Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta!

Chương 43: Bàn cờ và người chơi cờ



“Vân Nhiễm, em gái ngươi hôm nay chắc là hồi phủ hả?”

Phượng Tử Sam nắm chiếc cốc trong tay, trong màn khiêu vũ tận tình nhìn rượu mà híp mắt.

“Tịch Phi Nghiêu, thế nhưng là một nhân tài khác biệt, ta rất tò mò, rốt cuộc nàng ta từ đâu đến!”

“Điện hạ, ta không cầu mong nàng ta sẽ lợi hại nhường nào, chỉ mong nàng ta đối xử tốt với muội muội của ta.”

Ánh mắt Vệ Vân Nhiễm xuyên qua mái hiên dường như đang hướng về địa phương vô danh nào đó, đối với ca múa trước mặt lại vô vẻ hứng thú, quả thật không giống tác phong phong lưu của nàng.

“Chỉ là, muội muội ta vẫn để ta có chút ngoài dự liệu, nhưng mà điện hạ ngươi hơi có chút ‘nối giáo cho giặc’ rồi.”

Hết cách nhìn Phượng Tử Sam người đang lù lù bất động.

“Điện hạ, lấy giao tình từ nhỏ đến lớn của chúng ta, đừng làm em gái ta thương tâm, được không?”

Xem như là thái nữ Tây Phượng Quốc, phải lớn lên trong hoàng cảnh như vậy trong cung, có thể bình an lớn lên đã là không dễ, nói chi đến sừng sững bất động trên vị trí thái nữ này, Phượng Tử Sam, tuyệt đối không phải người ‘tốt đẹp’ như ở ngoài mặt vậy, bình dị mà gần gũi.

Nếu không phải Vệ Vân Nhiễm là cánh tay đắc lực của thái nữ, luôn trong tối vì Phượng Tử Sam làm những chuyện người khác không thể nhìn thấy, nàng cũng sẽ không biết Phượng Tử Sam là người thế nào, chẳng qua, ngươi thật sự phải nói Phượng Tử Sam là người xấu, nếu ngươi ở vào hoàn cảnh của nàng ta, ngươi cũng sẽ làm vậy thôi, bằng không, bây giờ Phượng Tử Sam đã không phải thái nữ, mà chỉ là một cỗ thây trôi dạc trong ao sen hoàng cung.

Con người lớn lên, có vài loại nhân tố, nếu không thể cởi đồ, vậy chỉ có thể chết.

Hoàng cung chính là nơi tàn khốc như vậy.

“Vân Nhiễm, Linh Tê là muội muội ngươi, cũng tự nhiên là muội muội ta, làm tỷ tỷ lại để muội muội mình thương tâm là đạo lý gì chứ?” Phượng Tử Sam, cười nhạt, nhíu mày.

“Chẳng qua Tịch Phi Nghiêu cũng không phải nội tử bình thường, nàng ta có suy nghĩ riêng, cũng có thứ nàng ta muốn bảo vệ, vậy nên, ta chẳng qua chỉ cho nàng ta mượn đường đi một chút, chỉ vậy thôi.”

“Điện hạ ——”

Vệ Vân Nhiễm còn muốn nói gì đó, lại bị Phượng Tử Sam cắt ngang.

“Vân Nhiễm, là một ngoại tử đang giữa muôn vàn đóa hoa, không nên để phiến lá dính lấy, bộ dạng bây giờ của ngươi có chút thất lễ rồi đó. Bây giờ, liền an tâm xem các nàng ca múa đi.”

Vệ Vân Nhiễm yên lặng thở dài, im lặng nhìn những nội tử mỹ điễm không thể tả tận tình biểu diễn phong tình của các nàng, nhưng nội tâm cũng không có nửa điểm phập phồng.

Những nữ nhân không nghe không thấy gì hết này, xem như có nhảy giỏi hơn nữa, thì đã sao? Cuối cùng vẫn phải mặc cho người định đoạt.

Nàng có mối quan hệ với thái nữ tốt hơn nữa, chung quy vẫn là bề tôi, là quân và thần, vốn đã là vậy.

Chẳng qua so với người khác, Phượng Tử Sam người quân này đối xử nàng tốt hơn rất nhiều thôi, là bề tôi tự nhiên không thể cầu xin nhiều, bằng không chính là phạm vào tối kỵ.

Vệ Vân Nhiễm tự nhiên hiểu tâm tư Phượng Tử Sam, người có tài hoa bản lĩnh, được xem là người thừa kế há sẽ để mặc yêu cầu đòi hỏi?

Tịch Phi Nghiêu, cô vợ muội muội nàng, là nội tử để người phải nhìn với con mắt khác.

Muội muội nàng ngốc nghếch, cũng không biết có vận khí gì, mà có thể gặp được một nữ nhân vì nàng tận tâm tận lực như vậy.

Suy nghĩ một chút, Vệ Vân Nhiễm không khỏi có chút bàng hoàng.

Trước kia nàng xem thường tất cả nội tử lại không giống nội tử, trong mắt nàng, nội tử nên ra dáng nội tử, giúp phu dạy con, cần kiệm việc nhà mới là bổn phận. Nhưng mà, từ khi gặp Tịch Phi Nghiêu, cô vợ không theo lẽ thường của muội muội, mới phát hiện thì ra nội tử cũng có thể như vậy.

Dù trong ấn tượng đầu tiên cũng không tốt lắm, nhưng sau đó thấy thái độ đối đãi với muội muội mình của nàng ta, dần dần cũng thay đổi cái nhìn trước đó.

Thậm chí có lần mê muội, vẫn là nội tử có thật phải nên giống với suy nghĩ của mọi người hay không?!

Có lẽ, chỉ vì đó là Tịch Phi Nghiêu mà thôi!

Vệ Vân Nhiễm câu khởi khóe miệng, đặt ánh mắt lên những vòng eo đang uốn éo trước mặt, thưởng thức vũ điệu lúc trước nàng vẫn thích.

Đương nhiên, chẳng qua chỉ là lúc trước.

Phượng Tử Sam đối với thái độ Vệ Vân Nhiễm rất hài lòng, vốn, nàng không có ý định hại Tịch Phi Nghiêu, càng không muốn hại Vệ Linh Tê.

Chỉ là người có năng lực, nàng không muốn bỏ qua.

Là người kế vị tương lai, nàng thiếu tâm phúc, là chính thống, là những nhân tài hữu dũng hữu mưu.

Vệ Linh Tê có dũng, Tịch Phi Nghiêu có mưu, đây là tổ hợp đôi phu phụ chính là thỏa mãn điểm còn thiếu trong tâm khảm nàng mà nàng muốn nhất.

Hữu binh vô tướng, chia năm xẻ bảy; hữu tướng vô sư*, bất quá chỉ làm con cờ trên bàn cờ người khác.

Quân sư đi cờ, tướng sĩ liều chết, đây mới là ván cờ tốt.

Tịch Phi Nghiêu là một kỳ thủ giỏi, cũng chính vì điểm này nàng mới có thể để nàng ta làm quân sư Thiên Cơ doanh, trực tiếp nghe lệnh của nàng.

Dù nàng ta lai lịch không rõ, nhưng mà, người thông minh sẽ hiểu việc gì nên làm, việc gì không nên.

Tịch Phi Nghiêu là người thông minh, điểm này Phượng Tử Sam tin tưởng tuyệt đối.

“Vân Nhiễm, gần đây lão tam dường như có chút không yên phận, lại tìm gián điệp lẻn vào chỗ của ta, điểm này ngược lại ta không hề nghĩ đến.”

Hơi nhấp một miếng rượu, nàng tiếp tục nói: “Nếu không phải muội muội ngươi có cô vợ quan tâm chu toàn, tìm người đi điều tra ngược lại cũng sẽ không thể biết được, nói vậy, quả thật có chút là ý trời.”

Hừ, xem ra lão tam đã quên dạy dỗ trước kia của ta rồi, lần này ta sẽ không lại mềm lòng như lần đó, bỏ qua cho việc nàng ta lại gây phiền toái cho ta.

“Tam hoàng nữ?” Vệ Vân Nhiễm kinh ngạc cau mày.

“Điện hạ, sao lại nói những lời này?”

Vệ Vân Nhiễm thật sự không hiểu, tại sai chuyện gì cũng có một chân Tịch Phi Nghiêu ở trỏng vậy?

Mặc dù chuyện này, cũng không phải Tịch đại chủ tịch cố ý, nhưng đích thực chỗ nào cũng có bóng người của nàng a!

Phượng Tử Sam từ từ kể lại mọi chuyện cho Vệ Vân Nhiễm, chỉ là nguyên nhân bắt đầu lại để tỷ tỷ của manh vật nào đó nghẹn một chút, đây chính là cái gọi là tình địch chạm mặt rồi, hết sức đỏ con mắt?

Đây là bài xích có nữ nhân bên cạnh muội muội nhà mình rồi? Xem ra, cô vợ của muội muội ở phương diện nào đó bất quá vẫn là một nội tử thông thường.

“Nói như vậy, điện hạ phải cẩn thận một chút. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, tam hoàng nữ với nữ đế dù sao vẫn là ——”

Vệ Vân Nhiễm nhìn sắc mặt nàng càng phát ra thâm trầm, muốn nói lại thôi.

“Mẫu hoàng sao?”

Khóe miệng nàng bứt ra nụ cười, chỉ là nụ cười này lại nói không được cơn giá rét.

Người Tây Phượng Quốc đều nói nữ đế sủng ái nhất chính là Phượng Tử Sam, nhưng đây bất quá chỉ là hiện tượng bên ngoài, còn chân tướng chỉ có người trong cuộc mới biết.

Là sủng nịch hả? Haha, nếu đó là sủng nịch, vậy thì sủng nịch!

Nàng nắm cái cốc trên tay rất chặt, ánh mắt xuyên thấu qua nhìn thấy những hình ảnh khiến nàng không thể chịu được trên mặt nước, cơ hàm thầm nghiến chặt, ngực không chịu được kịch liệt phập phồng.

Một ngày nào đó, ta muốn cho nàng ta hối hận vì đã đối xử ta như vậy!

Hoàng cung là nơi người ta ăn thịt cả xương cũng không nhả, thời điểm nàng còn nhỏ liền đã hiểu được điều này.

Không phải sống, thì chính là chết.

Nàng đã từng chết, cho nên, mới càng hiểu nỗi sợ hãi cái chết.

Vì đạt được mục đích, có thể không chừa bất kỳ thủ đoạn, thậm chí hy sinh tất cả, bao gồm cả bản thân.

Bởi vì, chỉ có một người là có thể nắm giữ mọi vận mệnh trong tay.

Sẽ có một ngày, nàng sẽ trở thành người đó!

“Nàng ta ‘sủng nịch’ ta như vậy, sao sẽ để người khác tổn thương ta?”

Phượng Tử Sam sâu kín mỉm cười, trong nháy mắt dường như từ một thái nữ nhã nhặn lịch sự không để ai nhìn ra sâu cạn biến thành một ngoại tử cô đơn sầu cảm.

“Vân Nhiễm, có một số việc, ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu đâu.”

Đem cốc rượu trong tay một hơi dốc cạn, tựa như chỉ có vậy mới có thể thư giãn uất khí trong lòng.

“Thái nữ, lại sao rồi?”

Còn chưa phải là bị người nắm trong lòng bàn tay ư?

Mỗi một người đều là con cờ, là con cờ trên bàn cờ người khác.

Con người, vốn đã là vậy.

Phượng Tử Sam, ngươi có thể trở thành người thắng cuộc sau cùng không?

Nàng hỏi như vậy, ở trong lòng.