Tương Vọng Đào Hoa

Chương 105: Cả thế gian ta chỉ quan tâm nàng



Anh Ngọc đưa Mộng Khuê về quận công phủ. Đám gia nô nhìn nàng toàn thân đẫm máu, lại đang ôm trên tay một cô nương đang hôn mê, đều hoảng sợ vô cùng. Nàng không nói không rằng, bế Mộng Khuê vào phòng mình. Căn dặn nha hoàn mang đến nước ấm và y phục mới. Chính nàng tự tay chăm sóc cho Mộng Khuê. Mặc lại y phục tốt cho nàng ấy, cẩn thận kiểm tra nhiệt độ trên thân nàng ấy. Đến khi nghe nhịp thở của Mộng Khuê bình ổn đều đều. Nàng đắp chăn thật cẩn thận cho nàng ấy rồi ra ngoài.

Nàng đến phòng tắm, vừa cởi y bào bên ngoài ra liền chính nàng cũng hoảng hốt. Y bào màu trắng của nàng bị nhuốm đỏ đến đáng sợ. Tất cả đều là máu. Trong đầu Anh Ngọc tái hiện lại cảnh tượng lúc nàng đang hung hăng truy đuổi, tàn sát bao nhiêu sinh mạng kia. Tiếng rên xiết, tiếng than van, tiếng kêu đau đớn hòa lẫn tiếng chém cắt của lưỡi dao vào da thịt...Máu! Máu! Máu! Tất cả đều là máu! Máu hòa lẫn với xương thịt bầy nhầy...Anh Ngọc choáng váng, quay cả đầu, ù cả tai, toàn thân run lẩy bẩy. Nàng quì sụp xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gào lên một tiếng kêu thảm thiết sợ hãi!

Yến Nhi ở bên ngoài chạy vào, nhìn thấy nàng toàn thân chật vật quì trên đống y phục dính máu mà rên khóc. Chưa bao giờ Yến Nhi nhìn thấy đại ca lại bi phẫn suy sụp đến độ này. Nàng bước đến giữ chặt lấy đôi tay đang cuồng loạn bấu chặt đến muốn ép vỡ đầu chính mình của Anh Ngọc. Yến Nhi cật lực lay tỉnh Anh Ngọc:

- Đại ca! Đại ca! Huynh làm sao? Làm sao rồi? Huynh bình tĩnh! Không có chuyện gì! Đinh tiểu thư trở về rồi. Nàng cũng không có chuyện gì!

Yến Nhi biết điểm trí mạng của Anh Ngọc là Đinh Mộng Khuê. Vừa nghe nhắc đến Đinh Mộng Khuê, Anh Ngọc liền choàng tỉnh ngay. Nàng vẫn còn rất hoảng loạn, hai bàn tay còn dính máu do lúc cởi y phục. Nàng đặt hai tay lên vai Yến Nhi, nhìn Yến Nhi hoang mang nói:

- Yến Nhi, ta...ta giết người rồi! Tất cả...tất cả người của Loan Thúy Phường đều là ta giết...Ta...ta...tại sao...Ta giết...?

Anh Ngọc sợ hãi, run rẩy toàn thân, đầu nàng cũng vì kích động mà liên tục gật gật như một người bị chứng tai biến, không làm chủ được cơ thể. Yến Nhi nhìn mà đau xót. Nàng òa khóc, nhào vào lòng ôm chặt lấy Anh Ngọc khóc nói:

- Đại ca! Huynh không làm sai. Bọn họ là người xấu! Đều đáng chết! Huynh giết rất đúng! Giết rất hay!

Nàng nói xong, cũng ôm chặt Anh Ngọc, vừa xoa vừa ấn mạnh sau lưng nàng, tận lực an ủi động viên nàng. Anh Ngọc lên cơn hoảng loạn một lúc, cũng dần bình tĩnh trở lại. Nàng nhìn Yến Nhi, rồi lại nhìn lên y phục dính máu trên người mình, nàng nói:

- Yến Nhi! Đại ca là người xấu...

Yến Nhi lại òa khóc, ôm xiết Anh Ngọc lần nữa, liên tục lắc đầu phủ nhận:

- Đại ca, huynh không sai. Huynh không xấu! Là bọn không tốt. Bọn họ làm khổ Đinh tiểu thư. Bọn họ đáng chết! Đại ca giết họ là đáng! Muội cũng muốn giết họ. Đại ca, huynh đừng sợ! Huynh không sai. Yến Nhi luôn ủng hộ đại ca! Đại ca, vì Đinh tiểu thư, huynh phải bình tĩnh lại. Tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết tốt. Huynh phải thật tốt có biết không?

Anh Ngọc gật gật đầu, nàng đứng dậy hướng về thùng nước trước mặt. Nàng không bước vào thùng ngâm mà đứng bên ngoài, dùng gàu múc từng gàu tưới lên khắp thân thể:

- Máu dơ bẩn lắm! Máu của bọn nam nhân dơ bẩn đó không thể không tẩy sạch!

Nàng từng gàu từng gàu tưới nước từ đầu đến chân. Máu dính trên thân nàng cũng trôi theo nước chảy xuống loang đỏ cả phòng tắm. Yến Nhi nhìn nàng như thế, cố hết sức dằn nén hoang mang cùng bất an của chính mình, bước đến giành lấy gàu trong tay Anh Ngọc nói:

- Để muội giúp huynh tắm gội!

Anh Ngọc không cự tuyệt. Yến Nhi từng gàu từng gàu tưới nước cho Anh Ngọc. Hai người cứ đứng như thế, dội hết chín thùng nước. Đến mức cả hai đều lạnh đến run lên, Anh Ngọc mới chịu theo Yến Nhi quay vào mặc y phục. Lần đầu tiên, Anh Ngọc suy nhược đến mức ngay cả y phục cũng nhờ Yến Nhi mặc giúp. Sau khi chỉnh đốn thật tốt cho Anh Ngọc xong, nhìn ra ngoài trời cũng đã sáng. Yến Nhi buộc luôn thắt lưng cho Anh Ngọc, sau đó tiện tay vòng qua ôm lấy hông nàng, ôm lấy toàn thân nàng, ở bên vai nàng nhỏ nhẹ tha thiết nói:

- Đại ca, huynh nhất định phải giữ tinh thần thật tốt. Đinh tiểu thư cần có huynh. Cả nghĩa mẫu và muội cũng cần có huynh! Huynh không thể để mình suy sụp được!

Anh Ngọc gật gật đầu, trong hơi thở vẫn còn có chút gấp khúc giật nhẹ. Nàng giọng mũi nghèn nghẹn nói:

- Đa tạ muội, Yến Nhi!

Yến Nhi gật nhẹ đầu, nhìn Anh Ngọc bước ra khỏi phòng. Chính nàng cũng không gượng nổi nữa, chân ngã quị xuống đất. Đại ca thú nhận đêm qua giết gần ba trăm mạng người ư? Ba trăm mạng người? Tội này, đại ca làm sao thoát đây? Làm sao đây, nàng làm sao giúp được đại ca đây?

Trong cung, Lê Duy Khải vừa nghe Lưu Thương Đằng kể lại chuyện diễn ra đêm qua ở Loan Thúy phường liền kinh hoảng đến ngã phịch xuống long ỷ. Y không làm sao tin nổi. Ngay cả trận binh biến lật đổ Lê Duy Minh vừa rồi các lộ quân đối nghịch nhau tương chiến với nhau, thiệt hại cũng chỉ hơn ba trăm người. Vậy nhưng một mình Mạnh Kì Phong trong một đêm giết sạch gần ba trăm ngươi? Người này là người hay yêu quái đây?

Lưu Thương Đằng kể lại, vẻ mặt còn hoảng sợ, trong giọng nói còn có chút bấn loạn:

- Chính thuộc hạ cũng không nghĩ...ở bên trong lại như thế. Lúc đó Mạnh quận công chỉ sai thuộc hạ đóng kín hết các cửa. Có lẽ do cửa của Loan Thúy Phường kín đáo cách âm tốt quá. Cho nên...cho nên lúc quận công mở cửa ra...chỉ có một mình ngài ấy và Đinh tiểu thư còn sống. Đôi mắt của ngài ấy lúc đó... Cả đời thuộc hạ cũng chưa từng nhìn thấy...sát thủ nào có thể lạnh lẽo đến như vậy!

Lưu Thương Đằng kể xong, bản thân cũng không tự chủ run lên một cơn. Lê Duy Khải nhìn gã bang chủ của mình một tay bồi đắp. Là một sát thủ trong sát thủ, trợ giúp không nhỏ trong đại sự của mình. Thế nhưng cả Lưu Thương Đằng cũng hoảng sợ. Mạnh Kì Phong này đáng sợ đến như vậy ư?

Lê Duy Khải nghĩ nghĩ, chợt nói:

- Chuyện này, các người thu xếp tốt chưa?

Lưu Thương Đằng trộm nhìn ánh mắt của hoàng đế trước mặt, chắp tay nói:

- Dạ bẩm, hoàng thượng yên tâm. Cả Loan Thúy phường đã cháy thành tro bụi. Ngay cả xương cốt của những người bên trong cũng không còn! Chắc là...sẽ không có ai biết.

Lưu Thương Đằng nói xong, khẽ nuốt một ngụm ớn lạnh. Mạnh Kì Phong giết bao nhiêu mạng người, tội lớn đến như vậy, hoàng thượng cũng muốn bao che ư? Hoàng thượng thật sự sủng Mạnh Kì Phong đến như thế ư?

Lê Duy Khải thở dài, khoát tay nói:

- Truyền Mạnh Kì Phong vào cung gặp trẫm. Ngươi lui đi!

Trong phòng Anh Ngọc, nàng ngồi bên giường, tay nắm chặt bàn tay của Mộng Khuê, chăm chăm nhìn vào khuôn mặt ngủ say của nàng ấy. Nàng luôn thích được nhìn Mộng Khuê như thế. Mộng Khuê thật đẹp! Thật sự càng nhìn càng muốn yêu thương nàng ấy nhiều hơn. Nàng khẽ nâng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy lên môi hôn nhẹ. Cảm giác được ở bên cạnh Mộng Khuê thật tốt. Thật sự rất yên bình, rất thư thái. Chỉ ước chi giây phút này dừng lại mãi mãi...

Ngón tay trong bàn tay nàng khẽ động. Mộng Khuê cũng khẽ nhíu mi. Đôi mắt hạnh nhân từ từ mở ra. Trước mặt nàng, là người mà nàng yêu thương nhất. Anh Ngọc đang nhìn nàng, mỉm cười thật tươi với nàng. Bao nhiêu khổ sở khủng khiếp đều tan biến hết. Chỉ cần nhìn thấy người này trước mắt. Chỉ cần người ấy mỉm cười...Mộng Khuê vui mừng ngã vào lòng Anh Ngọc ôm thật chặt.

Anh Ngọc cũng ôm xiết lấy nàng, vỗ về lưng nàng, yêu thương tràn trề nói:

- Ngoan! Có ta ở đây! Ta ở đây!

Ôm nhau thật chặt được một lúc, Anh Ngọc chợt cảm thấy phía sau lưng của mình thật nóng ấm. Là Mộng Khuê khóc! Nàng vội đỡ nàng ấy dậy, vuốt vuốt khóe mi của Mộng Khuê, cũng đồng thời kéo nàng ấy ngồi luôn vào lòng mình, hôn hôn lên khóe mi nàng ấy hỏi:

- Mộng Khuê, nàng làm sao? Khó chịu thế nào nói với ta đi!

Mộng Khuê khẽ lắc đầu, sau đó đẩy Anh Ngọc ra, chui vào góc giường, rúc vào chăn khóc to:

- Người xa thiếp ra đi! Thiếp không xứng với người. Thiếp...thiếp đã bị nam nhân khắp kinh thành này đều nhìn thấy rồi....Thiếp...Kì Phong, người bỏ mặc thiếp đi!

Nàng nói xong liền tốc chạy muốn rời khỏi Anh Ngọc.

Anh Ngọc làm sao để nàng rời đi. Nhanh tay bắt lấy nàng, ôm thẳng đến giường đặt nằm xuống. Anh Ngọc ôm chặt lấy nàng, giọng run run nói:

- Mộng Khuê, không có. Không có chuyện gì cả. Chuyện đêm qua là ác mộng thôi. Nàng tin ta, phải tin ta! Là ác mộng thôi! Không ai nhìn thấy nàng? Rõ chưa? Không ai ngoài ta ra, nàng biết không?

Anh Ngọc vừa nói, vừa ôn nhu hôn nhẹ từng chút từng chút lên người Mộng Khuê.

Mộng Khuê vẫn khóc, vẫn đẩy nàng ra. Chuyện đêm qua rõ ràng như thế! Nàng ở trước bao nhiêu nam nhân bị cởi hết không còn một mảnh vải trưng bày ra cho bọn người tục tĩu kia đánh giá, trả giá. Những hình ảnh đó, âm thanh đó, tiếng động kinh tởm đó nàng không thể nào quên được. Tuyệt đối không phải là một giấc mơ! Mộng Khuê khóc nấc lên. Anh Ngọc không chịu nổi, ôm ghì lấy nàng, cùng nằm xuống bên nàng vừa khóc, vừa kích động nói:

- Nàng tin ta đi! Không có một ai nhìn thấy nàng cả. Thật sự không còn một ai. Không một ai cả.... Không một ai cả...

Nàng nói xong, lại cúi xuống hôn Mộng Khuê, sau đó cũng cởi y phục Mộng Khuê ra hôn lên thân thể nàng. Mộng Khuê vốn muốn ngăn cản hành động của Anh Ngọc nhưng nàng cảm thấy người kia tinh thần đang rối loạn. Nàng thật sự rất sợ nhìn thấy Anh Ngọc như vậy. Chưa bao giờ người kia trở nên kì lạ như thế. Nhưng nàng không nỡ cự tuyệt.

Anh Ngọc một đường hôn hết khắp thân thể Mộng Khuê, trấn an được nữ nhân kia, cũng dịu bớt khó chịu trong lòng mình. Nàng nằm áp lên người Mộng Khuê, hôn hôn lên đôi môi mềm mại của nàng khẽ nói:

- Mộng Khuê, ta nói cho nàng biết, dù cho nàng có xảy ra bất cứ chuyện gì, dù cho nàng có trở nên như thế nào. Bất kể như thế nào, nàng đều là tính mạng của ta. Nàng hiểu không? Nàng nhất định không được từ bỏ. Không được rời xa ta nữa...

Nói đến đây, Anh Ngọc lại chảy nước mắt. Nàng cắn môi dằn nén lại nói tiếp:

- Ta nhấn mạnh lại, nàng chính là tính mạng của ta. Nàng tuyệt đối không được có ý nghĩ rời bỏ ta, có biết không? Nếu ta không thể tìm được nàng. Mộng Khuê, ta không có nàng, ta tuyệt đối không sống nữa! Ta cũng không muốn tái sinh làm người thêm một lần nữa!

Mộng Khuê nhìn bộ mặt xúc động kinh hồn của người trước mặt. Nàng hiểu người kia yêu nàng đến như thế, sẽ không để tâm dù nàng có ra như thế nào, có bị lăng nhục hay không? Thế nhưng, nàng là một nữ nhân khuê các lại bị bao nhiêu đôi mắt nam nhân nhìn thấy. Lại còn để cho người yêu của nàng chứng kiến. Nỗi lòng thế này, nàng làm sao có thể xem như không có chuyện gì xảy ra?

Anh Ngọc không nghe thấy Mộng Khuê phản ứng, nàng lại tiến gần hơn, hôn lên mắt rồi lại hôn môi nàng ấy, nói:

- Lần này, chúng ta không phải trốn đi nữa. Nàng phải nhanh bình phục lại. Sau đó chúng ta tổ chức hôn lễ. Mẫu thân không phản đối chúng ta nữa. Còn về phía nhạc phụ, ta sẽ dùng đủ mọi cách thỉnh cầu ông ấy. Nếu ông ấy còn không chịu nữa...ta...ừm...ta dùng tử tinh hoa cho ông ấy không thể động đậy, để ông ấy ngồi lên vị trí cao đường. Thành hôn xong, mặc ông ấy xử ta thế nào cũng được. Hiền tế của ông ấy đến cùng cũng chỉ có thể là ta mà thôi!

Nàng nói xong, tay lần mò qua xoa hông của Mộng Khuê, sờ dần dần đến mông rồi xuống đùi nàng ấy. Mộng Khuê bị Anh Ngọc làm cho tình mê ý loạn. Anh Ngọc muốn gần gũi nàng để xoa dịu cảm giác sợ hãi cùng ám ảnh của nàng. Anh Ngọc vừa hôn, tay vừa sờ nắn bên dưới, miệng cũng rù rì rủ rỉ nói:

- Ta không quan tâm bất cứ gì trên đời này nữa. Ta chỉ quan tâm nàng. Nàng chính là nương tử duy nhất của ta. Ta cũng chỉ yêu duy nhất mình nàng. Mộng Khuê, chúng ta không thể rời bỏ nhau, có biết không?

Đôi mắt Anh Ngọc lúc nói những lời tự tình đều rất nồng nàn, rất ấm áp. Mộng Khuê bị chìm ngập trong sự ngọt ngào của nàng. Nàng ấy gật đầu. Được một người yêu mình sâu đậm nồng nàn đến như vậy, không oán không hối, chỉ cần được ở bên nhau....

Mộng Khuê xúc động, nghênh đầu đón lấy nụ hôn của Anh Ngọc. Hai người yêu thương nhau, chỉ cần có nhau là đủ. Cái nhìn của thế nhân quan trọng sao? Lời dị nghị hay chê báng mỉa mai, đáng giá sao? Một khi đánh mất nhau, trong cõi thiên thai biết bao giờ tương phùng trở lại? Tại sao chỉ vì những trở ngại như thế liền muốn buông bỏ? Nghĩ đến, bao nhiêu bận nàng lâm vào hiểm cảnh, đều có người kia sống chết không rời bỏ mà cùng nàng vượt qua. Hai nàng nắm tay nhau, cùng trải qua dù cho đó là khổ đau gì...Chỉ cần còn có nhau, còn gì đáng phải lo ngại đây?

Anh Ngọc rất vui mừng vì sự chủ động của Mộng Khuê. Nàng ôm nàng ấy thật nồng nàn, thật dịu dàng hợp hoan. Nàng muốn nàng ấy biết nàng thật sự thật sự rất yêu nàng ấy. Nàng sẽ không ngại không ngại bất kể nàng ấy có như thế nào. Chỉ cần còn một hơi thở, nàng sẽ tận lực làm điều tốt nhất cho Mộng Khuê.