Tướng Quân Về Muộn

Chương 4



Tháng ba đến, kéo theo mùa xuân về, vạn vật hồi sinh.

Tô Nghị Thần lại bị phái đi đánh trận.

Ngày hắn xuất chinh, ta cố ý đi đến cổng thành tiễn hắn.

Hắn cưỡi trên con ngựa cao to, uy phong lẫm liệt, quan sát chúng sinh.

Ta đứng dưới ngựa của hắn, phải nhón chân mới có thể đưa phong thư đỏ trong tay cho hắn.

“Đây là gì vậy?” Hắn nhận lấy phong thư trong tay ta, không định mở ra.

“Thiệp mời kết hôn.” Ta hơi dừng lại: “Ngày mười tám tháng sáu là ta phải thành hôn rồi.”

Tô Nghị Thần sửng sốt: “Với ai?”

“Với đầu bếp của Tô phủ, người làm thịt đông pha ngon nhất ấy.”

Tô Nghị Thần nhíu chặt mày lại: “Nàng đường đường là con gái một của Lâm phủ, gả cho đầu bếp gì chứ?”

“Haizz!” Ta vươn tay ngăn hắn lại: “Thanh niên à, ta khuyên ngài đừng có kỳ thị nghề nghiệp.”

Hai mắt hắn đỏ bừng, nhìn ta chằm chằm: “Vậy vì sao lại là tháng sáu? Nàng cứ nôn nóng gả đi như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Ta giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt hắn: “Ta vội ăn thịt đông pha.”

Ta nghe thấy hắn rít một câu qua kẽ răng: “Nhưng nàng biết rõ ta không về trước tháng bảy được.”

“Nói như vậy là…” Mắt ta sáng lên: “Ngài không ở đây, ta có thể mượn dùng phòng chính của Tô phủ ngài để bái đường không?”

Tô Nghị Thần không nói lời nào.

“Ta coi như ngài chấp nhận rồi, đa tạ Tô Tướng quân.” Ta hành lễ với hắn.

Tô Nghị Thần không nhìn ta, còn chưa chờ ta đứng thẳng dậy thì đã đá một cái vào bụng ngựa, mang theo binh giỏi tướng mạnh của hắn giục ngựa cất vó, nhanh chóng rời đi.

Biên quan liên tục truyền đến tin chiến thắng, nhưng ta lại không có tâm tư quan tâm đến Tô Nghị Thần.

Ta đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ của ta.

Sáng sớm ngày đại hôn, ta trang điểm hoàn chỉnh, đeo đầy trâm vòng, thay sang áo cưới, đội khăn cô dâu, ngồi lên kiệu hỉ.

Ông cụ Tô và cha ta cũng xem như là bạn cũ, ông ấy cũng không muốn ta mất thể diện trước mặt người ngoài bèn chủ động đề nghị tự mình ra mặt giúp ta lo liệu hôn lễ. Bởi vậy mà đoàn đến đón dâu vô cùng phô trương, trên đường đi là dải lụa hồng trải đầy, cổ nhạc vang trời, đầu đường cuối ngõ đều nghe tiếng mà đi ra.

Ta đang ngồi yên lành trên kiệu hỉ, đoàn xe đi tới con đường lớn phồn hoa rộn ràng, chợt nghe thấy từ xa xa truyền đến một hồi tiếng vó ngựa.

Tiếng vó ngựa hướng thẳng về phía ta, mấy cánh đàn ông cưỡi ngựa chia tách đội xe đón dâu, trong lúc nhất thời, người ngã ngựa đổ, đám người chạy tứ tán. Ta ở trong kiệu xóc nảy lắc lư, muốn mở miệng gọi người cũng không phát ra tiếng được.

Trong lúc hỗn loạn, rèm kiệu hỉ của ta bị vén lên, người cầm đầu duỗi cánh tay mạnh mẽ đầy sức sống kéo ta ra khỏi kiệu, xách lên ngựa của hắn, cưỡi ngựa ôm ta ở trước người.

Hắn phóng ngựa chạy nhanh, gió nhẹ thổi khăn cô dâu của ta lên, ta nhìn thấy cảnh đường phố nhanh chóng lùi lại phía sau, ta nghe thấy tiếng hít thở thô nặng của người sau lưng, cuối cùng ta cũng ý thức được chuyện gì xảy ra.

Ta bị cướp dâu rồi.

Đến nơi cần đến, ta phát hiện ra ta thật sự bội phục trí thông minh của kẻ tặc, đến mức ta không cần đoán cũng biết là ai cướp — hắn cướp ta đến Tô phủ trong khi ta đang trên đường đến Tô phủ.

… Có cần phải vậy không?

Cả viện vui mừng hớn hở, cực kỳ náo nhiệt, trên xà nhà của phòng chính treo lụa đỏ chót, trong sảnh dán chữ hỉ, toàn bộ nha hoàn bà vú của phủ đều bận đến mức chân không chạm đất, đang bưng đồ ăn ngon đến cho các vị khách ở sân sau.

Tô Nghị Thần nhảy xuống khỏi ngựa, lại kéo ta xuống khỏi ngựa của hắn, nổi giận đùng đùng chất vấn ta: “Lâm Quán Uyển, cái người phụ nữ này nàng không có trái tim sao? Uổng công ta lúc trước tốt với nàng như vậy, lần trước nàng nó thịt đông pha của Tô phủ ngon, ta đã cố ý đi hỏi mấy quán nổi tiếng nhất trong Kinh thành, học làm thịt đông pha, kết quả nàng lại muốn gả cho một đầu bếp!!”

Ta đứng tại chỗ không nói lời nào.

Hắn đi qua đi lại trong sân, chỉ vào cửa chính của phòng chính đã trang trí mới hoàn toàn: “Nhân lúc ta ra ngoài đánh trận mà thành hôn thì cũng thôi đi, rõ ràng là không muốn ta tham gia hôn lễ của nàng mà còn muốn đưa thiệp mời cho ta thì cũng thôi đi, nàng còn thật sự bái đường ở phòng chính Tô phủ nữa!!”

Thật ra khăn cô dâu của ta là một lớp vải đỏ mỏng manh, xuyên qua khăn cô dâu, ta mơ hồ có thể nhìn thấy bên thái dương của hắn bung ra mấy lọn tóc rối, râu ria xồm xoàm, phong trần mệt mỏi, trên mặt tựa như có dấu vết của bão cát quét qua. Hắn không mặc khôi giáp, áo vải bên trong đã rách mấy lỗ, vải áo tán loạn được buộc lại một cách qua quýt, trên ống quần và giày bó còn dính dấu bùn đất.

Vành mắt hắn hơi đỏ lên, bởi vì phẫn nộ mà giọng nói trở nên run rẩy: “Đoạn đường này ta quay về, ngựa không dừng vó, ngày đêm không nghỉ, chạy chết ba con ngựa, chính là vì nhất định không thể để nàng được như ý muốn!”

“Tô Nghị Thần có phải trí nhớ của ngươi không được tốt lắm không?” Cuối cùng ta cũng mở miệng: “Không phải ngươi tự mình đến nhà ta hủy hôn sao? Bây giờ ta sắp gả cho người khác như ngươi mong muốn rồi, ngươi cần gì chạy tới làm ầm ĩ chứ?”

“Ta… Ta…” Tô Nghị Thần như đứa trẻ bị tủi thân, mở miệng thở hổn hển, giọng nói hơi nghẹn ngào, nhưng cuối cùng lại không nói ra được nguyên nhân. Đành phải lúng túng hỏi ta: “Nàng hiểu rõ hắn không? Hắn có tốt với nàng không? Chuyện chung thân lớn như vậy mà nàng cứ…”

“Ta hiểu rõ hắn,” Ta ngắt lời hắn: “Hắn vô cùng tốt với ta.”

“Ồ, chú rể thật sự quay về rồi!” Khách khứa ở sân sau nghe thấy sân trước có động tĩnh, đi ra thì nhìn thấy Tô Nghị Thần: “Lúc cô Lâm gửi thiệp cưới cho bọn ta, bọn ta còn thấy lạ đó, thời gian được quyết định gấp gáp như vậy, Tô Tướng quân có thể quay về được không? Xem ra vẫn là cô Lâm hiểu Tô Tướng quân, chúc mừng hai vị, trăm năm hòa hợp nha!”

Tô Nghị Thần ngây ngẩn cả người, nhìn ta bằng ánh mắt nghi hoặc: “Chú rể?”

“Đúng vậy!” Ta rống lên với hắn: “Không phải chính chàng nói vì ta mà đã học làm thịt đông pha sao?”

“Cho nên…” Tô Nghị Thần gãi đầu: “Đầu bếp làm thịt đông pha ngon nhất của Tô phủ… là ta à?”

Ta kéo áo cưới đỏ chót: “Còn không nhanh đi thay đồ đi! Mặc như vậy thành thân với ta sao?”

Tô Nghị Thần tựa như không biết phải đi đâu, xoay một vòng tại chỗ, cuối cùng cũng nhớ tới việc móc phong thư đỏ mà ta đưa cho hắn từ trong ngực ra.

Mặc dù phong thư đã hơi nhăn nhưng vẫn chưa được mở ra. Hắn không kịp chờ đợi mà xé mở phần sáp dán thư, khi nhìn thấy tên hai người là “Tô Nghị Thần” và “Lâm Quán Uyển” được viết trên thiệp cưới đỏ chót mạ vàng, cuối cùng hắn cũng vui ra mặt, ngay sau đó lại dâng trào nước mắt.

“Uyển Nhi.” Hắn luống cuống tay chân sờ đầu ta, để lại cho ta một nụ hôn trên trán qua lớp khăn cô dâu, nói ra câu mà ta đã nghe rất nhiều lần: “Chờ ta quay lại.”

Lắc quay lại, rõ ràng là hắn đã chau chuốt tỉ mỉ một phen. Chải búi tóc gọn gàng đẹp đẽ, mặc áo cưới vừa người, mày kiếm mắt sáng, đẹp như quan ngọc.

Ta nhìn khuôn mặt đẹp trai đó của hắn, cố gắng kìm nén, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi hắn: “Tô Nghị Thần, của hồi môn của ta đâu?”

“Hả? Của hồi môn của nàng mà sao lại hỏi ta?”

“Tám xe của hồi môn đó! Tài sản trước hôn nhân của ta! Đội người ngựa bị chàng cướp dâu đã đi đâu rồi?!”

Hắn vỗ gáy một cái: “Ta ta ta phái người đi tìm ngay!”

Giờ lành đến, hắn nắm tay ta bước vào phòng. Nhìn cha mẹ ngồi ở chủ vị, trông thấy ông cụ Tô cười đến mức tràn đầy nếp nhăn, hắn dán vào bên tai ta thì thầm hỏi: “Thì ra các nàng đã thông đồng với nhau rồi… Chỉ có một mình ta chẳng hay biết gì sao?”

Ta cũng dịu dàng thì thầm trả lời hắn: “Đừng nói là chẳng hay biết gì, nếu không tìm được của hồi môn của ta, ta sẽ chụp bao tải đánh chàng một trận.”

Ba quỳ, chín lạy, sáu lần bái. Kết thúc buổi lễ, ta và hắn, đã là vợ chồng hợp pháp rồi.