Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 1: Đưa em về nhà



Editor: Budweiser Mex

Tháng mười một mưa nhiều, nước mưa rả rích tạt nghiêng hắt vào trước cửa sổ, ngưng đọng thành giọt chảy xuống. Một người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ thanh cao, tao nhã đi từ xa tới, mặc áo len cao cổ màu trắng như tuyết, đi xuyên qua mưa gió mà chẳng nhiễm vết bẩn nào.

Người đàn ông ấy bước vào mái hiên, gấp gọn ô lại, để lộ ra một gương mặt gần như hoàn mỹ.

“Bác sĩ Thời, cuối cùng anh cũng về rồi, bên ngoài có một hàng bệnh nhân đang chờ anh lật thẻ (*) đó.” Vừa tới bệnh viện đã bị đồng nghiệp bắt gặp.

*Lật thẻ: bắt nguồn từ việc vua thường chọn thẻ viết tên các phi tần để thị tẩm, sau này phổ biến mang tính đùa vui, ví dụ, khi idol rep bình luận của fan cũng được gọi là lật thẻ.

Lời ấy có phần khoa trương nhưng cũng không phải giả, một số bệnh nhân chỉ mặt điểm tên muốn lấy số của Thời Ngộ, đương nhiên nhóm người ấy sẽ tự xếp thành hàng.

Mới sáng sớm, khu vực phát số ở đại sảnh bệnh viện đã lục tục có bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân đến xếp hàng đăng ký.

Bước vào văn phòng, Thời Ngộ cởi áo khoác vương khí lạnh ra, thuần thục đổi sang áo blouse, xương ngón tay dài mảnh nắm khuy áo trong suốt, cài lại từ đầu tới cuối.

Người đàn ông đi đến gần cửa sổ, ánh nắng sáng ngời đáp lên gò má, áo blouse sạch sẽ gọn gàng làm nổi bật lên phong thái hơn người của anh.

“Bác sĩ Thời, chào buổi sáng.” Sầm Khải cùng khoa thấy anh nghỉ phép trở lại, lập tức cười rạng rỡ.

“Chào buổi sáng.” Bệnh viện bận rộn, Thời Ngộ gật đầu chào hỏi rồi bắt đầu làm việc.

Hầu như các y tá đi ngang qua đều chào hỏi Thời Ngộ, bác sĩ Thời tính tình tốt luôn đáp lại từng người.

Bỗng nhiên ở phía trước có một đứa bé xông ra, suýt chút nữa va vào đùi Thời Ngộ, ngay thời khắc mấu chốt, Thời Ngộ vững vàng đỡ lấy cánh tay đứa bé, dịu dàng căn dặn đứa bé không nên chạy lung tung. Sau đó người lớn đuổi tới kéo đứa bé về phía mình, liên tục nói cảm ơn, Thời Ngộ mỉm cười lịch sự.

Sầm Khải đứng ở mấy mét phía sau nhìn thấy vậy không khỏi cảm thán, người đàn ông này đúng là ưu tú từ trong ra ngoài. Thời Ngộ nhỏ hơn anh ấy bốn tuổi, nhưng tài năng của anh có thể ngồi ngang hàng với anh ấy. Anh ấy đã dừng bước không tiến về trước nữa nhưng Thời Ngộ còn rất nhiều cơ hội để thăng tiến.

Bận rộn cả buổi đến trưa mới thở ra được một hơi.

“Hôm nay cũng khá đông người đó.” Sầm Khải là một người nhiều lời, ngoại trừ lúc ở cạnh bệnh nhân, anh ấy cũng chỉ có thể lải nhải với đồng nghiệp: “Thời Ngộ, anh thấy cậu cắm trại ở bệnh viện luôn được rồi đấy.”

“Ý hay đó, em sẽ cân nhắc.” Anh khẽ cười, tiếp nối lời nói đùa của Sầm Khải.

Đi qua hành lang bệnh viện, y tá xinh đẹp cố ý chào hỏi: “Bác sĩ Thời, vất vả rồi.”

Thời Ngộ gật đầu: “Y tá Chu vất vả rồi.”

Được anh đáp lại, y tá Chu ôm chặt tài liệu trong tay, khuôn mặt hơi ửng hồng.

Nhưng đối phương không dừng lại vì cô ấy.

“Sao cô ấy chỉ nói cậu vất vả chứ? Anh cũng rất vất vả đó biết không?” Sầm Khải giơ tay lên không trung, vồ nhẹ một cái như đang ghen.

“Anh có thể đuổi theo để y tá Chu nói lại một lần với anh.” Giọng Thời Ngộ bình thản không chút xao động, không để chuyện vừa rồi ở trong lòng.

Nghe vậy, Sầm Khải ỉu xìu.

“Thôi bỏ đi, dưa hái xanh không ngọt, trái tim của y tá Chu người ta chỉ hướng về cậu thôi.” Sầm Khải liên tục than vãn: “Anh mà đi cùng cậu, anh thật thảm mà...”

“Nếu vậy thì em sẽ cố gắng hết sức cách xa anh ra.” Câu trả lời lơ đãng, Thời Ngộ thu lại khóe môi đang cong lên.

“Không phải chứ? Y tá Chu xinh đẹp như vậy, cậu thực sự không có chút xíu ý nghĩ gì sao?” Sầm Khải không nhịn được trêu chọc.

Anh ấy nghe thấy lời đáp lại không do dự một giây nào: “Không.”

Giây phút nói dứt câu, Thời Ngộ đẩy cửa phòng nghỉ.

Sầm Khải hơi ngây mặt ra.

Ai cũng nói bác sĩ Thời dịu dàng, tốt tính, bác sĩ hay bệnh nhân đều muốn giao tiếp với anh, nhưng cái người trông có vẻ rất dễ tiếp xúc này lại không đặt bất cứ ai ở trong lòng.

Kiến thức chuyên môn và năng lực làm việc của anh không thể xoi mói được gì, đối xử với ai cũng bình đẳng, đằng sau vẻ ngoài ôn hòa của anh là sự xa cách toát ra từ trong xương tủy.

***

Xung quanh sân khấu tối đen dần dần sáng lên bởi các chùm sáng chiếu từ dưới lên trên, vũ công chính giữa sân khấu được một chùm sáng chiếu rọi. Lòng bàn tay cô nâng một vòng “mặt trời” sáng rực, biến hóa theo mỗi động tác, nguồn sáng lướt qua toàn thân, linh hồn cô độc được thắp sáng.

Tiết tấu của khúc nhạc thay đổi, điệu nhảy đã gần kết thúc, “mặt trời” nóng rực dần dần lụi tắt.

Vũ công trẻ Hạ Sí, học múa từ lúc lên năm, hai mươi tư tuổi trở thành người đứng đầu vũ đoàn quốc tế hiện đại. Từng dùng một bài nhảy “Trụy Quang” tự sáng tác và biểu diễn mà nổi tiếng, các sáng tác về sau càng cuốn hút lạ thường, đánh thẳng vào linh hồn.

Nửa tiếng trước, Hạ Sí kết thúc sân khấu biểu diễn cuối cùng trong chuyến lưu diễn năm nay.

Sau đó, không xuất đầu lộ diện nữa.

Sân bay thành phố C.

Máy bay hạ cánh, hành khách lục tục đứng dậy rời đi, Hạ Sí đeo khẩu trang lên một lần nữa, đi theo nhóm người cuối cùng.

Dựa theo biển chỉ dẫn, cô tìm được khu vực gửi hành lý, thuận lợi tìm được vali màu đen của mình. Cô nhấc vali lên, lấy điện thoại ra liên lạc với bạn mình: “Tớ ra ngay đây.”

“Cửa số ba hả?”

“Tớ thấy rồi.”

Người bạn nhiệt tình vội vã chạy đến, bày tỏ sự vui mừng vô vùng khoa trương: “Ôi trời ạ! Cảm giác ôm nữ thần thực sự tuyệt cú mèo!”

Mấy năm qua, Hạ Sí bộc lộ tài năng trên sân khấu, là tình nhân trong mộng của không ít khán giả.

Hạ Sí hơi ngửa ra sau, kéo giãn khoảng cách, vươn tay ra bóp cái mặt phúng phính của Bạch Phỉ: “Tiểu Bạch, đã lâu không gặp, tài nịnh bợ của cậu càng nịnh càng trôi chảy rồi đó.”

“Khoan đã...” Bạch Phỉ hất tay cô ra: “Gì mà Tiểu Bạch, nghe như trêu thú cưng vậy hả, bây giờ, xin hãy gọi tớ là “chị Phỉ”, cảm ơn!”

Bạch Phỉ từng có cái tên Bạch Phỉ Phỉ.

Có người nói lúc cô ấy ra đời, mẹ cô ấy đang mê mẩn một bộ phim truyền hình cổ trang, hy vọng sau này con gái mình xinh đẹp như ngôi sao trong phim, thế là đặt cho cô ấy cái tên đồng âm với tên người đó.

Không biết thế nào mà từ nhỏ Bạch Phỉ đã chê tên của mình quá điệu, không cho bọn họ gọi cô ấy là “Phỉ Phỉ”, sau khi tốt nghiệp, cô ấy không ngần ngại đổi tên luôn.

Bạn cũ nhiều năm mới gặp lại, bầu không khí vô cùng hòa thuận. Trước khi ra khỏi sân bay, Bạch Phỉ quan sát cách ăn mặc của Hạ Sí một lượt.

Hạ Sí mới từ nơi ấm áp đáp máy bay xuống đây, cô mặc cái áo hoodie màu vàng rực, quần dài mỏng, dù từ cổ đến chân đều được che kín đáo cũng không thể giấu nổi phong thái và dáng vẻ vô cùng xinh đẹp của cô.

Nhưng cô ấy không thể không nhắc nhở bạn tốt của mình: “Gần đây thành phố C hay mưa, thời tiết lạnh, cậu mặc thế này không ra ngoài được đâu.”

“Hả... Ra gọi xe thôi mà, không sao đâu.” Hạ Sí cầm áo khoác mỏng trên tay lên, nhanh chóng mặc vào.

Bạch Phỉ đỡ trán: “Không phải trước đó tớ đã nhắc cậu phải cầm áo khoác dày trên tay rồi sao?”

“Để trong vali rồi.”

“Cậu... Vali nhỏ thế kia, nhét áo khoác vào thì còn đựng được gì?”

“Chỉ một số vật dụng nhỏ mang theo bên mình thôi, các cái khác thì mua dần là được.” Một sợi tóc vướng sang bên má, Hạ Sí tiện tay vén nó ra sau tai, gió lạnh đập vào mặt khiến cả người cô run lẩy bẩy.

Nét mặt Hạ Sí không hề thay đổi, chỉ cảm thấy tai bị gió thổi hơi đau. Hai người nói chuyện phiếm câu được câu không, ra khỏi thang máy thì vào khu xếp hàng.

Tài xế taxi liên tục đi lên phía trước đón khách, đến lượt hai người, Hạ Sí bỏ vali vào cốp, hai người ngồi ở hàng ghế sau, trong xe ấm áp hơn rất nhiều.

“Vậy lần này cậu định sống hẳn ở thành phố C hả? Không phải sự nghiệp của cậu đang trong giai đoạn phát triển sao?” Ngoại trừ âm thầm liên lạc, Bạch Phỉ cũng theo dõi tin tức liên quan đến bạn của mình, dựa theo danh tiếng hiện tại của Hạ Sí, kiên trì nỗ lực thêm một chút là có thể bước lên bậc thang cao hơn.

“Sự nghiệp... Đối với tớ thì không phải thứ quan trọng nhất.” Dường như nghĩ đến gì đó, Hạ Sí bỗng thất thần.

Bạch Phỉ đột nhiên nghiêng người, kề sát đến trước mặt cô, ngón tay xoay hai vòng trước đôi mắt trắng đen rõ ràng: “Từ bỏ sự nghiệp về nước, chẳng lẽ vì tình cảm?”

Hạ Sí cong khóe miệng lên mỉm cười: “Không được hả?”

“Nhưng không phải các cậu đã xa nhau năm năm rồi sao, ngộ nhỡ...” Bạch Phỉ ngồi thẳng trở lại, câu tiếp theo không tiện nói ra nữa. Một cặp đôi xa nhau năm năm, tình cảm phai nhạt không nói, cực kỳ có khả năng đối phương đã bắt đầu cuộc sống mới.

Năm năm trước, Hạ Sí khổ cực học lại lớp mười hai một năm, khi thi đại học thì chia tay cậu bạn trai đã yêu ba năm, theo mẹ ra nước ngoài du học, phát triển sự nghiệp nhảy múa của bản thân.

Hai năm trôi qua, Bạch Phỉ mới liên lạc lại với Hạ Sí, hai người đã quen nhau một thời gian dài rồi, thân thiết hơn so với người bình thường, ba năm trò chuyện qua cái màn hình cũng vui phải biết. Cô ấy biết Hạ Sí không bắt đầu một mối tình mới, thậm chí vẫn nhớ mãi không quên người cũ, nhưng bọn họ không biết đối phương thế nào.

***

Xe dừng trước cổng “Thủy Mộc Thanh Uyển”, Bạch Phỉ giành trả tiền: “Bây giờ tớ cũng coi là một nửa người thành phố C rồi, chắc chắn sẽ tiếp đãi cậu thật tốt.”

Hai người họ không phải người thành phố C nhưng Bạch Phỉ học đại học xong vẫn ở lại đây phấn đấu làm việc, khoảng thời gian năm, sáu năm đã khiến cô ấy cắm rễ ở nơi này.

Trên danh nghĩa mẹ Hạ Sí cũng có nhà ở thành phố C, nghe tin Hạ Sí muốn về nước bèn cho cô ở chỗ này.

“Nhà ở khu này ấy à, tớ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.” Bạch Phỉ vừa đi vừa cảm thán.

Hình như Hạ Sí không hề cảm thấy xa lạ với con đường này, từ lúc mở cửa đến lúc tìm số nhà đều rất thuận lợi. Cô không phải người thành phố C nhưng đã từng sống mấy tháng ở đây, ngay cả Bạch Phỉ cũng không biết.

Trước khi về nước, mẹ cô đã gọi người dọn dẹp quét tước giúp cô, đồ dùng trong nhà mới tinh bóng loáng, không có một hạt bụi nào. Sau khi vào cửa, Hạ Sí nhanh chóng mở vali ra lấy áo khoác dày.

“Xin lỗi nha, tớ cũng không quen nhà cửa cho lắm, Tiểu Bạch, cậu ngồi trước đi.”

“Biết rồi, biết rồi, tớ sẽ không khách sáo với cậu đâu mà.”

Thời học sinh, quan hệ giữa hai người cũng rất thân thiết, mấy năm qua vẫn luôn liên lạc với nhau, ở bên nhau rất thoải mái.

Đẩy vali đến cửa, Hạ Sí bước vào nhà, đi kéo rèm cửa sổ rồi mở cửa sổ ra cho thông thoáng trước.

Vừa lấy áo khoác dày ra mặc, vali đã trống hơn nửa, Hạ Sí kéo khóa, lấy từng món đồ xếp trong đó ra. Dây cắm sạc, túi đồ trang điểm nho nhỏ, tất cả các vật dụng linh tinh thường ngày, cuối cùng là một hộp đựng đồ trang sức.

Sau khi đặt lên bàn trang điểm, Hạ Sí mở hộp ra kiểm tra, phần lớn bên trong là kẹp tóc dài màu bạc, mỗi một đôi kẹp đều có biểu tượng chữ “S” và “Y”.

*Kẹp tóc ở đây là kiểu như kẹp ghim, kẹp tăm.

Hạ Sí không mang nhiều đồ đạc về, rất nhanh sau đó đã đi ra khỏi phòng, Bạch Phỉ cất điện thoại đi: “Hạ Hạ, thu dọn xong chưa? Vị kia nhà tớ vừa gọi cho tớ.”

Hạ Sí gật đầu: “Có thể đi rồi.”

Hôm nay Hạ Sí trở về đúng dịp sinh nhật chồng sắp cưới của Bạch Phỉ, Bạch Phỉ nghĩ Hạ Sí đến thành phố C cũng không quen biết được mấy người, bèn gọi cô đi tham gia náo nhiệt, cũng vì đón gió tẩy trần cho Hạ Sí.

Hơn nữa, ba người họ là bạn cùng trường cấp ba, đều là bạn bè cả.

Tiệc sinh nhật vô cùng náo nhiệt, Bạch Phỉ dẫn Hạ Sí đi làm quen mấy người bạn mới, có người bị người đẹp đánh gục ngay tại chỗ, tuyên bố muốn theo đuổi Hạ Sí, kết quả bị Bạch Phỉ phản bác: “Cây củ cải lăng nhăng như anh mà cũng muốn theo đuổi Hạ Hạ của chúng tôi hả?”

Hạ Sí thích bầu không khí sôi động nhưng cô sẽ không giọng khách át giọng chủ, tự tìm một chỗ ngồi trong góc, uống không ít rượu.

Bữa tiệc sinh nhật ấy quá vui, chồng sắp cưới của Bạch Phỉ uống say khướt, Bạch Phỉ thực sự không rời ra được, tìm một cô gái đáng tin cậy đưa Hạ Sí về.

Tính cách đối phương phóng khoáng, tiếp nhận nhiệm vụ, đóng cửa xe mới hỏi: “Chị em à, nhà cậu ở đâu?”

Hạ Sí day trán, chậm rãi mở miệng: “Thủy Mộc Thanh Uyển.”

“Ồ, nhà ở đoạn đường đó không rẻ đâu.” Đối phương hơi ngạc nhiên.

Hạ Sí mỉm cười, không có sức trả lời cô ấy.

Đối phương nhớ lời bạn nhờ vả, đưa Hạ Sí lên tận nhà mới về.

Nhưng mà Hạ Sí không mở cửa đi vào.

Cô nhoài tay ra cửa thông gió ở hành lang đứng một lúc, gió lạnh phả vào khiến tinh thần con người tỉnh táo hơn một chút, đầu vẫn hơi choáng. Hạ Sí quay người đi xuống lầu, ra khỏi cửa lớn, mang theo mục đích đi sang một tòa nhà khác.

Nhìn kiến trúc quen thuộc trước mắt, Hạ Sí bỗng bật cười, móc chìa khóa ra mở cửa lại phát hiện không đúng chìa.

Ồ, cái này không phải chìa khóa của cô, từ năm năm trước, chìa khoá của cô đã bị chính cô nhẫn tâm ném đi...

Mặc dù như thế, cô cũng không muốn đi, không kiêng dè gì ngồi luôn ở trước cửa, hai tay ôm đầu gối, ngoan ngoãn vùi mặt xuống.

Chờ một lát là được.

Hạ Sí rất ít khi uống rượu nhưng hôm nay đặc biệt khác thường. Cô không để bản thân say bất tỉnh nhân sự, chỉ muốn... Mình quá chén một chút mới có can đảm xuất hiện ở đây.

Không biết qua bao lâu, hình như lối rẽ truyền đến tiếng bước chân, từ xa lại gần. Hạ Sí nhắm hai mắt, hàng lông mi đen dày khẽ run lên.

Mãi đến khi tiếng bước chân vững vàng dừng lại.

Hạ Sí chậm rãi mở mắt ra.

Người kia ngồi quỳ một gối xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “Tri Tri.”

Chỉ có duy nhất một người gọi cái tên này của cô một cách dịu dàng như thế, âm thanh từ tính trầm dịu càng khiến lòng người say đắm hơn cả rượu, Hạ Sí ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt quen thuộc.

Cô nở nụ cười ngây ngô, kéo bàn tay ấm áp kia kề sát khuôn mặt mình, thân mật cọ hai cái: “A Ngộ, đưa em về nhà được không?”

*****

*Tác giả nhắc nhở:

1. Không phải thể loại gương vỡ lại lành. Không phải vì hiểu nhầm, tương lai, tình cảm rạn nứt mà chia tay, nguyên nhân là gì thì về sau sẽ từ từ công bố!

2. Hành vi của nam chính, nữ chính đều hình thành từ tình cảm đã có giữa hai người.