Tuế Tuế Tương Chí

Chương 1



Đã vào tháng tư, tại Lâm Xuyên - một thành phố nhiều mưa ở Giang Nam, tiết trời vẫn còn se lạnh.

Doãn Tuế Tuế nằm ngửa trên giường, người quấn một chiếc khăn tắm màu trắng. Mái tóc đen ướt sũng, giọt nước men theo tóc mái rơi bên má khiến đôi mắt mèo của cậu càng thêm tròn xoe ươn ướt.

Cậu cầm điện thoại đăng một status: "Nghe nói trời mưa không mang ô thì tình yêu sẽ tới, haha. Trời mưa không mang ô chỉ có thể ướt như chuột lột thôi."

Chỉ vài giây sau đã có một tá bình luận kèm emoji 🐶. Bình luận thứ hai đếm từ dưới lên là của Giang Chí: "Anh đứng trước cửa ký túc xá của em, ra mở cửa đi."

Bình luận cuối cùng là: "Cười ẻ, livestream trực tiếp phát cơm chóa đây hả."

Doãn Tuế Tuế chăm chú nhìn màn hình điện thoại, nở nụ cười.

Quả nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Người trong ký túc xá còn chưa về, Doãn Tuế Tuế không để ý nhiều, cởi khăn tắm đi chân trần chạy ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là Giang Chí. Hắn mặc áo sơ mi màu trắng, tất cả khuy áo đều được cài nghiêm chỉnh. Từ độ ướt của cổ áo có thể thấy ngoài trời đang mưa khá to.

Giang Chí rũ ô xuống, để lộ gương mặt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng như thể thấm đẫm sương mù trong làn mưa lạnh.

Tay hắn cầm một chiếc bình nước màu đen, hai người nhìn nhau: "Không đi giày cũng không mặc quần áo, tính quyến rũ anh à?"

Doãn Tuế Tuế kéo tay Giang Chí, cười ngọt ngào: "Giang Chí, em nhớ anh."

Giọng điệu làm nũng khiến Giang Chí lập tức nghẹn lời. Một lát sau, hắn đưa đồ mình đang cầm cho Doãn Tuế Tuế, sau đó bế cậu lên.

Doãn Tuế Tuế nắm chặt quần áo của Giang Chí. Cậu ngẩng đầu thì thấy hầu kết của Giang Chí chuyển động, giọng nói trầm ấm phát ra khiến lồng ngực hắn rung rung: "Lần sau nhớ đi giày, đừng để bị cảm lạnh."

"Biết rùi ~"

.....

Doãn Tuế Tuế và Giang Chí là hàng xóm. Doãn Tuế Tuế ở tầng bốn còn Giang Chí ở phía đối diện nhà cậu.

Lúc còn nhỏ, Doãn Tuế Tuế trông khá mũm mĩm, y như một viên bột trắng được người nhào nặn cẩn thận. Đôi mắt đen láy lúc nào cũng cong cong, khi cười hai bên má phúng phính cũng phồng theo.

Trái lại, Giang Chí có vẻ ngoài khác hẳn. Một phần có lẽ vì bố hắn là một giáo sư đại học khá nghiêm nghị, thế nên hồi bé Giang Chí cũng thường xuyên trưng ra gương mặt nghiêm nghị ông cụ non, y hệt phiên bản mini của giáo viên chủ nhiệm, làm gì cũng hầm hầm hổ hổ.

Cơ mà cứ đụng phải Doãn Tuế Tuế là bộ mặt hầm hổ ấy lại xì hơi, chẳng còn sức công kích nào.

Cũng không phải do Doãn Tuế Tuế ghê gớm hay gì, chỉ là mỗi lần Giang Chí bày ra khuôn mặt cau có, Doãn Tuế Tuế lại khóc, còn khóc rất chi là nghề. Cậu không bao giờ khóc lớn tiếng mà chỉ nhìn Giang Chí với hai mắt ầng ậng nước đầy tủi thân.

Giang Chí phiên-bản-giáo-viên-chủ-nhiệm-mini cố gắng tỏ ra nghiêm nghị.

Doãn Tuế Tuế lại càng tủi thân.

Giang Chí: "..."

Còn quạu mặt thế nào được nữa? Nhóc con Giang Chí lục lọi trong túi quần một hồi, sau đó lấy ra một viên kẹo bơ cứng hình con thỏ âm thầm đưa cho Doãn Tuế Tuế.

Ngay lập tức, Doãn Tuế Tuế người-mới-đây-còn-đang-chuẩn-bị-rơi-nước-mắt cầm viên kẹo thật chặt, nở nụ cười rạng rỡ.

Doãn Tuế Tuế hồi bé nhỏ hơn Giang Chí hai tháng, người nhỏ xíu lại rất hay bám theo sau Giang Chí, mềm mại nhỏ nhẹ gọi anh ơi.

Giang Chí đọc sách, Doãn Tuế Tuế liền ở bên cạnh Giang Chí chơi bóng. Giang Chí ngồi dưới bóng cây tắm nắng, Doãn Tuế Tuế liền nằm trong lòng Giang Chí ngủ. Giang Chí về nhà, Doãn Tuế Tuế cũng thiếu chút nữa theo Giang Chí về nhà luôn.

Mẹ Giang nhiều lần xoa đầu Doãn Tuế Tuế, cười nói với mẹ Doãn: "Tuế Tuế nhìn cứ như cô vợ nhỏ của Giang Chí vậy."

Doãn Tuế Tuế không hiểu mẹ Giang cười chuyện gì nhưng cũng bắt chước cười theo, cười đến là thơm ngọt.

Lớn hơn vài tuổi nữa, hai người cùng học tiểu học. Doãn Tuế Tuế ở trong lớp có học lực sàn sàn, Giang Chí thì đã thấp thoáng có bóng dáng của một vị học bá lạnh lùng.