Tuyệt Đối Phục Tùng

Chương 104



Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua rèm cửa mỏng manh đang rủ xuống đất, nắng nhẹ nhàng chiếu vào trong phòng ngủ chính yên tĩnh, nhiệt độ ấm áp tỏa ra dọc theo giường lớn. Một bàn tay trắng nõn của phụ nữ đột nhiên vươn ra khỏi chăn, lười biếng xoay người, khuôn mặt xinh đẹp không góc chết lộ ra ngoài.

Tô Hà mơ mơ màng màng, đôi môi bị hôn đến đỏ bừng hé mở th ở dốc, cho đến khi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trong không khí.

Lông mi của cô khẽ rung lên mở mắt ra, đôi mắt đón ánh sáng, tinh thần mơ màng cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Vẫn là căn hộ quen thuộc, lúc Tô Hà đứng dậy tùy ý kéo áo ngủ mỏng rơi ở cuối giường, khó khăn lắm mới khoác lên được bờ vai trắng muốt, đi chân trần ra ngoài phòng khách.

Ánh nắng ấm áp của mùa đông từ cửa sổ chiếu vào, ngay cả những nơi tầm mắt chạm tới cũng thấm đầy sương.

Tô Hà nhìn thấy Quý Như Trác đứng dưới ánh sáng, anh dậy sớm, mặc áo trắng quần dài giản dị chậm rãi nướng bánh mì phô mai, hình ảnh này đẹp đến mức hô hấp cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn, sợ chỉ cần thở mạnh một chút sẽ phá hỏng nó.

Quý Như Trác giống như món đồ cổ dễ vỡ trưng bày trong tủ kính, cô không dám đưa tay chạm vào, chỉ có thể nhìn từ xa nhưng cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn, vẽ lại từng chút một góc nghiêng và khí chất nho nhã, anh tuấn của anh bằng đôi mắt dưới hàng mi cong.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, mùi bánh mì nướng ngày càng thơm nức.

Quý Như Trác bày ra đ ĩa sứ tinh xảo, sau đó khuôn mặt lạnh nhạt đẹp đến thoát tục nhìn sang đây.

"Tô Hà."

Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe của anh vang lên, giống như thần chú, khẽ gọi tên Tô Hà.

...

Tô Hà tỉnh lại từ trong mơ, cơ thể bỗng nhiên hơi run rẩy.

Cô vẫn đang ở trong căn hộ quen thuộc, chỉ là không có ánh nắng ấm áp, không gian mờ tối đập vào mắt, vùi mình trong gối mềm mại một lúc lâu cô mới đứng dậy rời khỏi chiếc giường lớn lộn xộn.

Đây là nhà của Quý Như Trác, cách bệnh viện tư nhân của anh rất xa, mỗi lần đi đường phải mất hơn một tiếng đồng hồ.

Nhưng Tô Hà lại không muốn chuyển đi.

Nguyên nhân rất đơn giản, cô không muốn rời khỏi bệnh viện, cô đơn trở về nhà rồi lại không tìm thấy một dấu vết nào của Như Trác.

Tô Hà rời giường, chọn một chiếc váy xinh đẹp trong phòng thay đồ mặc vào, cô không chọn màu sắc nhưng lại thích kiểu dáng trẻ trung, mái tóc dài xoăn rũ xuống thắt lưng, cô còn soi gương tỉ mỉ trang điểm cho mình.

Đúng bảy giờ sáng.

Tô Hà đứng tại vị trí mà Quý Như Trác nướng bánh mì cho mình trong giấc mơ ngơ ngẩn một lúc lâu rồi mới cầm tất cả đồ vật đã dùng, đã từng chạm vào, mọi thứ đều đặt về vị trí cũ không hề có chút sai sót.

Cô ra ngoài, tài xế chở đến con đường sầm uất gần bệnh viện, do giao thông tắc nghẽn rất nghiêm trọng nên xem ra không chờ nửa tiếng đồng hồ thì đừng hòng di chuyển về phía trước được bước nào.

Tô Hà mang theo áo khoác lông chống rét mở cửa xe ra, dẫm lên đôi giày cao gót xinh đẹp và nói với tài xế: "Tôi sẽ tự đi đoạn đường còn lại, anh trở về đi."

Tính tình kiêu căng của cô bây giờ đã thay đổi rất nhiều, nếu là trước kia có lẽ sẽ nổi trận lôi đình.

Tài xế nhìn bóng dáng gầy gò của Tô Hà đi xa, cũng không biết có ổn hay không.

...

Nếu đi bộ thì không bị kẹt xe như vậy.

Có điều thời gian gặp Quý Như Trác sẽ trễ hai mươi phút, Tô Hà vừa đi vừa cẩn thận né tránh đám người đi lại vội vàng trên đường để tránh bị đụng phải, khi đi ngang qua một cửa hàng váy cưới mới khai trương, cô chợt dừng lại.

Một chiếc váy cưới trắng tinh treo trước tủ kính, vầng hào quang phản chiếu qua tấm kính pha lê trùng khớp chồng lên dáng người hoàn hảo của cô.

Tô Hà ngây người nhìn rất lâu, mãi đến khi nhân viên cửa hàng đẩy cửa ra cô mới tiếp tục đi về phía bệnh viện.

Khi cô đến.

Y tá đã kiểm tra tình trạng sức khỏe của Quý Như Trác như thường lệ, trong phòng bệnh có gió thoảng qua làm mùi nước khử trùng trong không khí nhạt đi không ít. Tô Hà đi vào nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường bệnh đang nhàn nhã đọc báo buổi sáng, dường như nghe được tiếng bước chân, anh mới đặt xuống.

"Hôm nay trễ ba mươi phút bảy giây." Quý Như Trác nói chính xác thời gian, môi mỏng cong lên một độ cong vô cùng tao nhã.

Anh ở bệnh viện rảnh rỗi không có việc gì làm nên nhớ rõ từng phút từng giây.

Tô Hà ném áo khoác đang vắt trên cổ tay trắng nõn xuống ghế dựa, sau đó đi tới, nói với giọng điệu đầy tố cáo: "Trên đường kẹt xe nên em phải đi bộ đến đây đó, chắc chắn là ông trời muốn cướp thời gian của anh với em."

Nếu có sổ ghi nợ, Tô Hà nhất định sẽ nhớ món nợ này.

Chỉ mới không để ý là thời gian ở bên cạnh Quý Như Trác ít đi nửa tiếng.

Cô giơ bàn tay hơi lạnh lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trán anh nói: "Nếu biết sẽ kẹt xe thì em đã ra ngoài sớm hơn một tiếng rồi."

Trong mắt Quý Như Trác hiện lên ý cười, lười biếng dựa vào gối nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, kiên nhẫn nghe xong anh mới chậm rãi cười nói: "Phải làm thế nào thì hôm nay em mới vui vẻ hơn một chút nhỉ?"

"Hả?"

"Hay là anh có thể làm gì cho em đây?"

Giọng nói trầm ấm của anh vang lên, Tô Hà lập tức lóe lên suy nghĩ, cô ngước mắt lên nhìn.

Ánh nắng ngoài cửa sổ phác họa rõ dáng người gầy gò nho nhã của anh, có lẽ bởi vì giấc mơ sáng nay cho nên bây giờ lúc cô nhìn anh cũng rất cẩn thận, anh là kiểu người cuộn tờ báo cũng có thể trông cực kỳ tao nhã thế mà giờ lại chỉ có thể nằm ở đây dưỡng bệnh qua ngày.

Tô Hà cúi xuống nhìn ống tay áo bệnh nhân của Quý Như Trác, nhỏ nhẹ nói: "Em muốn mặc váy cưới."

Quý Như Trác lặp lại lời của cô: "Mặc váy cưới?"

Tô Hà gật đầu, kể với anh về chuyện mình có đi ngang qua một cửa hàng váy cưới ở trên đường và cực ưng chiếc váy cưới trong tủ kính, cũng không biết sẽ thuộc về ai. Cô nghĩ đến những chuyện này thì đột nhiên dừng lại, đôi môi xinh đẹp cũng không nói bất cứ điều gì nữa.

Ngược lại Quý Như Trác bình tĩnh xuống giường, dưới ánh mắt khó hiểu của Tô Hà anh lấy ra một bộ âu phục đơn giản trong tủ quần áo ở phòng bệnh, trên khuôn mặt gầy yếu bệnh tật vẫn là một nụ cười dịu dàng không bao giờ thay đổi: "Hôm nay cho phép anh buông thả một lần."

Tô Hà theo bản năng muốn từ chối: "Bệnh của anh."

"Ra ngoài hít thở không khí một chút, sẽ trở về nhanh thôi." Quý Như Trác nhẹ nhàng đè lên cánh tay muốn ngăn cản của cô, sau đó không hề ngần ngại, cử chỉ tao nhã c ởi đồ bệnh nhân ra, dưới ánh sáng chiếu vào phòng cơ thể gầy đi không ít từ khi bị bệnh đến nay từ từ lộ ra, xương quai xanh hiện rõ hơn, còn có vòng eo nhỏ đến mức có thể làm cho một người phụ nữ bình thường tự thấy là không bằng.

Tô Hà còn phát hiện ra bộ âu phục đơn giản vốn được cắt may vừa người, để trong tủ quần áo nửa năm không mặc cũng trở nên rộng hơn một chút.

Quý Như Trác vén ống tay áo lên, lộ ra xương cổ tay, nhẹ nhàng thoải mái không đeo gì cả: "Cửa hàng váy cưới kia nằm ở đâu? Tiếp theo phải nhờ em chỉ đường rồi.”

Nửa tiếng sau.

Y tá đến kiểm tra phòng, vừa đẩy cửa ra đã thấy phòng bệnh trống rỗng, chăn trên giường lộn xộn, báo rơi xuống đất.

Chỉ có rèm cửa sổ lay động theo gió, xung quanh đã không còn bóng người.

...

Tô Hà dẫn Quý Như Trác tới cửa hàng váy cưới kia, chiếc váy vẫn còn treo trong tủ kính.

Nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy cô đã nhận ra: "Buổi sáng cô đi ngang qua đây, dừng chân trước cửa hàng chúng tôi rất lâu."

Tô Hà giống như bị người khác vạch trần tâm tư, trên khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.

Mà nhân viên cửa hàng thì đã tự động cho rằng hai người là cặp vợ chồng sắp cưới bèn nhiệt tình giới thiệu váy cưới trong cửa hàng. Quý Như Trác đứng ở bên cạnh, chỉ vào tủ kính: "Chiếc váy đó."

Sau đó, hai ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào vai Tô Hà, dịu dàng nói: "Đi thử xem."

Nhân viên cửa hàng lấy váy cưới xuống, nhiệt tình dẫn cô vào trong rèm nhung màu xanh biếc, dọc đường còn đi khen ngợi Quý Như Trác nói anh là chú rể đẹp nhất trong cửa hàng, còn hỏi có thể chụp một tấm ảnh treo quảng cáo trong cửa hàng hay không.

Tô Hà không ngắt lời, vì lòng riêng nên cũng không giải thích gì.

Chỉ là khi được hỏi về ngày cưới.

cô nhìn gương một lúc lâu, đầu ngón tay lướt qua tấm lụa bên hông, nhỏ giọng nói: "Hôm nay đi."

Có lẽ giá trị của chiếc váy cưới này còn không bằng bất kỳ một chiếc váy nào trong tủ quần áo của cô.

Nhưng Tô Hà lại cực kỳ yêu thích nó, cô vén rèm che đi ra ngoài, phản ứng đầu tiên là tìm bóng dáng Quý Như Trác. Khi thấy anh ngồi ở khu vực nghỉ ngơi dành riêng cho chú rể, cô đi giày cao gót tới trước mặt anh.

Khi Tô Hà dừng lại bỗng nhiên có chút không tự tin: "Anh thấy em mặc váy cưới có đẹp không?"

Ánh mắt Quý Như Trác chan chứa dịu dàng, dưới khoảng cách rất gần ngay cả lông mi lo lắng đến run rẩy của cô cũng có thể thấy rõ ràng, anh đưa tay vén sợi tóc rơi xuống bên gương mặt xinh đẹp của cô, giọng nói êm tai cũng nhỏ xuống: "Em mặc váy cưới xinh đẹp như một nàng công chúa vậy."

Tô Hà được dỗ dành cười cong mắt, sau đó lập tức cúi đầu nghiêm túc đánh giá chiếc váy cưới này của mình. Chiếc váy cưới dưới ánh đèn đẹp đến mức như thể mạ ánh sáng của ngọc trai, nhìn sao cũng thấy đẹp nhưng trên ngón tay mảnh khảnh lại có vẻ trống trơn.

Không có nhẫn cưới, Quý Như Trác nói: "Do anh không suy nghĩ chu đáo."

Tâm trạng Tô Hà vẫn phấn khởi, chủ động kéo cánh tay anh: "Không sao đâu, có anh là được rồi."

Cô vừa nói xong thì tiếng chụp ảnh bỗng nhiên vang lên.

Tô Hà ngạc nhiên nhìn qua, là nhân viên cửa hàng khen ngợi Quý Như Trác đẹp trai đang giơ máy ảnh lên nói: "Cô Tô, chúng tôi có thể chụp được không?"

"Có được không?" Tô Hà lại hỏi Quý Như Trác, trong mắt đầy sự mong chờ.

Cô muốn chụp một bộ ảnh cưới, đầu ngón tay lặng lẽ nắm lấy tay áo của anh.

Quý Như Trác suy nghĩ, khuôn mặt bình tĩnh hơi nghiêng qua, giọng điệu bình thản đầu tiên là ngăn cản nhân viên cửa hàng tiếp tục chụp ảnh hai người, thái độ này rất rõ ràng, tay Tô Hà trượt xuống theo áo vest của anh lại được nắm lấy.

Tô Hà ngẩng đầu, sự mất mát viết rõ ràng trên mặt.

Cô là như vậy đấy, không che giấu được cảm xúc của mình ngược lại làm cho Quý Như Trác bật cười: "Em là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tô giàu nhất cái thành phố Lạc trong tương lai, cho dù là chụp ảnh quảng cáo thì cũng phải đăng lên báo tài chính, nếu truyền thông phát hiện ảnh cưới treo trong một cửa hàng không tên tuổi thì không hay lắm."

Anh nói rất hay, Tô Hà nhỏ giọng hờn dỗi: "Em không sợ."

Quý Như Trác lặng lẽ lắc đầu với cô, ngay cả từ chối cũng dịu dàng.

Tô Hà đành phải nhân lúc anh đi thanh toán rồi đi tìm nhân viên cửa hàng kia xin ảnh chụp trong máy ảnh, may là người ta còn chưa xóa, sau đó cô nhanh chóng gửi vào điện thoại di động của mình.

Cô giống như có được báu vật, cụp mắt nhìn hơn nửa ngày, sau đó nở nụ cười.