Tứ Vương Phi

Chương 66



Ngay sau khi Lý Nhã Bình rời đi Hoàng Thanh Ngọc liền bước về phía Lê Tịch Tuyết, nhìn ngó nàng một lượt, giọng nói hơi rè bỉu nhìn thẳng mặt nàng:

- Ca thật không ngờ người mà làm huynh thay đổi bất ngờ lại là một nữ tử bình thường thế này.

Hoàng Cảnh Thiên bị bất ngờ vì lời muội muội nói, hắn trừng mắt lớn giọng nói với muội muội của mình:

- Thanh Ngọc không được vô lễ.

Hoàng Thanh Ngọc bĩu môi đáp lại ca ca:

- Ca ta nói có chỗ nào không đúng chứ, nữ tử này dung mạo tuy có chút ưa nhìn nhưng lại không có gì quá đặc biệt, cũng không tới mức nghiêng nước nghiêng thành. Với phong cách ăn mặc tuy có chút tao nhã nhưng vẫn không che đi được sự yếu ớt bên trong. Hơn nữa sắc mặt còn xanh sao như vậy gả về Mị quốc chắc gì đã chịu đựng nổi mấy ngày.

Hoàng Cảnh Thiên tức giận đưa tay nhéo lên tai của Hoàng Thanh Ngọc lôi xuống phía sau mình, giọng nói ái ngại nhìn Lê Tịch Tuyết:

- Lê cô nương để cô chê cười rồi, muội ấy chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu. Mong cô nương lượng thứ.

Lê Tịch Tuyết lắc đầu cười nhàn nhạt, giọng nói vẫn còn khàn nhẹ do dư âm của những tiếng ho nặng.

- Không sao, ta thấy vị hoàng tiểu thư đây nhận xét rất đúng. Hơn nữa ta cũng chỉ là nữ nhi của một quan viên bình thường nên chuyện ta là người bình thường cũng là đúng thôi.

Hoàng Cảnh Thiên bỏ tay ra khỏi tai muội muội không quên trừng mắt tức giận nhìn về phía Hoàng Thanh Ngọc phía sau.

Hoàng Thanh Ngọc đưa tay xoa xoa lên tai của mình, sau đó quay mặt đi chỗ khác.

Hoàng Cảnh Thiên nhìn Lê Tịch Tuyết nhẹ giọng nói nhỏ:

- Lê tiểu thư có chuyện này không biết có nên nói không.

Lê Tịch Tuyết cười nhẹ nói:

- Hoàng thiếu gia có chuyện gì xin cứ nói.

Hoàng Cảnh Thiên ghé tới bên tai nàng khẽ giọng nói:

- Lúc sáng ta thấy thái hậu cùng Vũ Mặc Hàn ở Từ Hi Cung từ rất sớm. Hình như hai người họ hôm nay có giao kèo gì đó rất quan trọng.

Hoàng Cảnh Thiên nói song thì đứng ra phía ngoài, không quên đưa mắt quan sát phản ứng của nàng. Chỉ tiếc là một chút phản ứng cũng không có, nàng chỉ nhàn nhạt cười gật đầu đáp lại.

- Hoàng thiếu gia có nhiều chuyện không liên quan tới ta, cho nên chuyện giữa thái hậu và tứ vương gia như thế nào ta cũng quản không được.

Hoàng Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, giọng nói buồn đôi chút:

- Lê cô nương nói phải, là ta lo chuyện bao đồng rồi.

Thật ra Lê Tịch Tuyết không phải không suy nghĩ chỉ là nàng không biểu hiện ra ngoài thôi, chuyện của thái hậu có phải là muốn tứ vương gia từ bỏ hôn phối với nàng hay không? Nàng căn bản cũng không thể là người quyết định. Mấy ngày rồi tứ vương gia cũng không tới tìm nàng, nàng dù có muốn hỏi cũng hỏi không được.

Nhìn bầu trời lúc này cũng đã lờ mờ sáng, những đám xương muối cũng tan dần thay thế bằng những cơn gió nhẹ và ánh sáng của buổi sớm.

Lê Tịch Tuyết lúc này chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ chân, từ lúc xuống xe ngựa tới giờ nàng vẫn luôn phải đứng. Bình thường thì không sao nhưng hôm nay thân thể vốn đã mệt mỏi lại càng mệt khi đứng lâu.

Vừa quay lại định chào hai huynh muội của Hoàng Cảnh Thiên để vào trong trước thì lại thấy tiếng vó ngựa nhẹ nhẹ đang đi tới, đứng trước cổng cung cách chỗ mình không xa. Nhìn thùng xe có chút quen quen Lê Tịch Tuyết nhẹ nhíu mày, đây không phải xe ngựa của Ngũ hoàng tử hay sao? Mà ngũ hoàng tử ở trong cung với hoàng thượng mà giờ này xe ngựa lại lui ra cửa cung đi đâu về.

Chiếc rèm xe ngựa mở ra bên trong Vũ Đông Phương một thân hoàng bào tím biếc bước xuống. Trên môi vẫn là nụ cười rạng rỡ,tay đưa lên phía cửa xe đang đợi đỡ người bên trong xuống.

Bên này Hoàng Thanh Ngọc thấy thân ảnh Vũ Đông Phương bước xuống liền gấp gáp chỉnh lại y phục trên người rồi cười vui vẻ chạy tới phía xe ngựa vừa gọi lớn vừa cười:

- Phương ca ca... Phương ca ca.. Ta ở đây.

Vũ Đông Phương nghe thấy người gọi tên mình liền quay lại nhìn nữ tử đang chạy tới môi khẽ cười nói:

- Thanh Ngọc muội tới đây rồi sao? Tới khi nào vậy?

Hoàng Thanh Ngọc không chú ý tới ai mà trực tiếp chạy tới nhảy lên ôm cổ Vũ Đông Phương.

Vũ Đông Phương cũng theo phản xạ mà đưa tay nắm lấy vai Hoàng Thanh Ngọc.

Một màn gọi chào ôm ấp vừa rồi đều được Mộc Tâm Dao đứng trên cửa xe nhìn thấy. Trên môi nụ cười đã bay mất chỉ còn lại sự lạnh lùng. Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống ngay trước mặt Vũ Đông Phương.

Vũ Đông Phương vội vàng đẩy mạnh Hoàng Thanh Ngọc ra,lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi khi nhìn thấy ánh mắt không vui của Mộc Tâm Dao.

Hoàng Thanh Ngọc lúc này mới chú ý tới nữ tử vừa nhảy xuống khỏi xe, trong lòng vô cùng chán ghét. Nàng ta tại sao lại đi chung xe với Phương ca ca của nàng.

Hoàng Thanh Ngọc rất nhanh lướt qua Mộc Tâm Dao ôm lấy cánh tay Vũ Đông Phương nói:

- Phương ca ca ta vừa tới kinh thành, liền tới biệt viện của huynh tìm, nha hoàn của huynh nói huynh ra ngoài dùng bữa sáng làm ta gấp gáp cùng đại ca của ta đi ra ngoài tìm. Huynh đi ra ngoài có nhớ mua bánh đậu xanh cho ta không vậy?

Vũ Đông Phương gãi gãi tai ngượng ngùng nhìn Hoàng Thanh Ngọc, ngay sau đó nhanh chóng lấy lại khuôn mặt vui vẻ nắm lấy bàn tay của Mộc Tâm Dao kéo về phía mình, giọng nói lớn với Hoàng Thanh Ngọc:

- Thanh Ngọc đây là Dao Dao, sắp tới cũng là thê tử của ta.

Hoàng Thanh Ngọc nhìn Mộc Tâm Dao mắt lướt qua tia căm hận rồi biến mất.

Vũ Đông Phương sau đó lại hướng Mộc Tâm Dao cười nói:

- Dao Dao đây là nghĩa muội của ta, lúc trước ta cùng tứ ca tới biên cương đánh giặc. Muội ấy cũng là người cứu mạng ta mấy lần.

Còn chưa để Mộc Tâm Dao đáp lại thì Hoàng Thanh Ngọc đứng bên cạnh liền nũng nịu nhìn Vũ Đông Phương nói, giọng nói mang đậm ý chê cười.

- Phương ca ca không ngờ chỉ mới hơn một năm chưa gặp mà huynh đã chuẩn bị lập thê tử rồi. Trước đây huynh từng nói với ta là thích nữ nhân năng động hoạt bát mà. Sao giờ lại kết hôn với vị cô cô này rồi.

Vũ Đông Phương bị bàn tay Mộc Tâm Dao nắm chặt tới đau điếng. Môi nàng vẫn nở nụ cười nhạt, giọng nói thánh thót về phía Hoàng Thanh Ngọc:

- Hóa ra đây là nghĩa muội nhính nhảnh mà Ngũ hoàng tử vẫn hay nhắc đến hay sao? Quả như lời đồn rất là phiền, bảo sao ngũ hoàng tử không lấy thê tử là phải.

Lê Tịch Tuyết kéo lại áo bước tới phía của Mộc Tâm Dao đang đứng nhẹ nhàng cười vui vẻ nói nhỏ nhỏ:

- Dao tỷ, tỷ đến rồi sao? Hôm nay mặc xiêm y đôi cơ á.

Mộc Tâm Dao nhẹ gật đầu với nàng, bàn tay buông tay mạnh tay ngũ hoàng tử ra. Nhìn sắc mặt Lê Tịch Tuyết nhợt nhạt liền quan tâm hỏi:

- Tịch Tuyết sao sắc mặt kém như vậy? Lại nhiễm phong hàn rồi sao.

Lê Tịch Tuyết nhẹ gật đầu cười, tay cũng đưa lên miệng che đi cơn ho ở cổ họng.

- Muội.. khụ.. khụ.. Không sao lát nữa sẽ ổn thôi.

Vũ Đông Phương nhìn bàn tay bị Mộc Tâm Dao buông mạnh ra là đoán được hắn lại chọc giận tới nàng rồi. Hắn liền gấp gáp giải thích:

- Dao Dao ta và muội ấy...

Lời còn chưa nói hết đã bị tiếng khóc, tiếng nói của Hoàng Thanh Ngọc cản đi.

- Hu... hu... hu... Phương ca ca... Huynh không còn thương ta nữa rồi... Huynh thay đổi rôi...Trước đây huynh đâu có như vậy... Hu... hu...

Vũ Đông Phương lúng túng nhìn Hoàng Thanh Ngọc tay nhẹ đưa lên lau nước mắt cho nàng ta rồi nói như an ủi:

- Được rồi.. được rồi muội nín đi.. Ta đâu có thay đổi gì đâu chứ...

Mộc Tâm Dao đứng canh trừng mắt nhìn hai người tình tình tứ tứ.

Hoàng Thanh Ngọc vội ôm lấy cánh tay đang lau nước mắt trên mặt mình của Vũ Đông Phương rồi quay về phía Mộc Tâm Dao nói:

- Huynh ấy và tỷ còn chưa thành thân, ta cũng lâu rồi không tới Vũ quốc ăn bánh đậu xanh. Hôm nay huynh ấy đưa ta ra ngoài ăn chút bánh đậu xanh tỷ tỷ chắc cũng không để bụng đâu hả?

Mộc Tâm Dao cười lạnh gật đầu đáp Hoàng Thanh Ngọc:

- Thanh Ngọc cô nương cứ tự nhiên.Việc của Ngũ hoàng tử tiểu nữ quản cũng không được.

Nói song Mộc Tâm Dao quay mặt nói với Lê Tịch Tuyết:

- Tịch Tuyết chúng ta đi thôi.

Nói song Mộc Tâm Dao bước chậm vào phía trong hướng cửa hoàng cung.

Vũ Đông Phương tím mặt trong đầu vô cùng ân hận vì trước đây lỡ mồm nhận Hoàng Thanh Ngọc làm nghĩa muội. Bây giờ muốn tiến cũng không được muốn lùi cũng không song, hắn biết nàng ta cũng là một trong những võ tướng của Mị quốc, ngay cả hắn địch cũng không nổi bây giờ tay còn bị bám chặt không rời. Nhìn bóng lưng Mộc Tâm Dao rời đi mà đau lòng không thôi.

Lê Tịch Tuyết đứng bên cạnh nhìn biểu hiện luống cuống của Vũ Đông Phương mà bật cười nói với hắn:

- Ngũ hoàng tử, vị trà xanh này hơi chát, người tốt nhất giải quyết ổn thỏa, rồi thành tâm tới hối lỗi với Dao tỷ. Tiểu nữ xin phép vào trong trước.

Lê Tịch Tuyết bước qua tới trước mặt Hoàng Cảnh Thiên cúi đầu chào hắn rồi bước tới phía Mộc Tâm Dao đang bước qua cửa hoàng cung.

Lê Tịch Tuyết nắm lấy cánh tay Mộc Tâm Dao nhẹ giọng hỏi:

- Dao tỷ, tỷ không sợ nàng ta quyến rũ mất đi ý trung nhân hay sao?

Mộc Tâm Dao cười nhẹ lắc đầu tay nhẹ cốc lên đầu Lê Tịch Tuyết nói:

- Vậy tại sao thấy Tứ vương gia bên cạnh Thánh nữ muội lại vẫn còn tin tưởng và đặt tâm tới ngài ấy như vậy...Ta cũng vậy đó gọi là một cái tin tưởng vô điều kiện.

Lê Tịch Tuyết cũng nhẹ gật đầu, ánh mắt thoáng qua tia buồn nhìn lên bầu trời mờ nhạt nói như nói cho chính mình nghe:

- Đúng vậy đó là một loại tin tưởng vô điều kiện, và nếu cả tất cả chỉ là định mệnh. Việc Thật sự ngài ấy bị chi phối bởi nữ nhân khác không phải muội. Thì muội cần gì phải gượng ép, nếu ta bây giờ ta không tình nguyện từ bỏ vậy thì cũng sẽ có một ngày ông trời cũng sẽ bắt chúng ta từ bỏ một cách đau đớn hơn.

Mộc Tâm Dao xoa xoa đầu Lê Tịch Tuyết cười nói:

- Tịch Tuyết có những chuyện muội không nên biết thì sẽ tốt hơn. Biết rồi cũng chỉ làm muội buồn và gặp nguy hiểm. Muội chỉ cần tin vào lòng mình là tốt rồi.

Lê Tịch Tuyết gật đầu cười, bụng lại réo lên một hồi. Nàng cười gượng nhìn Mộc Tâm Dao nói:

- Dao tỷ sáng nay muội chưa ăn sáng.

Mộc Tâm Dao cười gật đầu nhìn Lê Tịch Tuyết nhu hòa nói:

- Được rồi chúng ta vào trong, ta tìm thứ gì đó cho muội ăn.

Hai người cứ vậy vui vẻ bước vào trong khuôn viên lớn của Càn Hi Cung.