Không hỏi thêm à?" Cố Long Minh nói.

"Ừm." Lâm Thu Thạch nói: "Bọn nó sợ quá, chắc không hỏi được gì đâu, thà đi tra cứu tư liệu của trường còn có ích hơn."

Cố Long Minh liếc nhìn cậu sinh viên đang run lập cập trước các câu hỏi của Tả Ty Ty, nghĩ một lát: “Thôi cũng được"

Cả hai rời khỏi phòng học, đến thư viện ở ngay gần đó, dự định tìm hiểu xem vài tháng trở lại đây, trường đã xảy ra những chuyện gì.

Sau khi có mặt ở thư viện, Lâm Thu Thạch nói rõ mục đích của họ với cán bộ thủ thư. Cán bộ thủ thư liếc cả hai một cái, sau đó đưa cho họ một tập tài liệu, nói rằng phía cảnh sát đã để lại tập tài liệu này sau khi điều tra xong các vụ thiệt mạng, có lẽ sẽ giúp ích cho họ. Ông ta cũng yêu cầu hai người trả lại tư liệu ngay sau khi đọc xong.

Lâm Thu Thạch nhận lấy tập tài liệu, nói cảm ơn với cán bộ thủ thư.

Tiếp đó, cậu và Cố Long Minh tìm một góc để đọc.

Trong tập tài liệu có đầy đủ thông tin về tám người đã chết, ba nam và năm nữ, tất cả đều là sinh viên năm ba khoa Điều khắc, nhưng đến từ các lớp khác nhau.

Trong số tám người chết, thi thể đầu tiên được phát hiện trong phòng điêu khắc, đầu nạn nhân bị tách rời, cắm trên thân một bức tượng cơ thể người. Hình ảnh đó vô cùng đáng sợ, Lâm Thu Thạch thấy được ảnh chụp hiện trường trong tập tư liệu. Mặc dù đã dùng hiệu ứng che mờ, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó hãi hùng đến mức nào.

Người thứ hai cũng được phát hiện trong phòng điêu khắc, là một nam sinh, tính trạng tử vong tương đối giống với nạn nhân đầu tiên. Điểm khác biệt duy nhất là cặp mắt nạn nhân bị móc ra, chỉ còn hai hốc mắt đỏ lòm trống không.

Người thứ ba cũng chết tại phòng điêu khắc, nhưng cách thức hơi khác với hai nạn nhân đầu tiên: Sợ quá nên đột tử.

Ba cái chết đầu cho thấy một chút quy luật, nhưng năm người chết sau đó hoàn toàn không có quy luật. Địa điểm phát hiện thi thể phân bố rải rác khắp trong trường, từ nhà vệ sinh, phòng học, đến cả thư viện.

Cách chết của họ cũng vô cùng muôn hình vạn trạng, thậm chí Lâm Thu Thạch còn trông thấy một người bị cắm nguyên cái compa vào mắt.

"Eo, nhìn thôi cũng thấy đau.” Cố Long Minh cúi đầu tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ: “Đúng là biến tất cả những tưởng tượng chết chóc của thời đi học thành hiện thực.

Đa số học sinh đều từng nghĩ, nếu vô tình chọc compa vào mắt thì sẽ ra sao, thật không ngờ có thể chứng kiến điều đó ở không gian này.

Lâm Thu Thạch xem kỹ từng trang tài liệu, cuối cùng cậu tìm thấy thông tin về mối quan hệ xã giao của các nạn nhân khi còn sống, còn phát hiện một bức ảnh.

Trong ảnh có bốn người, ba người đã chết, còn một nam sinh nhưng khuôn mặt lại bị vết ố màu đen che mất.

"Cậu ta chưa chết?" Lâm Thu Thạch hơi kinh ngạc.

"Oà, nhóc này chưa chết ư?" Sau khi xem bức ảnh, Cổ Long Minh lật lại tư liệu trước đó, quả nhiên ba người trong bức ảnh đã chết, cậu trai bị vết ố ngay mặt chính là người duy nhất còn sống.

Rõ ràng nhân vật này là điểm mấu chốt của vụ án. Mối quan hệ giữa bốn sinh viên chắc chắn rất tốt, nhưng bây giờ ba người đã chết, kẻ còn lại sẽ tiếp tục sống như thế nào?

Lâm Thu Thạch nghĩ một lát, lấy tấm ảnh đó ra khỏi tấp tài liệu, cất vào túi, nói: “Những nạn nhân này thật ra còn có một điểm chung”

"Hửm?" Cố Long Minh ngẩng lên, tỏ ra thắc mắc.

"Họ cùng tham gia một câu lạc bộ." Lâm Thu Thạch chỉ vào một góc không mấy đặc biệt trong tập tư liệu, chỗ ghi chép sở thích cá nhân và câu lạc bộ mà các nạn nhân tham gia.

Dù gì cũng là sinh viên nghệ thuật, đa số nạn nhân có sở thích rất phong phú, nhưng cả tám người đều tham gia một câu lạc bộ có tên Hội những người yêu thích điêu khắc.

Sinh viên khoa Điêu khắc tham gia Câu lạc bộ Điêu khắc cũng không có gì đặc biệt, Lâm Thu Thạch chỉ thuận miệng nêu ra để tránh bỏ sót manh mối mà thôi.

"Đúng rồi, nhưng các nạn nhân học khoa Điêu khắc mà, tham gia câu lạc bộ này cũng là chuyện bình thường, tôi cảm thấy cậu bạn trong bức ảnh kia mới là vấn đề lớn." Cố Long Minh vẫn chưa hết quan tâm tới bức ảnh: “Cậu ta chưa chết, vậy chắc chắn có manh mối đột phá nào đó ở chỗ cậu ta chứ?"

"Ừm, chúng ta thử tới gặp cậu ta xem sao, nam sinh này cũng ở lớp số 3." Lâm Thu Thạch liếc nhìn đồng hồ: "Có lẽ sắp hết tiết học rồi, chúng ta đến đó đợi đi."

"Đuợc." Cổ Long Minh gật đầu.

Hai người trả lại tập tài liệu cho cán bộ thư viện rồi đi ra ngoài.

Tòa nhà thư viện của trường tương đối mới, tổng cộng có sáu tầng, với khoảng bốn, năm thang máy. Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh đi thang máy xuống tầng một, đang định đi ra ngoài, bỗ

ng họ để ý thấy một vài điểm: Trong đại sảnh tầng một bày rất nhiều tượng màu trắng. Các bức tượng hầu hết đều mang dáng vẻ của sinh viên, bức thì mặc đồng phục với mái tóc dài thướt tha, bức thì đeo ba lô bước huớng ra cửa tòa nhà, bức thì cúi đầu đọc sách.

Ban ngày thì không sao, đêm xuống mà nhìn thấy mấy bức tượng này thì đúng là thót cả tim.

Cố Long Minh khá hứng thú với các bức tượng, sau một hồi quan sát, hắn nói: "Tượng gì dị thật."

“Như thế nào?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Trông chúng giống hệt nhau." Cố Long Minh xoa xoa cằm, liếc trái ngó phải: “Hình dáng của tất cả các bức tượng đều không khác nhau là mấy..."

Lâm Thu Thạch cũng nhìn qua một lượt, nói: "Đúng là không khác mấy, nhưng tượng mà giống nhau thì cũng có gì lạ."

"Không đâu." Cổ Long Minh nói: “Ít nhất tượng bày ở tầng trên khác với đống tượng ở đây.”

Các tầng khác trong thư viện cũng có tượng, nhưng Lâm Thu Thạch ngầm nghĩ, không nhiều như ở tầng một, chỉ có hai bức mà thôi.

Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ, túm đại một sinh viên đi ngang qua, nói: "Bạn này, cho tôi hỏi chút, tại sao ở đây bày nhiều tượng quá vậy."

Sinh viên kia bỗng dưng bị túm thì ngẩn ra: “Đó là quy định của trường."

Cổ Long Minh hơi giật mình, vội hỏi: “Quy định, quy định gì?"

Cậu sinh viên đáp: “Tầng một thư viện là nơi trưng bày các bức tượng mô phỏng những tác phẩm điêu khắc đoạt giải ở bên ngoài của sinh viên..."

Lâm Thu Thạch: "Vậy chắc trong thư viện có nhiểu tượng lắm nhỉ?"

"Sao lại nhiều được" Cậu sinh viên nói: "Cũng chỉ trưng bày trong năm nay thôi, các năm trước hầu như không có ai đạt giải, mỗi năm sẽ thay đổi một lần, không trưng lâu đâu.”

"Vậy bạn có danh sách đạt giải của năm nay không?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Không." Cậu trai chẳng hiểu ra sao: “Muốn tìm danh sách đạt giải dễ ợt mà?" Cậu chỉ ra chồng catalogue đặt ngoài cửa thư viện: “Đó là catalogue của trường tôi, những người đoạt giải đều có tên trên đó. Tôi có thể đi chưa, tôi còn phải đọc sách nữa."

Bấy giờ, Lâm Thu Thạch mới buông tay, nói cảm ơn cậu sinh viên. Đoạn, Lâm Thu Thạch đi ngay ra cửa thư viện cầm một cuốn catalogue lên.

Giở đến mấy trang cuối, quả nhiên có danh sách đoạt giải mà sinh viên kia nói. Cố Long Minh xem xong danh sách, buột miệng chửi tục, nói:"Đây mà là danh sách đoạt giải? Rõ ràng đây là danh sách tử hình..."

Gọi là danh sách tử hình không ngoa chút nào, bởi vì những người đoạt giải năm nay hầu như đều đã chết, chết một cách cực kỳ thê thảm.

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những người đoạt giải chắc chắn không chỉ có sinh viên trường này, tại sao chỉ có mấy đứa đoạt giải trường này chết?” Cố Long Minh thắc mắc.

"Không biết nữa." Lâm Thu Thạch nói: “Chúng ta về giảng đường đi." Cậu nói thêm: “Tôi muốn tìm gặp cậu sinh viên trong bức ảnh bốn người đó."

“OK.” Cổ Long Minh gật đầu.

Vậy là cả hai chuẩn bị trở về khu giảng đường.

Nhưng xui xẻo cho họ, khi đi được nửa đường thì tiếng chuông hết tiết vang lên, đám sinh viên ùa ra khỏi khu giảng đường như nước triều dâng. Hôm nay, khoa Điêu khắc chỉ có hai tiết học, học xong là tới thời gian hoạt động tự do, chỉ e khi họ tới nơi thì sinh viên đã về hết, không thể nào tìm được người cần tìm.

Dù như vậy, Lâm Thu Thạch và Cổ Long Minh vẫn về lại khu giảng đường.

Lớp điều khắc nằm ở tầng sáu, Lâm Thu Thạch vừa ra khỏi thang máy, chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu nhíu mày, nói: "Cẩn thận một chút."

"Sao vậy?" Cổ Long Minh rụt cổ.

"Có gì đó không ổn lắm," Lâm Thu Thạch đáp, "quá yên tĩnh." Đây là khu giảng đường, cho dù đã hết tiết thì cũng không thể yên tĩnh đến mức này. Yên lặng tới mức thả một cây kim xuống đất cũng có thể nghe thấy vậy.

Cố Long Minh gật gật đầu, vẻ mặt thêm phần thận trọng.

Cả hai chầm chậm tiến đến chỗ phòng điêu khắc. Chưa tới nơi, họ đã nghe thấy từ bên trong vọng ra tiếng cãi vã:"Tao đã bảo mày đừng có làm như vậy rồi, tại sao mày không chịu nghe tao, không muốn sống nữa phải không?"

Người kia giận dữ đáp: “Mày ngây thơ quá đấy, mày nghĩ bây giờ rút lui thì mọi thứ sẽ kết thúc à? Không đâu, tao nói cho mày biết, chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc, nó sẽ lấy mạng của tất cả chúng ta!"

"Vậy phải làm sao?" Giọng người thứ ba có vẻ ủ rũ sợ sệt: "Nếu lúc đó, lúc đó chúng ta đừng làm như vậy...".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đầu Quả Tim
3. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
4. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
=====================================

"Giờ mày nói mấy câu đó thì có ích gì? Chuyện đã xảy ra rồi." Người đầu tiên càng tỏ ra bực bội, nói: "Đứng đó làm gì nữa, qua đây!"

Tiếp sau đó là những tiếng va chạm. Lâm Thu Thạch lãng lặng tiến đến bên cửa sổ, nhòm vào trong. Qua khe hở của tấm rèm cửa sổ, cậu nhìn thấy trong phòng có ba sinh viên đang đứng.

Ba người vây quanh một vật đặt trên bàn, dường như đang bàn luận gì đó.

Cố Long Minh nép sau lưng Lâm Thu Thạch, đột nhiên khẽ chửi thề.

"Sao vậy?" Lâm Thu Thạch quay lại nhìn hắn.

Cố Long Minh nói bằng giọng khàn khàn: "Anh nhìn dưới gầm bàn đi."

Lâm Thu Thạch nhìn xuống gầm bàn, phát hiện ra ở đó có bốn cặp chân... Nhưng trong phòng, rõ ràng chỉ có ba người.

Da gà trên cánh tay cậu nổi hết lên, thấy một trong ba sinh viên lấy dao rọc giấy ra, cứa vào cánh tay mình.

Máu tươi nhỏ xuống thứ đặt trên bàn.

Sau khi sinh viên kia làm xong, Lâm Thu Thạch nhìn thấy dưới gầm lại xuất hiện thêm một cặp chân nữa.. Số lượng trong phòng càng nhiều.

"Chúng ta có nên vào không?" Cố Long Minh lo lắng, "Tôi có cảm giác bọn nó đang tự giết mình."

Lâm Thu Thạch đáp: “Vào đi.” Cậu có cảm giác nếu không ngăn chặn sự việc đang diễn ra, ba sinh viên kia sẽ mất mạng.

"Được." Cố Long Minh rảo bước tới cửa lớp học, gõ mấy cái, cố tình nói lớn: “Có ai ở trong không?"

Bên trong vang lên một loạt tiếng xô đẩy lộn xộn, lát sau, ai đó ngập ngừng lên tiếng:"Có người, có chuyện gì vậy?"

"Tôi vào nhé." Cố Long Minh đẩy cửa đi vào.

Cửa các phòng học chỉ có thể khóa ngoài chứ không thế chốt trong, thông thường khi không có tiết, các phòng đều để mở cho sinh viên vào tự học. Dĩ nhiên, từ khi khu giảng đường xảy ra án mạng, hầu như không còn sinh viên nào dám tới đây tự học nữa, chỉ nghĩ thôi cũng đủ thâý đáng sợ rồi...

Ba sinh viên tỏ ra cảnh giác đối với người lạ mặt, chúng đồng loạt tiến lên một bước, che đi vật đặt trên bàn.

"Mấy đứa đang làm gì vậy?" Cố Long Minh hỏi.

"Bọn tôi làm gì chẳng liên quan đến anh." Người bên trái tỏ thái độ rất khó chịu: "Có thể phiền anh đi ra ngoài không? Chúng tôi đang bận làm bài tập điều khắc gỗ."

"Không thể” Cổ Long Minh đáp: “Phòng học trong trường là nơi tự do ra vào, tôi thích đi đâu ở đâu là việc của tôi" Hắn tiếp: “Mấy đứa đang làm gì? Tự hại tập thể à?” Hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay đang chảy máu của sinh viên vừa cứa tay ban nãy.

"Chẳng liên quan gì đến anh!" Cả ba sinh viên cùng trở nên kích động

Lâm Thu Thạch hỏi: “Ở trên bàn có cái gì vậy?" Ngữ khí của cậu rất chậm rãi: “Ở bên ngoài, bọn tôi thấy trong phòng có bốn người, tại sao bây giờ chỉ còn có ba?"

Nghe nói “có bốn người”, ba sinh viên đều biến sắc.

Một trong ba đứa cười gượng nói: "Anh nói vớ vẩn gi vậy, nãy giờ trong phòng chỉ có ba người thôi."

"Bốn người mà.” Lâm Thu Thạch lạnh nhạt đập tan phòng tuyến tâm lý của chúng: "Cái bạn đi giày thể thao đỏ đen, mặc quần bò màu xanh nhạt đâu?"

Nghe miêu tả của Lâm Thu Thạch, ba sinh viên chìm vào im lặng trong phút chốc. Sắc mặt chúng vốn đã trắng bệch nay cắt không còn hạt máu, một đứa tâm lý yêu hơn lập tức bật khóc, cậu ta ôm lấy cánh tay thút thít nói: "Tao đã nói bọn mình sẽ chết mà, bọn mình sẽ chết..." Cả người cậu ta mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, để lộ cái bàn phía sau và thứ để trên đó.

Lâm Thu Thạch đã nhìn thấy, đó là một tượng người gỗ cỡ nhỏ, nhuộm đầy máu tươi. Do khoảng cách hơi xa, lại thêm góc nhìn hẹp, Lâm Thu Thạch không thể thấy rõ các chi tiết của tượng gỗ.

"Khóc cái mà gì mà khóc!" Nam sinh nóng này kia buột miệng chửi tục, đồng thời thò tay nhặt tượng gỗ lên, đút vội vào túi của mình, định ra khỏi phòng học.

Cổ Long Minh tiến lên cản cậu ta lại, nói: "Định cứ thế mà đi sao?" Hắn chậm rãi xắn tay áo lên, để lộ cơ bắp cuồn cuộn: “Anh bạn nhỏ, nói chuyện thêm lát nữa đi."

Quả thực Cổ Long Minh rất cao lớn tráng kiện, bộ dạng trông chẳng khác gì phường du côn chợ búa, dùng để đe dọa người ta rõ là hiệu nghiệm.

Nhưng Lâm Thu Thạch bỗng cau mày.

Cổ Long Minh tưởng Lâm Thu Thạch không vui, đang định giải thích, chợt thấy Lâm Thu Thạch lại gần cậu sinh viên đang gồng người tỏ ra để phòng nọ, nói: “Vạt áo cậu có cái gì vậy?”

Sinh viên kia nói: “Cái gì là cái..." Cậu ta cúi xuống thấy trên vạt áo sơ mi màu xanh da trời của mình có thêm một hoa văn màu đỏ. Cậu ta lập tức run lên bần bật.

Ban đầu, khi nhìn thấy hoa văn này, Lâm Thu Thạch cứ nghĩ đó chỉ là hình trang trí. Nhưng sau khi nhìn kỹ, cậu mới nhận ra đó đâu phải hoa văn, rõ ràng là một vết tay máu.

Vả lại khi nhìn chính diện, trông nó giống như có thứ gì đó đang nằm vạt áo kéo xuống... Hơn nữa, quan sát phản ứng của sinh viên này, có thể thấy dường như cậu ta không hề hay biết gì.

"Hu hu hu hu." Sinh viên đang ngồi bệt dưới đất khóc như mưa.

Cố Long Minh nói: "Thôi đừng khóc nữa, bọn anh đến giúp chứ có phải đến hại mấy đứa đâu? Mấy đứa đề phòng bọn anh làm gì?" Hắn đặt tay lên người cậu sinh viên gầy gò yếu đuối, dịu giọng: "Nào, kể anh nghe đi, anh đây là người tốt, nhất định sẽ giúp mấy đứa." Hắn ngoác miệng, để lộ hàm răng trắng bóc, có lẽ muốn thể hiện bản thân là một người vừa dịu dàng vừa trìu mến.

Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez. com

Ai ngờ cậu sinh viên nhìn thấy nụ cười của hắn thì run bắn lên, quay lưng bỏ chạy luôn. Cố Long Minh định cản mà không kịp, đành giương mắt nhìn cậu ta chạy đi như một cơn gió.

"Sao nó lại chạy nhỉ?" Cố Long Minh ẩm ức quay sang Lâm Thu Thạch: "Tôi đã cười thế còn gì.”

Lâm Thu Thạch: ".." Tuy điều này rất tổn thương nhưng quả thực đến cậu nhìn thấy nụ cười đó của Cố Long Minh cũng muốn bỏ chạy.