Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 15: Biết tôi thấy phiền chứ



Chín giờ tối đã không còn là giờ làm việc, việc trợ lý Tiểu Châu gọi điện thoại cho Úc Thanh Chước hẳn là do Lương Tùng Đình bày mưu đặt kế sau lưng.

Chiều chủ nhật hôm đó, khi Lương Tùng Đình từ công trường về nhà thì Úc Thanh Chước đã đi rồi. Phòng ngủ được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp giống như chuyện hỗn loạn đêm trước chưa từng xảy ra.

Hai ngày sau, hắn nhận được quần áo gửi tới qua chuyển phát nhanh, là bộ đồ mà Úc Thanh Chước mượn từ chỗ hắn, vậy mà bên phía anh vẫn chẳng có lời nào.

Mấy ngày nay ngoài giờ làm việc, Lương Tùng Đình thỉnh thoảng vẫn nhớ tới cảnh tượng tấm chăn trượt xuống khỏi người Úc Thanh Chước khi anh ngồi dậy. Hắn tự hỏi liệu mình có khiến người ta bị thương hay không, dù gì hắn cũng chưa bao giờ đối xử thô bạo đến vậy với Úc Thanh Chước.

Lần đầu tiên của họ nhiều năm trước cũng rất dữ dội, sau khi xong chuyện Úc Thanh Chước sốt nhẹ, hắn còn vì thế mà áy náy không thôi. Từ đó về sau Lương Tùng Đình săn sóc anh vô cùng cẩn thận, không để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai.

Nhưng đêm thứ bảy ấy thật sự khiến hắn khó mà khống chế được bản thân, những va chạm khi đó chứa đựng sự vỡ nát và quay lưng đeo bám suốt bảy năm, mặc cho dục vọng có tàn sát mãnh liệt đến nhường nào cũng không thể nguôi ngoai.

Đương nhiên Úc Thanh Chước không đủ lý trí, nếu không thì với tính cách kiêu ngạo đó sẽ chẳng đời nào anh tự tìm tới cửa giữa đêm khuya. Lương Tùng Đình cũng không khá hơn anh là bao, Úc Thanh Chước run rẩy nức nở, gần như tan vỡ cũng không khiến hắn mềm lòng, mà ngược lại còn như nhắc nhở hắn về mọi chuyện người này đã làm bảy năm trước.

Mấy ngày Úc Thanh Chước biến mất, tuy đôi lúc Lương Tùng Đình có nhớ đến anh nhưng hắn lại không hề liên lạc.

Cho đến tối nay lúc mở họp, thiết kế Từ nhắc tới phương án sửa chữa cho Úc Thanh Chước với Lương Tùng Đình, hỏi hắn rằng đây là bạn của hắn đúng không, sao đặt cọc lâu rồi mà giờ vẫn lưỡng lự.

Lương Tùng Đình không trả lời mà chỉ ném số điện thoại của anh cho trợ lý Tưởng Châu bảo cậu đi gọi điện, kết quả là điện thoại lại quay về tay hắn.

Hiện tại Úc Thanh Chước hỏi có thể tới đón hắn tan làm hay không, Lương Tùng Đình im lặng một lát, nói ra thời gian: “Mười rưỡi.”

Úc Thanh Chước ở đầu kia cười một tiếng như trút được gánh nặng, giọng cũng thoải mái hơn, đáp: “Được, giờ đó gặp, anh Đình.”

***

Mười giờ ba mươi hai phút, Lương Tùng Đình đi ra khỏi tòa nhà văn phòng Tạo Nghệ, ngoài trời đang đổ cơn mưa phùn.

Úc Thanh Chước không cầm ô, đang đứng bên cạnh xe chờ hắn.

Đây là lần đầu tiên Lương Tùng Đình thấy anh đeo kính. Trước đây Úc Thanh Chước không cận, bây giờ anh mặc sơ mi trắng, tay áo xắn cao đến khuỷu tay, trên mũi là chiếc kính gọng vàng.

Có một số người trời sinh đã có khí chất này, đeo kính không những không làm lu mờ vẻ ngoài mà ngược lại, mặt mày càng thêm tuấn tú đẹp trai hơn.

Lương Tùng Đình đi sang phía ghế phụ, mở cửa xe thì trông thấy một bó hoa hồng trắng.

Bên trong xe khá tối, hoa hồng trắng phối với lá cúc tuyết cũng mang vẻ mộc mạc, vẻ đẹp trắng ngần vừa tao nhã vừa vô cùng bắt mắt. Bó hoa này giống hệt với bó hoa mà Úc Thanh Chước mang đến văn phòng hắn không lâu trước đây.

Anh đứng bên phía ghế lái, nói: “Vốn em định cầm hoa đón anh nhưng lại sợ ảnh hưởng đến đồng nghiệp của anh, vậy nên quyết định để nó ở trong xe.”

Lương Tùng Đình cầm bó hoa để ra ghế sau, không trả lời, Úc Thanh Chước cũng không nói gì nữa mà ngồi vào ghế lái. Sau khi hai người thắt dây an toàn xong thì anh khởi động xe, vừa lái ra đường chính vừa hỏi Lương Tùng Đình: “Anh ăn tối chưa?”

Hắn nói rồi.

Úc Thanh Chước hỏi tiếp: “Ăn gì thế? Cơm hộp à?”

Lương Tùng Đình ừ một tiếng.

Anh tập trung nhìn con đường phía trước còn Lương Tùng Đình lại nghiêng đầu liếc anh mấy lần. Áo sơ mi trắng trên người Úc Thanh Chước được cài hết cúc che đi cả hầu kết, xem ra mấy ngày nay anh đã tốn không ít tâm tư để che giấu những dấu vết nào đó.

Xe việt dã chạy đến ngã tư đường, Lương Tùng Đình chỉ về phía bên phải, nói: “Rẽ phải đi, đi đường này gần hơn.”

Thế nhưng Úc Thanh Chước lại không bật xi nhan, đi thẳng qua ngã tư rồi mới trả lời hắn: “Căn hộ em mua cũng không xa đây lắm, tiện đường mình ghé qua nhé anh?”

Lương Tùng Đình đoán chắc không phải anh vừa nảy ra ý này nên thậm chí còn không thèm phản ứng, qua một lúc mới lạnh giọng nói: “Tính toán từ lâu rồi đúng không.”

Úc Thanh Chước sờ mũi cười cười, không dám biện hộ: “Đi xem một chút thôi mà anh Đình, cho em vài ý kiến.”

Kéo dài gần một tháng chưa khởi công cũng là vì Úc Thanh Chước hy vọng việc thiết kế trang hoàng căn hộ có thể về tay Lương Tùng Đình, nếu đêm nay có thể đưa hắn đi xem phòng thì hẳn là thành công một nửa rồi.

Sau đó hai người không nói thêm gì nữa, tiếng nhạc trong radio không ngừng vang lên, cần gạt nước ở kính chắn gió đung đưa qua lại, phố xá ngoài xe thấm mình trong mưa bụi, ngay cả ánh sáng từ đèn đường cũng lay động mờ ảo.

Lương Tùng Đình bận bịu cả ngày nay nên không khỏi mệt mỏi ủ rũ, hắn khoanh hai tay trước ngực rồi dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Úc Thanh Chước không nhịn được, quay sang nhìn hắn rất nhiều lần.

Đường viền hàm của người đàn ông sắc nét, sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm, cả người toát ra khí chất điềm tĩnh nghiêm nghị, không giống với sự hào sảng bộc trực ngày xưa khi còn tuổi thanh niên. Cho dù Lương Tùng Đình đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ngồi trong bóng tối không nói một lời thì cảm giác mà hắn mang đến vẫn rất mãnh liệt, khiến cho trái tim Úc Thanh Chước đập nhanh rộn ràng.

Sau khi đi ra khỏi đường cái và rẽ qua hai con phố, đến gần mười một giờ, rốt cuộc Úc Thanh Chước cũng đưa Lương Tùng Đình vào khu nhà mình đúng như ý nguyện.

Trước đây khi mua căn hộ này, trong lòng Úc Thanh Chước từng chờ mong sẽ có một ngày có thể sống ở đây cùng với Lương Tùng Đình, nếu không thì đã không mua nhà ở khu Tửu Tiên Kiều. Nơi này không gần Viện nghiên cứu sách cổ, đi tàu điện ngầm cũng phải thêm một chuyến nhưng lại ở gần chỗ làm việc của Lương Tùng Đình.

Xe đi chậm lại thì Lương Tùng Đình cũng mở mắt ra không nghỉ ngơi tiếp nữa, Úc Thanh Chước chỉ về phía một tòa nhà ở bên phải xe, nói: “Căn hộ có ban công ở tầng bảy đằng kia là nhà em mua đấy.”

Sau đó anh đỗ xe ở nơi được chỉ định, dẫn Lương Tùng Đình vào khu nhà.

Hắn chẳng nói chẳng rằng, Úc Thanh Chước biết hắn không tình nguyện đi chuyến này nên đi bên cạnh cũng không dám nói nhiều. Hai người bước ra khỏi thang máy, Úc Thanh Chước đi trước mở cửa, trong phòng khách đang gia cố kết cấu tường chịu lực nên chất đầy ống thép và vật liệu, đã không nhìn ra được tình trạng ban đầu nữa.

Anh mở hết đèn trong nhà lên, Lương Tùng Đình đi xem một vòng quanh nhà, nán lại lâu nhất ở phòng ngủ chính và phòng sách, sau nữa hắn đi ra ban công rồi châm cho mình một điếu thuốc.

Úc Thanh Chước không đi theo từng bước chân của hắn, đến khi Lương Tùng Đình dựa vào lan can hút thuốc thì anh mới đi tới đứng bên cạnh. Vì trời đang mưa nên Úc Thanh Chước gỡ kính xuống cất vào túi áo, xong xuôi mới hỏi Lương Tùng Đình: “Em định dùng phòng sách làm phòng làm việc luôn, sau này cuối tuần có thể sẽ phải ở trong đó khá lâu, anh Đình có gợi ý gì không?”

Úc Thanh Chước không dám đưa ra yêu cầu gì, anh cũng hoàn toàn không biết vừa rồi khi Lương Tùng Đình đứng ở trong phòng sách, trong lòng hắn thực ra đã có ý tưởng về việc phải thiết kế thế nào thì mới phù hợp với công việc và thói quen của Úc Thanh Chước luôn rồi.

Lương Tùng Đình cũng cảm thấy khó chịu, nếu không thì đã không ra ngoài ban công hút thuốc.

Hắn không muốn nhúng tay vào chuyện của Úc Thanh Chước nhưng đôi khi não hắn không thể nào chặn hết những tin tức liên quan đến người này, vừa đi vào phòng sách là đã bắt đầu tự động tính toán nên dùng vật liệu gì để cách âm, bàn làm việc nên thiết kế thế nào, tủ sách thì sắp xếp quy củ ra sao để dễ dàng tìm kiếm.

Úc Thanh Chước thăm dò hỏi một câu, Lương Tùng Đình rũ mắt cắn điếu thuốc, đột ngột vươn tay ra hướng lòng bàn tay về phía anh. Anh vô thức ngửa đầu ra sau định tránh đi nhưng sau đó dừng lại, mặc cho bàn tay Lương Tùng Đình bao trọn mặt mình.

Đây là động tác mang tính áp bức rất mạnh, không phải kiểu ôm má cưng nựng mà là dùng bàn tay bọc lấy toàn bộ gương mặt.

Sau lưng Úc Thanh Chước là một phòng kho nhỏ, Lương Tùng Đình tóm mặt anh liên tục đẩy anh lùi về sau. Úc Thanh Chước bị hắn đẩy dựa vào bức tường phía ngoài phòng để đồ, đầu đụng vào tường “bốp” một tiếng.

Úc Thanh Chước ngây ngẩn cả người, nhìn Lương Tùng Đình qua các kẽ ngón tay.

“Biết tôi thấy phiền chứ?” Lương Tùng Đình cắn điếu thuốc hỏi anh.

Úc Thanh Chước bị ép ngửa đầu lên, hai mắt lấp lánh, chợt nở nụ cười rồi trả lời: “Biết.”

Mặt trong ngón tay cái của Lương Tùng Đình chầm chậm xoa nhẹ bên má anh, cảm giác thô ráp khi đụng chạm làm cho Úc Thanh Chước khẽ khàng run rẩy.

“… Biết mà còn dán tới?” Ánh mắt Lương Tùng Đình tối lại.

Úc Thanh Chước im lặng một lát, khóe miệng vẫn cong lên, “Anh Đình, em chỉ đang cố gắng hết sức theo đuổi anh thôi mà.”

Điếu thuốc sắp cháy hết lập lòe lóe sáng, Lương Tùng Đình buông lỏng tay rồi dùng mu bàn tay vỗ vỗ lên mặt Úc Thanh Chước, nói: “Muốn tôi thiết kế cho cậu, được, tối thứ bảy này đến nhà tôi.”