Tuyệt Đối Phục Tùng

Chương 103



Trong giới có lưu truyền một câu nói rằng: Phó Thanh Hoài không ngăn cản được con trai mình chứng tỏ cửa nhà họ Phó chưa đóng chặt.

Một ngày đẹp trời nọ, Phó Cẩm Uyên lại muốn tới cửa hàng sườn xám ở ngõ Thanh Thạch Vũ. Thế là cậu nhóc bèn lấy điện thoại ra gọi cho Phó Dung Dữ, vừa mở miệng đã bảo: "A lô, anh họ xa đấy ạ… Em là em trai bé bỏng của anh nè."

Cậu nhóc muốn Phó Dung Dữ sai người lái xe tới đón mình, bao nhiêu sự kiêu ngạo của cậu ấm phô bày ra bằng sạch.

Đến khi tới trước sân của cửa hàng sườn xám rồi, Phó Cẩm Uyên chạy lon ton vào trong. Từ xa xa cậu nhóc đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang mặc bộ vest màu mực ngồi trước bàn đá thưởng trà. Vài tia nắng mặt trời xán lạn chiếu lên góc nghiêng và mái tóc của anh ấy điểm tô thêm chút ánh vàng.

Phó Cẩm Uyên không chào anh ấy, cậu nhóc chạy tới kiễng chân lên, cánh tay nhỏ thân thiết choàng qua bả vai anh ấy y chang những cậu bạn thân: "Nhị Muội, cháu cho chú xem chim nè!"

Tạ Thầm Ngạn liếc mắt sang, vì ngược sáng nên ánh mắt anh ấy sâu đến nỗi không ai đoán được bên trong.

Anh ấy im lặng nhìn cậu nhóc đẹp trai này, mái tóc hơi xoăn rũ xuống giữa trán, gương mặt búng sữa nở một nụ cười thần bí, cộng thêm đôi mắt màu hổ phách nhạt y như viên pha lê vậy. Giây tiếp theo, cậu nhóc cởi áo khoác ngoài ra y chang động tác đặc trưng của đám lưu manh.

"Xem chim nè!"

Giọng nói lanh lảnh của Phó Cẩm Uyên vang lên, ngay sau đó cậu nhóc từ từ lôi một con chim công non xù xì từ trong áo ra ngay trước mặt Tạ Thầm Ngạn. Cậu nhóc giấu nó suốt cả quãng đường, suy nghĩ của cậu nhóc hết sức đơn giản, thấy con chim này đẹp nên muốn chia sẻ cho anh em tốt của mình.

"Nhị Muội, chim công nhà cháu đẻ được cả đám chim non, chú thích không, nếu mà thích ấy thì cho chú đấy."

Tạ Thầm Ngạn bình tĩnh dời tầm mắt khỏi con gà đang cúi đầu này, nhẹ nhàng đáp: "Cháu phải phân biệt được chim công với gà đi đã hẵng rồi nói."

Nói đến chim công non.

Lương Triệt sợ Phó Cẩm Uyên nghịch ngợm đám chim non làm tụi nó hẹo nên đã âm thầm đổi chim non mà mình yêu quý thành gà con. Đợi đến khi cậu nhóc nghịch chúng chỉ còn thoi thóp thì lại đổi thành những con còn hoạt bát.

Phó Cẩm Uyên còn nhỏ nhưng thích cái gì là ngày nào cũng phải sờ cho bằng được, bị đánh tráo mà tưởng thật lại còn cảm ơn.

Cậu nhóc thấy người đàn ông trước mặt mình tỏ thái độ lạnh lùng bảo đây là gà thì ngơ ngác đứng im tại chỗ mấy giây, đôi tay non nớt còn đang giơ ra.

Còn về phần Tạ Thầm Ngạn thì đã từ tốn đứng dậy, chỉnh trang lại tay áo vest sau đó bước ra ngoài.

Phó Cẩm Uyên tới cửa hàng sườn xám ngõ Thanh Thạch Vũ không phải để tìm Tạ Âm Lâu mà là tìm Tạ Thầm Thời để chơi.

Kết quả là anh ấy không thèm để ý đến cậu nhóc, cậu nhóc vô cùng tức giận, cứ ngồi một mình trong sân giận hờn một lúc rõ lâu.

Mãi cho đến khi mặt trời lặn, Tạ Âm Lâu ngủ trưa dậy. Cô ta nhìn thấy Phó Cẩm Uyên đang dựa vào bức tường hoa tường vi, ôm một chú gà vàng trong lòng, không biết là đang suy tư cái gì về đời người.

Cô ta lười biếng ngáp một cái, sau khi quay người đi ra ngoài, bàn tay đeo vòng ngọc tiện thể cầm lấy chiếc khăn lụa mềm mại bên cạnh khoác lên người. Sau đó nhẹ nhàng bước đến trước mặt Phó Cẩm Uyên, vươn tay ra sờ sợi tóc xoăn ở giữa trán cậu bé như là đang vuốt v e một chú mèo con.

"Sao thế?"

Phó Cẩm Uyên mách lẻo bằng giọng đầy trẻ con: "Nhị Muội không đưa em đi chơi cùng ạ."

"Thầm Thời có tới đây hả?" Tạ Âm Lâu nghiêng mặt đi, nhớ rằng trước khi đi ngủ thì Tạ Thầm Ngạn có ghé qua, suy nghĩ lại lập tức đoán ra ngay rằng Phó Cẩm Uyên chắc là đã nhận nhầm người, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt: "Người hôm nay mà em gặp, cho dù có muốn đưa em đi chơi cùng… Thì em cũng không muốn chơi cùng đâu."

Phó Cẩm Uyên không hiểu lắm, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: "Em không thèm chơi với anh ấy nữa."

Tạ Âm Lâu vuốt v e gương mặt cậu nhóc, dỗ dành: "Em đã đói bụng chưa nào? Để chị nấu mì cho em ăn nhé?"



Tài nấu nướng của Tạ Âm Lâu có thể so sánh với những thứ đồ ăn đáng sợ nhưng cô ta lại không hề hay biết điều này. Bình thường Phó Dung Dữ là người vô cùng yêu vợ nên tất nhiên sẽ không vạch trần điều này, cho dù có cho thuốc độc vào miệng thì anh ta cũng sẽ ăn mà mặt không biến sắc.

Thế nên cô ta nấu mì cũng không hề biết là đã bỏ những gia vị nào vào mà nước canh sau khi nấu xong đen ngòm như mực.

Từ khi Phó Cẩm Uyên ra đời cứ như là mắc bệnh ghét đồ ăn vậy, cái gì cũng không muốn ăn. Khi nhìn thấy chiếc bát thủy tinh được bày ra trước mặt, đôi mắt to màu hổ phách nhạt nhìn chằm chằm vào nó rất lâu, sau đó cậu nhóc ngước lên nhìn Tạ Âm Lâu: "Nhà chị có cậu con trai nào khác không ạ?"

Tạ Âm Lâu cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, không hiểu câu hỏi của cậu nhóc: "Hử?"

"Em sợ chị bất cẩn đầu độc em ngỏm tỏi luôn…" Phó Cẩm Uyên không động vào bát mì nước mực kia, phân tích vô cùng có lý: "Nhà chị không có đứa con trai nào khác để đền cho ba em đâu."

Tạ Âm Lâu ngạc nhiên chớp mắt, tài nấu nướng của mình kinh khủng đến vậy sao?

Tóm lại là Phó Cẩm Uyên nhất quyết không chịu ăn, bát mì cứ chỏng chơ để ở đó, đợi đến khi Phó Dung Dữ về mới có người động đũa.

Tạ Âm Lâu mặc bộ sườn xám màu xanh biếc ngồi trước bàn, ánh mắt không thôi ngắm nghía gương mặt vô cùng hút hồn của người đàn ông. Tuy chỉ là vài động tác dùng đũa gắp mì đơn giản nhưng khi nó được Phó Dung Dữ thực hiện bằng vẻ bình tĩnh thì không biết đẹp lên gấp bao lần. Anh ta ăn thử một miếng, đầu lông mày còn không nhăn lấy một cái.

Đầu ngón tay của Tạ Âm Lâu từ từ xoay tách trà, gõ nhẹ tạo nên âm thanh cộc cộc, cô ta tò mò hỏi: "Có dở không?"

Phó Dung Dữ tiếp tục ăn, ánh sáng lạnh lẽo trong sân dường như phủ lên khuôn mặt anh một lớp men trắng lạnh lùng, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: “Hơi nhão nhưng mà cũng ngon.”

Tạ Âm Lâu cười cười rồi lại quay đầu nhìn Phó Cẩm Uyên đang bày ra vẻ mặt khó tin.

Phó Cẩm Uyên liếc nhìn nước dùng màu đen xì trong bát rồi lẳng lặng ăn tiếp món mì xào cô gái 21 tệ một bát mua về từ con phố bên cạnh. Vì trời sinh ghét đồ ăn nên hương vị có ngon đến mấy đi nữa thì cậu nhóc cũng cố phải ăn đến độ tóc tai rối bù.

Phải rất lâu sau Phó Cẩm Uyên mới biết chuyện Tạ Thầm Thời và Tạ Thầm Ngạn có một gương mặt giống nhau.

Lần nào cậu nhóc cũng nhận sai người, đôi lúc cậu nhóc cảm thấy ở cùng Tạ Thầm Thời rất ấm áp nhưng đôi khi lại thấy vô cùng lạnh lùng và độc miệng giống như câu chuyện mà anh trai đã kể cho nhóc nghe.

Trên thế giới này có vài người bị mắc chứng tâm thần phân liệt.

Phó Cẩm Uyên cảm thấy Tạ Thầm Thời rất có khả năng mắc bệnh này nên có một khoảng thời gian dài cậu nhóc cực kì muốn nói cho Tạ Âm Lâu biết nhưng lại ngại. Mẹ nói điều cấm kị nhất giữa con người với nhau chính là vạch trần những câu chuyện đau lòng của đối phương, cho dù có biết thì cũng phải vờ như không biết.

Phó Cẩm Uyên chỉ có thể ngầm bóng gió với người anh họ xa là Phó Dung Dữ, một lần nọ khi đối phương tới nhà họ Phó tìm ba cậu nói chuyện thì cậu nhóc chủ động rót nước mang vào thư phòng. Bình thường mấy chuyện thế này còn lâu cậu ấm như nhóc mới hạ mình đi làm.

Lần này Phó Cẩm Uyên hết sức hiếu thảo, đầu tiên cậu nhóc rót trà cho ba mình, chớp đôi mắt hổ phách hỏi: "Tiền kiếm được từ vụ làm ăn này cho anh họ hết có được không ba?"

Phó Thanh Hoài còn chưa uống xong miếng trà đã bị con trai mình “báo hiếu”.

Bên ngoài cửa kính có ánh sáng ấm áp chiếu vào, khiến đôi mắt của Phó Cẩm Uyên trở nên xinh đẹp khôn ngần. Phó Thanh Hoài nhìn đôi mắt này thì ngừng lại một chút, sau đó quay sang Phó Dung Dữ cũng có cặp mắt hổ phách y đúc ở bên cạnh: "Nó trở thành con trai cậu từ bao giờ thế?"

Phó Dung Dữ cười cười, giọng phát ra từ bờ môi mỏng mang theo ý đùa: "Đều mang họ Phó cả mà, nếu Cẩm Uyên muốn đổi ba thì thật ra cháu cũng không ngại mấy đâu."

Phó Cẩm Uyên còn lâu mới muốn đổi ba, đôi tay nhỏ của cậu nhóc đặt lên đầu gối của Phó Dung Dữ, bắt chước dáng vẻ than thở của người lớn: "Anh họ à, em rất thương chị dâu xinh như tiên nữ, vừa phải kiếm tiền đi khám…"

Câu này nói không đầu không đuôi này làm Phó Thanh Hoài phải lên tiếng nhắc nhở cậu nhóc: "Ăn nói cho đàng hoàng."

Phó Cẩm Uyên tự thấy tình cảm của mình với Tạ Thầm Thời cực kì đáng quý, dù gì cũng là người từng lên báo với nhau, cậu nhóc mím đôi môi nhỏ nói: "Con thấy tính cách của chú Thầm Thời hơi kỳ quặc."

Phó Dung Dữ nghe vậy nhưng rất bình tĩnh, ai mà không biết mấy cái sự tích lẫy lừng đó của Tạ Thầm Thời cơ chứ?

Trái lại Phó Thanh Hoài nhỏ nhẹ hỏi con trai: "Cậu ta chọc tức con à?"

Phó Cẩm Uyên vâng một tiếng ngay tắp lự, sau đó hắng giọng sữa kể lể: "Tạ Thầm Thời có việc là cứ bơ con hoài, còn chê bai con là nuôi gà con mà cứ như nuôi chim công thật, trách con chê chị anh ấy nấu nướng dở tệ, bảo sao lớn tướng thế rồi mà còn uống sữa…"

Còn vô vàn tội trạng nữa, Phó Cẩm Uyên mãi mà không kể hết được với ba mình. Cậu nhóc quay đầu lại, đầu ngón tay túm lấy góc áo Phó Dung Dữ nói: "Anh họ, anh mau kiếm tiền đưa anh ấy vào viện khám đi."

"Ai phải đi khám cơ?"

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng ai đó hỏi to, là Tạ Thầm Thời tới.

Anh ta đứng ở chỗ ngược sáng, gương mặt có ngũ quan sắc sảo, đẹp không tì vết đó khi cười thể hiện vài phần không dễ chọc phù hợp với tính cách của anh chàng.

Phó Cẩm Uyên đột nhiên im lặng.

-

Tạ Thầm Thời không biết ở nhà họ Phó mình đã bị xếp vào loại người có vấn đề về thần kinh.

Anh ta tốt bụng đưa Phó Cẩm Uyên tới ngõ Thanh Thạch Vũ chơi, chỉ cần dùng một tay đã có thể dễ dàng nhấc bổng cậu nhóc lên. Khi đi ra ngoài bắt gặp Phó Thanh Hoài đang ngồi thẳng lưng ở ghế chính dửng dưng liếc mình một cái.

Ngay sau đó Phó Dung Dữ cất tiếng nhắc nhở cậu em vợ trước: "Chăm sóc Cẩm Uyên nhé."

Tạ Thầm Thời không hiểu được ẩn ý trong câu đó, anh ta vẫy vẫy tay cho có lệ.

Anh chàng ôm lấy cậu nhóc Phó Cẩm Uyên mách lẻo suýt chút nữa thì bị bắt tại trận ra khỏi nhà họ Phó, sau đó nhồi lên chiếc xe hơi riêng đầy sang trọng đang đỗ ở trước cửa.

Không gian trong xe hết sức rộng rãi, còn tỏa ra mùi hương nhè nhẹ.

Phó Cẩm Uyên thấy nhóc Đậu cũng ở trên xe đầu tiên, sau đó lại nhìn thấy một người đàn ông có vẻ bề ngoài giống hệt Tạ Thầm Thời đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, vẫn là bộ vest màu mực và vẻ mặt lạnh nhạt đó.

Đôi mắt màu hổ phách của cậu nhóc trợn tròn, chỉ về phía anh ấy: "Á!"

Nhóc Đậu thấy em trai mình sửng sốt như thế bèn giới thiệu: "Đây là chú Tạ Thầm Ngạn, là em ruột của chị dâu đó."

Phó Cẩm Uyên tiếp tục quay sang dòm Tạ Thầm Thời đang ôm mình, mãi một lúc mới tỉnh táo được.

Chiếc xe từ từ khởi động, cũng khiến bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh, cậu nhóc thì thào hỏi: "Hai người các anh… Ai là người chê em nuôi gà con thế?"

Bờ môi mỏng của Tạ Thầm Thời cong lên, bật cười thành tiếng: "Em còn nuôi cả gà nữa hả?"

Có lẽ Phó Cẩm Uyên cũng đã đoán được người lạnh lùng độc miệng là ai rồi, khi nhìn Tạ Thầm Ngạn cậu nhóc còn giơ tay lên ôm chặt cổ của Tạ Thầm Thời, trong lòng nghĩ không thể nhận nhầm được nữa, đây mới là anh em tốt của cậu nhóc!

#

Cửa hàng sườn xám của Tạ Âm Lâu có phóng viên của đài truyền hình đến phỏng vấn, cả trong lẫn ngoài sân vô cùng náo nhiệt.

Nhóc Đậu và Phó Cẩm Uyên đều rất hiểu chuyện, không hề chạy lung tung khắp nơi để gây chuyện. Thang Nguyễn cũng bận rộn, thế nên đã đưa cho hai đứa bé mỗi đứa một cây kẹo m út.

Dưới góc tường hoa tường vi nở rộ, nhóc Đậu bóc lớp giấy bóng kính bọc kẹo rồi dịu dàng nhét chiếc kẹo vị hoa quả vào miệng em trai.

Mùi vị ngọt ngào tỏa ra, đầu lưỡi mềm mại li3m vài cái xong thì Phó Cẩm Uyên đã trả kẹo m út lại cho anh mình.

Cách cửa sổ, Tạ Thầm Thời đút một tay vào túi, nhìn hai anh em ở đằng xa, anh một miếng em một miếng ăn kẹo. Sau đó, đuôi mắt sắc bén hơi nhếch lên, liếc nhìn Tạ Thầm Ngạn đứng thẳng lưng ở bên cạnh.

Im lặng ba giây, Tạ Thầm Ngạn là kẻ mở lời trước: "Chỉ cần nghĩ đến chuyện ăn chung kẹo với em là đã thấy buồn nôn rồi."

Giọng điệu lười biếng phát ra từ bờ môi mỏng của Tạ Thầm Thời thể hiện sự hờ hững: "Chắc em thì không đấy."

Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, cơn gió nhẹ cuốn theo cánh hoa tường vi và tình cảm chân thành của hai anh em, trong nháy mắt đã lượn vòng quanh nhóc Đậu và Phó Cẩm Uyên, và rồi nó bay đến một nơi cao hơn đầy nắng chan hòa.