Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 5: Thế giới thứ nhất (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

THẾ GIỚI THỨ NHẤT:

CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN

Tần Tri theo bản năng nhìn Tô Đoạn hòng tìm đáp án từ biểu cảm của cậu.

Nhưng đôi mắt đen láy của cậu chủ nhỏ vẫn trong trẻo thuần khiết như xưa, còn có chút gì đó nghiêm túc. Mái tóc đen vì vừa nằm ngủ dậy nên hơi rối, mềm mại mỏng manh rũ trên vầng trán, càng làm nổi bật vẻ mềm mại và vô hại của người chủ.

Hắn không cách nào nhìn ra vẻ làm khó người khác trên khuôn mặt ấy.

Tần Tri thấy hơi bối rối, nhất thời đứng khựng lại, bầu không khí rơi vào trạng thái ngưng trệ trong phút chốc.

Trong sự im lặng này, hệ thống đang lặng lẽ phổ cập khoa học cho Tô Đoạn: "Dựa trên nguyên tắc cơ học của cơ thể con người, nếu mục tiêu chữa bệnh làm theo yêu cầu của ký chủ thì sẽ tốn gấp đôi sức và mệt hơn bây giờ."

Tô Đoạn: "..."

Ơ kìa, không quen nghiệp vụ thì sao biết được tư thế nào mệt hơn chứ? Sai lầm này đâu thể đổ lỗi hết cho cậu được.

Tô Đoạn nói: "Xem giúp tôi điểm chữa bệnh hiện tại của ảnh là bao nhiêu."

Nhìn vẻ mặt Tần Tri chắc hẳn đã hiểu lầm cậu muốn làm khó hắn rồi, không biết có làm điểm chữa bệnh bị giảm hay không.

Hệ thống nói: "Ting! Mục tiêu chữa bệnh Tần Tri, điểm chữa bệnh lúc đầu là 50, điểm chữa bệnh hiện tại là 50."

Tô Đoạn thở phào nhẹ nhõm, điểm không giảm là được.

Xem ra sai sót nhỏ này sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ, cậu rất hài lòng với tâm trí kiên định của mục tiêu, thật lòng mong mỏi hắn sẽ tiếp tục giữ vững như thế, tốt nhất là không chữa mà vẫn khỏi luôn.

Hệ thống nói: "Ký chủ yên tâm, điểm của mục tiêu có tăng lên hay giảm xuống hệ thống đều sẽ tự động thông báo với cậu, nên ký chủ đừng lo mình bỏ lỡ tiến độ nhiệm vụ nhé!"

Tô Đoạn nói: "Ừ."

Sau khi xác nhận với hệ thống, Tô Đoạn chuyển sự chú ý vào tình hình thực tế trước mắt.

Tần Tri mới hoàn hồn sau sự ngơ ngác lúc nãy, một chân quỳ trên sàn hơi dùng sức định đứng lên.

Tuy không biết cậu chủ nhỏ trước mặt đang nghĩ gì, nhưng quản gia đã dặn đi dặn lại với hắn rằng - Làm người hầu thì phải nghe lời chủ.

Tô Đoạn thấy thế bèn bảo: "Đứng yên."

Bây giờ sửa sai chắc vẫn kịp.

Tần Tri vừa nhấc chân lên một đoạn, nghe cậu bảo thế bèn dừng lại, thấp giọng hỏi: "Cậu chủ cần dặn dò gì?"

Bây giờ hắn đang nửa ngồi xổm, tư thế vô cùng khó, sức nặng toàn thân gần như đè lên cổ chân, một lúc thì còn chống được chứ lâu quá thì cổ chân sẽ vô cùng mỏi.

Tô Đoạn nói: "Anh quỳ xuống đi."

Tần Tri: "..."

Tô Đoạn: "..."

Bầu không khí hình như trở nên kỳ lạ hơn.

Tô Đoạn cảm thấy mình lại nói sai mất rồi, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn câu trước, không nhịn được giần giật mắt cá chân.

Cảm thấy mắt cá chân đang nắm trong tay muốn rút về, Tần Tri vội vàng tăng sức không cho Tô Đoạn rút mắt cá chân về, ở trên giường lộn xộn chạm phải xương cụt, đến lúc đấy lại đau đến nhíu chặt lông mày cho mà xem.

Dầu gì theo quan sát suốt ngày hôm qua của hắn, xấu tính trong lời đồn của cậu chủ nhỏ thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy cậu vụng về lóng ngóng làm người ta không yên tâm nổi.

Nắm thật chặt mắt cá chân nhỏ nhắn đang muốn rút lại trong lòng bàn tay, Tần Tri rũ mắt nhìn Tô Đoạn trông có vẻ căng thẳng, thấp giọng đáp một tiếng vâng rồi lại quỳ một gối xuống.

Nếu như đang làm khó hắn, vậy thì làm khó kiểu này chẳng nhằm nhò gì cả, tuy tính cách tùy hứng nhưng lại không làm người ta giận nổi.

Tần Tri vừa mặc ống quần còn lại cho cậu chủ nhỏ vừa có một suy nghĩ lạ lùng, cảm thấy giống như... Đang bị làm nũng vậy nhỉ?

Mà còn là cái kiểu làm nũng vụng về ấy chứ.

Đợi mấy giây sau mà vẫn không nghe thấy tiếng thông báo điểm chữa bệnh của mục tiêu bị giảm xuống, Tô Đoạn bèn không nghĩ ngợi nữa, nhìn sang Tần Tri, thấy hắn im lặng rũ mắt mặc quần cho mình, vẻ mặt cũng không có gì quạu quọ.

Để tránh mình lại nói sai, Tô Đoạn bèn nằm giả chết trên giường, suốt buổi chẳng nói câu nào.

Bộ quần áo rất rộng rãi, dễ mặc vào cởi ra và hoạt động, nhưng vì nơi bị thương của Tô Đoạn quá tế nhị, hai chủ tớ dùng dằng mãi gần mười phút mới mặc xong.

Đánh răng rửa mặt xong thì ăn sáng, vì vết thương ở xương cụt không tiện hoạt động nên đi xuống lầu ăn sáng thôi cũng rất khó khăn, thế là bữa sáng hôm nay, Tô Đoạn sẽ ăn sáng trong phòng ngủ.

Tần Tri lấy một chiếc bàn di động nhỏ đặt đồ ăn thanh đạm lên đó, Tô Đoạn cẩn thận ngồi trên mép giường đệm thêm hai lớp đệm mềm rồi ăn sáng.

Quản gia có lên lầu thăm giữa chừng, thấy Tần Tri phục vụ rất chu đáo nên không quấy rầy Tô Đoạn đang ăn, nhanh chóng đi mất.

Là người hiện đang quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà họ Tô, nhiệm vụ chính của quản gia là xử lý tốt mọi việc trong nhà họ Tô nên cũng chẳng mấy khi ở sát bên Tô Đoạn được.

Dù đệm rất mềm, nhưng tư thế ngồi vẫn đè lên xương cụt, có là đệm mềm cũng không giảm bớt lực đè được. Vì vậy chỗ đó vẫn đau nhói khiến Tô Đoạn rất khó chịu.

Tô Đoạn vẫn chỉ dùng thía húp cháo. Cậu muốn học dùng đũa nhưng Tần Tri vẫn đang nhìn, nếu cậu cầm đũa lên chẳng phải sẽ bị lộ chuyện mình không biết dùng đũa hay sao?

Tần Tri đứng bên cạnh trông chừng Tô Đoạn bị thương ăn, đề phòng cậu ăn lại xảy ra chuyện gì bất ngờ - Sau sự cố trong nhà tắm thì hắn không dám để Tô Đoạn một mình nữa, cứ cảm thấy cậu sẽ lại gây ra sự cố. Thế là trong lòng hắn dần nổi lên một cảm giác kỳ lạ.

Thật ra hắn đã chú ý từ hôm qua rồi, mấy hôm nay Tô Đoạn chỉ toàn húp cháo hoặc canh, những thứ khác chẳng thèm dù chỉ là một chút.

Dù phòng bếp có nêm nếm đậm đà, gạo được ninh nhuyễn thơm lừng gây thèm ăn đến đâu thì húp cháo mãi chứ không chịu ăn món khác sẽ dẫn đến mất cân bằng dinh dưỡng mất.

Có lẽ vì tính cách của cậu chủ nhỏ trong hai ngày nay chẳng giống lời đồn khiến hắn yên tâm buông lơi cảnh giác, Tần Tri hơi cúi người, đẩy một đĩa măng xào xanh biêng biếc về phía Tô Đoạn, "Cậu chủ không ăn thêm sao?"

Tô Đoạn dừng lại vài giây nhìn đĩa măng xanh trông vô cùng hấp dẫn và ngon miệng kia, ấy rồi kiên quyết lắc đầu.

Dù tấm xác đồng loại thực vật này được làm ra hết sức hấp dẫn, nhưng để không bị lộ cậu chỉ đành ép mình làm một cây linh thảo tốt bụng giàu tình yêu thương đồng loại.

Tần Tri đành phải bỏ cuộc, hắn chỉ là người hầu, tự tiện nói một câu đã đi quá giới hạn rồi, nếu Tô Đoạn đã bày tỏ rõ ràng mình không muốn ăn thì hắn không nên ép uổng nữa.

Hay là nói với quản gia? Dù sao cũng liên quan đến sức khỏe của cậu út mà.

Nhưng...

Nhỡ Tô Đoạn biết hắn mách quản gia, liệu cậu có tức giận đuổi việc hắn không?

Tần Tri quyết định quan sát thêm nữa.

♦♦♦

Buổi trưa, anh cả của Tô Đoạn lại về nhà Tô.

Tô Tranh vào phòng thì thấy Tô Đoạn vừa được Tần Tri chăm ăn sáng xong.

Đương nhiên, chẳng có gì bất ngờ khi Tô Đoạn chỉ húp chén canh, còn lại chẳng đả động gì.

Khi Tô Tranh bước vào, Tần Tri vừa thu dọn xong đồ ăn thừa, chào Tô Đoạn rồi đẩy bàn ăn đi ra ngoài.

Hai người đi lướt qua nhau.

Tô Tranh liếc nhìn Tần Tri một cái, rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý về phía em trai mình.

Tô Đoạn gọi anh ơi, ngoan ngoãn vô cùng.

Năm phút trước cậu được hệ thống nhắc nhở rằng Tô Tranh đã về, có điều lần này cậu đã có sự chuẩn bị, thay vì giả vờ ngủ để trốn tránh, cậu lại bình tĩnh uống hết chén canh dưới ánh nhìn chăm chú của Tần Tri.

Đêm qua Tô Tranh về khiến cậu có cảm giác nguy hiểm, nên cậu cẩn thận xem lại ký ức của nguyên thân, nhờ hệ thống giúp đỡ mô phỏng cuộc trò chuyện có thể xảy ra, cuối cùng cũng có được chút tự tin.

Hóa ra sự chuẩn bị của ngày hôm qua rất hữu ích, Tô Tranh không hề phát hiện cậu đã đổi thành người khác, chỉ hỏi thăm quan tâm vết thương của cậu thôi. Sau đó như vô tình hỏi: "Dạo này tâm trạng của em tốt nhỉ?"

Thật ra Tô Tranh biết một ít chuyện Tô Đoạn hay nóng tính với người làm, nhưng con người luôn thiên vị với người thân của mình, chỉ cần Tô Đoạn không quá đáng, anh sẽ không can thiệp.

Huống chi toàn bộ người hầu của nhà Tô đều thuê để phục vụ Tô Đoạn kia mà.

Tô Đoạn nghĩ và nói: "Dạ... Khá tốt ạ."

Nguyên thân luôn ra chiều an tĩnh ngoan ngoãn ở trước mặt người nhà, điều này đã giảm bớt độ khó cho Tô Đoạn khi lừa gạt qua mặt anh.

Tô Tranh lại hỏi cậu một số chuyện vặt vãnh khác, vì Tô Đoạn bị thương nên hai người chưa nói chuyện bao lâu thì Tô Tranh đã rời đi.

Tô Tranh đi rồi, Tô Đoạn gọi thầm hệ thống ra.

Hệ thống hỏi: "Ký chủ có vấn đề gì không?"

Tô Đoạn hỏi: "Nếu lần này Tô Tranh không can thiệp, số của Tần Tri sẽ ra sao?"

Tuy Tô Tranh hết mực cưng chiều nguyên thân, luôn thiên vị nguyên thân, nhưng anh vẫn là một người bình thường có điểm giới hạn. Trong nguyên tác, sau khi anh biết nguyên thân tra tấn Tần Tri đến mắc hội chứng Stockholm đã để Tần Tri rời đi.

Để bù đắp cho sự càn quấy của Tô Đoạn, anh giúp Tần Tri tìm bác sĩ tâm lí, cuối cùng trả cho Tần Tri một khoản tiền.

Chính với số tiền này, Tần Tri trải qua một cú sốc lớn lại vực dậy, dùng vào một khoản đầu tư để có được chỗ đứng trong giới kinh doanh, cuối cùng giẫm đạp người anh cùng cha khác mẹ đã chèn ép hắn và gián tiếp làm mẹ Tần qua đời, làm chủ Tần thị.

Cậu đến để chữa bệnh cho Tần Tri, chắc chắn không thể chơi đùa khiến Tần Tri mắc bệnh như nguyên chủ đã làm. Hơn nữa dựa vào mức độ dung túng em trai của Tô Tranh, chỉ cần không quá đáng thì anh sẽ không can thiệp vào.

Nói cách khác, lần này có lẽ Tô Tranh sẽ không để Tần Tri rời khỏi nhà họ Tô.

Nhưng Tô Đoạn cảm thấy Tần Tri chịu sống yên ổn sau khi chữa bệnh cho mẹ mình cũng là một chuyện rất thoải mái kia mà, làm người sao cứ phải sống dày vò như vậy làm gì chứ?

Niết bàn trùng sinh, nhưng trước đó phải trải qua đau đớn khắc cốt ghi tâm mới được.

Nhưng bên Tần Tri còn có một người anh cả luôn nhìn hắn lom lom.

Tần Tri rõ là một người chuyên nghiệp tốt nghiệp đại học danh tiếng, nhưng sau khi tốt nghiệp lại không tìm được việc làm, dù có tìm được việc cũng sẽ sớm bị sa thải, đương nhiên sẽ không có tiền để phẫu thuật cho mẹ Tần. Người đứng đằng sau chính là người anh cả của hắn - Tần Phong.

Vì vậy cuối cùng mẹ Tần không kịp phẫu thuật nên qua đời, người Tần Tri hận nhất chính là Tần Phong.

Tần Phong giống như một lưỡi dao sắc bén luôn treo lửng lơ trên đầu Tần Chi, tự Tần Tri phải mạnh mẽ hơn mới thoát khỏi tay Tần Phong được.

Hệ thống đáp: "Không thể thay đổi số của mục tiêu chữa bệnh. Nếu lệch quá xa so với nguyên tác sẽ ảnh hưởng đến đánh giá nhiệm vụ cuối cùng."

Nghe thấy hai chữ "đánh giá nhiệm vụ", Tô Đoạn không khỏi ra chiều nghiêm túc.

"Ơ nhưng điểm chữa bệnh chiếm 90% kia mà?" Tô Đoạn hỏi.

"Thì đúng là thế." Hệ thống nói, "Nhưng trong 10% còn lại, số của mục tiêu chữa bệnh cũng quan trọng lắm, nếu hoàn thành tốt đường này điểm kinh nghiệm sẽ được thưởng thêm."

Hệ thống: "Nên là Tô Tranh không làm thì ký chủ sẽ phải tự tìm cách đó nha."

Tô Đoạn: "..."

Tô Tranh không đuổi người ta chẳng lẽ còn đòi cậu đuổi hả?

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Tranh: Suy nghĩ hết mình vì công việc.jpg

Tần Tri: Vịt da giòn uy hiếp*.jpg

*Minh họa



___

23/10/2023.

22:15:00.