Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 2: Cực kỳ dịu dàng



Editor: Budweiser Mex

Bạn gái cũ đã chia tay năm năm đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình...

Hạ Sí chưa ngẩng đầu lên Thời Ngộ đã nhận ra cô.

Hạ Sí có dáng người cao gầy, lúc này lại co ro lại như con mèo nhỏ, trông vô cùng nhỏ bé, mềm yếu.

Đứng trên cao nhìn xuống đánh giá một lượt, khi cô chậm rãi ngẩng đầu lên, Thời Ngộ quỳ một gối xuống ngồi xổm trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người lập tức được rút ngắn lại rất nhiều.

Hai gò má Hạ Sí ửng hồng, trên người vương mùi rượu còn chưa bay hết, nhưng cũng không quá nồng, ngược lại còn có chút thơm ngọt. Trước khi Thời Ngộ mở lời, tay anh đã bị Hạ Sí “giật” qua, đặt sát lên mặt rồi nhẹ nhàng cọ cọ.

Mới từ bên ngoài về nên trên người Thời Ngộ còn dính khí lạnh nhưng tay anh vẫn ấm áp như trước, không giống Hạ Sí, tay chân lạnh lẽo quanh năm. Hạ Sí tay khống(*), lại rất hâm mộ cơ thể ấm áp của anh, từ xưa đã cực kỳ thích làm động tác này.

*Tay khống: yêu thích/mê/cuồng tay đẹp.

“A Ngộ, anh đưa em về nhà, được không?” Không phải câu nghi vấn mà càng giống lời làm nũng người yêu hơn.

“Uống say rồi hả?” Thời Ngộ thấp giọng nỉ non, lòng bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng lướt qua gương mặt xinh đẹp của cô, kéo cô đứng dậy, dùng vân tay mở khóa rồi khom lưng bế cô lên, quay người đi vào nhà.

Khoảng cách ngắn ngủi, Hạ Sí tìm vị trí thoải mái trong lồng ngực ấm áp của anh nhắm mắt lại, rất nhanh sau đó đã ngủ thiếp đi.

Căn nhà này được quét dọn định kỳ, mỗi một gian phòng đều rất sạch sẽ, Thời Ngộ nhẹ nhàng đặt người lên giường, gọi cô vài tiếng nhưng không được đáp lại.

Hạ Sí mắc cái tật cáu gắt khi thức dậy, cưỡng ép đánh thức chỉ khiến cô nổi cáu hơn. Năm năm trôi qua, những ký ức liên quan tới cô vẫn in sâu trong tâm trí Thời Ngộ.

Gối đè lên tóc, Thời Ngộ tháo buộc tóc ra cho cô, mái tóc ngắn của Hạ Sí đã dài ra rồi, bộ tóc mượt mà đen nhánh đã sắp đến eo. Anh đặt dây buộc tóc sang bên cạnh rồi cởi giày ra cho Hạ Sí.

Sau khi mở thiết bị sưởi ấm của căn phòng, Thời Ngộ đến phòng rửa tay lấy một chậu nước ấm, giặt sạch khăn mặt mới rồi bưng vào phòng.

Hôm nay Hạ Sí không trang điểm nhưng vẫn cần dùng sữa rửa mặt cho sạch. Bây giờ quá muộn rồi, không kịp chuẩn bị đồ mới, Thời Ngộ lấy toner và sữa rửa mặt mẹ anh để lại làm đồ dự phòng, cẩn thận lau sạch mặt cho cô, sau cùng còn dùng nước sạch rửa lại.

Hạ Sí học trang điểm từ rất sớm, lúc cô khiêu vũ sẽ trang điểm thành các vẻ khác nhau, quy trình rửa sạch này cũng do cô dạy anh.

Mặc áo khoác dày ngủ không thoải mái, Hạ Sí trở mình nằm nghiêng, cau mày kéo khuy áo.

Chiếc áo khoác hôm nay cô mặc là kiểu khuy sừng, không dễ mở như khóa kéo, Hạ Sí không kiên nhẫn, càng cởi càng thấy phiền.

“Tri Tri, đừng lộn xộn.” Thời Ngộ bỏ khăn mặt xuống, giữ chặt hai tay cô, dùng một tay cởi khuy áo giúp cô.

Anh nâng người cô dậy để cởi ống tay áo, Hạ Sí thuận thế tựa sát vào lồng ngực anh, hai tay chậm rãi siết chặt.

Hai tay cô không buông lỏng ra, tay áo không cởi khỏi cổ tay được, Thời Ngộ khẽ thở dài, đáy mắt đong đầy ý cười, vươn tay vỗ nhẹ sau lưng cô: “Tri Tri, cởi quần áo rồi ngủ.”

Cô gái mơ màng có vẻ như nghe hiểu câu nói ấy, bắt đầu phối hợp với anh.

Anh không biết Hạ Sí uống bao nhiêu rượu, sợ trong người cô khó chịu nên luôn ngồi cạnh đầu giường.

Nửa đêm Hạ Sí lơ mơ tỉnh dậy một lần, Thời Ngộ đắp chăn cho cô lại bị cô ôm lấy tay, khuôn mặt cô lại cọ tới, đè lên bàn tay mà ngủ.

Thoắt cái anh trông cô đến lúc mặt trời ló dạng.

***

Rèm ngủ màu xanh lam nửa khép nửa mở buông xuống trước cửa sổ, ánh sáng dần dần chiếu vào, Hạ Sí trở mình mở mắt ra nhìn một lúc rồi nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ từ từ tan biến.

Vươn tay đè trán, Hạ Sí tỉnh táo lại, chậm rãi ngồi dậy.

Khung cảnh trước mắt khiến cô cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đây là nhà Thời Ngộ.

Năm năm trước cô ở phòng ngủ chính, còn bây giờ là phòng khách sạch sẽ ngăn nắp. Khi không đem ra so sánh thì thấy thế nào cũng được, nhưng một khi so sánh thì chênh lệch tâm lý rất lớn.

Hạ Sí cúi đầu nghịch ngón tay, các ngón tay quấn lại không ngừng, đầu óc cô đang bay đến nơi khác.

Suýt nữa thì quên, bọn họ đã xa cách rất lâu, Thời Ngộ có thể đưa cô về đã coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Hạ Sí vừa quay đầu lại thì thấy có một tờ giấy đặt cạnh dây buộc tóc.

[Áo khoác treo ở cạnh giường, giày ở cửa, dưới giường đã để dép lê mới.]

[Nếu dậy thấy đói bụng thì có thể xuống ăn cơm.]

[Nhà vệ sinh ở tầng hai đã chuẩn bị sẵn đồ dùng vệ sinh mới.]

Chữ viết ngay ngắn, vết mực đen không nhiều không ít, ngay cả nét cong cũng vô cùng tinh tế, tựa như kiểu chữ được in mẫu vậy.

Nhưng cô nhận ra đây là nét chữ của Thời Ngộ.

Lần đầu tiên cô thấy Thời Ngộ viết chữ là ở trường, khai giảng phát sách mới, rất nhiều bạn không coi đó là chuyện to tát gì nhưng Thời Ngộ sẽ lần lượt tháo sách vở ra, mở trang bìa, thong thả viết tên mình vào góc phải của trang giấy trắng thứ hai.

Cô ấn tượng vô cùng sâu sắc với lần đó.

Nhưng bây giờ nội dung quan trọng hơn.

Hạ Sí lấy áo khoác mặc vào, thò tay sờ túi áo, điện thoại vẫn ở yên trong đó.

Cô thuận tay đeo dây buộc tóc vào cổ tay, cúi đầu tìm giày. Dép lê đã được ai đó đặt ngay ngắn trước giường, mũi dép hướng ra bên ngoài.

Anh vẫn luôn xử lý mọi chuyện một cách chu đáo tỉ mỉ như thế.

Hạ Sí vươn tay vuốt lồng ngực, cảm thấy tim đập nhanh hơn so với bình thường, còn hơi nóng lên. Ngay cả bản thân cô cũng không biết, trong giây phút này, nụ cười trên mặt cô xán lạn nhường nào.

***

Nhìn chung thì bố cục trong nhà không thay đổi, Hạ Sí tìm được phương hướng, thời gian cô dậy cũng không tính là muộn, Thời Ngộ vừa mới chuẩn bị bữa sáng xong xuôi.

Lúc Hạ Sí đi tới, đĩa thức ăn trong tay Thời Ngộ còn chưa đặt xuống, nghe thấy tiếng bước chân, anh thong thả dọn xong bàn ăn rồi quay người lại nhìn cô.

Ngay cái nhìn đầu tiên va vào ánh mắt dịu dàng ấy, trái tim Hạ Sí bỗng căng thẳng hẳn lên, ngón chân hơi cuộn lại, cào vào đế dép.

Sắp xếp lại dòng suy nghĩ trong đầu, đôi môi Hạ Sí khẽ động đậy, đang định lên tiếng thì nghe đối phương lịch sự lại xa cách chào hỏi mình: “Cô Hạ, chào buổi sáng.”

Hạ Sí cứng đờ tại chỗ, dưới chân như nặng ngàn cân, không có sức bước lên trước dù chỉ nửa bước.

Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi từ phòng ngủ đến phòng ăn, cô tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng gặp mặt Thời Ngộ, giọng điệu và cách dùng từ chào hỏi thế nào cũng lặp lại nhiều lần trong đầu, kết quả, một tiếng xưng hô vạch rõ quan hệ của Thời Ngộ đánh cô trở về nguyên hình.

“Hôm qua em uống say, vì không biết địa chỉ nhà em nên đánh bạo đưa em về, vô cùng xin lỗi.” Giọng người đàn ông trong trẻo, tự nhiên mà ngữ điệu hòa nhã không chứa cảm tình.

Giọng nói cô nhớ mong vang lên nhưng Hạ Sí lại cảm thấy vô cùng chói tai. Lời giải thích và xin lỗi kia sắc bén hệt như gai nhọn, không ngừng đâm vào tim cô.

“Em... Em đột nhiên nhớ ra còn chưa rửa mặt... Em...” Hạ Sí nghẹn giọng, không cất nổi lời, vội vã quay người đi, còn có chút hoảng hốt bối rối.

Trốn vào phòng rửa tay ở tầng hai, Hạ Sí đóng cửa lại, cơ thể dựa sát vào vách tường, hai tay che mặt.

Cô không chịu nổi.

Không chịu nổi việc Thời Ngộ nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ đó.

Cho dù ngay từ lúc bắt đầu không hề có gì cả.

- -- Hồi ức ---

Học kỳ hai năm lớp mười, lớp Hạ Sí có một học sinh mới chuyển đến làm náo động toàn trường.

Cậu ta dựa vào đâu mà gợi nên sự quan tâm của giáo viên và học sinh toàn trường như thế?

Đó là bởi vì học sinh mới chuyển đến này quá hoàn hảo.

Thành tích chung của Thời Ngộ đứng đầu toàn thành phố, vô cùng hiếm có, đang học ở Trường Trung học phổ thông số một có chất lượng giáo dục đứng đầu thành phố Vân Dương được nửa năm, chuyển tới Trường Trung học phổ thông số ba với tác phong học tập xuề xòa.

Không ai biết vì sao anh lại làm thế nhưng tất cả các thầy cô ở Trường Trung học phổ thông số ba đều coi anh là bảo bối quý giá.

Không những thế, vẻ bề ngoài của anh cũng vô cùng xuất chúng, khi ấy thiếu niên dịu dàng như ngọc đó là bông hoa đẹp không thể với tới trong lòng rất nhiều người.

Nhưng Hạ Sí làm trùm Trường Trung học phổ thông số ba nhất quyết không tin tà ma, ngang ngược hung hăng trở thành bạn cùng bàn với Thời Ngộ, đối phương cũng không từ chối.

Lúc đầu cô thích đôi tay của Thời Ngộ, thích gục xuống bàn nghiêng đầu ngắm anh viết chữ.

Lúc anh ghi chép xong, kẹp bút máy ở giữa ngón tay, ngón tay thì tự nhiên đặt trên mặt bàn, khớp xương rắn rỏi hơi nhô ra, góc cạnh ra hình ra dáng.

Thân là một tay khống, Hạ Sí không nhịn được muốn sờ. Móng vuốt không an phận chậm rãi lấn tới, bàn tay đặt lên mép bàn, vòng vèo uốn lượn rồi lân la tới gần từng chút một.

Thời Ngộ đột ngột quay đầu lại, nhận ra ý định của cô, không hề ngạc nhiên, ngược lại còn nói: “Nếu như cậu thích tay của tớ thì có thể nói thẳng cho tớ biết.”

Hạ Sí bị bắt ngay tại trận nên vô cùng chột dạ, nhưng cô tuyệt đối không để lộ ra, giả vờ bình tĩnh nhướng mày, ném vấn đề lại cho anh: “Sau đó?”

“Sau đó...” Thời Ngộ nhẹ giọng đọc lại hai chữ, khẽ mỉm cười vươn tay ra: “Sẽ như thế này.”

Bàn tay ấm áp trùm lên mu bàn tay cô.

Tay cậu trai ấy to hơn tay cô rất nhiều, nhẹ nhàng nắm lấy, dường như có thể bao trọn ngón tay cô.

Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, cô đã rung động.

Thời Ngộ không giống những người khác, dù cô học kém, tính tình lại tệ, danh tiếng không tốt, Thời Ngộ luôn mỉm cười dỗ cô: “Không sao hết, học tập có thể nâng cao, tính cách có thể sửa, còn danh tiếng... Là vì bọn họ không hiểu cậu, Tri Tri là một cô gái rất tốt.”

Anh sẽ không ngại khổ dạy cô phương pháp học tập hiệu quả, cứ hết lần này đến lần khác giảng giải đề khó cho cô nghe, không ngần ngại dùng các loại phương pháp mà cô có thể tiếp thu, giúp kết quả học tập của cô dần dần nâng cao. Dù cô nổi nóng, Thời Ngộ không bao giờ cãi cọ với cô mà dịu dàng bao dung mọi thứ, dỗ cô xong lại chậm rãi nói đạo lý, dạy cô bỏ thói hư tật xấu.

Không ai có thể chống cự cái tốt của Thời Ngộ, Hạ Sí thích anh, từ bề ngoài nông cạn ngấm sâu vào linh hồn, dành tặng anh tất cả sự ỷ lại và tin tưởng.

- -- Hồi ức kết thúc ---

“Cốc cốc cốc...” Có người nhẹ nhàng gõ cửa: “Nếu như có thể thì xin em nhanh lên một chút, mùa đông nhiệt độ thấp, đồ ăn rất dễ bị lạnh.”

Thời gian Hạ Sí vào phòng rửa tay quá lâu, không biết tình hình bên trong thế nào, anh đành tới gọi, uyển chuyển nhắc nhở.

“Xong ngay đây.” Đứng trước bồn rửa tay, Hạ Sí dùng tay vốc nước lên mặt, không có nước mắt, vành mắt chỉ hơi đỏ lên.

Trước đó, cô đã quan sát căn nhà rồi, đều là đồ dùng của đàn ông độc thân, điều đó cho thấy không có người khác phái ở đây trong khoảng thời gian dài. Cô vẫn còn cơ hội!

Lúc xuống dưới tầng, có vẻ như tâm trạng Hạ Sí đã ổn định.

Tài nấu nướng của Thời Ngộ được mẹ mình truyền lại, đồ ăn nấu ra có màu sắc và hương vị rất tốt. Đồ ăn sáng tương đối đơn giản, trên bàn có hai cốc sữa bò đã hâm nóng, trên đĩa có trứng gà, rau củ kèm thêm tô điểm cho bữa sáng.

Hạ Sí ngồi trên ghế, trái tim vẫn chưa ổn định lại.

Cô từng nghe rất nhiều chuyện của các cặp đôi sau khi chia tay người yêu cũ, nhưng không có đôi nào giống cô và Thời Ngộ.

Có lẽ đổi lại là người khác, được săn sóc chu đáo, tỉ mỉ thế này, không phải yêu nhau tha thiết thì chính là muốn tái hợp, nhưng Thời Ngộ... Bản thân anh đã là một người dịu dàng, vô cùng chú trọng những chi tiết nhỏ. Có lẽ tất cả những thứ anh làm lúc này chỉ vì mối quan hệ bọn họ từng có.

Dù sao bây giờ mỗi một lời, mỗi một cử chỉ của anh đều tuân thủ nghiêm ngặt các phép lịch sự, không hề vượt quá khuôn phép.

Động tác dùng bữa của hai người rất nhỏ, gần như không phát ra âm thanh gì. Lúc uống sữa, Hạ Sí không nhịn được lén liếc nhìn anh.

Từ nhỏ đến lớn người đó luôn giữ đúng lễ nghi trên bàn ăn, bất kể là tư thế ngồi hay là tướng ăn đều cực kỳ tao nhã.

“Hôm nay anh không đi làm sao?” Hạ Sí giống như thuận miệng hỏi một câu.

Thời Ngộ nghiêm túc trả lời: “Trực đêm, xế chiều mới đi.”

Lúc đặt cốc sữa xuống, cái cốc khẽ đụng vào mặt bàn phát ra một tiếng vang nhỏ. Trừ lúc cô chủ động nói chuyện thì không còn đối thoại gì khác.

Bữa sáng đó, Hạ Sí ăn mất tập trung, bỗng cảm thấy bên chân bị cái gì đó lông xù chạm vào.

Hạ Sí đột nhiên co hai chân lên, phản ứng của cô rất nhanh nhẹn, bật lên rất cao, nhất thời không kịp quan sát, đầu gối đập vào bàn ăn: “A...”

Giây phút không đề phòng gì bị đập vào rất đau.

Thời Ngộ đã đi đến cạnh cô, ánh mắt lóe lên, nhưng cảm xúc bị đè xuống rất nhanh.

Chân của vũ công bị va đập thế nào đều là chuyện lớn.

Hạ Sí mặc quần dài không chật lắm nhưng không thể cuốn qua đầu gối, đụng một cái có lẽ không sao, nhưng cũng có thể bị xanh tím ngay.

“Em có thể về phòng cởi quần dài ra, xem đầu gối thế nào.” Thời Ngộ đề xuất.

“Em không biết xem.” Hạ Sí túm chặt áo khoác, ngước mắt nhìn anh, hỏi ngược lại: “Anh không thể xem giúp em sao? Bác sĩ Thời.”

Cô biết nghề nghiệp của anh.

“Có thể.” Thời Ngộ gật đầu.

Tâm tình Hạ Sí nhảy nhót tung tăng, cố nén vẻ mặt vui mừng xuống, không dám xin gì khác nữa.

Lúc huấn luyện cô còn từng chịu nhiều cái khổ cực hơn, chỉ cú đập nhỏ này thôi, ngay cả sẹo cũng không có, khiến cô muốn mạnh miệng một lần.

Thời Ngộ chỉ gian phòng ở tầng một bảo cô đi vào: “Chờ một lát, anh đi lấy cái quần rộng.”

“Vâng.” Hạ Sí gật đầu.

Chờ Thời Ngộ rời đi, cô sờ đầu gối mình, cảm thấy đau đớn đã giảm bớt rất nhiều, có khi chờ một lúc nữa là không còn cảm giác gì hết.

Cô không đủ thông minh, chỉ có thể dùng biện pháp này kéo dài thời gian, tiếp xúc với anh.

Chẳng qua bao lâu, Thời Ngộ lại đi vào phòng, đưa cho cô một cái quần ngủ kiểu nữ giữ ấm rộng rãi.

Dép lê, đồ dùng rửa mặt có thể nói là đồ dự phòng, nhưng trong nhà người đàn ông sống một mình lại có đồ nữ dự phòng sao?

Nghĩ tới đây, mặt Hạ Sí hơi xị xuống, lặng lẽ siết chặt tay: “Cái này của bạn gái anh sao?”