Tương Tư Không Biệt Ly

Chương 1-2



Tác giả: Bắc Đồ Xuyên

Dịch & biên tập: AnVTNh

KHÔNG RE-UP ‼️ KHÔNG RE-UP ‼️KHÔNG RE-UP ‼️

- --

- HAI NĂM SAU -

Tin tức truyền đến Hoán Dương chậm mất nửa tháng, mà lúc tin tức vừa đến nơi thì tiếng bước chân cũng đương vang xa đến gần, là thân vệ của Thái tử.

Thái tử cùng Nhị Hoàng tử tranh đấu gay gắt nhiều năm, trong lúc đó Tứ Hoàng tử lại dõi theo sát sao như hổ rình mồi. Hoàng đế đương triều mỗi ngày đều si mê đan dược tiên thuật, mặc kệ những trò ngươi lừa ta gạt của các nhi tử. Mà vốn dĩ những năm Thái tử đích thân trị quốc đã sớm đã thống nhất được cục diện thiên hạ, chỉ là cũng từ đó mà dần sinh ra những nghi kỵ xung quanh. Hoàng hậu lên ngôi nhưng lại chẳng phải mẹ đẻ của Thái tử, dần dần cũng trở mặt làm ngơ, đến khi mắt thấy đã không thể không ra tay khống chế tình thế được nữa, bèn giở trò nâng đỡ Tứ Hoàng tử. Triều đình biến đổi đảo điên.

Giữa lúc thế cục giằng co, Thái tử bất ngờ bày trận bức ép Bệ hạ thoái vị, nghe đồn tình hình bấy giờ cực kỳ nguy hiểm, quân binh cứu giá đã đánh tới ngoài cổng Minh Đức, cuối cùng Hoàng đế trút xuống hơi thở cuối cùng, chiếu truyền ngôi còn chưa kịp ấn thượng tỉ.

Hoàng đế vừa băng hà, chiếu chỉ ra lệnh đày Hoàng hậu vào ngục giam cũng được công bố, Nhị Hoàng tử bị trục xuất khỏi cung, kết tội Tứ Hoàng tử lập mưu đồ phản nghịch. Cung Trường Minh đóng cửa ba ngày, sau khi quốc tang được cử hành, Thái tử Lý Văn Huyên lên ngôi vua, đặt niên hiệu là Sùng An.

Triều đình loạn sóng, mắng Tân Đế khinh rẻ đạo đức luân thường, phạm tội bất hiếu, tàn bạo bất nhân.

Thế nhưng, lời lẽ truyền tai rồi cũng sớm bị cường thế trấn áp.

Sùng An năm thứ nhất, lạnh lẽo tang thương.

Ý xuân tiêu điều, lòng người bạc nhược.

...

Thành Hoán Dương.

Trước cửa phủ, một hàng dài hơn trăm người cưỡi ngựa mà đến, Từ Diễn xoay người xuống ngựa, giơ tay ra lệnh cho mọi người phía sau: "Tất cả dừng lại ở đây."

Đoàn người nghiêm chỉnh tuân lệnh, nhanh chóng xuống ngựa, tự giác thủ vệ ở phía trước phủ, bên hông, vách ngăn, cửa sau, người và ngựa cùng chen chúc bao vây xung quanh dinh phủ.

Đoàn người mặc thường phục ấy đều là những thị vệ tinh anh và đặc biệt thân cận của Thiên tử. Riêng Từ Diễn vốn là hộ vệ kiêm tử sĩ đi theo Thái tử từ nhỏ, hiện giờ nước lên thì thuyền ắt cũng lên, hắn vừa được phong làm thống lĩnh cận vệ, bên người cầm đao thị vệ. Những ngày gần đây Hoàng cung chẳng mấy yên ổn, hắn vốn nên kề sát bên người bằng hữu kia một tấc không rời, ấy vậy mà lúc này lại âm thầm xuất hiện ở một tiểu thành miền Tây Bắc.

Người gác cổng có ý muốn ngăn đoàn người kia lại, Từ Diễn lập tức lấy mệnh bài đeo bên hông ra, căn bản là không cho đối phương có cơ hội đuổi người: "Ta phụng mệnh Bệ hạ, cho ta gặp Chúc tam tiểu thư."

Người gác cổng cùng hộ vệ ở phủ chưa bao giờ tiếp đãi người từ triều đình, nên bây giờ dù cố khắc chế đến đâu cũng khó mà không hoảng loạn. Dẫu tiếng lòng dằn xé nhưng cũng chỉ có thể thành thật dẫn người vào trong, thâm tâm lại thoáng ngờ vực, lẽ nào tam tiểu thư đã phạm phải tội gì.

Những người đang đứng ở đây, so với quỷ Tu La còn đáng sợ hơn.

Hoán Dương gần liền với sa mạc, quanh năm vùi mình trong gió cát, cho nên cằn cỗi khốn cùng, dù có là Chúc gia đã từng lừng lẫy một phương, cổng đình cao lớn sa hoa đến mấy cũng chẳng thể sánh với nơi chốn đô thành.

Lúc trước tam tiểu thư thỉnh cầu được quay về Hoán Dương, nàng dứt khoát mà kiên quyết, chẳng đắn đo hay do dự phần nào. Dù rằng chỉ cần nàng tỏ ý muốn lưu lại Kinh thành, Điện hạ cũng sẵn lòng giải quyết hết thảy mọi chuyện cho nàng, thế nhưng, trong lòng nàng đã sớm có chủ ý của riêng mình. Chính nhờ sự dứt khoát này, cả Chúc gia lẫn Thái tử đều có thể miễn bớt rất nhiều chuyện phiền thoái. Thứ dũng khí kiên định này, nào phải ai cũng có được.

Nàng không phải đơn giản chỉ là một vị tiểu thư khuê các ngày ngày an phận chờ người khác sắp đặt dặn dò. Nếu như không cẩn thận, chỉ e là khó mà đưa được nàng trở về.

Từ Diễn chau mày, nhớ đến lời căn dặn của Bệ hạ trước khi đi, nói nếu như hắn không thể đưa được tam tiểu thư của Chúc gia bình yên trở về, thì phải tự biết lo liệu một câu trả lời cho thoả đáng.

"Tân triều vừa mới thành lập, vẫn còn nhiều vấn đề chưa được dẹp yên, cữu phụ của tam tiểu thư cũng vừa bị Bệ hạ giáng chức, Chúc gia ba lần bại trận liên tiếp, không tránh được tình thế bị dồn ép luận tội. Thúc phụ của nàng Chúc Hoằng bị bức đến đường cùng, chỉ còn cách tự sát trước cổng thành để tạ tội, trấn an lòng dân, mà chính khi ấy cũng là lúc phụ mẫu của tam tiểu thư chết trận tại Long Quan cách đó mười dặm. Tổ phụ của nàng đã ẩn cư nhiều năm, chỉ vừa mới xuất đầu lộ diện gần đây, cho nên tam tiểu thư có lẽ cũng không nguyện ý trở về ngay lúc này, chi bằng Bệ hạ chờ thêm một thời gian nữa."

Khi đó, hắn đã khuyên Bệ hạ như thế.

Bệ hạ đón Chúc tiểu thư trở lại kinh thành, thế nhưng cũng chỉ là không danh không phận, hành động vội vàng như vậy thật sự không thích hợp.

Đưa được người về rồi, sắp xếp ở ngoài cung, thì lại khó tránh được chuyện hiềm nghi. Nhưng nếu trực tiếp đón vào cung, giữa lúc tang sự thế này lại không thể tiến hành theo đúng quy củ đã định của Hoàng thất, mà những lời đồn đãi đàm tiếu cũng có thể hại chết người, như vậy chẳng phải là có lỗi với tam tiểu thư hay sao.

Không bằng chờ đến khi mọi chuyện êm xuôi, trực tiếp ban chiếu chỉ đến Hoán Dương, tiến hành theo đúng quy cách của lễ sắc phong Hoàng hậu, long trọng đường hoàng đón người trở về.

Sắc mặt Bệ hạ vẫn lạnh như băng: "Cô đương nhiên biết điều này. Cô còn biết Chúc gia nay đã suy tàn, cô mẫu của nàng ấy đã mấy lần có tâm tư muốn đưa nàng ấy đi kết thân làm mối. Nếu ta không nhanh chóng đón nàng trở về, sợ là lần gặp mặt tiếp theo, con cái nhà nàng đã có thể gọi ta một tiếng "cữu cữu" mất."

Từ Diễn nghe mà nghẹn lời, một danh gia vọng tộc như Chúc gia không biết đã có bao nhiêu đời có người đứng lên hàng Tể tướng, thế nhưng lại suy thoái chỉ trong thoáng chốc, vốn cũng đang chờ đợi cơ duyên để trở mình, biết đâu sẽ có được thêm một lần hưng thịnh.

Đường đường là tiểu thư của Chúc gia, miễn là nàng sẵn lòng, thử hỏi có gia đình quý tộc nào không muốn nắm lấy.

Khi đó tam tiểu thư nói rằng nàng cả đời nguyện vì phụ mẫu giữ lấy đạo hiếu, mục đích chính là để trấn an Tiên Đế, ý nàng muốn nói, nàng không hề có ý định sẽ gả chồng, hay ít nhất thì Chúc gia sẽ không kết quan hệ thông gia với bất kỳ nhà quyền quý nào.

Gia tộc của tam tiểu thư ở Hoán Dương đã từng rất hưng thịnh, vào thời điểm danh tiếng hiển hách bậc nhất, một triều vua có đến ba vị quan lớn. Mà nữ tử Chúc gia gả vào Hoàng thất cũng chỉ ngồi ở vị trí Trung cung. Tổ tiên Chúc gia từ xưa đến nay, đã có bốn người bước chân lên ngôi vị Hoàng hậu.

Cái gọi là thịnh cực tất suy, thực ra là bởi vì liên tiếp bị kẻ này đến kẻ khác ra tay đàn áp, dẫn đến việc thế lực của dòng tộc tổ phụ tam tiểu thư suy yếu đi rất nhiều. Vừa hay, chuyện đó cũng khiến Hoàng đế yên lòng.

Nhưng phụ thân nàng trời sinh là võ tướng kỳ tài lừng danh, mẫu thân nàng là con gái duy nhất của lão Lương Vương, cả hai đều nổi danh vì việc cầm binh thống lĩnh. Trước khi hai người cùng chết trận ở Long Quan không lâu, trùng hợp có người bí mật báo tin rằng phu thê Chúc gia cấu kết với ngoại tặc.

Trên dưới triều đình vô cùng chấn động trước tin này, mấy vị đại thần đồng loạt khuyên can xin Bệ hạ điều tra kỹ lưỡng, trả lại sự trong sạch cho Đại tướng quân. Giữa lúc thế cục phân tranh, Hoàng đế gác chuyện này sang một bên, chỉ nói tin tưởng cách làm người của Chúc huynh, nay người chết cũng đã chết rồi, thương tiếc nghìn trùng, mà bấy giờ nơi biên cảnh còn đang đại loạn, không nên gây thêm hao tổn nghĩa tình.

Chuyện khơi dậy rồi cũng chỉ có thể kết thúc lưng chừng, không rõ ràng cũng chẳng minh bạch.

Năm đó khi phụ mẫu được đưa về Hoán Dương để chôn cất, Chúc Tương Tư chỉ vừa tám tuổi đã trở thành nhi tử duy nhất còn lại trong dòng chính của gia tộc, ai ai cũng muốn tranh lấy quyền nuôi dưỡng nàng.

Cuối cùng, Thái hậu với tư cách là trưởng tỷ của lão Lương Vương đã trực tiếp đón nàng vào cung.

Từ đó về sau, tam tiểu thư của Chúc gia sinh sống trong cung, với vị thế của một Thái tử phi tương lai, thường cùng các Hoàng tử và Hoàng nữ đến điện Văn Hoa đọc sách, tập viết.

Cứ mãi như vậy, cho đến ngày nàng quả quyết rời đi vào hai năm trước.

Trải qua hai năm này, Điện hạ vẫn luôn dốc lòng bày mưu tính kế, hao tâm tổn sức vì quốc sự, thế nhưng ngài vẫn chưa từng thôi nghĩ về Hoán Dương trong từng giây phút xuôi việc.

Tuy nói rằng người kia rời xa kinh đô để trở về quê nhà, nhưng nhất cử nhất động trong thành Hoán Dương xưa nay đều chưa bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay Điện hạ.

Thí dụ như, tam tiểu thư ngày ngày chỉ quanh quẩn trong phủ, nhưng mấy tháng gần đây đã có hai lần xa nhà, một lần thăm viếng ở miền Nam, một lần đến phía Bắc tìm gặp bằng hữu. Trong hai lần đó đều luôn có những gia đình tranh thủ giới thiệu con cháu ưu tú trong nhà cho nàng gặp mặt.

Tin tức truyền từ Hoán Dương cho hay, tam tiểu thư Chúc gia cùng tiểu nhi tử Vu Nguyên của Thái gia vô cùng hợp ý, còn cùng nhau du ngoạn mấy ngày. Đến mức khi đã đến lúc phải từ biệt, tiểu công tử Thái gia còn tỏ ra không đành, ra tay hào phóng tặng nàng vô số lễ vật, ước định rằng đến độ hoa xuân khoe sắc sẽ đến Hoán Dương dò hỏi ý nàng.

Thời điểm Điện hạ hay tin, mặt mày đều tái xanh hết cả, cho người lặn lội suốt đêm đưa giấy điều lệnh cho gọi Thái gia đến đô thành. Đến bây giờ người nhà họ Thái vẫn còn đang ở điện Văn Hoa thực hiện việc hiệu chỉnh sổ sách và điển chương.

Cho nên đã thuyết phục đến nước này, Từ Diễn không dám nhiều lời nữa, ngoan ngoãn theo lệnh đến Hoán Dương.

Chỉ là hắn vẫn cảm thấy chưa ổn thoả, cũng không biết nên giải thích với Chúc tiểu thư như thế nào.

Liệu thế này có gọi là cậy quyền cưỡng ép hay không?

Điện hạ thật là thiếu kiên nhẫn quá.

Từ Diễn trưng ra bộ dạng mặt ủ mày chau, thầm nghĩ, nếu trong lòng Chúc tiểu thư đã có nơi nương tựa, vậy ra chính hắn cũng đã đưa tay đẩy nên một đoạn nghiệt duyên mất thôi.

Chúc tiểu thư trước kia vẫn luôn đối đãi với hắn không tồi, hắn làm như vậy thật là đáng chết.

*

Niệm Xuân nhanh chân chạy vội về nội viện, đẩy cửa tư phòng của tam tiểu thư ra, hơi thở còn chưa kịp bình ổn đã vội la lên: "Tam tiểu thư, tướng quân Từ Diễn mang theo một đoàn binh đến bao vây quanh cửa phủ chúng ta, đây là Bệ hạ muốn ra tay tính sổ triệt để hay sao?"

Ngày đó tiểu thư rời khỏi đô thành xuyên suốt cả một đêm dài, nghe đâu hôm sau Thái tử điện hạ phát hiện đã rất tức giận, ra tay xử lý hết tất cả y quan và tuỳ tùng đã thông đồng hạ thuốc. Mà sau đó vẫn chưa cảm thấy hết giận, ngài lại đến võ đài tiếp tục phát tiết, đánh cho mấy giáo uý ở đó không xuống được giường.

"Nô tỳ đã nói, Bệ hạ gửi thư đến, dù tốt xấu gì người cũng nên nghiêm túc trả lời lại ngài ấy, xin ngài ấy bớt giận. Bây giờ thì hay rồi, Từ tướng quân đã đích thân đến đây bắt người."

Hai năm trôi qua, Bệ hạ đều đặn gửi đến đây mỗi tuần một phong thư, chưa bao giờ gián đoạn. Thế nhưng tam tiểu thư vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt, đôi ba tháng mới trả lời một câu: Cảm phiền Điện hạ lo lắng, mọi thứ đều tốt, cũng xin ngài hãy trân trọng bản thân, đừng nhọc lòng nhớ mong.

Hoặc chăng, Điện hạ ban đến bao nhiêu vật phẩm vàng bạc, vẫn phải xuôi theo đường cũ quay về.

Niệm Xuân lúc này trong lòng đã nóng như lửa đốt, chỉ sợ rằng, yêu mà sinh hận chẳng ai hay. Nàng quỳ rạp xuống bên chân Chúc Tương Tư, vẻ mặt sầu bi thảm thiết: "Phải làm sao bây giờ đây! Nếu không thì, tiểu thư hãy trốn đi! Từ Diễn tướng quân sẽ không dám lục soát khuê phòng của người đâu, chỉ cần đợi qua mười ngày nửa tháng, nhất định cũng sẽ tìm được cách thoát thân..."

Nữ tử đang ngồi tựa mình nơi giường lớn, trái ngược với lớp áo trắng đơn sơ trên người là gương mặt xinh đẹp quá đỗi kinh diễm lòng người. Nàng chầm chậm xoay người, cuộn tròn cuốn sách đang cầm trên tay thành ống nhỏ, đập vào trán người trước mặt: "Chiếu chỉ Thiên tử ban xuống ngươi còn dám làm trái, Chúc gia chúng ta còn có mấy cái đầu, mang đi chém hết liệu có đủ chịu tội hay không?"

"Chỉ là..." Dáng vẻ đòi người kia của Từ tướng quân, quả thực phải khiến người khác kinh sợ. "Nô tỳ sợ người đến đô thành phải chịu cảnh bị khinh dễ, bên ngoài rõ là đều nói vị Bệ hạ vừa lên ngôi này là một người tàn nhẫn độc đoán, có thể giết cha, càng có thể đày cả mẫu hậu vào ngục. Về sau hậu cung người người ganh đua, với tính tình của tiểu thư, chẳng biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ tù đày, nô tỳ không cam tâm."

Tương Tư đưa tay bịt kín miệng nàng ta: "Chớ có nói lời hàm hồ, chuyện của đấng quân thượng mà cũng dám bàn tán, ngươi tự thán mình sống đủ rồi sao?"

Niệm Xuân mếu máo, khẽ than: "Chủ tử..."

Tương Tư bước chân xuống giường, tự mình chỉnh trang lại váy áo cùng búi tóc, an ủi người phía sau: "Không có chuyện gì, coi như số mệnh đã định ta phải đi qua kiếp nạn này. Đành phải đi một bước lại tính toán một bước mà thôi!"

Hôm qua cô mẫu vừa mới ghé đến, nói với nàng rằng Kinh thành vừa xảy ra biến cố, hiện giờ thế cục triều đình vẫn đang không ngừng đảo điên. Thái tử vừa đăng cơ xưng Đế chưa trọn nửa tháng, tin tức truyền đến các trạm dịch lại tiếp tục phân tán khắp nơi, từ đô thành đến Hoán Dương xa xôi ngàn dặm, đến tận bây giờ Chúc gia mới hay được tin tức.

Tương Tư cảm thấy trong người không khoẻ, mí mắt nặng nề nâng lên hạ xuống, cũng chỉ hỏi một câu, "A huynh vẫn khoẻ chứ?"

Cô mẫu tỏ vẻ giận dữ, "Con chỉ quan tâm đến hắn! Chúc gia chúng ta lâm vào khó khăn, tình cảnh đã không còn được như trước đây, thế nhưng con lại chẳng hề quan tâm đến. Cữu cữu của con vừa cho người truyền tin đến, bảo rằng người vừa mới bị giáng chức, chờ qua tiết thanh minh này đã bị điều đến Cam Ninh phía Bắc rồi kìa."

Tương Tư nhắm mắt, lạnh nhạt nói: "Chỉ là cữu phụ đằng ngoại mà thôi, cũng không có ít nhiều tình cảm thân thuộc gì cho cam."

"Vậy thúc phụ con thì sao?"

"Xét về tình, đương nhiên con rất lấy lòng thương tiếc. Nhưng thúc phụ vốn là người bảo thủ, lại không có tài cầm tướng nhưng vì may mắn mà lên được chức vị tướng quân, bao nhiêu năm nay chỉ có thể bám vào sự che chở của tổ tiên để sống an nhàn. Tổ mẫu khuyên răn biết bao lần nhưng chính người lại không nghe, đi đến kết cục ngày hôm nay, xem như cũng đã viên mãn lắm rồi. Con xem như cũng giữ lại chút kính trọng."

Cô mẫu mắng nàng quá mức bạc tình, phất tay áo bỏ đi.

Thời điểm Từ Diễn nhìn thấy Chúc Tương Tư, gương mặt nàng vì bệnh tình chưa thuyên giảm mà khó nén được vẻ nhợt nhạt, bàn tay che lấy nửa gương mặt, khẽ ho khan: "Hắn kêu ngươi tới đón người, hay là bắt ép?"

Từ Diễn vội vàng chắp tay hành lễ: "Tất nhiên là tới đón người trở về."

Tương Tư trầm mặc, như đang suy nghĩ điều gì đó, "Bao lâu sẽ khởi hành?"

"Tức khắc, càng sớm càng tốt." Từ Diễn không dám nhiều lời, sợ tam tiểu thư sẽ hỏi hắn vì sao cần gấp gáp như vậy, hay trở về kinh đô rồi sẽ ở nơi nào. Bởi trước đó Thái hậu lâm bệnh rồi chết, Hoàng hậu bị đày vào ngục giam, nay hậu cung trống vắng, ngay cả một người làm chủ cũng không có.

Tuy rằng tam tiểu thư từ nhỏ đã mang vị thế của một Trung cung, thế nhưng...

Dù có vì lý do gì đi chăng nữa, Từ Diễn vẫn hy vọng tam tiểu thư sẽ không gặng hỏi, bởi hắn làm sao mà nói được nguyên nhân cốt yếu, rằng Bệ hạ đã quá mức nhớ thương tam tiểu thư.

Khắp cả giang sơn này đều đang chìm trong cảnh tang thương truy điệu, tiếng tăm Bệ hạ lại đang vang dội tứ phương, những lời kia đâu thể nào dễ dàng nói ra.

Cũng may tam tiểu thư không màng bận tâm đến nguyên do, nàng chỉ trầm ngâm một lát liền đáp ứng, "Được."