Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 4: Thế giới thứ nhất (4)



THẾ GIỚI THỨ NHẤT:

CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN

Ơ kìa... Ngã hả?

Mà nghe có vẻ ngã khá nghiêm trọng.

Nghĩ đến thân thể nhỏ nhắn không chịu nổi mệt mỏi của cậu chủ nhỏ, Tần Tri không khỏi căng thẳng dẫu biết tính cách của cậu có thể có vấn đề.

Hắn không dám do dự mà mở cánh cửa ra, bước nhanh vào trong.

Phòng tắm không khóa cửa, hắn chỉ vặn tay nắm cửa một cái là đã nhẹ nhàng mở ra.

Đúng như dự đoán, phòng tắm thật bừa bộn.

Đồ đạc rơi khắp nơi, vòi hoa sen đang mở, dòng nước nóng hổi chảy ào ào về phía cửa phòng tắm khiến Tần Tri vừa bước vào đã bị xịt vào mặt tới tấp. Hắn vội tránh sang một bên, vuốt mặt vẩy nước đi.

Vuốt sạch nước xong thì tầm nhìn mới rõ ràng, Tần Tri mới thấy Tô Đoạn đang ngã lăn ra nền nhà.

Tô Đoạn đã cởi áo sơ mi ra, khắp người chỉ còn lại một mảnh vải bông trắng thuần khiết, một nửa chiếc khăn che được nửa người, nửa còn lại rơi xuống sàn bị nước làm ướt đẫm, đôi chân trắng nõn thon thả cũng bị dính nước.

Tư thế của cậu rất quái lạ, người bình thường ngã ngửa ra sau sẽ chống tay xuống đất cố gắng đứng dậy, nhưng Tô Đoạn thì không, cậu dường như từ bỏ giãy giụa, chỉ nằm trên sàn nhà như cá mất nước.

Nghe thấy tiếng hắn đi vào, Tô Đoạn đưa mắt về phía hắn, có lẽ vì đau đớn nên đôi mắt đen láy của cậu trông ướt át hơn bình thường.

Tô Đoạn chẳng biết cách đứng dậy giần giật khóe môi, kêu cứu với đối tượng chữa bệnh của mình: "Ôm... Đỡ tôi dậy..."

Lần này cậu té vừa nhanh vừa chuẩn, xương cụt đau đến chết lặng, dưới sự kích thích của cơn đau dữ dội, tứ chi vốn đã không điều khiển được thuần thục chẳng biết phải làm gì, ngay cả nói năng cũng lộn xộn.

Trong lòng Tần Tri chợt run lên khi bị cậu nhìn, không hề chú ý việc cậu dùng sai từ, bước tới quỳ một gối ném chiếc khăn tắm trên người Tô Đoạn sang một bên, đỡ bả vai cậu rồi hơi dùng sức, muốn đỡ cậu đứng dậy.

Sàn nhà nhễu nước kêu tí tách, lớp vải trên đầu gối Tần Tri nhanh chóng bị nước trên sàn thấm ướt, chẳng qua vừa rồi người hắn cũng đã ướt sơ sơ nên ướt nữa cũng không sao.

Tình huống khó khăn hơn bây giờ là cậu chủ nhỏ đáng thương vô cùng bị té đây.

Người Tô Đoạn dính nước, vốn đã trơn, cả người lại cứng đờ muốn chết, không biết phối hợp với động tác của hắn gì cả, vừa nâng người dậy được một chút thì lại trượt xuống, khiến Tần Tri hiểu ra dẫu thế nào đi nữa cũng không thể chỉ dựa vào đỡ vai mà đỡ cậu dậy được.

Hết cách, Tần Tri đành phải một tay ôm vai Tô Đoạn, tay còn lại đặt dưới khuỷu chân của thiếu niên, cẩn thận bế cậu lên.

Tuy trông hắn gầy gò nhưng hắn vẫn có sức lực, ôm thiếu niên khung xương nhỏ nhắn mà chỉ cảm thấy nhẹ hẫng.

... Cậu ấy thật sự trưởng thành rồi à?

Tần Tri nhớ lại hồi mà mình mười tám tuổi, có lẽ còn nặng hơn Tô Đoạn không chỉ một chút thôi đâu.

Mãi đến khi ôm người vào lòng rồi, Tần Tri mới có thì giờ nghĩ xem liệu cậu chủ bé nhỏ có tức giận vì hành động vượt giới hạn của mình hay không.

Hắn cúi đầu nhìn biểu cảm trên mặt Tô Đoạn, nhưng chỉ nhìn thấy xoáy tóc đen láy nho nhỏ. Cậu út ngoan ngoãn vùi trong lòng hắn, không nói gì cả, cũng không biết đang nghĩ gì.

Vì bị thương ở xương cụt nên Tần Tri đã chỉnh cậu nằm sấp khi đặt cậu lên giường, rồi nhanh chóng thông báo cho quản gia.

❦❦❦

Vì Tô Đoạn bị té mà cả nhà Tô rối hết cả lên. Lúc bác sĩ cho Tô Đoạn thuốc tốt rồi rời đi thì trời đã gần rạng sáng.

Kết quả chuẩn đoán là xương cụt bị nứt nhẹ, chưa đến mức phải phẫu thuật. Nhưng phải nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng và không được vận động mạnh.

Mặc dù vết thương này không nghiêm trọng nhưng bất kỳ vết thương nhỏ nào của Tô Đoạn đều cần xem xét nghiêm túc.

Quản gia gọi điện cho anh cả Tô Đoạn, nhưng bên công ty quá bận rộn, tối nay không về được.

Thông báo cho Tô Tranh xong, ông không yên tâm nên lại gọi cho bác sĩ, ghi lại vài điều cần chú ý.

Tuy bệnh nhẹ bệnh nặng suốt từ nhỏ đến lớn, cũng từng bị thương vì hệ miễn dịch kém, nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra chấn thương nghiêm trọng như gãy xương.

Dẫu bác sĩ đã giải thích vô số lần nứt xương và gãy xương là hai khái niệm khác nhau, nhưng quản gia không khỏi bị hai từ này làm cho hết hồn.

Là người chủ duy nhất trong biệt thự này cần được chăm sóc, Tô Đoạn bị thương khiến bầu không khí trong cả nhà Tô đều căng thẳng khó tả.

Song khi mọi người mặt mày u sầu, cái mông mát rượi vừa thoa thuốc xong của Tô Đoạn lại nằm sấp trên giường lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hệ thống cũng vui vẻ: "Tốt quá, thế là ký chủ có lý do nằm liệt rồi."

Tô Đoạn: "..."

Động tác của cậu hơi chậm tí thôi mà, liệt chỗ nào đâu chứ?

Cái hệ thống này dùng từ còn không chính xác bằng cậu cơ.

Nhưng Tô Đoạn lười tranh cãi với hệ thống cách dùng từ: "Ừa."

Mặc dù hệ thống này hơi là lạ nhưng dù sao đi nữa, không cần phải tốn sức cư xử như một người bình thường nữa quả là chuyện tốt biết mấy.

Vốn dĩ Tô Đoạn tràn đầy hứng thú với việc trở thành một con người, cuộc sống của nguyên thân cũng rất an nhàn, thích hợp để từ từ tìm hiểu, nhưng sự xuất hiện hôm nay của Tô Tranh khiến cậu thấy hơi áp lực.

Cậu đến đây làm nhiệm vụ, nhưng trước khi làm, cậu phải đảm bảo không ai phát hiện ra mình có chỗ nào không đúng lắm. Cậu và hệ thống đều không có tiền, không mua được đạo cụ trong trung tâm mua sắm, một khi nhà họ Tô đuổi cậu đi hoặc giám sát cậu, nhiệm vụ này còn tiếp tục được không đây?

Dù hệ thống nói chỉ cần thay đổi tính cách hợp lý, hành động khác với nguyên chủ sẽ không ảnh hưởng đến đánh giá nhiệm vụ, nhưng dẫu thay đổi tính cách lớn đến đâu thì cũng không thể đột ngột bị liệt nửa người được.

Ủa... Liệt gì chứ? Cậu bị hệ thống lây bệnh rồi hả.

Tô Đoạn lại thầm nhủ rằng cậu chỉ chậm hơn người bình thường một tí xíu thôi.

Hệ thống nói: "Ký chủ có thể mượn nửa tháng này thầm học hỏi cách sống của con người, sau đó suy nghĩ làm sao chữa bệnh cho mục tiêu. Dù nhiệm vụ không giới hạn thời gian, nhưng nói chung, nhiệm vụ hoàn thành càng nhanh thì xếp hạng càng cao."

"Đương nhiên, những tiêu chuẩn chỉ là thứ yếu, ảnh hưởng tới hơn 90% đánh giá cấp bậc là điểm chữa lành cuối cùng của đối tượng, vì vậy ký chủ phải tập trung vào nhiệm vụ nha." Hệ thống bổ sung thêm.

Nhớ đến lúc đầu hệ thống hào phóng tặng 50 điểm chữa trị của Tần Tri nhưng mãi đến giờ vẫn chẳng tăng thêm tí nào, Tô Đoạn đáp: "Được."

Sau khi bị hệ thống nhắc nhở về nhiệm vụ cần làm, Tô Đoạn nghiêm túc suy nghĩ một hồi xem nên làm sao để hoàn thành nhiệm vụ.

Dù hệ thống rất nghèo nhưng thông tin nhiệm vụ vẫn rất chi tiết.

Theo thông tin, hội chứng Stockholm không phải là bệnh trong gen mà nảy sinh ra trong quá trình bị "giam cầm". Tuy có tồn tại nhóm người dễ xúc động, nhưng chỉ cần không có nhân tố khơi gợi, có vẻ sẽ không tự dưng bị bệnh.

Nhìn chung thì những người mắc hội chứng Stockholm đều là phái nữ có tinh thần yếu đuối, bởi lẽ tâm lý của nữ dễ bị sụp đổ hơn phái nam.

Đương nhiên điều này không có nghĩa là phái nam sẽ không mắc phải, vì Tần Tri là một ví dụ.

Theo thông tin, Tần Tri bị anh cả chèn ép lâu dài và cái chết của mẹ khiến khả năng phòng về tâm lí của hắn bị giảm xuống mức thấp nhất nên mới bị kích thích mà mắc hội chứng này.

Trong chuyện này có ba yếu tố then chốt. Thứ nhất là người mà nguyên thân thích - Anh em cùng cha khác mẹ của Tần Tri, nhưng người này là người thừa kế của nhà họ Tần, tuy Tô Đoạn được nhà họ Tô cưng chiều hết mực, nhưng không có thực quyền gì nên chẳng thể ảnh hưởng đến người thừa kế nhà họ Tần, nên tạm thời không cần nhắc đến người này.

Thứ hai là mẹ Tần Tri qua đời, chuyện mẹ Tần Tri qua đời khiến cho nhiều người thương tiếc, bà mắc bệnh tim mạch vành, do xơ cứng động mạch vành đến 90%, là giai đoạn vô cùng nghiêm trọng, khi Tần Tri nhận được tháng lương đầu tiên và có tiền để phẫu thuật thì hay tin mẹ mình đột quỵ qua đời.

Thời gian mẹ Tần Tri phát hiện bệnh còn một tháng nữa, không cần sốt ruột quá, qua một thời gian cậu sẽ tìm cơ hội cho Tần Tri mượn tiền, để hắn làm phẫu thuật cho mẹ Tần trước.

Thứ ba chính là cậu, cũng là nhân tố được kiểm soát tốt nhất bây giờ.

Chỉ cần cậu đối xử với Tần Tri tốt hơn... Chắc là sẽ ổn thôi nhỉ?

Tô Đoạn không nghĩ nữa, nằm trên gối ngủ khò khò.

Vì thế sáng hôm sau, khi Tần Tri đến đánh thức và thay quần áo như thường lệ thì bỗng nhận được sự quan tâm từ cậu chủ nhỏ nắng mưa thất thường trong lời đồn.

Hắn đang mặc quần cho Tô Đoạn, vì xương cụt của cậu bị thương nên ngồi xuống sẽ rất đau, thế là Tô Đoạn nằm trên giường, hắn thì chậm rãi quỳ một gối mặc một ống quần đến bắp chân Tô Đoạn, lát nữa nâng người đứng lên thì kéo lên là được.

Tô Đoạn nghĩ ngợi rồi nói: "Anh đứng lên mặc cho tôi đi."

Trong lễ nghi của thế giới này, quỳ trước người lạ là một việc rất nhục nhã. Nếu đã nghĩ thông suốt thì cậu phải tốt với hắn hơn, không thể để Tần Tri quỳ xuống chăm mình như thế này.

Tần Tri vừa mặc xong một ống quần, đang định mặc ống quần còn lại: "..."

Giường chỉ tới đầu gối của hắn, giờ cậu chủ nhỏ là món đồ sứ mong manh dễ vỡ, nếu hắn đứng thì cần cúi thấp người xuống để giúp cậu mặc quần mà không làm cậu bị đau, mà động tác đó mệt hơn bây giờ.

Tần Tri nắm mắt cá chân rơi vào trầm tư, chẳng lẽ cậu ấy đang làm khó mình?

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Đoạn: Mình nên quan tâm ảnh! (Bỗng muốn cống hiến hết mình.jpg)

Tần Tri:???

___

22/10/2023.

18:31:55.