Tuyết Liên Ngàn Năm

Chương 2



Về phần ta, sau khi chạy khỏi đó, ta liền mau chóng quay về động phủ của mình.

“Hắn nhất định là yêu quái, nếu không tại sao khi nhìn thấy hắn ta lại đỏ mặt, tim đập thình thịch như thế này?” Ta nói thầm. Thật kì lạ mà, sư huynh của ta cũng rất đẹp, người tu tiên, đa số nhan sắc sẽ rất đẹp, ta gặp mọi người cũng không có cảm giác gì, chỉ riêng hắn là có…

‘Ây da, không nghĩ đến nữa, nhiệm vụ hàng đầu của ta là mau chóng luyện thành Tuyết Liên tâm.’ Ta nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ về hắn. ‘Ngày mai, mình phải đi hỏi Thái Ất chân nhân xem, có cách nào luyện nhanh pháp thuật không?’. Ta lại bắt đầu tu luyện. Người tu tiên đến một trình độ nhất định có thể không ăn không uống, không ngủ, dành hết mọi thời gian để tu luyện. Hơn nữa ta còn là tinh linh được hóa thành từ Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm, cho nên phần lớn thời gian của ta là hấp thu tinh hoa đất trời, nhưng không hiểu vì sao, mãi mà không tu được Tuyết Liên tâm… Có lẽ là liên quan đến lời tiên đoán kia…

======

“Thái Ất lão đầu, làm sao để mau chóng luyện thành, người mau nói đi a…” Ta túm lấy Thái Ất chân nhân làm nũng nói.

Thái Ất chân nhân là một lão đầu có vóc dáng béo ú, khuôn mặt hiền từ, lão có một bộ râu rất dài màu trắng, phiêu phiêu trước gió, làm cho ta không nhịn được mà mỗi lần gặp ông ấy đều phải túm lấy trêu chọc, hehe. Truyện Tiên Hiệp

“Nha đầu, đừng kéo nữa, kéo nữa chắc ta sẽ bị ngươi bứt sạch râu rồi.” Thái Ất đau đầu nói, ‘tiểu nha đầu này, không có chuyện gì lại cứ thích nắm râu của ta, thật quá đáng mà…’ Lão đau lòng cho bộ râu của lão quá đi.

“Ngươi đừng kéo nữa, ta nói là được mà. Tại một vương quốc xa xôi ở cực Bắc, tên gọi là Băng Tuyết quốc, vì luyện chế được Tuyết Liên đan nên nổi danh thiên hạ, mà Tuyết Liên tâm là quốc bảo được đặt trong cấm địa của Băng Tuyết quốc. Ngươi muốn nó thì phải đến Băng Tuyết quốc một chuyến rồi.” Lão nói xong liền mau chóng tránh thoát khỏi ma trảo của nha đầu kia. Ở lâu thêm xíu nữa chắc râu của lão rụng hết mất, haiz…

=====

Lạc thành, Băng Tuyết quốc.

Nơi này quanh năm suốt tháng giá lạnh, cả không gian bát ngát được bao bọc bởi những lớp tuyết trắng xóa, xốp xốp tựa bông. Trên nền tuyết thơ mộng ấy, hình dáng mọi vật như sắc nét và nổi bật hơn. Trong màu trắng tinh khôi của tuyết và băng, cảnh vật nên thơ, dịu dàng hơn và lãng mạn như vương quốc tuyết nơi ở của “Nữ hoàng băng giá”. Có lẽ vì vậy cho nên mới có nhiều Tuyết Liên mọc ở đây. Tuyết Liên, cây cũng như tên, là hoa sen mọc lên từ tuyết, nó chỉ mọc được ở những nơi cực kì lạnh, trăm năm mới nở hoa một lần, mà ta là Tuyết Liên ngàn năm, mới hóa hình được mấy năm gần đây mà thôi.

‘Phải làm sao mới lấy được trấn quốc chi bảo đây? Vào cung trộm sao?’ Sau khi theo lời lão ngoan đồng kia đến đây, ta vẫn mãi suy nghĩ cách để lấy được Tuyết Liên tâm. Trộm có vẻ như không khả quan cho lắm, người tu tiên không được dính đến hồng trần, sẽ làm bẩn đạo uẩn. Mà đạo của ta là tùy tâm chính mình, đây là loại đạo uẩn bá đạo, sư huynh nói rằng nó đi ngược với trời đất, khuyên ta phải cẩn thận.

“Tránh ra, mau tránh ra.” Bỗng có tiếng quan binh hò hét cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.

Thấy lạ, ta đến gần xem. ‘Là Thái tử bị bệnh sao? Nếu ai có thể trị được sẽ có trọng thưởng? Đúng là lão thiên cũng giúp ta, trước giờ pháp thuật của ta rất tệ, chỉ có y thuật là còn dùng được thôi. Vậy ta trị khỏi rồi cầu ban Tuyết Liên tâm chắc không quá đáng đâu nhỉ?’ Ta vui mừng nghĩ thầm, phải mau chóng ứng tuyển vào cung để trị thôi. Nghĩ đến đây, ta liền xé hoàng bảng.

“Báo! Bẩm hoàng thượng, đã có một vị cô nương xé hoàng bảng rồi ạ.” Lính canh hoàng bảng mau chóng vào bẩm báo với vị được gọi là Minh đế kia, đây chính là hoàng đế của Băng Tuyết quốc. Minh đế lớn lên rất tuấn mỹ, mặc dù đã vào độ tuổi trung niên nhưng vẫn còn nhìn ra được nét đẹp của lúc trẻ, chỉ khác là bây giờ hắn uy nghiêm, lão luyện hơn ngày xưa mà thôi.

“Truyền vào, ta muốn xem thử là thần thánh phương nào.” Minh đế trầm giọng nói.

====

“Ngươi chắc chắn có thể chữa khỏi cho thái tử chứ?” Minh đế nhìn xuống vị ‘thần y’ trẻ tuổi đã xé hoàng bảng kia, nàng ta cũng quá trẻ đi, không biết có bản lĩnh thật sự không đây?

“Nếu ta đã dám xé hoàng bảng thì đã nắm chắc trong tay, có điều…” Ta cố tình ngập ngừng, chờ vị kia lên tiếng.

“Có điều gì? Có điều kiện gì cứ nói.”

“Có điều tiền thù lao ta muốn không phải là vạn lượng hoàng kim, cái mà ta muốn có là Tuyết Liên tâm.”

“Được, chỉ cần ngươi cứu được ngô nhi, ta sẽ ban Tuyết Liên tâm cho ngươi. Nhưng nếu không được thì ngươi biết hậu quả rồi đó.” Minh đế nhẹ nhàng nói, nhưng lời hắn nói lại không hề nhẹ nhàng một chút nào cả.

“Hoàng thượng…” Vị hoàng hậu không nói gì nãy giờ kia bỗng nhiên lên tiếng ngăn cản. Nhưng Minh đế đã phất tay ý nói không cần nói nhiều. Bà ấy nhìn về phía ta, ánh mắt kia rất phức tạp.

“Dân nữ đã hiểu, trước hết để dân nữ bắt mạch cho thái tử đã.” Ta thấy nhưng không để tâm cho lắm, có lẽ là vị hoàng hậu đó luyến tiếc trấn quốc chi bảo đi?

“Được, ngươi cùng đi với ta đến chỗ ngô nhi.” Nói xong, hắn liền bãi giá đến Đông cung.

====

‘Hả, tại sao lại là hắn?’ Ta ngạc nhiên.