Tuế Tuế Tương Chí

Chương 2



"Em vừa mới đi mưa về. Trà gừng còn đang nóng, mau uống đi." Sau khi bế Doãn Tuế Tuế lên giường rồi quấn kín khăn tắm lên người cậu, Giang Chí mở nắp bình giữ nhiệt mình mang đến.

Doãn Tuế Tuế ngồi trên giường cười nói: "Muốn anh trai đút em uống cơ ~"

Động tác của Giang Chí chợt ngừng, hắn ngước mắt lên nhìn Doãn Tuế Tuế, sau đó khẽ "Ồ" một tiếng, miệng nói: "Thiết nghĩ tên em không phải Doãn Tuế Tuế mà là Doãn Ba Tuổi mới đúng." Vừa nói, tay vẫn nhanh nhẹn đổ trà gừng ra cốc và lau sạch một chiếc thìa.

Hắn ngồi bên cạnh Doãn Tuế Tuế, múc một thìa trà gừng thổi một hơi, nói đùa: "Nào bé ba tuổi, anh trai đút cho em."

Doãn Tuế Tuế ngoan ngoãn uống một ngụm, nở nụ cười với hàm răng trắng bóc: "Sao trà gừng anh trai chín tuổi đưa lại ngòn ngọt thế này.

Giang Chí đặt cốc trà gừng xuống, ánh mắt tối sầm: "Vậy à?"

.....

Doãn Tuế Tuế và Giang Chí học cùng một trường cấp ba.

Năm lớp mười, Doãn Tuế Tuế còn chưa cao lắm, chỉ khoảng 1m65, còn Giang Chí đã chạm tới mốc 1m73.

Con trai nhà họ Giang trưởng thành sớm, lúc đó ở trường Giang Chí đã là nam thần học bá nổi danh. Nữ sinh theo đuổi hắn có thế xếp hàng dài từ cửa lớp cho tới tận cổng trường.

Có điều tính cách Giang học bá lạnh lùng, ngày thường nhìn cũng rất hung dữ. Thỉnh thoảng hắn lên bục giảng bài cho các bạn cùng lớp, chỉ liếc mắt một cái là khiến đám học sinh đang ồn ào im như hến, không dám nhúc nhích.

Vì vậy nữ sinh muốn theo đuổi hắn cũng chỉ dám giữ kín trong lòng.

Trên thực tế, có một nữ sinh nghiêm túc theo đuổi Giang Chí suốt ba tháng trời. Ngày nào cũng kiên trì đưa đồ ăn sáng, đưa nước uống, hỏi han bài tập.

Tháng đầu tiên, Giang Chí thờ ơ không mảy may để ý. Một tháng sau, dường như cảm động trước tinh thần bền bỉ của cô gái, hắn bắt đầu phản ứng lại.

Trước hết là dạy kèm nữ sinh môn Toán, ngày nào cũng bắt con gái nhà người ta giải N đề toán khác nhau, đề sau còn khó nhằn hơn đề trước, liên tùng tục suốt một tháng trời.

Lúc cô gái sắp chịu hết nổi, Giang Chí nói: "Giờ không cần học toán nữa."

Cô gái nước mắt lưng tròng, tưởng như cách mạng đã thành công, nóng lòng hỏi: "Giờ mình bắt đầu hẹn hò được rồi à?"

Lúc này, Giang Chí lại lấy ra một bộ tuyển tập ôn thi đại học khác: "Tháng này chuyển sang học Vật Lý."

Cô gái: "... Mình vẫn nên về nhà tiếp quản sự nghiệp gia đình thì hơn..."

Đã có bài học xương máu phía trước, suốt một thời gian dài không một ai dám theo đuổi Giang học bá nữa.

Sau đó, có một nữ học bá nghe chuyện này xong liền muốn thử sức giành lấy Giang học bá. Cô gái nghĩ mấy đề bài đó với mình cũng không có gì khó khăn, đang tính ôm chồng bài thi toán ném trước mặt Giang Chí thì thấy hắn dùng vẻ mặt không thay đổi vỗ vai Doãn Tuế Tuế đang ngủ say bên cạnh.

Bé đáng yêu Doãn Tuế Tuế mơ màng ngẩng đầu, nghe thấy giọng nói dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn của Giang Chí: "Bé cưng à, tối qua anh làm em mệt lắm phải không."

Doãn Tuế Tuế thật sự buồn ngủ, cậu lơ mơ "Ừ" một tiếng.

Nữ học bá đứng hình ngay tại chỗ. Từ đó về sau, không còn nữ sinh nào dám mơ tưởng Giang học bá nữa.

Lại kể đến Doãn Tuế Tuế.

Khác với sự tồn tại không khác gì một khối băng di động của Giang Chí, sự hiện diện của Doãn Tuế Tuế lại như ngôi sao may mắn của lớp. Doãn Tuế Tuế ở đâu, không khí vui vẻ lan tỏa ở đó.

Dù vóc dáng không cao nhưng Doãn Tuế Tuế vẫn thích chơi bóng rổ. Khác với người bình thường ở chỗ người ta thích chơi vì đam mê, còn cậu chủ yếu là vì thích không khí náo nhiệt.

Cứ tan học là cậu theo đám bạn lao ra ngoài, nhanh như chớp chiếm lấy sân bóng rổ, sau đó hăng say chơi vài trận đến tận khi mồ hôi rơi đầm đìa.

Nữ sinh bên ngoài gào thét chói tai.

Doãn Tuế Tuế giả vờ giả vịt chống tay lên eo, ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại.

Lúc này, Giang Chí sẽ đến đưa khăn giấy và nước cho cậu: "Mặt dơ như mèo mà còn ra vẻ ngầu."

Doãn Tuế Tuế ôm lấy Giang Chí, lau mồ hôi lên người Giang học bá, còn cười hì hì: "Anh trai không được ghét bỏ em nha ~"

Giang Chí: "..."

Chơi bóng rổ xong về ký túc xá tắm rửa, tắm xong lại đến tiết tự học buổi tối.

Tiết tự học buổi tối do giáo viên dạy Hóa trông lớp.

Giáo viên dạy Hóa là một thầy giáo trung niên đeo kính lão, gương mặt rất hay cau có. Học sinh không trả lời được câu hỏi sẽ bị thầy mắng đến chóng mặt ù tai, nước miếng văng tứ tung.

Tối hôm đó, thầy giáo tình cờ kiểm tra bài tập được giao hai ngày trước.

Doãn Tuế Tuế chơi bóng rổ xong còn đang trong mode vừa mệt vừa lười, khi nãy còn tính đánh một giấc trong tiết tự học, kết quả bị vụ kiểm tra bất ngờ làm cho choáng váng. Cậu trợn tròn mắt: "Bài tập? Bài tập nào?"

Giang Chí chậm rãi lấy ra bài tập Hóa học của mình. Chữ trên giấy được viết ngay ngắn, chỉnh tề.

Thấy thầy giáo sắp đến, Doãn Tuế Tuế giả vờ bình tĩnh tìm kiếm trong ngăn kéo, miệng lẩm bẩm: "Rồi xong, sắp phải nghe thầy mắng đến đau đầu rồi."

Giang Chí không nhịn được đưa bài tập của mình cho Doãn Tuế Tuế.

Đúng lúc thầy giáo đi tới, dùng ánh mắt sắc bén lướt qua bài kiểm tra của Doãn Tuế Tuế, lại thấy trên bàn Giang Chí trống không: "Giang Chí, bài tập của em đâu?"

Giang Chí đứng lên, mặt không thay đổi: "Em để quên ở ký túc xá rồi ạ."

Giang Chí có thành tích môn Hóa cao nhất khối, còn từng đoạt giải nhất quốc gia môn Hóa. Thầy giáo không hề nghi ngờ mấy lời này, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tối nay em xem chung đề với Doãn Tuế Tuế đi."

Giang Chí "Dạ" một tiếng rồi ngồi xuống.

Doãn Tuế Tuế thoát được một kiếp, cậu thở phào nhìn Giang Chí cười nói: "Anh trai thật tốt quá đi."

Giang Chí ậm ờ nói: "Đừng khen tốt vội, tối nay anh sẽ giám sát em làm cho xong bài tập."

Doãn Tuế Tuế mở to mắt.

Giang Chí kiên định: "Làm nũng cũng vô ích."

Ấy thế nhưng tối đến, Doãn Tuế Tuế ôm cánh tay Giang Chí nhẹ nhàng nói: "Anh ơi, em buồn ngủ quá, mắt díu vào cả rồi. Em đi ngủ trước, ngày mai lại làm tiếp được không?", Giang Chí lập tức vẫy cờ trắng đầu hàng.