Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 99



Trong ba sinh viên đã có một người chạy mất, hai kẻ còn lại cũng sợ đến nỗi mặt trắng như tờ giấy, run lẩy bẩy, một đứa ngã khuỵu ra đất trông như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

Hết cách, Cố Long Minh đành quay sang cậu sinh viên vẫn còn gắng gượng đứng được. Nam sinh bị Cố Long Minh chiếu tướng, sợ nhũn cả chân, suýt nữa cũng ngã xuống như thằng bạn. May mà Cố Long Minh kịp thời tóm được cánh tay cậu ta, đỡ cậu ta khỏi ngã.

“Có gì mà sợ nào.” Cố Long Minh hơi bất đắc dĩ, nói: “Anh có ăn thịt mấy đứa đâu, thứ đó mới ăn thịt mấy đứa kìa, sợ anh như vậy để làm gì? Này nhóc, bình tĩnh lại, rồi nói cho anh biết em tên gì?”

“Tôi... tôi tên là....” Cậu chàng bị Cố Long Minh chộp lấy cánh tay như chộp một con gà, muốn khóc mà khóc không được: ‘Tôi tên Ngải Văn Thụy...”

“Ngải Văn Thụy à?”Cố Long Minh nói: “Rốt cuộc ba đứa đang làm gì vậy, có quan hệ gì với mấy đứa đã chết?”

Nhắc đến những người đã chết, cả người Ngải Văn Thụy không kiềm được run cầm cập. Cậu ta không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Long Minh, hồi lâu không nói gì.

“Sao lại im lặng thế?” Cố Long Minh nói: “Nếu bây giờ em kể cho bọn anh thì còn có cơ hội sống sót, nếu không nói gì làm sao bọn anh giúp được?”

Ngải Văn Thụy khiếp hãi thở dốc không ngừng. Nghe Cố Long Minh nói, khá lâu sau, cậu ta mới thốt lên được hai từ: “Bức tượng...”

“Sao cơ?” Mắt Cố Long Minh sáng lên.

“Bức tượng kỳ quái trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ.” Ngải Văn Thụy với: “... Mọi chuyện đều do nó...”

Thấy cậu ta chịu nói, Cố Long Minh thả tay ra, để cậu ta tự đứng đó. Ngải Văn Thụy vòng hai tay ôm trước ngực: “Mọi chuyện bắt đầu từ nửa năm trước, đó là lúc tôi tham gia Câu lạc bộ Điêu khắc...” Khi Ngải Văn Thụy nói câu này, cậu sinh viên ngã khuỵu trên đất cũng chầm chậm đứng dậy, vẻ mặt cậu ta cực kỳ lạ lùng, trông như người phải chịu một đả kích quá lớn, tất cả cảm xúc đều bị tê liệt.

Lâm Thu Thạch để ý thấy tình trạng của cậu ta, bèn gọi:”Em này?”

“Tiểu Hòa?” Ngải Văn Thủy cũng đã nhìn ra sự khác thường của cậu bạn: “Tiểu Hòa... mày sao thế?”

Sinh viên được gọi là Tiểu Hòa phát ra những tiếng gừ gừ trong cổ họng, mắt nhìn lên trần nhà. Lâm Thu Thạch cảm thấy không ổn, cậu nhìn theo ánh mắt của Tiểu Hòa, thấy một vật màu đỏ đang bám trên trần nhà. Nếu là trước đây, có thể Lâm Thu Thạch sẽ không biết đó là thứ gì, nhưng sau khi vượt qua nhiều cửa, cậu rất dễ dàng nhận ra: Đó là một người bị lột da, mái tóc dài buông thõng giữa không trung, lớp màu đỏ trên người thoạt nhìn tưởng là khoác áo, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện tất cả là bắp thịt và gân máu.

“A a a!!!!” Ngải Văn Thụy kêu lên kinh hoàng, quay người định chạy ra khỏi phòng. Cố Long Minh cảm thấy có gì đó không ổn, vội kéo Ngải Văn Thụy lại. Khổ nỗi hắn chỉ tóm được Ngải Văn Thụy chứ không kịp ngăn Tiểu Hòa. Tiểu Hòa loạng choạng lao ra khỏi cửa phòng, nửa người vừa vọt qua cánh cửa, chợt nghe rầm một cái – cửa phòng học đã sập lại.

Tiểu Hòa thét lên đau đớn, cơ thể bị cánh cửa kẹp đứt, một nửa ở bên ngoài, một nửa ở bên trong. Điều kinh khủng nhất là sau khi bị đứt đôi người, cậu ta chưa chết ngay, miệng vừa thổ ra máu tươi ồng ộc vừa gào thét thảm thiết, cánh tay vẫn quờ quạng trên mặt đất.

Chứng kiến cảnh ấy, Ngải Văn Thụy không chịu nối cú sốc, lập tức ngất đi. Sắc mặt Cố Long Minh cũng không dễ chịu, rõ ràng hắn bị bất ngờ trước cái chết bất thường đó.

Về lý, cửa phòng tuy được làm bằng sắt, những không sắc bén, cho dù bị kẹt, cùng lắm chỉ gãy một, hai cái xương sườn. Nhưng thế giới trong cửa vốn nằm ngoài các quy luật thông thương, cho nên mặc dù khó tin, những chuyện này vẫn đã xảy ra.

Bấy giờ, Lâm Thu Thạch nhìn lên trần nhà, đã không còn thấy thứ kia nữa.

Tiểu Hòa bị cửa kẹp đứt đôi người đã tắt thở, Cố Long Minh rầu rĩ nhìn thi thể ở bên ngoài, nói: “Làm sao đây? Có báo cảnh sát không?”

Lâm Thu Thạch: “....Nên nói với nhà trường trước.”

“Được.” Cố Long Minh đáp. Mặc dù không thật sự thỏa đáng lắm, nhưng cũng chỉ có thể làm vậy.

Hai người đến các phòng học đang có lớp ở gần đó, tìm đại một giảng viên, thông báo với anh ta về tai nạn vừa xảy ra. Thầy giáo nghe xong không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, chỉ nói: “Lại chết thêm một người?”

“Vâng,” Lâm Thu Thạch nói, “phiền thầy báo cảnh sát nhé.”

“Được.” Thầy giáo đáp: “Các anh đừng đến dãy phòng số 3 nhiều, đã có mấy người chết rồi, sao mấy đứa này cứ không nghe...”

Dãy phòng số 3 chính là nơi mà lớp số 3 học, phần lớn chương trình học của lớp này đều được dạy tại đây, cho nên sinh viên cũng thường xuyên qua lại ở khu này.

Lâm Thu Thạch nói chuyện với thầy giáo vài câu mới biết ba sinh viên của lớp số 3 đều chết ở dãy phòng số 3, ngoài chuyện đó ra thì không còn thông tin nào khác. Lâm Thu Thạch rời khỏi phòng học, thấy Cố Long Minh đang ngồi bên ngoài, tay đỡ Ngải Văn Thụy.

“Vẫn chưa tỉnh à?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Chưa,” Cố Long Minh nói, “thằng nhóc này yếu ớt quá.:

“Không phải do cậu ta yếu, mà bất cứ người bình thường nào nhìn thấy cảnh đó cũng không chịu nổi.” Lâm Thu Thạch đáp: “Họ nhắc đến phòng sinh hoạt chính câu lạc bộ phải không... để khi nào tôi tới đó xem sao.”

“Được thôi, hay để tôi cõng cậu ta rồi mình qua đó luôn?” Cố Long Minh nói.

“Có nặng quá không?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Không, người thằng nhóc như cái lá, không vấn đề gì.” Cố Long Minh vỗ vỗ cánh tay cường tráng của mình, sau đó nhấc Ngải Văn Thụy lên như túm một cái bao tải: “Đi thôi.”

“Ừm.” Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Hai người định tìm sinh viên để hỏi vị trí phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Điêu khắc, nhưng vừa đi ra thì Ngải Văn Thụy tỉnh lại. Mở mắt ra một cái là cậu ta giãy giụa như điên, miệng gào thét: “Cứu với, cứu với.... Thả tôi ra, thả tôi ra...”

Cố Long Minh nói: “Bạn sinh viên này, bình tĩnh lại đi, ở đây làm gì có thứ đó!”

“Không, không, không!! Cô ta sẽ bám theo tôi, tất cả là lỗi của bọn tôi, tất cả là lỗi của bọn tôi, đáng ra không nên làm thế, không nên làm thế....” Ngải Văn Thụy gào khóc, gần như sắp phát điên lên.

“Vậy là sao? Rốt cuộc mấy đứa đã làm gì?”Lâm Thu Thạch vội hỏi.

Ngải Văn Thụy không chịu đáp, cậu ta tiếp tục vùng vẫy khỏi tay Cố Long Minh, định chạy trốn. Cuối cùng, Cố Long Minh cáu quá, vỗ cái “bốp” vào lưng cậu ta, chửi: “Ê mày dám giãy nữa có tin tao đập chết mày ngay ở đây không? Khỏi cần phiền thứ kia ra tay!”

Ngải Văn Thụy bị vỗ, không khỏi hét lên đau đớn, nhưng nghe Cố Long Minh quát, có vẻ cậu ta đã tỉnh táo lại vài phần, bắt đầu thút thít nói: “Em chỉ hùa theo thôi, có biết gì đâu.”

“Hùa theo? Cậu hùa theo cái gì?” Lâm Thu Thạch lập tức nghĩ tới bạo lực học đường, liệu có phải lũ sinh viên này bắt nạt một sinh viên nào đó, nên mới dẫn đến hàng loạt vụ việc như vậy?

Ai ngờ Ngải Văn Thụy lau nước mắt, run rẩy nói: “Các anh... các anh đã nghe về truyền thuyết học đường chưa?”

“Là sao?” Cố Long Minh tuôn ra một tràng khẩu âm đông bắc: “Thứ qué gì?”

“Chính là lời đồn bất cứ trường nào cũng có.” Ngải Văn Thụy nói: “Chẳng hạn như ba giờ sáng, đến dưới chân tượng hiệu trưởng, thời gian sẽ ngừng trôi; cầu thang phòng mỹ thuật vào lúc mười hai giờ đêm có mười ba bậc...” Nói xong, cậu ta lại khóc: “Em cũng không biết sao lại nên cơ sự này, rõ ràng họ không nói gì cả.”

“Mấy đứa đã làm gì? Bày trò gì với lời đồn nào trong trường?” Lâm Thu Thạch đã hiểu ý của Ngải Văn Thụy. Có lẽ đám sinh viên này đi kiểm chứng một lời đồn đáng sợ nào đó, vô tình chọc phải thứ không nên dây vào.

Ngải Văn Thụy ủ rũ, hồi lâu không nói gì, bị Cố Long Minh hối thúc, cậu ta mới rầu rầu nói tiếp: “Lúc đầu... bọn em chơi bút tiên.”

Bút tiên có thể coi là trò chơi tâm linh rất thịnh hành. Trò chơi này rất được yêu thích trong giới học sinh sinh viên bởi vì cách chơi đơn giản, đạo cụ có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.

Có thể nói bất cứ cấp học nào cũng có những học sinh to gan từng thử trò chơi này.

“À, trò đó thì anh biết.” Cố Long Minh nói: “Tiếp tục đi.”

“Chẳng có gì xảy ra cả.” Ngải Văn Thụy kể: “Bọn em không nhìn thấy gì, không có hiện tượng gì xảy ra.” Kể một lúc, cậu ta lại bật khóc: “Nếu chỉ dừng ở đó thì tốt biết mấy...”

Xem ra đám sinh viên này không chỉ chơi trò bút tiên.

“Sau đó thế nào?” Lâm Thu Thạch có cảm giác thông tin quan trọng sắp xuất hiện.

“Sau đó tụi bạn em nói, trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ có một bức tượng, bức tượng này có năng lực đặc biệt.” Ngải Văn Thụy nói: “Nếu nhiều người đến trước tượng cùng cầu nguyện, điều ước sẽ thành hiện thực...”

Khi nói đến đây, ba người đã đứng trước một khu giảng đường.

Nơi đây rất trống trải, không có mái che, cũng không có vật gì chắn đường, nếu có chuyện xảy ra, họ có thể rời đi dễ dàng.Bạn đang �

Trong lúc Ngải Văn Thụy kể chuyện, Lâm Thu Thạch bỗng cảm thấy một sự thay đổi rất nhỏ. Cậu ngẩng đầu lên, bắt đầu nhìn ra xung quanh, muốn tìm ra điều kỳ lạ đó.

Cố Long Minh thấy cử chỉ của Lâm Thu Thạch hơi lạ, hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Thu Thạch: “Hình như có gì đó...” Ánh mắt cậu dừng lại ở một tầng lầu phía bên phải tòa nhà.

Đó là một phòng học có rèm cửa kéo dài, bên trong sáng đèn, một cái bóng dài ngoằng đang đứng ngược sáng. Đó là bóng con gái, mặc váy dài, cô ta đứng phía sau tấm rèm cửa sổ mỏng, chăm chú nhìn về chỗ họ.

Cố Long Minh cũng nhìn thấy những gì Lâm Thu Thạch vừa phát hiện. Theo lý mà nói, một bóng người chẳng có gì đáng sợ, nhưng không hiểu sao cánh tay hắn lại nổi da gà, nói: “Đó có phải người không?”

“Ừm...” Lâm Thu Thạch nói: “Tôi cảm thấy không giống. Cậu cõng Ngải Văn Thụy lên đi, chúng ta sẽ rời đi bất cứ lúc nào.”

Cố Long Minh gật gật đầu, kéo Ngải Văn Thụy vào lòng mình.

Cậu sinh viên Ngải Văn Thụy cao gần mét tám mà chỉ như một con búp bê trong tay Cố Long Minh. Nếu là ngày thường, chắc chắn cậu ta sẽ cằn nhằn oán trách vài câu, nhưng trong lúc nguy hiểm này, ai lòng dạ nào nghĩ đến vấn đề tự tôn cá nhân nữa chứ.

Cho nên Ngải Văn Thụy không hề kháng cự, cậu ta ngoan ngoãn để cho Cố Long Minh cõng trên lưng.

Ngay khi Ngải Văn Thụy được xốc lên lưng Cố Long Minh, Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng kính vỡ giòn tan. Cậu phản ứng cực nhanh, hét lên với Cố Long Minh: “Chạy!!”

Cố Long Minh co giò chạy như điên, chỉ trong vài giây, hắn đã di chuyển được mười mấy mét. Lâm Thu Thạch theo sát phía sau. Vừa bỏ chạy chưa bao lâu, họ nghe thấy tiếng kính rơi trên mặt đất. Lâm Thu Thạch ngoái lại, thấy ở nơi cả ba đứng ban nãy rơi vãi đầy mảnh kính, lại nghĩ nếu vừa rồi họ chậm chân một chút thôi, giờ này chắc đã lên chầu trời rồi.

“Má nó.” Cố Long Minh chửi tục: “Cái đứa khốn nạn nào ném xuống vậy?”

Lâm Thu Thạch không nói gì, cậu đứng từ xa nhìn mặt đất đầy mảnh kính, tuy không thể thấy rõ, nhưng cậu có thể khẳng định trên các mảnh kính đó có một vài dấu tay máu. Lâm Thu Thạch nói: “Chúng ta tránh xa khu giảng đường này ra chút.”

“Ừm.” Cố Long Minh nói: “Chờ đã, Ngải Văn Thụy sao chú mày không nói gì thế?”

Lâm Thu Thạch vội lại gần xem xét, phát hiện ra cậu chàng đã lại ngất đi. Thằng nhóc này cũng đáng thương, chỉ trong một ngày phải trải qua bao nhiêu chuyện đáng sợ như vậy, cũng vài lần may mắn lỡ hẹn với Tử Thần.

Cố Long Minh và Lâm Thu Thạch tìm một chỗ cách xa khu giảng đường, sau khi ngồi xuống, họ lay Ngải Văn Thụy tỉnh dậy.

Ngải Văn Thụy vốn đã bình tĩnh lại phần nào sau vụ Tiểu Hòa, ai ngờ tiếp tục gặp chuyện, cậu ta căng thẳng đến sắp phát điên, mới tỉnh đã lại bắt đầu khóc. Cố Long Minh cũng phải điên đầu vì tiếng khóc của cậu ta.

“Chú mày đừng khóc nữa được không, đàn ông con trai lớn rồi phải mạnh mẽ lên chứ?” Cố Long Minh khuyên.

“Hu hu hu hu.” Ngải Văn Thụy nói: “Em muốn trút hết nước mắt trong bộ não úng nước của em ra...”

Cố Long Minh câm nín.

Chẳng hiểu sao, Lâm Thu Thạch lại thấy mắc cười nhưng rõ ràng tình huống này không thích hợp để cười, cho nên cậu đành ho khan hai cái, loại bỏ cái ham muốn ấy ra khỏi đầu, rồi nói: “Nín đi, nói cho bọn tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngải Văn Thụy vẫn cứ khóc. Cố Long Minh bực bội, nói, nếu không chú mày cứ từ từ mà khóc đi, bọn anh đi trước, ngày mai gặp được rồi tính.

Ngải Văn Thụy sợ bị bỏ lại một mình, bèn vội níu lấy cánh tay Cố Long Minh: “Xin anh đừng đi.”

Cố Long Minh: “Thế thì nín mau!”

Ngải Văn Thụy òa lên: “Nhưng mà em sợ...”

Cố Long Minh: “Má nó, mày sợ cái gì, bộ không sợ thì không phải chết chắc? Thôi ngoan, mau nói đi, nói ra rồi không biết chừng còn có cơ hội sống tiếp, không nói thì coi như một chút cơ hội cũng không có đâu.”

Trong lúc hai người nói chuyện, xung quanh vẫn có sinh viên qua lại, thỉnh thoảng lại có người họ với ánh mắt kỳ lạ. Lâm Thu Thạch nghe thấy một cô gái khinh khỉnh nhỏ toẹt một bãi nước bọt, sau đó qua sang nói với bạn mình: “Lại tên cặn bã bội tình bạc nghĩa đây? Nhìn bé kia khóc tội chưa kìa...”

Lâm Thu Thạch im lặng, liếc Cố Long Minh một cái, lại nhìn Ngải Văn Thụy, sau đó lẳng lặng nhón bước cách xa cả hai ra một chút, dáng vẻ tôi chẳng quen biết gì hai người này hết.

Cố Long Minh cố nặn ra chút nhẫn nại cuối cùng để khuyên Ngải Văn Thụy. Có trời cao chứng giám, Cố Long Minh chưa bao giờ nhẫn nại đến thế, nếu ở thế giới thực đụng phải tình huống này, hắn đã xắn tay áo lên choảng nhau từ lâu rồi. Chẳng qua vì đang ở trong cửa, dùng bạo lực không tiện, ngộ nhỡ nạn nhân mà chết đi rồi biến thành quỷ quái thì lần sau gặp lại sẽ xấu hổ vô cùng.

“Đừng khóc nữa, ngoan. Ngải Văn Thụy giỏi ơi là giỏi.” Cố Long Minh nói: “Mạnh mẽ lên, các anh đều ở bên cỗ vũ cho em nà!”Cố Long Minh cảm thấy mình sắp chết vì lợm giọng luôn rồi.

Bất ngờ là chiêu này thật sự có hiệu quả với Ngải Văn Thụy, tiếng khóc bắt đầu nhỏ dần, cậu ta nói: “Em có thể nói cho mấy anh, nhưng mấy anh phải bảo vệ em, em không muốn chết...”

“Được, được, được, bảo vệ chứ gì, anh sẽ buộc chú mày vào thắt lưng, đi đâu cũng mang theo.” Cố Long Minh nói: “Anh không phải loại đàn ông có được rồi là phủi đít phũ phàng đâu...”

Lâm Thu Thạch nghe câu này, lẳng lặng nhích ra xa thêm một bước.

“Lúc ấy, bọn em đi đến chỗ bức tượng để lễ.” Ngải Văn Thụy cuối cùng đã khóc xong, cậu ta bắt đầu kể, chốc chốc xen lẫn tiếng sụt sịt: “Bọn em làm theo lời một chị lớp trên bày cho... Lễ xong, bọn em xin bức tượng thực hiện ước nguyện, nhưng thật không ngờ... điều ước lại thực sự trở thành thật.”

“Mấy đứa đã ước điều gì?” Lâm Thu Thạch nhớ đến những bức tượng đã thấy trong thư viện: “Không lẽ ước đoạt giải thưởng?”

“Bọn em chỉ đùa cho vui thôi...”Ngải Văn Thụy giải thích: “Khi đó có rất nhiều người, chẳng ai nghĩ thứ đó lại linh nghiệm, thực sự bọn em chỉ coi như một trò đùa.” Nói xong, hình như nhớ ra điều gì đó, biểu cảm trên khuôn mặt Ngải Văn Thụy hơi dại ra, đờ đẫn: “Ai có thể tưởng tượng được, vì điều ước đó, bọn em phải trả giá quá nhiều như vậy...”

Lâm Thu Thạch nói: “Hiện nay bức tượng đó thế nào?”

“Vẫn ở trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ.” Ngải Văn Thụy uể oải đáp: “Sau khi xảy ra chuyện, bọn em trở lại chỗ bức tượng cầu nguyện lần nữa. Nhưng không có tác dụng, vẫn có người chết...” Khi nói đến chữ “chết”, cậu ta bất giác ngẩng đầu liếc nhìn cửa sổ khu giảng đường gần đó, rõ ràng vẫn còn hãi hũng vì những tấm kính từ trên trời rơi xuống ban nãy.

“Vậy chúng ta tới đó xem thử.” Lâm Thu Thạch nói: “Xem bức tượng trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ.”

“Ngay bây giờ ư?” Ngải Văn Thụy run lẩy bẩy nói: “Nhưng em sợ lắm.... đi, đi không nổi.” Cậu ta chỉ tay xuống cặp chân đang đánh lô tô của mình.

“Không sao.” Lâm Thu Thạch nó:i: “Có anh này cõng mà.”

Cố Long Minh: “...” Hắn hơi ấm ức: “Làm sao tôi cũng cậu ta mãi được.”

Lâm Thu Thạch: “Thôi chịu khó một tí.”

Cố Long Minh: “Lưng của tôi là để dành cho bạn gái tương lai của tôi!!”

Lâm Thu Thạch lạnh nhạt vạch trần sự thật tàn khốc: “Ban nãy cậu ta vừa leo xuống từ lưng cậu còn gì.”

Cố Long Minh: “...”

Ngải Văn Thụy hơi ngượng ngịu nhìn Cố Long Minh: “Xin lỗi anh, em thích con gái...”

Cố Long Minh nghiến răng ken két: “Trùng hợp quá, anh mày cũng chỉ thích con gái.”

Thích con gái cũng vô dụng vì ở đây chẳng có cô nào, chỉ có mấy thằng đực rựa đang xoắn xuýt. Cố Long Minh thở dài thườn thượt, đành cống hiến tấm lưng rắn chắc của mình cho Ngải Văn Thụy lần nữa. Ngải Văn Thụy trèo lên lưng hắn, chỉ đường đi về phía trước. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez. com

Ba người sải bước về phía phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Điêu khắc.

Phòng sinh hoạt nằm bên cạnh sân thể dục. Theo lời Ngải Văn Thụy, trước đây nơi này có rất nhiều người lui tới. Bởi Câu lạc bộ Điêu khắc là câu lạc bộ nổi tiếng hàng đầu của trường, đã từng đoạt vô số giải thưởng, rất uy tín và có tiếng nói trong trường, cho nên có rất nhiều tân sinh viên muốn gia nhập, các hoạt động của câu lạc bộ vì thế luôn sôi nổi vui vẻ.

Có điều từ khi trong trường xảy ra những cái chết bí ẩn, độ hot của Câu lạc bộ Điêu khắc tụt giảm không phanh. Mặc dù phía nhà trường không lên tiếng, nhưng thành viên trong câu lạc bộ biết rõ, hầu hết người chết là người của Câu lạc bộ Điêu khắc, có tham gia vụ cầu nguyện đêm hôm đó.

“Bên trong hình như không có ai.” Ngải Văn Thụy nói: “Mình phải qua chỗ giảng viên lấy chìa khóa trước...”

Lâm Thu Thạch bảo: “Không cần chìa khóa.”

Ngải Văn Thụy: “Không có chìa khóa làm sao vào được...” Cậu tav vừa dứt lời, đã thấy Lâm Thu Thạch đứng trước của, rút từ trong túi ra một chiếc kẹp tốc màu đen, bắt đầu hí hoáy xoay xoay, chọc chọc.

Vài phút sau, ổ khóa cạch một tiếng mở ra, Ngải Văn Thụy trợn tròn mắt, nói: “Thám tử mấy anh còn biết cả nghề này nữa à?”

Lâm Thu Thạch: “Ừm, cuộc sống khó khăn, biết mỗi thứ một chút thì tốt hơn.”

Ngải Văn Thụy: “...” Phá khóa cũng phải học à? Sao cứ thấy sai sai ở đâu ấy nhỉ.

Những tóm lại cửa đã mở, ba người có thể đi vào bên trong. Ngải Văn Thụy tiện tay bật công tắc đèn gần đó, khiến cả căn phòng hiện ra dưới ánh sáng.

Lâm Thu Thạch bắt đầu quan sát căn phòng. Cậu cứ nghĩ phòng sinh hoạt thì quy mô không lớn lắm, ai dè lại lớn không tưởng,khắp nơi bày lộn xộn đủ thứ đồ nghề, dụng cụ điêu khắc, nhìn sơ cũng đủ thấy sinh viên ở đây rất say mê với ngành học của mình.

Ở chính giữa căn phòng đặt một chiếc bàn gỗ cực lớn, trên bàn xếp rất nhiều tài liệu và một số đầu tượng.

Mặc dù Ngải Văn Thụy đã thu hết can đảm dẫn họ đến đây, nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ, cậu ta đứng tần ngần khá lâu ngoài cửa: “Hay các anh vào đi, em đứng bên ngoài chờ được rồi.”

“Vào chung đi.” Cố Long Minh lườm cậu ta một cái: “Nếu chú mày gặp phải chuyện gì ở ngoài, bọn anh không giúp gì được đâu.”

“Ở bên ngoài làm gì có gì, chắc chẳng sao đâu anh.” Ngải Văn Thụy nói.

“Sao biết là không có gì, chú mày không nhớ bạn chú mày chết như thế nào à?” Cố Long Minh tiện tay vỗ cửa một cái, ý bảo Ngải Văn Thụy đừng thả lỏng cảnh giác.

“Vâng....” Ngải Văn Thụy cân nhắc một lát, cuối cùng quyết định nghe theo lời Cố Long Minh. Cậu ta cảm thấy hai người này rất đáng tin cậy, đã giúp cậu ta thoát chết mấy lần liền, cho nên mới dẫn họ tới đây.

Nếu có thể phá giải chuyện này dĩ nhiên là tốt nhất.... bởi vì những thứ đó thật khó mà đề phòng nổi.

Lâm Thu Thạch rảo bước vào trong, lia mắt một vòng quanh phòng, nói: “Bức tượng đó đâu?”

“Bọn em đã khóa lại rồi,” Ngải Văn Thụy đáp, “hình như ở trong căn phòng kia.” Cậu ta chỉ tay về phía kho chứa đồ.

Lâm Thu Thạch đi đến trước cửa kho chứa đồ, mất chưa đến một phút đã giải quyết xong cái khóa. Cậu bất giác cảm phục kỹ năng này của Nguyễn Nam Chúc thật quá ư thiết thực, nếu không có nó, họ sẽ gặp biết bao phiền phức.

Sau khi mở được khóa kho chứa đồ, Lâm Thu Thạch trông thấy một bức tượng phủ vải trắng bên trên: “Là cái này à?”

“Vâng...” Ngải Văn Thụy nhìn một lát, đang định gật đầu, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng: “Khoan.. hình như... không đúng lắm...” Cậu ta nuốt nước bọt: “Cái này, hình như hơi lớn một chút.”

Lâm Thu Thạch: “...” Không lẽ có người đã đánh tráo bức tượng?