Tục Trú

Chương 30: Bồ Câu



Bùi Y chưa về nhà mà xuống xe ở trạm quảng trường trên đường.

Vạn Châu mùa thu trong lành. Cô tìm một chiếc ghế dài râm mát bên hồ nhân tạo, đặt hoa bên cạnh mình. Sau khi ngồi xuống, cô vuốt phẳng nếp gấp trên áo khoác, dựa vào ghế nhìn người đến người đi.

Giờ này người đi làm đều đang ở văn phòng. Trên quảng trường là những người có thời gian rảnh rỗi. Người mẹ dắt con, ông cụ về hưu say mê ván cờ, người bán hàng rong bán bóng bay đồ chơi và sinh viên vẽ vật thực gần học viện mỹ thuật.

Người qua đường không nhiều. Tiếng cười nói trò chuyện rất to, lọt vào tai cách nửa quảng trường quang đãng. Dù không nghe rõ một chữ nào, nhưng nhắm mắt lại cũng hình dung rõ ràng hơi thở tuổi trẻ phóng khoáng.

Bùi Y nhắm mắt, lười biếng chống một cánh tay lên ghế dựa. Khi gió thổi qua bóng cây, ánh sáng trước mắt chập chờn sáng tối. Khi chỗ tối nhất dừng lại thật lâu, cô ngẩn ngơ, có phần uể oải.

Cô cũng nhớ lại thời điểm trước kia cô vẽ vật thực ở quảng trường, còn có người đàn ông tuấn tú ngồi trên ghế trước mặt cô, khóe môi mỉm cười, đôi mắt đen láy rải đầy những mảnh sao trời.

Nếu như tất cả tình cảm nhiệt thành sinh ra sau này đều phải truy ngược ngọn nguồn, cô sẽ không do dự lựa chọn khoảnh khắc này. Nhưng cô khi đó sắp hai mươi hai tuổi cầm bút chì, đối diện với người theo đuổi ưu tú trước mắt này, suy nghĩ hoang mang bối rối trong đầu là tại sao?

Đổi lại là bất cứ người nào khác cũng được, nhưng mà tại sao, tại sao lại cứ là cảnh sát Thẩm?

Rất lâu sau đó, cô từng thấy bức tranh kia trong phòng ngủ căn hộ ở Giang Thành của Thẩm Yến Lẫm. Lúc ấy cô rất ngạc nhiên là anh thật sự cẩn thận giữ gìn đồ vật cô tiện tay vẽ. Dù sao khi đó quan hệ của họ còn chưa có chút tiến triển nào đáng nói. Người đứng phía sau thuận tiện ôm lấy cô, đưa ra đề nghị cô vẽ thêm cho anh một bức.

Sau khi cô lấy lý do gượng tay để từ chối, anh lập tức xị mặt. Cả buổi chiều hậm hực rầu rĩ không vui. Bùi Y không chịu nổi nhất khổ nhục kế của anh, nhất thời áy náy mềm lòng, định bụng nhân lúc anh ngủ trưa chụp lén một bức hình, không ngờ sơ sót quên chỉnh điện thoại thành im lặng.

Khi đôi mắt dài mờ mịt mở ra theo tiếng "tách" kia, Bùi Y giơ điện thoại cứng đờ ngồi xổm trên sàn nhà cạnh ghế sô pha, xấu hổ đến không kịp nghĩ kĩ, bối rối giơ tay che lên mắt anh.

Đầu tiên là người trên ghế sô pha bị sức lực hấp tấp của cô làm đau đến méo miệng, sau đó phản ứng kịp, bật cười trầm trầm.

Người trên sàn nhà đỏ bừng mặt, nhất thời không biết nên tiếp tục che mắt hay là che miệng. Hai đường đều hại, bản năng cô vẫn cảm thấy đừng cho anh trông thấy mình túng quẫn quan trọng hơn. Tay nhỏ càng đè chặt xuống, chột dạ ra lệnh: "Đừng cười! Ngủ tiếp đi! Anh quay lưng lại! Mặt quay vào ghế!"

Anh không nhúc nhích, trong giọng nói hơi khàn vừa tỉnh ngủ còn ngậm cười: "Anh còn dám ngủ tiếp? Ai biết em còn có thể làm ra chuyện gì với anh?"

Cô vội vã lắp ba lắp bắp giải thích: "... Em làm gì rồi?! Không phải chỉ là... Không phải chỉ là chụp tấm hình sao?"

Anh đưa tay nắm chặt cô tay cô, nhưng không kéo ra, mà ám muội lấy ngón tay mang vết chai mỏng chậm rãi cọ chỗ lõm trên xương cổ tay: "Ừm, lần này là chụp trộm, lần sau trộm người thì làm sao?"

"Em... Ai... Ai muốn trộm anh!"

Người trên ghế sô pha cười trầm một tiếng, bàn tay to ung dung kéo lấy cổ tay cô, quấn lấy lưng qua cánh tay cô, đột nhiên dùng sức nhấc cô ôm về phía mình.

Cả người Bùi Y lập tức mất thăng bằng nhào vào ghế sô pha, theo bản năng buông tay tìm một chỗ chống đỡ. Một tay bám vào lưng ghế sô pha, một tay khác đang nằm trong lòng bàn tay anh, bị anh nắm cổ tay gập ra sau, vậy là cô đè cả lên người anh, vừa nhẹ vừa mềm, bị một tay anh giữ eo, giãy giụa không ra.

Cô không thích tư thế chật vật lại chủ động này. Nhưng hiển nhiên người dưới thân cố ý, cánh tay giam cầm như kìm sắt, vẻ mặt đứng đắn vô tội: "Ai trộm ai, như vậy vẫn chưa đủ rõ ràng sao?"

"..."

Cô phẫn hận bịt miệng anh, càng hận mình không bịt sớm hơn.

Sau đó nửa buổi chiều và chập tối, bọn họ đều trải qua trên ghế sô pha. Lúc kết thúc, anh trở mình, lại ôm cô lên người, kéo chăn mỏng trên đất đắp lên lưng cô. Sau khi thân thể sung sướng, cuối cùng cũng cười tủm tỉm nói chuyện chính: "Muốn vẽ tranh cho anh?"

Người trong lòng vẫn còn tức, nằm trên người anh nghẹt giọng lẩm bẩm: "Không vẽ nữa."

Dựa vào đâu cô vừa góp người vừa góp sức, cô còn bị bắt nạt như vậy?

Anh khẽ cười một tiếng, xoa eo cô dỗ dành: "Hôm nay cục cưng mệt lắm rồi, vậy thì nghỉ ngơi chút ngày mai vẽ tiếp."

Cô "hừ" một tiếng.

Anh cong khóe môi hôn trán cô, tiếp tục dỗ: "Đợi lát nữa dậy anh phối hợp cho em chụp. Em muốn chụp tư thế gì cũng được, cho em chụp đủ ba trăm sáu mươi độ, được không?"

Cô quay mặt đi chỗ khác, từ chối để ý anh.

Chuyện sau đó đương nhiên không có ba trăm sáu mươi độ, chỉ kết thúc bằng việc cô chụp qua loa mấy bức dưới cái nhìn chăm chú như cười như không của anh. Về sau cô bận bịu công việc, chuyện chân dung kéo dài hết lần này đến lần khác, sau nữa anh điều chuyển đến Vạn Châu, thấy mỗi ngày cô tăng ca đi sớm về muộn nên cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Trong lòng cô vẫn luôn ghi nhớ nợ anh một bức tranh, định đợi đến khi rảnh rỗi rồi bù. Thời gian ở bên anh quá yên bình, yên bình đến mức cô bị chính lòng trông chờ may mắn của mình thôi miên như một loại nước ấm, cảm thấy mình còn có thể đắm chìm thật lâu trong sự yên ả này, cảm thấy sau này họ sẽ còn có thời gian rất dài, cảm thấy mình chắc chắn sẽ chờ được một lúc nhàn hạ bình thường, cũng không cần quá lâu, một buổi chiều là đủ rồi.

Bùi Y chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt nhìn mấy cành hoa hướng dương bên cạnh.

Cô đợi được buổi chiều này rồi.

Thế nhưng cô có linh cảm, cô không có cơ hội vẽ bức tranh này.

***

Đội hình sự.

Sau khi cuộc họp kết thúc, hai người Thẩm Yến Lẫm và Trần Khâm được gọi vào văn phòng.

Lãnh đạo già ngồi trên sô pha vừa bỏ lá trà vào ấm, vừa hòa nhã quan tâm: "Yến Lẫm đến Vạn Châu có gì không hợp không? Có quen khí hậu không?"

Thẩm Yến Lẫm cười đáp: "Không có, rất hợp."

Đối phương cười, buông tiếng thở dài: "Hồi tôi còn trẻ cũng ở Giang Thành mấy năm. Kể ra đúng là khí hậu Vạn Châu không dễ chịu bằng Giang Thành, sau này tôi về hưu cũng không muốn ở lại đây."

Thẩm Yến Lẫm gật đầu đáp lại: "Quả thực Giang Thành rất thích hợp dưỡng lão."

Sở Kiến Nghiệp cầm chén trà đặt trước mặt hai người, cười ha ha rót trà: "Hôm ấy cậu báo cáo, tôi nhìn cậu cũng nhớ tới thời điểm năm đó tôi đến Vạn Châu báo cáo."

Hai tay Thẩm Yến Lẫm nhận lấy trà lãnh đạo rót, lại nghe thấy đối phương ôn tồn cười nói trong hơi nóng bốc lên: "Hồi đó tôi cũng tầm tuổi như cậu, nhưng triển vọng thì kém xa."

Vẻ mặt Trần Khâm không cảm xúc ngồi một bên. Thẩm Yến Lẫm lễ phép nhận chén trà, cười hơi xấu hổ: "Cục trưởng Sở quá khen."

"Không quá khen, danh xứng với thực." Lãnh đạo già hiền từ khoát tay: "Lúc tôi mới đến còn mất rất lâu mới dần dần thích nghi được hoàn cảnh bên này, điểm này thua cậu rồi. Chắc chắn cậu cũng sẽ bắt tay vào công việc trong cục nhanh hơn tôi hồi ấy. Có điều những việc này rất phức tạp, lại rất nhiều, khả năng đợt này cậu phải bỏ chút thời gian."

Trong lòng Thẩm Yến Lẫm lờ mờ đoán được câu sau: "Nên vậy."

Sở Kiến Nghiệp cười gật đầu: "Cậu vừa tới cục không lâu, rất nhiều chuyện phải thích nghi tìm hiểu từng bước. Vụ án lần này trước hết giao cho Trần Khâm phụ trách đi."

Thẩm Yến Lẫm im lặng giây lát sau đó trả lời: "Vâng, Cục trưởng Sở."

Sở Kiến Nghiệp quay đầu nhìn người vẫn luôn im lặng bên cạnh: "Vừa khéo hồi trước Yến Lẫm phụ trách vụ án 503 ở Giang Thành, có những chi tiết vụ án cậu ấy rõ ràng hơn, cậu cũng phải học hỏi cậu ấy nhiều."

Trần Khâm trầm giọng đáp: "Vâng."

Chén trà nhỏ xinh trước mặt bốc lên những luồng hơi nóng. Người bàn đối diện nhấp một ngụm trà, lại ôn hòa vui vẻ nói: "Tôi và Cục trưởng Triệu của các cậu hồi trước là chiến hữu, trước kia tôi cũng đã nghe qua một vài chi tiết vụ án từ chỗ ông ấy."

"Năm đó vụ án này gây xôn xao dư luận rất lớn. Cậu từng đích thân tham gia, có lẽ cũng hiểu rõ nó tương đối nhạy cảm, nhưng nếu như chúng ta không có chứng cứ đầy đủ thì không thể tùy tiện đưa ra kết luận nghi phạm 503 còn sống."

Thẩm Yến Lẫm ngước mắt, không lên tiếng.

"Lúc ấy nghi phạm rơi xuống từ cầu dây Nam Sơn. Các cậu tìm kiếm rất lâu rồi, mặc dù không thấy thi thể nhưng khả năng còn sống quả thực cực kỳ nhỏ." Người trước mặt dừng lại một lát, tiếp tục nói không nhanh không chậm: "Năm đó tin tức ầm trời, rất nhiều chi tiết gây án bị truyền thông phóng đại lên. Nếu có người có chủ đích bắt chước gây án cũng không phải việc khó. Về việc lần này có phải cùng một nghi phạm gây án hay không, có thể coi là một khả năng để cân nhắc, nhưng không phải là phương hướng điều tra trọng điểm tiếp theo."

Thẩm Yến Lẫm thầm mím môi, cuối cùng gật đầu: "Vâng, tôi hiểu rồi Cục trưởng Sở."

Hai người lần lượt từ văn phòng lãnh đạo đi ra. Lúc xuống đến tầng ba, Trần Khâm dừng bên cửa sổ hành lang hút thuốc. Thẩm Yến Lẫm theo đằng sau thoáng dừng lại, sau đó nhấc chân đi theo.

Anh đưa tay tỏ ý mượn hộp quẹt. Đối phương im lặng liếc mắt nhìn anh một cái, đưa bật lửa cho anh.

Thẩm Yến Lẫm châm điếu thuốc trong miệng rồi trả lại, nói cảm ơn.

Sau đó lại là im lặng.

Thực ra Thẩm Yến Lẫm cũng mới làm việc cùng người trước mặt mấy ngày mà thôi. Lúc anh nhận chức, Trần Khâm đang nghỉ tết. Khi người trong đội nhắc đến anh ta, khái quát bằng mấy từ ít ỏi: Tính tình kỳ quặc, lạnh lùng kiệm lời.

Lúc ấy anh nghe cũng không để ý, cười trừ. Đến một tuần sau tận mắt nhìn thấy vị đội phó Trần này, anh lập tức thấu hiểu sâu sắc tám chữ này chuẩn xác đến độ nào. Thậm chí lúc đối phương qua loa bắt tay anh đưa ra, anh còn có thêm một trải nghiệm khác: Xa cách địch ý.

Có lẽ Thẩm Yến Lẫm hiểu địch ý này bắt nguồn từ đâu. Bản thân anh từ nhỏ thuộc tuýp người lạc quan năng nổ, không biết sợ. Hồi trẻ người non dạ đã bộc lộ "năng khiếu" gây chuyện hơn người, sau làm cảnh sát hình sự cũng vậy, vụ án gì cũng xông lên trước. Từng may mắn được nhận hai vụ án quan trọng, còn từng được bầu là tấm gương tiên tiến công – kiểm – pháp ba lần diễn thuyết lưu động, coi như là thăng chức rất thuận lợi giữa những người đồng trang lứa. Mà tuổi tác kinh nghiệm của người trước mặt không kém anh bao nhiêu. Nếu như không có sự điều động của anh, vị trí này hẳn nên thuộc về Trần Khâm.

Nhưng dù như thế, người nên bực bội lạnh mặt lúc này chẳng lẽ không phải Thẩm Yến Lẫm anh sao?

Thẩm Yến Lẫm lấy lại tinh thần, nhả một ngụm khói dài, lên tiếng nói chuyện công việc: "Nếu như cần trinh sát hình sự Giang Thành hỗ trợ kiểm tra vật chứng, bên tôi có thể liên hệ đồng nghiệp liên quan giúp một tay."

Người bên cạnh im lặng hồi lâu không đáp lại. Thẩm Yến Lẫm cũng không để bụng, lúc gảy tàn thuốc quay người định đi, đối phương bất ngờ lên tiếng gọi anh lại: "Đội trưởng Thẩm."

Thẩm Yến Lẫm dừng bước quay đầu.

Hoàng hôn ảm đạm hắt bóng đối phương lên kính. Giọng nói trầm thấp lãnh đạm vang lên: "Xin chỉ bảo một chút, khăn lụa ở hiện trường vụ án cùng kiểu với đối tượng bạo lực học đường trong điện thoại nạn nhân, anh cảm thấy đây là trùng hợp không?"

Thẩm Yến Lẫm và anh ta im lặng nhìn nhau mấy giây, bình tĩnh nói: "Trước khi có chứng cứ xác thực, là trùng hợp."

Câu trả lời chính trực không đau không ngứa này hiển nhiên không phải đáp án người trước mặt muốn nghe. Anh ta gảy tàn thuốc, quay người sang, không nghe ra cảm xúc trong giọng điệu: "Anh muốn biết bản thân người trong bức ảnh trả lời câu hỏi tương tự như thế nào không?"

Thẩm Yến Lẫm thoáng giật mình. Đáy mắt dần dần bị sắc trời dần tối ngoài cửa sổ nhuộm đầy.

***

Trên quảng trường cách xa trung tâm thành phố, người trên ghế dài ngồi từ giữa trưa đến hoàng hôn.

Cô cứ thẫn thờ nhìn mặt hồ mà không suy nghĩ gì. Nếu như không phải nét mặt cô quá bình tĩnh và bên cạnh còn có bó hoa rực rỡ, người dân thành phố nhiệt tình ba lần chạy qua trước mặt cô sẽ rất muốn dừng lại khuyên cô một câu: "Cô gái đừng nghĩ quẩn! Trân trọng cuộc sống, trân trọng sinh mệnh!"

Khi gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ sắp tan hết, một con chim bồ câu sà xuống con đường nhỏ trước mặt. Đầu nó màu xám, lông vũ trên người lại trắng như tuyết. Nó cúi đầu chậm rãi tiến lên từng chút mổ hạt cát trên mặt đất, cho đến mũi giày Bùi Y.

Bùi Y cụp mắt nhìn nó, nó cũng không sợ người lạ, ngẩng đầu lên kêu "gù gù" hai tiếng với cô, giang cánh nhảy lên ghế dài, hình như rất muốn ăn hoa hướng dương của cô.

Cô không giơ tay đuổi đi, chỉ lơ đãng nghĩ, vẫn chưa đến lúc đâu, chưa đến thời điểm kết hạt.

Bồ câu vùi đầu mổ mấy cái cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị, quay đầu bay mất không hề lưu luyến.

Bùi Y nhìn hoa hướng dương hơi héo rũ trước mắt, nghĩ thầm, quả nhiên vẫn chưa đến lúc.

Cô nhẹ nhàng chà xát lòng bàn tay rét run, đứng dậy phủi phẳng áo gió. Lúc quay người cúi xuống đeo túi xách và cầm bó hoa kia, sau lưng bất thình lình vang lên một giọng nói hờ hững xa xôi lại quen thuộc.

"Y Y..."

Cả người cô thoáng chốc sững lại, lòng chợt nao nao, ngón tay thon dài siết chặt bó hoa hướng dương theo bản năng.

Không khí xung quanh trầm tĩnh mờ tối. Bên tai cô có tiếng gió hun hút, có nhịp tim trống rỗng, có hô hấp dồn dập cùng lời hỏi thăm nhẹ tựa mây gió của tình nhân cũ:

"Lâu rồi không gặp."