Tương Vọng Đào Hoa

Chương 100: Trần thí chủ thật là khó hiểu



Ở trước cửa Đinh Phủ, Anh Ngọc mang theo lễ vật, quì thẳng lưng bên cổng lớn, thành tâm thành ý hướng mặt vào Đinh phủ. Bên trong phủ, Đinh Tung tức giận, gạt hết ấm trà trên bàn xuống đất, hùng hổ chỉ tay quát gia nô nói:

- Lập tức đuổi hắn đi cho ta! Lấy chổi lấy gậy gì cũng được. Đánh hắn, quét hắn làm sao để hắn cút đi cho ta! Cút thật xa cho ta!

Đinh Hiển từ ngoài bước vào, nhìn thấy phụ thân nổi giận như vậy, gã cũng hơi ngạc nhiên. Đinh Hiển đuổi gia nô ra ngoài, bước lại gần phụ thân hỏi:

- Phụ thân, người lâu nay luôn điềm tĩnh, trầm tính. Tại sao có thể lại nổi giận như vậy? Mạnh Kì Phong ngoài đó...Phụ thân, tiểu muội thật sự yêu hắn. Nếu hắn không phải thái giám, người gả tiểu muội cho hắn cũng không tệ đâu!

Đinh Tung trừng to mắt, sau đó quát to:

- Cả con cũng muốn nói giúp hắn sao? Con...

Đinh Liệt đột ngột cuồng giận, đạp đổ bàn, đá lật ghế. Ngay cả bức hoành phi treo trên tường cũng vô tình bị ông bộc phát bị chiếc ghế ném trúng, ngã xuống vỡ đôi.

Đinh Hiển cũng hoảng hồn. Chưa bao giờ gã thấy phụ thân nổi giận như vậy? Vì Mạnh Kì Phong sao? Hắn yêu tiểu muội, cả thiên hạ đều biết. Bây giờ, hoàng đế cũng nói hắn thật ra không phải thái giám. Như vậy, hắn vừa có tước vừa có lộc, lại là một nam nhân được lòng đế vương. Rõ ràng vô cùng xứng đáng với tiểu muội. Hắn phận tốt như thế phụ thân không thích hắn đã rất lạ. Còn vì hắn mà tức giận đến như vậy, càng là kì lạ hơn.

Đinh Tung phát tiết xong, lại thấy con trai kinh hoảng mà ngay cả hỏi cũng không dám hỏi. Ông mới từ từ nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Hiển nhi! Con sắp xếp đưa tiểu muội về quê. Tuyệt đối không để cho nó gặp lại Mạnh Kì Phong nữa. Chuyện của nó và Mạnh Kì Phong, ta không bao giờ muốn nghe thêm nữa!

Đinh Hiển lúc này mới nói:

- Bẩm phụ thân, người...tiểu muội rất yêu Mạnh Kì Phong. Lúc trước, quả thật hắn ngông cuồng gây họa hại cho tiểu muội. Nhưng qua bao nhiêu chuyện, hắn vẫn một lòng chung thủy đến như thế. Phụ thân, người cũng không nên nhớ mãi chuyện xưa. Nay kim khẩu của hoàng thượng cũng muốn ban hôn cho hắn và tiểu muội. Phụ thân phải chăng nên rộng lượng một chút, tiếp nhận hắn, tiểu muội cũng hạnh phúc hơn!

Đinh Tung trừng trừng nhìn Đinh Hiển, nhìn đến mức gã hoảng sợ, vội cụp đầu nhìn xuống chân. Đinh Tung gằn gằn từng tiếng nói ra:

- Bỏ qua chuyện xưa hay sao? Khốn kiếp! Con lại có thể bảo ta bỏ qua chuyện xưa, chấp nhận tên ranh khốn đó cưới tiểu muội của con sao? Hiển nhi, con có biết vì sao mười mấy năm trước cả nhà chúng ta phải bị giam không? Là bởi vì Mạnh Kì Phong!

Đinh Tung cố ý gằn ra ba chữ Mạnh Kì Phong, chứng tỏ phẫn hận trong lòng của ông nhiều đến dường nào. Đinh Hiển như người từ trên trời rơi xuống. Gã liếm môi, cố sức dung nhập lời phụ thân nói, khẽ hỏi lại:

- Phụ thân, sao có thể? Lúc đó, Mạnh Kì Phong...còn chưa đến một tuổi?

Đinh Hiển thật sự không thể tin nổi. Một đứa nhỏ chưa đến một tuổi, hắn làm thế nào hại cả nhà gã chịu cạnh lao tù thế kia? Chẳng lẽ, ý của phụ thân nói là...ân oán giữa phụ thân với Mạnh thái y? Nhưng mà, phụ thân cũng chưa từng nói là oán hận Mạnh thái y. Tại sao lại oán hận Mạnh Kì Phong được?

Hiểu Đinh Hiển nghĩ gì, Đinh Tung nói:

- Hơn mười tám năm trước, vào ngày đầy tháng của Mạnh Kì Phong, ta cũng đến Mạnh phủ chúc mừng. Trong lúc rượu vào lời ra, ta cùng các vị đồng liêu mới lỡ miệng nói Mạnh Kì Phong dung mạo thật giống với hoàng thượng Vĩnh Thuận lúc mới sinh. Chỉ một lời như thế. Chẳng lâu sau đó, thái hậu liền lấy cớ nghi ngờ ta liên quan đến việc mưu phản của Trịnh Duy, giam cả nhà chúng ta vào đại lao. Các đại nhân ngày đó cùng ta nói chuyện cũng đều bị liên lụy. Ta không biết chuyện này cùng Mạnh thái y có liên hệ hay không nhưng Mạnh Kì Phong này rõ ràng là một đứa trẻ xui xẻo, đáng sợ. Chỉ một câu nói về hắn mà khiến ta...ta...ta phải mất mẫu thân của con cùng hai vị tiểu đệ của con. Hiển nhi, ta không thể nào quên được sai lầm này. Ta không thể nào chấp nhận chuyện này! Ta căm ghét hắn!

Đinh Tung nói xong cũng bật khóc. Đinh Hiển không dám tin, sững sờ nhìn phụ thân như thế lại vì đau lòng mà khóc. Nghĩ đến Mạnh Kì Phong, gã cũng không biết phải nói sao. Thật sự mà nói thì chuyện mà Đinh Tung ghi hận trong lòng đó có liên quan gì đến một đứa trẻ như y? Thế nhưng, bởi vì say rượu lỡ miệng một câu nói mà khiến Đinh gia suy sụp nghiêm trọng. Thái hậu nổi trận lôi đình, bắt cả nhà Đinh gia vào lao ngục. Mẫu thân Đinh Hiển và hai vị đệ đệ cũng chết trong khốn khổ lao tù. Nói như thế nào cũng là một nỗi đau không sao nguôi ngoai được. Ngẫm nghĩ phụ thân có thể vô lí khi căm hận một đứa trẻ nhưng cũng có thể hiểu nỗi đau khổ day dứt đến tột cùng của Đinh Tung mới khiến ông bất chấp lí lẽ mà oán hận đứa trẻ kia.

Đinh Hiển không biết làm sao hơn, gã bỏ ra ngoài sân ngồi uống rượu. Mộng Khuê đi ra, lần đầu tiên nành nhìn thấy đại ca mình sầu não như thế. Nàng bước đến, giằng lấy bình rượu trên tay Đinh Hiển. Đinh Hiển nhìn nàng khẽ thở dài một tiếng:

- Tiểu muội! Sao muội ra đây?

Mộng Khuê ngồi xuống ghế đối diện Đinh Hiển, nàng nói:

- Lúc nãy, khi phụ thân nóng giận ném đồ, muội lo lắng đến xem, có nghe được huynh và phụ thân nói chuyện. - Ngừng một lúc nàng nói - Đại ca, muội muốn biết huynh nghĩ như thế nào?

Đinh Hiển cười như không cười, mắt nhìn ra xa hỏi:

- Phụ thân muốn ta đưa muội hồi hương. Mộng Khuê, phụ thân không chấp nhận Mạnh Kì Phong đó làm nữ tế.

Mộng Khuê bất chợt quì xuống chân Đinh Hiển:

- Đại ca, muội biết huynh không thể cãi lời phụ thân. Nhưng Mộng Khuê cầu xin huynh giúp muội. Đời này, kiếp này muội chỉ gả cho mình Kì Phong. Y cũng vì muội trải qua bao nhiêu đắng cay khổ sở. Bọn muội không cầu phú quý vinh hoa, không cầu được sung túc cao sang. Qua nhiêu lần này đối mặt sinh tử, bọn muội chỉ cầu được ở cạnh nhau, cùng nhau trải qua. Đại ca, Mộng Khuê xin huynh...

Ngoài cổng Đinh phủ, Anh Ngọc quì thẳng lưng, mắt nhìn thẳng vào bên trong chờ đợi. Đám gia nô Đinh phủ mang theo gậy gộc, chổi to đứng chặn kín lối vào. Nhưng mặc dù có lệnh của lão gia, bọn họ cũng biết vị đang ở phía trước là đại hồng nhân bên cạnh hoàng thượng nên không ai dám động thủ. Anh Ngọc cũng không sợ hãi, không lo lắng. Ở trên điện Đinh Tung sống chết kháng nghị, phản đối hôn sự của nàng và Mộng Khuê. Đến cả Lê Duy Khải cũng không biết nên làm sao. Chẳng lẽ lại gượng ép cưỡng chế ông ta để ban hôn cho nữ nhi của ông ta được? Ban hôn không thành, Anh Ngọc cũng không chịu thua, theo Đinh Tung về đến Đinh phủ. Đinh Tung không cho nàng vào cửa. Nàng liền quì ở bên ngoài suốt mấy canh giờ. Trời đã sụp tối. Đinh phủ vì nàng mà nhốn nháo. Gia nô đứng canh trước cổng chắn nàng. Người qua đường dừng lại nhìn nàng. Anh Ngọc cũng không hiểu. Thật ra nàng phải như thế nào Đinh Tung mới chấp nhận cho nàng cùng với Mộng Khuê?

Đang lúc đó, trời chuyển mây sắp mưa. Từ trong Đinh phủ bước ra một cô nương, tay cầm cây dù hướng về phía Anh Ngọc. Anh Ngọc mới thoáng thấy dáng người đến gần, liền mừng rỡ. Đến khi nhìn lại người kia là một nữ nhân xa lạ, nàng thoáng một chút thất vọng nhưng vẫn trầm tĩnh, nhìn nữ nhân đó chờ đợi.

Liễu Ngọc đi đến trước mặt Anh Ngọc, đưa cây dù cho nàng rồi lạnh nhạt nói:

- Mạnh quận công, xin ngài về cho! Ngài có quì ở đây đến trời sáng, lão gia cũng không cho người vào cửa. Tiểu thư cũng không thể ra gặp ngài. Ngài càng làm như vậy, càng khiến tiểu thư khó xử hơn.

Anh Ngọc nhìn lại cô nương này một lượt rồi chợt hỏi:

- Nàng là Liễu Ngọc, nha hoàn hầu cận của Mộng Khuê phải không? Là Mộng Khuê bảo nàng đến sao? Nàng ấy có nhắn gì với ta không?

Anh Ngọc vừa nhắc đến Mộng Khuê, trong ánh mắt thập phần ấm áp và yêu thương. Liễu Ngọc nhìn thấy bộ dạng đó, nàng cũng thoáng một chút cảm động. Nhưng nhớ lại một chuyện, nàng liền đanh sắc mặt, lạnh lùng nói:

- Là tiểu thư bảo ngài nên về cho. Mạnh quận công, ngài là người quyền cao chức trọng lại được đắc hồng ân. Nghe nói ngài còn sắp cưới Nguyễn cửu tiểu thư của Nguyễn đại tướng quân vào cửa. Ngài đã như thế lại còn đùa cợt với tiểu thư nhà ta? Tiểu thư bị lão gia giam lỏng mấy ngày qua, khó khăn lắm mới có thể rời phủ liền là đến tìm ngài. Chẳng ngờ, lại để tiểu thư bắt gặp ngài cũng Nguyễn cửu tiểu thư giữa thanh thiên bạch nhật tình tứ với nhau. Tiểu thư vì buồn mà sinh bệnh. Đừng nói là lão gia không thể chấp nhận ngài. Lần này, ngay cả tiểu thư cũng sẽ không muốn gặp lại ngài!

Anh Ngọc vừa nghe xong liền đứng phắt dậy. Chân nàng vì quì quá lâu, vừa đứng lên lại ngã quỵ xuống. Nàng vẫn cương quyết đứng dậy, hỏi Liễu Ngọc:

- Ngươi nói Mộng Khuê nhìn thấy ta và Diễm Yên? Còn vì vậy mà sinh bệnh sao? Hiểu lầm. Nàng ấy hiểu lầm rồi. Ngươi mau đưa ta đi gặp Mộng Khuê. Ta nói rõ với nàng ấy. Mau lên!

Anh Ngọc nói xong cũng lôi kéo Liễu Ngọc lôi nàng đi vào trong Đinh phủ. Đám gia nô Đinh phủ vội ngăn lại. Liễu Ngọc cũng giằng tay Anh Ngọc ra. Anh Ngọc gấp quá, nhìn đám gia nô kia hét lên:

- Các ngươi tránh ra! Ta phải gặp Mộng Khuê. Còn cản trở ta, đừng trách!

Nàng vừa nói vừa đưa tay vào sờ lên nắp lọ nước hoa tử tinh. Bởi vì chuẩn bị cho trận binh biến Vĩnh Hưng vừa rồi, lọ nước hoa tử tinh bị đổ mất một nửa, cho nên nàng đã nhờ Ngô Tố Liên thua mua một số loại dược liệu quí hiếm Tây Vực. Nàng phối hợp với nước hoa tử tinh chế ra được loại nước hoa mê hương khác, uy lực so với tử tinh hoa còn hơn.

Đám gia nô không biết cái lọ bên hông của Anh Ngọc là vũ khí gì nhưng thấy nàng khí thế hung hăng quá, bọn họ đều sợ hãi. Mà bởi vì trách nhiệm là giữ không cho nàng tiến vào, đám gia nô đành phải liên thủ với nhau, cản trước mặt nàng:

- Mạnh quận công, xin đừng làm khó chúng tôi! Lão gia đã có lệnh nếu để ngài vào cửa, sẽ đánh gãy chân chúng tôi! Cầu xin ngài đừng ép chúng tôi ra tay!

Anh Ngọc nóng mũi. Nàng không phải là muốn ép người nhưng nàng vừa nghe Mộng Khuê vì buồn nàng mà sinh bệnh. Nàng làm sao có thể không vào? Nàng nghiến răng nói to lần nữa:

- Để ta vào. Ta gặp Mộng Khuê giải thích xong lập tức đi ngay!

Nàng tiến một bước, đám gia nô lùi một bước. Mười mấy gia nô bao vây lấy nàng. Chỉ cần nàng tiến qua cửa Đinh phủ, bọn họ đành phải động thủ. Anh Ngọc cắn răng. Nếu Đinh Tung muốn như vậy, nàng cũng làm tới cùng! Nàng đưa tay muốn mở nắp mê hương. Cho đám gia nô này nằm rạp xuống hết rồi tính sau. Nhưng vừa lúc đó, một giọng nam trầm ấm vang lên, kịp lúc gián đoạn động tác của Anh Ngọc:

- Tất cả lui xuống cho ta!

Anh Ngọc nhìn lại, người bước ra là Đinh Hiển. Nàng chắp tay vái Đinh Hiển rồi nói:

- Đinh thống lĩnh, ta đến chỉ muốn gặp Mộng Khuê. Thỉnh cầu ngài để ta vào gặp nàng ấy một lúc rồi ta sẽ đi ngay!

Đinh Hiển nhìn kĩ Anh Ngọc. Vẻ mặt gấp gáp lo lắng kia, tình ý của Mạnh Kì Phong đối với tiểu muội so với lời đồn quả thật chỉ hơn không kém. Đinh Hiển đợi đám gia nô rút xuống, gã mới bước đến gần Anh Ngọc, nói nhỏ:

- Tiểu muội nhờ ta nhắn với ngươi. Mồng ba tháng này, trước giờ Mão nàng đợi ngươi ở miếu thành hoàng Đông thành...

- -------

Trong thiền phòng, Diệu Ân vừa đặt lưng xuống giường, liền bị tiếng gõ cửa kinh động. Nàng ngạc nhiên, thông thường giờ này, các tỉ muội đều ngủ cả. Ai lại gõ cửa phòng nàng giữa đêm thế này? Nàng bước xuống giường, đến gần cửa hỏi:

- Là ai vậy?

Giọng nữ bên ngoài run run nói:

- Là ta. Diệu Ân, ngươi mở cửa cho ta vào. Ta...ta sợ. Phòng ta có ma quỉ! Mau lên, mở cửa cho ta đi!

Nhận ra là Trần Thị Oanh, Diệu Ân khẽ lắc đầu, cũng mở cửa cho nàng vào. Trần Thị Oanh lao vào phòng, liền chạy đến, níu tay Diệu Ân nói:

- Diệu Ân, Phổ Minh tự có phải có nhiều ma quỉ không? Thiền phòng tối quá. Ta vừa chợp mắt, liền có những tiếng hú rợn người, còn có tiếng khóc than nỉ non. Đáng sợ quá!

Diệu Ân cười cười, đóng cửa phòng, sau đó cũng đốt đèn dầu lên, nhìn Trần Thị Oanh nàng hỏi:

- Thí chủ có thể để đèn mà ngủ, sẽ không còn sợ tối nữa!

Trần Thị Oanh lắc đầu, vẫn níu chặt tay áo của Diệu Ân nói:

- Đêm nay cho ta ngủ chỗ này với ngươi được không? Ta ở đây vừa lạ chỗ vừa không quen biết ai. Ngoài ngươi ra, ta không thể nhờ ai được hết. Ngủ một mình, ta sẽ sợ chết mất.

Diệu Ân thở dài, lắc đầu nói:

- A di đà phật! Như vậy không tốt đâu. Bần ni là người xuất gia...

- Xuất gia, xuất gia cái gì? Ngươi không lẽ thấy chết mà không cứu? - Trần Thị Oanh cắt lời.

Diệu Ân còn chưa biết nói sao, Trần Thị Oanh đã chạy đến bên giường nàng nằm lên rồi đắp chăn cứ như là ổ ngủ của mình vậy. Diệu Ân không còn cơ hội thoái thoát. Nhìn nàng kia như vậy, cũng tự biết không thể làm sao hơn. Nàng bước lại tủ lấy ra một cái chăn và một tấm lót rồi trải xuống đất mà nằm. Trần Thị Oanh thấy nàng không lên giường, ngồi dậy hỏi:

- Ngươi làm sao vậy? Ta không phải nam nhân cũng không phải yêu tinh, ngươi sợ ta ăn ngươi hay sao mà không lên ngủ với ta?

Diệu Ân vẫn nằm trên đất, bình thản đáp:

- Trần thí chủ, bần ni có giới luật bên mình. Dù là đồng môn tỉ muội với nhau, chúng tôi cũng không ngủ cùng. Trần thí chủ cứ mặc bần ni. Người ngủ ngon. Bần ni sẽ để đèn, người không lo sợ tối nữa.

Trần Thị Oanh bĩu môi. "Ni cô các ngươi sao nhiều giới luật phiền phức như thế?" Trần Thị Oanh nghĩ nghĩ, nàng chợt hỏi:

- Diệu Ân, ngươi không phải muốn tìm lại nữ nhi của mình? Bây giờ chưa gì đã bỏ cuộc rồi sao?

Diệu Ân đáp:

- Không đâu. Lần đó bần ni nhìn lầm Mạnh quận công. Tuy rằng người ấy không phải nhưng bần ni vẫn tin An nhi của bần ni vẫn còn sống. Bần ni sẽ tiếp tục theo sư phụ vân du khắp nơi, tìm kiếm cho đến khi gặp lại.

Trần Thị Oanh ngồi dậy, định nói gì đó. Chợt nàng thấy Diệu Ân nằm trên đất quay lưng về hướng mình. Nhìn bóng dáng người kia gầy yếu đơn bạc, tự nhiên Trần Thị Oanh có cảm xúc muốn bảo bọc, che chở cho nàng. Nàng chưa bao giờ nghĩ mình lại có lúc có suy nghĩ này. Ngay cả với Mạnh Kì Phong, nàng đều nghĩ muốn được tựa vào người kia, dựa dẫm người kia, mặc kệ người kia so với nàng chỉ là một đứa nhỏ. Thế nhưng tại sao với Diệu Ân này, nàng thật sự thích tiếp cận, hơn nữa còn là thích tỏ ra mạnh mẽ hơn, khí thế hơn để bao bọc lấy nàng ấy. Trần Thị Oanh không hiểu nổi chính mình. Nàng chợt nghĩ lại một chuyện, tự hỏi thầm: "Đêm ấy, thật sự có xảy ra chuyện gì không nhỉ?"

Diệu Ân nằm nghiêng trên đất, im lìm một lúc đã ngủ thiếp đi. Trần Thị Oanh chợt rón rén bước xuống, đến gần bên nàng. Ngồi nhìn Diệu Ân ngủ say, Trần Thị Oanh chống tay lên cằm thầm nghĩ: "Không lẽ ta có cảm tình với Mạnh Kì Phong rồi, tự nhiên lại đối với nữ nhân khác cũng sinh dục vọng hay sao? Không thể nào đâu. Thật là bậy bạ! Thật là không bình thường mà!"

Nàng ở đây còn đang giằng co trong tâm tưởng. Diệu Ân đang ngủ, chợt khóe mắt run run, môi mấp máy gọi khẽ mấy tiếng:

- An nhi! Đừng bỏ mẫu thân! Đừng rời bỏ ta!...

Trần Thị Oanh ngẩn người nhìn đôi môi mềm mại mỏng manh kia dưới ánh đèn leo loét nhẹ nhàng uyển chuyển động đậy. Trần Thị Oanh nghe tim mình đập loạn. Một cổ cảm giác kì lạ dâng lên nóng ran cả người làm nàng bất chợt hoảng hốt. Nàng kéo tay Diệu Ân lay mạnh, vừa kêu to:

- Diệu Ân, dậy mau! Dậy dạy ta đọc tâm kinh định tâm đi thôi!