Tướng Quân Về Muộn

Chương 3



Một năm này, bởi vì chuyện ta bị hủy hôn, bầu không khí trong nhà hơi không được tốt.

Còn chưa hết năm, trong nhà lại có việc lớn xảy ra.

Quan binh vây chặt nhà ta không lọt một giọt nước, người của phủ Tể tướng vừa tới đã đi thẳng đến thư phòng của cha ta, trực tiếp lấy ra sổ sách nhà ta từ trong hốc tối của ông ấy, ra roi thúc ngựa đi vào triều đình.

Hốc tối này! Chỉ có Tô Nghị Thần biết được chỗ này, hắn còn từng xem hai bộ sổ sách bên trong đó.

Ta vừa tức vừa đau lòng, tên đàn ông chó này cũng nhanh miệng quá rồi đấy! Không phải con nhỏ Bạch gia kia còn chưa xuất giá sao! Bây giờ đã bắt đầu giúp đỡ người ta đối phó với ta rồi!

Ta biết ngay mà, đàn ông mà đáng tin thì heo nái cũng biết leo cây.

Ta vội vàng chạy đi tìm cha ta. Cha ta đi qua đi lại trong phòng, tay trái đã túm đứt một nắm tóc, tay phải thì nhổ một nắm râu. Nhìn thấy ta thì thở dài: “Uyển Nhi đừng sợ, cho dù cha có liều cái mạng già này thì cũng sẽ bảo vệ các con.”

Ta nghe thấy những lời này của ông thì nước mắt dâng lên, nức nở nói: “Con vốn dĩ đâu có sợ…”

Cha ta sờ tóc ta: “Là do cha không tốt, không nhìn thấy rõ từ sớm, thằng nhóc đó sẽ làm tổn thương trái tim của con gái cha. Ngày mai cha sẽ tiến cung gặp vua, con yên tâm, trời có sập thì còn có cha chống đỡ.” Còn chưa dứt lời, ông đã che miệng ho dữ dội.

Ta nhanh chóng đưa nước trà, ngoan ngoãn vỗ lưng ông: “Cha, Uyển Nhi không sợ, Uyển Nhi nghe theo cha hết.”

Thấy cha ta không hề nghi ngờ mà uống một hơi cạn sạch chén trà đó, ta cuối cùng cũng yên tâm.

Cha ta cũng không hiểu rõ ta quá. Chết cười, ta trời sinh nổi loạn, từ nhỏ đến lớn có khi nào nghe lời cha ta chứ?

Ta đã sớm đưa ra quyết định ở trong lòng rồi — Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ ta, trời sập xuống, làm sao có thể để ông già như cha ta chống đỡ chứ.

Ta về phòng thu dọn mấy món đồ, dặn dò Diên Nhi ngày mai rửa mặt cho ta khi trời vẫn chưa sáng.

Ta không có ngốc như vậy đâu, năm đó khi Tô Nghị Thần mở được hộc tối là ta đã biết rồi, hắn có thể mở được thì người khác cũng có thể, hắn có thể phát hiện ra thì người khác cũng có thể. Cho dù ta tin tưởng hắn hơn nữa thì ta cũng biết rằng thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, cho nên đã sớm đánh tráo sổ sách trong đó.

Phần mà Bạch tướng nộp lên, cho dù tra thế nào thì nhiều lắm cũng chỉ có thể tra ra ta. Lâm phủ không chỉ là kho bạc tư nhân giúp Hoàng đế cướp quyền kinh tế, mà càng là trung tâm hội đồng mà Hoàng thượng bí mật triệu kiến những thần tử trung thành. Thậm chí cho dù là ngoài sáng trong tối, chỗ then chốt trung tâm của mạng lưới tình báo của toàn bộ Kinh thành cũng nằm ở Lâm phủ ta. Cho nên Hoàng thượng sẽ không làm gì bọn ta, chỉ cần ta thay cha vào cung, chịu trách nhiệm tất cả thì Lâm phủ vẫn là Lâm phủ không thể bị lay động.

Năm ở trên giường, ta không khỏi có chút hoảng hốt. Tự dưng nhớ đến, trước khi cầu hôn Tô Nghị Thần từng nói với ta, chờ hắn sau này đánh thắng trận lớn thì sẽ đưa ta cùng vào cung nhận thưởng, xin Hoàng thượng ban hôn gia phong, để ta làm người vợ được ngự tứ cáo mệnh mà hắn cưới hỏi đàng hoàng.

Ta đã từng nghĩ tới hắn sẽ kiên định nắm tay ta, dẫn ta đi đến cung điện gạch đỏ ngói lưu ly đó, cùng ta sóng vai quỳ trên đại điện, nói với người trên điện rằng, đời này sẽ không cưới ai khác ngoài ta.

Tình ý tuổi trẻ cùng nhau có, cứ mãi nhìn nhau khó giữ được.

Bây giờ, nhờ có hắn, ta cuối cùng phải một mình bước vào tòa Tử Cấm Thành cao cao đó.

Ngày hôm sau, chờ ta tỉnh giấc thì đã thấy trời ngoài cửa sổ sáng choang choang, Diên Nhi ở bên cạnh giường ta ngủ ngon lành.

? Khác người quá, cõng nồi chưa được một nửa mà đã chết giữa đường rồi à?

Ta nhìn tàn hương đã cháy hết trong lư hương, thở dài.

Ta rút lại lời hôm qua ta nói cha ta không hiểu ra, không hổ là cha con ruột thịt, ngay cả cách gây án cũng không khác nhau, kế thừa nguyên vẹn. NÓI không chừng thuốc mê được bỏ vào trong hương mà ta đốt vào mỗi đêm đi ngủ và thuốc mê ta bỏ vào nước trà của ông đều đến từ cùng một cửa hàng.

Hai bọn ta không hẹn mà cùng ngủ quên.

Giờ phút này có lẽ ông vẫn chưa tỉnh, ta nhìn sân viện yên tĩnh ngoài cửa sổ, cảm thấy kỳ lạ: Mặt trời cũng đã lên cao rồi, sao không có động tĩnh gì hết vậy? Không lính, không quan, cũng không có chiếu thư đến truyền. Lẽ nào việc này còn chưa bắt đầu mà đã qua rồi à?

Ta mặc đồ đi ra ngoài, lại thấy Tô Nghị Thần đứng trong sân.

Tuyết bắt đầu tan, xuân se lạnh, hắn ăn mặc mỏng mảnh, không biết đã đợi mấy canh giờ. Hắn đứng thẳng tắp, sắc mặt như thường, nhưng ta lại trông thấy dưới ống tay áo của hắn lộ ra một nửa ngón tay đã đông lạnh đến sưng đỏ không có cách nào cong lại được.

“Ngọn gió nào đã đưa Tô Tướng quân tới đây vậy?” Ta nhìn thấy hắn thì giận không có chỗ trút: “Lâm gia bọn ta không có bí mật nào khác đáng để bán đâu.”

Hắn im lặng một hồi, yết hầu nhấp nhô mấy lần, câu nói đầu tiên là: “Không sao nữa rồi.”

“Gì cơ?”

“Chuyện sổ sách, Hoàng thượng đã tra rõ vụ án này ngay trong đêm.” Hắn hơi dừng lại: “Trong sổ sách mà Bạch tướng đưa đi vốn là chữ của ông ta, Hoàng thượng nghi ngờ ông ta vu oan mưu hại mệnh quan triều đình nên hạ lệnh tra rõ.”

Làm sao có thể? Sổ sách đó rõ ràng là do ta ngụy tạo, sao lại là chữ viết của Bạch tướng?

Tô Nghị Thần tiếp tục nói: “Bạch tướng ỷ vào việc mình là hoàng thân quốc thích, nhiều năm qua đã một tay che trời, hiếp đáp dân chúng. Tra một cái là tra ra được rất nhiều vụ án. Tham ô nhận hối lộ, mua quan bán chức không nói, năm kia còn cướp đoạt dân nữ một cách trắng trợn, đánh chết cha và anh của cô gái đó ở bên đường, cuối cùng ép cho cô gái đó cũng nhảy giếng.”

“Lúc trước không phải không có người muốn báo triều đình, chỉ là thế lực của ông ta ngập trời, những việc này cũng bị đè xuống. Đêm qua có người nhân lúc Hoàng đế nghi ngờ chuyện ông ta hãm hại cha nàng mà ra roi thúc ngựa đưa bằng chứng tội ác trong mấy năm nay vào cung, lúc này mới dâng lên được. Bây giờ luận tội trách phạt, đã bị cách chức, bị tịch thu nhà, bỏ tù.”

“Tội ác chồng chất, chết không đáng tiếc!” Ta rít một câu bình luận qua kẽ răng. Suy nghĩ một lúc, ta lại hỏi: “Cho nên ngài đến đây là để nói chuyện này?”

“Toàn bộ người Bạch gia đều bị kéo theo, bao gồm cả nữ quyến.”

“Vậy em gái Bạch Liên của ngài bây giờ thế nào rồi?” Vừa nói ra, ta lại chỉnh lại: “Ồ không đúng, là vợ chưa cưới chứ!”

“Không phải là vợ chưa cưới, ta đã hủy hôn với nàng ta rồi.” Hắn bình tĩnh đối diện với ta, giống như việc không liên quan đến mình: “Nàng ta một mình cởi trâm mang tội vào cung, muốn khiến Hoàng đế nể tình nàng ta đã có thai mà xử lý nhẹ Bạch gia.”

“Đã có thai?!” Ta trợn to hai mắt, xùy hắn một cái: “Tô Nghị Thần ngươi là đồ đàn ông cặn bã! Lúc người ta nở mày nở mặt thì ngươi cợt nhả người ta! Lúc người ta gặp khó khăn thì ngươi lại hủy hôn!”

“Sau đó bị Hoàng thượng phát hiện là giả mang thai lừa vua.” Tô Nghị Thần không hề tranh luận với ta: “Nhưng Hoàng thượng chiếu cố đến thanh danh của nàng ta nên không tuyên bố ra ngoài, chỉ nói để nàng ta và người Bạch gia cùng đi đày ra khỏi Kinh thành.”

Ta gật đầu. Tuy nói ta ghét nàng ta luôn khiêu khích ta, nhưng cũng không thấy nàng ta là người độc ác. Ra khỏi Kinh thành cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền.

Tô Nghị Thần lấy ra một miếng da thỏ từ trong lòng: “Lần này ta tìm cô Lâm, là muốn tặng cái này cho cô.”

“Chỉ tặng một mình ta hay là các cô gái khác cũng có? Thứ người ta chọn còn dư lại, ta không cần.”

“Vẫn luôn ở chỗ Tô mỗ, chưa từng tới tay người ngoài.” Hắn dùng hai tay đưa qua, trong mắt mang theo chút chân thành, thậm chí… còn mang theo chút cầu xin.

“Ngoài ngoài?” Ta cười nhạo nói: “Lần này thì nàng ta thành người ngoài rồi, không ôm được đùi phủ Tể tướng nữa, lại tới nịnh bợ ta, muốn cùng ta nối lại tình xưa à? Ngươi nghĩ hay lắm!”

Ta xoay người quay về phòng, ầm một tiếng chặn cái vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn ở ngoài cửa.