Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 14: Có thể đón anh tan làm không



Trong mơ Úc Thanh Chước vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn. Anh vất vả trở mình dưới chăn, cơ thể đau nhức cứ như không còn là của mình, cổ họng cũng sưng tấy đau đớn.

Mười giờ sáng chủ nhật, sau khi ngủ một giấc sâu tận bảy tám tiếng thì Úc Thanh Chước rốt cuộc cũng tỉnh dậy trên một chiếc giường lớn xa lạ, anh chỉ mặc quần lót, khắp người là dấu hôn và vết cắn loang lổ.

Anh nhìn trần nhà rồi chậm rãi nâng tay che trán, có chút không nhớ rõ tất cả mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.

Nếu hỏi Lương Tùng Đình ba mươi ba tuổi và Lương Tùng Đình hai mươi lăm tuổi có gì khác biệt, một ngày trước Úc Thanh Chước có thể nói vài đáp án khác nhau nhưng bây giờ thì đơn giản hóa chỉ còn một điểm thôi.

Người đàn ông này trên giường quá ác liệt. Hóa ra hắn đã từng kiềm chế đến vậy vì anh, thế mà Úc Thanh Chước lại luôn coi sự dịu dàng kia là lẽ đương nhiên.

Có lẽ do quá lâu không làm tình nên Úc Thanh Chước mới trở nên yếu ớt như thế. Anh nhớ lại phản ứng của bản thân đêm qua, có vài lần anh hoàn toàn mất đi ý thức, sợ rằng loại cảm giác kích thích tột cùng khiến tim đập nhanh đến mức mất kiểm soát này phải vài ngày nữa mới có thể biến mất.

Lương Tùng Đình hận anh, đây là kết luận của Úc Thanh Chước.

Khi không lên giường thì giữa họ còn có thể duy trì sự yên bình giả dối nhưng đến khi cởi hết quần áo, chỉ còn lại hai cơ thể trần trụi và hai linh hồn chẳng thể che giấu thì Úc Thanh Chước đã hoàn toàn nhận ra nỗi hận bảy năm ấy sâu đậm đến nhường nào.

Trong mấy lần Lương Tùng Đình tóm chặt sau gáy và ấn đầu anh xuống gối, có một lần Úc Thanh Chước từng có cảm giác ngạt thở như thể anh sắp chết.

Anh gọi tên Lương Tùng Đình, cầu xin hắn hôn anh, vậy mà không có nổi một lần như ý.

Những năm gần đây Úc Thanh Chước trải qua không ít chuyện, thật ra cũng không phải không chịu nổi dày vò. Lúc sau anh bị làm tới rã rời, ngược lại suy nghĩ trong lòng lại càng thêm mãnh liệt: không được cầu xin Lương Tùng Đình, không được xin anh ấy dừng lại, là chính mày tìm tới cửa, là do mày muốn trèo lên giường anh ấy, chỉ cần chịu đựng là được.

Lương Tùng Đình làm tình với anh nhưng không có nghĩa là hắn đã tha thứ, bọn họ sẽ không dùng cách này để xóa bỏ mọi chuyện…

Khi những suy nghĩ lung tung rối loạn còn đang tràn ngập đầu óc Úc Thanh Chước thì có tiếng bước chân vang lên phía ngoài phòng ngủ chính. Anh còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để đối mặt Lương Tùng Đình, nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra bèn nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Hắn dừng lại ở cạnh giường, đứng yên không nói gì một lát. Bởi vì chưa vén rèm nên trong phòng mờ tối, thế nhưng dấu vết trên người Úc Thanh Chước quá rõ ràng, ở yết hầu còn có vết cắn chảy máu của đêm qua.

Hè nóng nực, quần áo đều khá mỏng, như thế này thì sao mà gặp ai. Lương Tùng Đình nghĩ vậy, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ với sự mất kiểm soát của bản thân tối qua.

Hắn vươn tay, ngón trỏ hơi cong lại, vén chút tóc lòa xòa trước trán Úc Thanh Chước ra rồi nói: “Tỉnh rồi thì dậy đi, bữa sáng ở trên bàn. Tôi phải ra công trường một chuyến, một mình cậu không sao chứ.”

Lương Tùng Đình chỉ cần liếc một cái đã nhận ra Úc Thanh Chước đang giả vờ ngủ, vậy mà vị nằm trên giường kia vẫn còn cố lừa mình dối người mà nhắm chặt hai mắt. Hắn cũng không muốn ép buộc Úc Thanh Chước phải dậy ngay bây giờ, nói xong liền chuẩn bị đi ra, nhưng lúc hắn xoay người thì anh lại đột ngột vươn tay tóm lấy cánh tay hắn.

“… Anh Đình ơi, cho em bộ quần áo đi.”

Úc Thanh Chước mở mắt nhìn thẳng Lương Tùng Đình. Khóe mắt anh hồng hồng, lẽ ra phòng ngủ tối như vậy thì Lương Tùng Đình không nhìn thấy mới phải, thế nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy thế.

Úc Thanh Chước mím môi, ngoan ngoãn ngước nhìn hắn như thể anh đã hoàn toàn phục tùng sau sự dạy dỗ đêm qua, cho dù khản tiếng và cả người không chỗ nào thoải mái thì anh cũng sẽ không nói ra, chỉ muốn hỏi xin hắn bộ quần áo mà thôi.

Lương Tùng Đình đẩy tay anh ra, đi đến tủ quần áo rồi mở cánh cửa tủ, “Muốn mặc gì tự lấy.”

Úc Thanh Chước gật đầu ngồi dậy, chăn tuột xuống đến eo theo động tác của anh, thân trên trần trụi phủ đầy vết bầm tím lọt vào trong mắt Lương Tùng Đình. Hắn rời mắt đi, không nói gì nữa mà xoay người ra ngoài, đi đến trước cửa thì dừng lại nghe điện thoại, đầu kia là đồng nghiệp giục hắn mau mau tới công trường.

Đến khi Úc Thanh Chước mặc xong quần áo chậm rì rì đi ra khỏi phòng ngủ thì Lương Tùng Đình đã đi, cũng không dặn dò điều gì thừa thãi với anh nữa. Không nói anh có thể ở lại, không nói khóa cửa như thế nào, không nói sau một đêm tình ái thì quan hệ giữa họ sẽ ra sao.

Anh đi vào phòng bếp, trên bàn ăn là cháo nóng và mấy món ăn sáng, trong đó có một đĩa tôm nõn bóc vỏ trộn dưa chuột là món Úc Thanh Chước thích ăn, trước kia Lương Tùng Đình thường xuyên làm.

Úc Thanh Chước kéo ghế ngồi xuống, tự múc cho mình một bát cháo rồi bắt đầu lẳng lặng ăn sáng.

Thật ra anh không thấy đói bụng, khi nuốt cũng cảm thấy khó khăn nhưng đây đều là do Lương Tùng Đình nấu, đã sáu bảy năm rồi anh không được ăn. Úc Thanh Chước nhớ lắm, nằm mơ cũng nghĩ tới, bây giờ kể cả không thể nuốt thì anh vẫn muốn nếm lại hương vị này.

Trong lúc ăn cháo anh cũng tiện thể nhìn quanh căn hộ của Lương Tùng Đình. Phong cách trang trí tối giản ngăn nắp, phòng ở gần như giống nguyên gốc, đồ đạc trong nhà đều rất mới, có vẻ căn hộ này mới mua chưa bao lâu, cùng lắm là một hai năm nay.

Khi ánh mắt Úc Thanh Chước đảo qua tủ tivi thì đột nhiên khựng lại, trong ngăn tủ dưới cùng là một chiếc túi giấy trông vô cùng quen mắt. Đó là quà sinh nhật mà anh tặng cho Lương Tùng Đình.

Chiếc túi vẫn vẹn nguyên như lúc được tặng đi, chưa hề được mở ra, bị đặt trong một góc ngăn tủ.

Lòng Úc Thanh Chước chùng xuống, quà đã tặng gần một tháng mà Lương Tùng Đình vẫn không mở, đây là chuyện mà anh không ngờ tới. Lúc sau có ăn gì anh cũng không nếm ra được vị nữa, ăn sáng xong anh đi rửa bát đũa mình đã dùng rồi cất những đồ ăn còn lại vào tủ lạnh.

Vốn dĩ Úc Thanh Chước định ở lại chờ Lương Tùng Đình về, vậy thì nửa ngày cuối tuần còn lại có thể có chút thời gian được ở chung với hắn. Thế nhưng món quà còn nguyên vẹn kia khiến anh phải rút lại những tưởng tượng viển vông ấy, tối qua là anh không mời mà đến, hôm nay cũng nên thức thời mà đi thôi.

Chuyện theo đuổi người ta này, gánh thì nặng mà đường thì xa. Đến khi nào Lương Tùng Đình chủ động mở món quà ấy ra thì có lẽ Úc Thanh Chước sẽ có thể dành cả cuối tuần ở bên hắn.

Khi rời đi Úc Thanh Chước không nhắn gì cho Lương Tùng Đình, anh không biết mình nên nói cái gì.

Mấy ngày sau anh đều dành rất nhiều thời gian ở Viện nghiên cứu, hầu như toàn tới tám chín giờ tối mới về nhà.

Bản đồ Lăng mộ thời nhà Minh do anh phụ trách phục chế đã gần xong, đang trong quá trình bồi giấy trước khi được đem đi đóng khung. Mấy ngày nay gần như Úc Thanh Chước đều sấp ngửa bên bàn làm việc để ghép nối lớp giấy bồi lót với bản đồ. Muốn từng đường vân của tấm bản đồ gốc dài hơn một mét này dán sát với lớp bồi thì cần phải cực kỳ kiên nhẫn, ngồi làm việc quá lâu khiến hai mắt và cơ thể anh đều cạn kiệt sức lực, khi rời khỏi Viện nghiên cứu Úc Thanh Chước chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần mỏi mệt.

Chín giờ tối, trợ lý Tiểu Châu ở Tạo Nghệ gọi điện tới đúng lúc Úc Thanh Chước đang dọn đồ chuẩn bị rời văn phòng.

Anh không ngờ là lại nhận được điện thoại của bên thiết kế vào lúc này, lúc ấn nghe người còn hơi ngơ ngẩn.

Đầu bên kia di động truyền tới giọng nói khách sáo: “Anh Úc, tôi là nhân viên Tưởng Châu của Tạo Nghệ, tôi muốn nói chuyện với anh về một số vấn đề của bản vẽ thiết kế, có tiện làm phiền anh vài phút không ạ?”

Đầu óc bận rộn mấy ngày nay của Úc Thanh Chước thình lình dứt hẳn khỏi công việc, anh đứng giữa văn phòng yên tĩnh đột nhiên không tiền đồ mà nghĩ, anh nhớ Lương Tùng Đình quá, đã bốn ngày rồi bọn họ không gặp nhau, bây giờ anh Đình đang làm gì, cũng ở lại tăng ca sao?

“Cậu nói đi.” Anh trả lời Tiểu Châu.

Tưởng Châu nói hết những vấn đề mà cậu đã chuẩn bị tốt rồi đưa ra một số phương án mới, cuối cùng còn mong anh mau chóng đưa ra quyết định.

Thật ra Úc Thanh Chước không rõ tại sao Tưởng Châu lại gọi điện cho mình vào giờ này, anh cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa, trực tiếp hỏi đối phương: “Thầy Lương có đó không, để tôi nói với anh ấy đi.”

Tưởng Châu chần chừ vài giây rồi mới đáp: “Được ạ, vậy anh chờ một lát.”

Lát sau đầu kia điện thoại trở nên ồn ào hơn, hình như vừa được mang vào trong phòng họp, sau đó Úc Thanh Chước nghe thấy giọng của Lương Tùng Đình.

Hắn chỉ nói một chữ ngắn ngủn: “Alo.”

Úc Thanh Chước thở một hơi dài, cầm di động chậm rãi ngồi xổm xuống.

Anh cầm lòng bốn ngày, đem tất cả thời gian đều đổ vào công việc, thậm chí cả chuyện trả quần áo cho Lương Tùng Đình anh cũng dùng dịch vụ chuyển phát nhanh.

Vậy mà lúc này Lương Tùng Đình chỉ cần nói một chữ, anh đã cảm thấy bản thân không kìm nén nổi nữa.

Úc Thanh Chước không nói chuyện căn hộ với Lương Tùng Đình, cũng không giải thích lý do tại sao mình hoãn việc sửa chữa mà chỉ nhỏ nhẹ hỏi một câu: “Anh Đình, chút nữa em đón anh tan làm được không?”

Giờ phút này Lương Tùng Đình đang ngồi trong phòng họp đèn đuốc sáng trưng, xung quanh đều là đồng nghiệp cùng tăng ca để đuổi kịp dự án. Hắn ngẩn người, trực giác bảo hắn nên từ chối, hôm nay hắn tự lái xe tới nên chẳng cần ai phải đến đón cả.

Nhưng Úc Thanh Chước không đợi hắn trả lời đã nói tiếp: “Anh Đình, tối qua em rất muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng cầm di động lên bảy tám lần cũng không ấn xuống được…”

Trước đây Úc Thanh Chước tuyệt đối không hạ mình thế này, hiện tại lại như vừa học được một cách theo đuổi người ta mới. Cho dù chưa hề nói điều gì mập mờ, chỉ mới thể hiện vài chi tiết tưởng như tầm thường thôi là đã có thể làm cho cảm xúc người ta dâng trào rồi.

Vẻ mặt Lương Tùng Đình không một chút gợn sóng, có đồng nghiệp ngồi cạnh đưa máy tính bảng sang cho hắn, hắn duỗi tay nhận lấy.

Giọng của Úc Thanh Chước ở đầu kia điện thoại càng thấp hơn, lần này chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Được không?”