Tục Trú

Chương 29: Khăn bàn



Thẩm Yến Lẫm đứng dưới tòa cục thành phố hút thuốc, trông thấy người đi ra bèn vứt điếu thuốc đi, nhấc chân dập tắt, ngẩng đầu đợi người đi tới rồi khẽ hỏi: "Có mệt không?"

Anh biết cô đã bị tra hỏi gần hai tiếng, tưởng là sẽ thấy sắc mặt không tốt, mệt mỏi của cô, nhưng lại thấy cô đứng trước mặt anh, vươn tay ra cho anh nắm, giọng nói nhẹ nhàng như bình thường: "Ngồi suốt như vậy làm sao mệt được."

Thẩm Yến Lẫm sờ thấy đồng hồ mới trên cổ tay cô, thấy có vẻ cảm xúc của cô không bị ảnh hưởng, tâm trạng vốn phiền muộn cũng tan theo, cười nhạo nửa đùa nửa thật: "Thể lực của em ấy, thở lâu cũng mệt."

Cô cười, không tỏ ý kiến: "Đi đâu ăn cơm?"

Thẩm Yễn Lẫm kéo cô tránh chiếc xe màu xám bạc từ từ lái vào trong sân, tiện thể đan chặt ngón tay cô, rõ ràng đã có kế hoạch từ trước: "Đi theo bạn trai em là được rồi."

Họ nắm tay đi trên phố dài ngoài cục thành phố. Sau khi tạm gác lại tâm sự khó nói của riêng mình, hai bóng lưng cực kỳ xứng đôi.

Vẻ mặt người trong tòa nhà hình sự không rõ ràng, nhìn bóng người dưới lầu dần dần đi xa, cho đến khi cửa gỗ sau lưng vang lên tiếng, anh ta dời mắt đi, lướt nhìn người đi vào qua kính.

"Đó chính là đại đội trưởng của các cậu mới điều tới từ Giang Thành?"

Người tới đi đến sau lưng anh ta, liếc qua dưới lầu theo phương hướng của anh ta, không được anh ta đáp lại cũng không hề cảm thấy xấu hổ, tự nhiên ngồi lên ghế sô pha, rót cho mình chén trà, mỉm cười đánh giá: "Tuổi trẻ tài cao."

Người trước cửa sổ vẫn không có phản ứng. Anh ta lại ung dung bổ sung một câu hoan hỉ: "Bạn gái cũng xinh đẹp."

Trong phòng vang lên một tiếng cười nhạo không lớn nhưng nghe chói tai: "Cậu không với cao nổi."

Người trên ghế sô pha vắt chân, có vẻ hứng thú: "Ồ? Tại sao nói vậy?"

Vẻ mặt Trần Khâm vô cảm, quay người lại: "Đó là thiên kim của Tập đoàn Dịch thị."

Đôi mắt sau tròng kính của đối phương sững lại bất ngờ trong chớp mắt: "Cô con gái riêng đó?"

Trần Khâm nhìn người trước mặt, lạnh lùng chế giễu nói: "Chẳng phải năm đó cậu theo chân sự việc của Dịch Đình Khiêm bao lâu à? Sao ngay cả con gái của ông ta cũng không nhận ra thế phóng viên Lê nổi tiếng?"

Lê Dương nhún vai cười một tiếng, vẻ mặt nhã nhặn điềm tĩnh: "Bản thân Chủ tịch Dịch còn không gặp con gái ông ta, tôi chưa từng gặp chẳng phải rất bình thường sao?"

Nói vậy cũng phải. Mặc dù Trần Khiêm vẫn luôn ở xa nơi Vạn Châu, nhưng tin tức của Dịch thị Giang Thành năm đó nổi như cồn, từ tranh đấu thương nghiệp lấn sang vụ án hình sự, cảm giác chân thực làm lay động trái tim các tầng lớp nhân dân.

Người trên ghế sô pha khoanh tay, giọng điệu như cảm khái, lại như tiếc nuối: "Thật không ngờ cuối cùng vị thiên kim sa cơ này lại tìm một vị cảnh sát nhân dân."

Lời nói này úp úp mở mở, đối phương lạnh nhạt nhìn sang: "Cảnh sát nhân dân thì sao?"

"Cảnh sát nhân dân rất tốt, rất ưu tú, chỉ có điều..." Anh ta mỉm cười, thoáng dừng lại: "Đó là cảnh sát phụ trách vụ án của Dịch Sâm."

Trần Khâm ngước mắt nhìn chằm chằm mặt anh ta, chưa hiểu ý trong lời anh ta.

Nhưng đối phương không có ý muốn giải thích, tiếp thêm một câu càng thâm thúy hơn: "Tố chất tâm lý của cô Dịch tốt thật."

Trần Khâm thoáng nhớ lại người ngồi đối diện với anh ta lúc buổi sáng, nhìn yếu đuối mong manh, nhưng không thiếu một loại khí chất bình tĩnh mềm dẻo khác, quả thực xứng đáng với đánh giá này.

Nhưng đối với kết luận tương đồng này, hiển hiên luận điểm của người làm việc viết lách cảm tính hơn anh ta nhiều: "Hàng ngày cô ấy nhìn thấy anh ta như vậy, chẳng phải là ngày nào cũng nhớ lại trạng thái bi thảm của anh trai ruột lúc tử vong sao?"

Trần Khâm nghe vậy nhíu mày, cạn lời: "Đám phóng viên các cậu đúng là kiểu cách. Con gái riêng mà thôi, có thể có tình cảm gì?"

"Vâng, tôi kiểu cách." Phóng viên Lê cười khoát tay, dựa vào ghế sô pha đằng sau: "Có điều nói đi nói lại, tại sao cô ấy lại tới đội các cậu, chẳng lẽ là cũng liên quan đến vụ án lần này?"

Trần Khâm thấy cuối cùng anh ta cũng vòng về chủ đề chính, "hừ" lạnh một tiếng, lấy hộp thuốc lá trong túi ra châm một điếu, giọng điệu vẫn không khách sáo: "Hiện tại bản án còn chưa tới giai đoạn có thể công bố ra bên ngoài."

"Tôi biết." Lê Dương cười, tháo kính xuống, chậm rãi lau: "Vậy cậu công bố trước một chút với bên trong được không, bạn cũ?"

Trần Khâm dựa vào bệ cửa sổ, vẻ mặt lãnh đạm sau làn khói: "Cậu muốn nghe cái gì?"

"Tôi nghe nói hung thủ lần này có thói quen gây án giống hệt nghi phạm vụ án giết người liên hoàn Giang Thành sáu năm trước?"

Người trước mặt đeo kính lên, ý cười bên môi tao nhã lịch sự: "Năm đó vụ án này nhận được sự quan tâm của cả nước, dư luận xôn xao. Lúc ấy gia đình nghi phạm bị dân mạng phanh phui, thậm chí cuối cùng mẹ y còn phải do cảnh sát ra mặt bảo vệ. Nếu như tình tiết vụ án lần này được đưa tin, rồi thông qua truyền thông dẫn dắt và kích động, hẳn là dư luận sẽ hoàn toàn bùng nổ."

Trần Khâm nhả một ngụm khói, nét mặt mập mờ không rõ.

"Cho nên hiện tại các cậu phán đoán thế nào?" Đối phương ngừng lại mấy giây, tiếp tục mỉm cười nói: "Là có người cố tình bắt chước? Hay là thực ra nghi phạm mất tích sáu năm trước vốn chưa chết?"

***

Hai người ăn cơm ở Cha Chaan Teng gần trung tâm thương mại xong, đi vào một cửa hàng hoa trên phố đi bộ.

Bùi Y khom người chăm chú chọn hoa trong xô, mấy lần tóc xõa xuống trán, được cô trở tay vén ra sau tay. Thẩm Yến Lẫm dựa bên cạnh cụp mắt thất thần nhìn góc nghiêng của cô. Khi ánh nắng chiếu vào, không khí xung quanh cũng bừng sáng ấm áp.

Khoảnh khắc này, trái tim anh cũng bất giác sa vào bầu không khí mềm mại kia, lơ lửng giữa không trung nhẹ bay về phía cô. Những thăm dò, nghi ngờ, không hiểu, rối rắm anh cố gắng kiềm chế, cuối cùng có thể tạm thời trốn tránh vào giây phút này.

"Xong rồi."

Người trước mặt lên tiếng nói với anh. Thẩm Yến Lẫm lấy lại tinh thần, đứng thẳng dậy lấy điện thoại trong túi quần ra, hỏi nhân viên cửa hàng đang đóng gói bên cạnh: "Bao nhiêu tiền?"

Nhân viên cửa hàng là một cô gái rất trẻ, ngước mắt nhìn anh một cái, nở nụ cười.

Bùi Y ở bên cạnh đánh khẽ cánh tay anh, nhẹ nhàng sẵng giọng: "Em trả tiền rồi, anh ngây người gì thế?"

"À, vậy sao?" Thẩm Yến Lẫm cười áy náy, nhìn hoa trong tay nhân viên cửa hàng: "Cuối cùng em chọn hoa hướng dương?"

Anh thường mua cho cô chủ yếu là màu sáng kiểu be nhạt, Champagne. Anh cảm thấy cô hợp với những màu sắc sạch sẽ kia hơn, không biết hóa ra cô cũng thích loại tươi tắn này.

Cô gật đầu: "Khá hợp với khăn trải bàn mới mua."

Vì ngoại hình của cặp tình nhân trước mặt thực sự quá đẹp đôi, nhân viên cửa hàng còn tặng thêm một cành bạch đàn. Cô ấy gói xong bó hoa màu vàng đưa cho Bùi Y, cười nói: "Vừa rồi bạn trai cô ngẩn người hình như là vì đang ngắm cô."

Động tác nhận bó hoa của Bùi Y hơi chững lại, lịch sự cong khóe môi: "Còn có chuyện này?"

"Có." Bạn trai cô thẳng thắn thừa nhận, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô bóp bóp: "Chúng ta đi thôi."

Hai người đi đến trạm xe buýt bên đường. Thẩm Yến Lẫm đợi xe cùng cô, cô ngẩng mặt lên hỏi anh: "Tối nay anh vẫn phải tăng ca à?"

Anh suy nghĩ: "Chắc là sẽ sớm hơn hôm qua."

"Vậy em chờ anh."

"Ừ. Nếu như anh về muộn quá thì em ngủ trước đi."

"Em chờ anh." Cô nhẹ nhàng nhắc lại một lần: "Em muốn nói chuyện với anh."

Thẩm Yến Lẫm ngừng lại giây lát theo bản năng: "Nói chuyện gì?"

Xe tới.

Cô quay người, bình tĩnh nhìn anh: "Có một số việc em cảm thấy có lẽ cần giải thích với anh."

Đây là tình huống khó gặp giữa họ. Thẩm Yến Lẫm im lặng nhìn người trước mặt, ý cười bên môi cô nhợt nhạt, đôi mắt trong trẻo và thản nhiên. Trong giây phút đó, tâm trạng anh ngổn ngang trăm mối, áy náy, hối hận, tự trách... Một lát sau, anh đưa tay xoa mặt cô, khẽ giọng nói: "Được."

Đôi tình nhân ân ái lấy chiếc xe buýt vắng vẻ làm ranh giới chia tay. Một người quay người đi về phía trước, một người sầm nét mặt.

Hoa hướng dương trong ngực lặng lẽ tỏa ra quầng sáng vàng dưới ánh mặt trời. Tựa như một khuôn mặt cười không hiểu chuyện đời, vì cố chấp đuổi theo mặt trời, cho nên mãi mãi không nhìn thấy tối tăm.

Bùi Y dựa vào ghế ngồi, mệt mỏi nhắm mắt, chợt có phần ngưỡng mộ.

***

Đội hình sự.

Cuộc họp buổi chiều có lãnh đạo tham dự, Trần Khâm chịu trách nhiệm báo cáo. Thẩm Yến Lẫm ngồi ở bàn đối diện xoay bút chì trong tay, khuôn mặt ngược sáng nhìn không rõ ràng, hiếm khi phát biểu trong cả cuộc họp.

Chiếu trên màn hình chính là video giám sát vào đêm vụ án xảy ra. Người đàn ông trong hình xuất hiện vào lúc 11h40, đi lên cầu thang. Thân hình trong bộ đồ hoodie màu đen rộng thùng thình không nhìn ra đặc điểm, chỉ có thể phân loại đơn giản là cao gầy. Hắn đi qua hành lang, thành thạo tránh khỏi camera đi thẳng tới trước cửa nhà nạn nhân, dùng chìa khóa mở cửa.

"... Dựa theo cách nói của đồng nghiệp nạn nhân, nghi ngờ lúc còn sống nạn nhân hẹn gặp ai đó tại nhà cô ấy. Lúc tử vong, nạn nhân mặc áo ngủ chất tơ, kiểu tóc tinh tế, mặt trang điểm, bên cạnh tủ giày xếp dép lê nam kiểu đôi, trong phòng bếp có hai ly rượu vang đã được rửa. Hiện trường không có dấu vết vật lộn kịch liệt, nghi phạm có chìa khóa nhà cô ấy... Trước mắt các dấu hiệu đều cho thấy, vụ án này có thể là người quen gây án."

"Nạn nhân về nước không lâu, độc thân, nhưng không thiếu người theo đuổi và mập mờ. Nếu phân tích theo góc độ giết người vì tình, toàn bộ giả thuyết trước đó đều hợp lý. Mà mùi nước hoa ở hiện trường vụ án, chúng tôi phỏng đoán khả năng chai nước hoa này là thứ có ý nghĩa đặc biệt giữa hai người, ví dụ như quà kỉ niệm hoặc là nước hoa nạn nhân từng sử dụng vào lần đầu gặp mặt."

"Mặt khác, hồi đại học nạn nhân từng tham gia bạo lực học đường."

Bút trên đầu ngón tay Thẩm Yến Lẫm từ từ dừng lại, vẻ mặt không rõ, ngẩng đầu.

Trần Khâm ngừng lại giây lát, tiếp tục trầm giọng nói: "Hiện tại người bị bạo lực làm việc cùng một công ty với nạn nhân. Nạn nhân từng tung tin đồn xấu về người bị bạo lực ở công ty, trong điện thoại cũng có hình ảnh gây bất lợi với cô ấy. Nhưng trước mắt không đủ chứng cứ, không thể phán đoán người bị bạo lực liên quan đến vụ án."

Báo cáo hoàn tất. Lãnh đạo ở ghế chủ tọa nhìn màn chiếu, hồi lâu sau vẫn chưa đưa ra ý kiến, cuối cùng quay đầu sang: "Yến Lẫm, cậu nói thử suy nghĩ của mình xem."

Thẩm Yến Lẫm liếc mắt nhìn qua người bàn đối diện, chốc lát lãnh đạm lên tiếng: "Tôi tán thành hung thủ quen biết nạn nhân, nhưng cá nhân tôi nghiêng về không phải xuất phát từ giết người vì tình."

Trần Khâm thâm trầm ngước mắt, chờ câu sau của anh.

"Đầu tiên là nồng độ nước hoa tại hiện trường vụ án, tuyệt đối không phải mức độ nước hoa trên thị trường có thể đạt tới, mà là kết quả qua quá trình chiết xuất chuyên nghiệp. Nếu như hung thủ chỉ đơn thuần vì để hả giận, hoàn toàn không cần cầu kỳ mất công như vậy."

"Liên quan tới công cụ gây án là chiếc khăn lụa kia, bạn bè nạn nhân nói từ trước tới giờ chưa từng thấy nạn nhân đeo chiếc này, đồng thời cuối tuần trước cô ấy còn tới tham quan phòng để đồ của nạn nhân. Cô ấy cực kỳ chắc chắn bên trong không có chiếc khăn lụa này. Hơn nữa với sở thích theo đuổi trào lưu của nạn nhân lúc còn sống, với thói quen của nạn nhân chắc chắn kiểu dáng cũ từ nhiều năm trước này đã bị loại khỏi tủ quần áo từ lâu."

Sau khi dừng lại một lát, Thẩm Yến Lẫm tiếp tục nói: "Nhìn lại, đôi dép nam trước cửa hiện trường vụ án hoàn toàn mới, nhãn mác dán dưới đế giày rất sạch sẽ, chứng tỏ khi hung thủ vào căn phòng không hề đi đôi dép này. Nói cách khác, trước khi hung thủ vào nhà đã quyết định trực tiếp giết chết nạn nhân. Dưới tình huống này, hung thủ không có khả năng đi lục tìm một chiếc khăn lụa cũ để làm công cụ gây án. Có nghĩa rằng, chiếc khăn lụa này rất có thể là hung thủ chuẩn bị sẵn từ trước."

"Tôi tra được trên trang web chính thức của thương hiệu, chiếc khăn lụa này ra mắt vào tháng 10 năm 2010, thời gian đó nạn nhân đang học đại học năm thứ hai ở Giang Thành. Dựa theo phân tích tâm lý thông thường của kẻ phạm tội, hung thủ lựa chọn một chiếc khăn lụa cũ không muốn ai biết này làm công cụ gây án và để lại hiện trường, rất có thể là quen biết nạn nhân từ nhiều năm trước, thậm chí gây án cũng xuất phát từ khúc mắc nhiều năm trước, hoặc là... phức cảm¹."

"Hung thủ tỉ mỉ chuẩn bị công cụ, thủ đoạn gây án thành thạo gọn gàng. Sau khi kết thúc, đánh dấu hiện trường bằng mùi hương tinh chế. Toàn bộ quá trình gây án có trật tự, thậm chí cuối cùng cũng xử lý dấu vết hiện trường cực kỳ chuyên nghiệp. Các đồng nghiệp kiểm tra dấu vết gần như không thu hoạch được gì. Đây không phải mức độ một người phạm tội lần đầu có thể làm được."

"Tóm lại, cá nhân tôi có xu hướng cho rằng đây là một hung thủ rối loạn nhân cách phản xã hội, bắt chước, tôn thờ vụ án giết người liên hoàn 503 trước đó."

Trần Khâm nhíu mày dựa vào ghế. Mọi người trên bàn xì xào bàn luận.

Thẩm Yến Lẫm im lặng chốc lát, màu mắt u tối trầm xuống.

"Một loại khả năng khác là... nghi phạm mất tích sáu năm trước... chưa chết."

——————

(1) Phức cảm (Complex): [trong phân tâm học] Một tập hợp những ý nghĩ, xúc cảm, thôi thúc và ký ức có chung một giọng điệu cảm xúc và đã bị loại bỏ một phần hay toàn bộ khỏi vô thức nhưng tiếp tục ảnh hưởng đến suy nghĩ, xúc cảm, và hành vi của một người. [dùng không chính thức]: Một ám ảnh hay ám sợ.