Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 11: Đến cả mẩu xương cũng chẳng còn



Bó hồng trắng được bày trong văn phòng Lương Tùng Đình gần một tuần, không tránh khỏi hoa lá dần khô héo, cuối cùng bị lao công dọn đi.

Mấy ngày hoa nở tươi tốt nhất, bên phía Úc Thanh Chước yên yên lặng lặng không có động tĩnh gì, đến chạng vạng ngày hoa bị đem vứt thì số điện thoại công việc của Lương Tùng Đình nhận được tin nhắn anh gửi tới.

– Anh Đình, hôm nay công ty gửi cho em bản thiết kế, anh xem qua giúp em được không?

Tối đó Lương Tùng Đình có buổi xã giao, cùng đối tác Thôi Dương của Tạo Nghệ đi liên hoan với những người giàu kinh nghiệm và có tầm ảnh hưởng trong ngành.

Ở độ tuổi ba mươi như Lương Tùng Đình thì có thể nói là còn khá trẻ khi trở thành một kiến trúc sư với tiếng tăm vang dội so với những người khác, vậy nên ở văn phòng hắn chủ yếu phụ trách mảng chuyên môn và năng lực nghiệp vụ, còn xã giao lôi kéo quan hệ và những việc liên quan thì do Thôi Dương chịu trách nhiệm.

Thôi Dương lớn hơn hắn vài tuổi, là con trai độc nhất của thầy giáo Lương Tùng Đình – Thôi Bồi Chi. Ở phương diện kiến trúc y không có thiên phú nhưng lại rất giỏi xã giao và bàn việc kinh doanh. Cho dù thoạt nhìn tính cách của y và Lương Tùng Đình hoàn toàn trái ngược nhưng mấy năm nay hai người hợp tác rất tốt đẹp, là kiểu bạn bè bổ sung khiếm khuyết cho nhau.

Năm trước Thôi Bồi Chi trải qua một ca phẫu thuật tim nên không nhận lời quay lại Học viện Kiến trúc nữa, cũng không muốn nhọc lòng chuyện kinh doanh của Tạo Nghệ. Lương Tùng Đình là học trò thân thiết nhất của ông nên hiển nhiên được “thăng chức” làm quen với các đối tác của Tạo Nghệ, gánh thêm trách nhiệm trên vai và những lần xã giao cũng nhiều lên.

Khi nhận được tin nhắn của Úc Thanh Chước, Lương Tùng Đình mới vừa uống rượu cùng với một vị giám đốc của Viện thiết kế xong. Hắn quay về chỗ ngồi, liếc nhìn tin nhắn rồi lại cất di động đi.

Mấy ngày trước Lương Tùng Đình đã xem qua bản thiết kế mà anh nhắc tới rồi. Tuần nào văn phòng cũng có buổi họp thảo luận, các đội phụ trách thiết kế đều phải lắng nghe ý kiến đánh giá để hoàn thiện công việc nên hắn biết rất rõ về vấn đề và phương án giải quyết cho căn hộ của Úc Thanh Chước. Phương án gia cố kết cấu và phong cách thiết kế gửi cho Úc Thanh Chước đều rất quy củ, không có vấn đề gì, Lương Tùng Đình cũng không định nhúng tay vào chuyện này.

Hắn không rảnh để trả lời tin nhắn, Úc Thanh Chước cũng thức thời, sau đó không gửi thêm tin tới hỏi nữa.

Đến khi tiệc rượu sắp kết thúc, Thôi Dương đi tới vỗ vai Lương Tùng Đình, hỏi hắn: “Tìm tài xế lái thay cho cậu nhé?”

Lương Tùng Đình lắc đầu: “Tôi không lái xe đến, lát nữa ra ngoài gọi xe về là được.”

Về việc này hắn rất thiết thực, biết phải uống rượu mà còn tự lái xe thì rõ là vì chỉ muốn giữ thể diện, chẳng phải cuối cùng rượu vẫn phải uống, xe vẫn phải gọi người lái thay hay sao. Nhưng Lương Tùng Đình không muốn tốn công vô ích như thế, hắn biết đêm nay chắc chắn phải uống rượu nên trực tiếp gọi xe đi tới đây.

Ngồi taxi hay ngồi tàu điện ngầm thì cũng giống nhau cả, chỉ là thay đổi phương tiện di chuyển mà thôi, còn lo ảnh hưởng đến mặt mũi gì chứ.

Suy nghĩ trong đầu Thôi Dương nhanh chóng xoay chuyển, cười hì hì nói: “Hay tôi nói với Thẩm Lâm một tiếng để người ta đến đây đón cậu?”

Lương Tùng Đình nhíu mày, cảm thấy nếu tiếp tục để Thôi Dương hiểu lầm thì không ổn, nghiêm túc trả lời: “Tôi và Thẩm Lâm chia tay một năm rồi, anh đừng lẫn lộn nữa.”

Thẩm Lâm làm trong bộ phận quảng cáo của đài truyền hình, vẻ ngoài đẹp trai đầu óc nhanh nhạy, là cùng một kiểu người với Thôi Dương. Nhờ Thôi Dương giới thiệu mà Lương Tùng quen cậu, hai người từng qua lại khoảng nửa năm rồi chia tay vì tính cách và thói quen sinh hoạt không phù hợp. Gần đây Thẩm Lâm có ý muốn quay lại nhưng Lương Tùng Đình không có cùng suy nghĩ.

Lúc này đã gần tan tiệc, Thôi Dương thả lỏng người, móc bao thuốc ra ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: “Tiểu Thẩm khá tốt mà, tính cách cũng hoạt bát, mấy năm nay cậu… cũng có khoảng thời gian vui vẻ với cậu ấy nhỉ? Mấy hôm trước bọn tôi gặp nhau, cậu ấy vẫn nhắc đến cậu đấy.”

Thôi Dương là thẳng, Lương Tùng Đình không thể nói rõ với y về đời sống tình cảm của mình nhưng nếu y đã kể chuyện thì hắn vẫn đáp lại một câu, “Sau này đừng nói về tôi nữa, đừng để cậu ta hiểu lầm gì.”

Thôi Dương nghiêng đầu liếc hắn, cảm thán: “Đều là người trưởng thành, nam hay nữ chỉ cần vui vẻ là được rồi, vậy mà cậu còn sợ người ta hiểu lầm? Cậu với Thẩm Lâm có làm quá không vậy, bây giờ ai còn để ý cái này nữa?”

Đúng là chuyện này Lương Tùng Đình không thể nói đến cùng với y, hắn cũng lười giải thích, chỉ hút một điếu thuốc rồi để lại hai tấm danh thiếp, sau đó rời khỏi khách sạn với Thôi Dương.

Tin nhắn của Úc Thanh Chước gửi đến lần nữa cũng là lúc Lương Tùng Đình đã ngồi vào taxi, cách tin nhắn trước tận hai tiếng.

Mặc dù vẫn chỉ là tin nhắn chữ bình thường nhưng có thể nhận ra chút mất mát của anh.

– Em không nên gửi thêm tin nhắn khi anh không trả lời, em cũng biết đội thiết kế và thi công rất chuyên nghiệp nhưng không hiểu sao em lại không thích bản thiết kế của họ lắm.

Lương Tùng Đình ngồi ở ghế sau nhìn mấy dòng chữ kia, vài phút sau mới nhắn lại: Không phải bảo là không có yêu cầu gì à?

Úc Thanh Chước trả lời rất nhanh: Đấy là với anh thôi.

Có lẽ vì uống rượu nên giờ phút này cảm xúc của Lương Tùng Đình trở nên khá bình thản, hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Úc Thanh Chước chăm chú chờ đợi câu trả lời của mình ở đầu kia nhưng vẫn lạnh nhạt gõ vào một dòng chữ: Nói với đội thiết kế ý cậu đi, bọn họ sẽ tự biết để điều chỉnh phương án.

Không.

Đây là câu trả lời thể hiện rõ khoảng cách.

Nhất là sau khi Úc Thanh Chước nhắn câu “Đấy là đối với anh thôi”, ý tứ bày tỏ tình cảm rất rõ ràng, hẳn là anh không hề mong muốn Lương Tùng Đình sẽ lấy giọng điệu “việc công xử theo phép công” để trả lời mình.

Quả nhiên di động im lặng thật lâu, không nhận được tin nhắn mới nữa.

Hơn mười phút sau taxi chạy đến cổng khu chung cư của Lương Tùng Đình, hắn thanh toán rồi xuống xe đi vào chung cư, đến khi đi ngang qua quảng trường đài phun nước thì di động trong túi quần rung lên.

Trên màn hình vẫn là dãy số lạ không họ không tên, Lương Tùng Đình vừa ấn nghe vừa giễu cợt bản thân, thật ra hắn không nhất thiết phải dùng cách này để chứng minh cái gì, làm vậy vừa ấu trĩ vừa vô nghĩa, hắn đã sớm nhớ kỹ số điện thoại này rồi.

Sau khi nghe máy, đầu bên kia chỉ có sự yên lặng và tiếng thở khe khẽ.

Lương Tùng Đình đợi vài giây đã mất kiên nhẫn, “Nói.”

Hô hấp dồn dập của Úc Thanh Chước truyền tới qua điện thoại, sau đó hắn nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của anh giữa đêm khuya thanh vắng.

“… Anh Đình, em xin lỗi.”

Chia tay bảy năm, Úc Thanh Chước từng cho rằng mình sẽ không bao giờ nói lời xin lỗi với người kia. Lương Tùng Đình cũng không hề nghĩ là có thể nghe thấy ba chữ này được thốt ra từ miệng anh.

Nhưng câu xin lỗi muộn màng này rốt cuộc vẫn tới.

Hai người không nói gì. Bên Úc Thanh Chước rất yên tĩnh, hẳn là đang ở nhà.

Lương Tùng Đình cầm di động chậm rãi đi cầu thang bộ lên nhà, trong đầu hắn trống rỗng, lời xin lỗi này làm hắn bất chợt nhớ tới vài hình ảnh nhưng lại biến mất rất nhanh.

Bảy năm qua hắn đã quen dùng tất cả mọi cách để quên Úc Thanh Chước, dường như đầu óc hắn đã thích nghi quá tốt với huấn luyện này rồi, vì thế mỗi khi những ký ức liên quan đến anh hiện lên thì sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức.

Người lên tiếng vẫn là Úc Thanh Chước, giọng anh vẫn xem như vững vàng.

“Em biết bây giờ nói điều này đã muộn, anh cũng sẽ không chấp nhận. Thật ra hai năm trước em đã muốn trở về để níu kéo tình yêu của chúng ta, nhưng lúc đó xảy ra một vài chuyện…”

“Không phải em biện minh cho bản thân, em biết nói vậy có vẻ đang tự mình đa tình, cho dù hai năm trước em về thì anh cũng chưa chắc sẽ chấp nhận sự chuộc lỗi của em.”

Úc Thanh Chước nói tới đây thì dừng một lát, dường như đang tìm từ.

Anh không phải người miệng lưỡi vụng về, nếu anh muốn thì cũng có thể nói ra những lời vô cùng êm tai. Vậy nên sự ngập ngừng và lo sợ của anh bây giờ làm cho Lương Tùng Đình cảm thấy xa lạ, trong trí nhớ của hắn Úc Thanh Chước chưa từng như thế này.

“Anh Đình, em không muốn chúng ta trở thành người dưng nước lã.” Giọng điệu Úc Thanh Chước hơi thay đổi, âm cuối trầm xuống để lộ phiền muộn và nôn nóng, “Em biết nếu hai ta chỉ xa cách một hai năm thì còn có thể giải quyết những sai lầm, nhưng giờ đã trôi qua lâu như vậy, có rất nhiều chuyện không thể nào thay đổi được nữa.”

“Em nghĩ… có một cơ hội để bù đắp. Anh cho em theo đuổi anh được không, anh không cần chịu trách nhiệm gì hết, ngày trước em đã làm gì anh thì bây giờ anh có thể làm lại với em y hệt vậy, chỉ cần anh hả giận.”

“Anh cho em một chút thời gian thôi, cho dù đến cuối cùng anh cảm thấy không được, hoàn toàn không còn cảm giác gì với em thì anh đuổi em đi cũng được.”

“Quyền quyết định đều ở trong tay anh. Em… em muốn một cơ hội cuối cùng, bắt đầu bằng việc theo đuổi anh.”

Úc Thanh Chước nói đến mấy câu cuối thì giọng đã run rẩy. Anh không muốn để Lương Tùng Đình nhận ra nhưng chẳng thể kiểm soát được bản thân, không có năng lực để bình tĩnh diễn tiếp.

Lương Tùng Đình đi trong lối thoát hiểm vắng lặng, cách di động có thể nhận thấy rõ ràng cảm xúc không ổn định của Úc Thanh Chước.

Thêm một lần? Làm chuyện giống trước? Chia tay tùy một phía quyết định?

Hắn đứng trên cầu thang, bước chân dần chậm lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng. Con mẹ nó cậu ta là thằng ngốc à, sao lại có thể nghĩ ra lời đề nghị này chứ, cậu ta không biết người yêu cũ ôm hận nhường nào sao?

Lại còn bảo hắn muốn làm gì thì làm.

Hắn có thể phá hủy Úc Thanh Chước đến cả mẩu xương cũng không còn.