Tuyết Phủ Cánh Dơi

Chương 1



Bông tuyết bay bay bên ngoài cửa sổ. Ta thừ người ra, tuy rằng ta cũng tên là Tuyết, Vương Tuyết Lan, nhưng ta thật sự không thích mùa đông, bởi vì lạnh lắm.

"Tiểu thư, tiểu thư…"

Tiểu Tước hớt ha hớt hải chạy vào từ ngoài cửa. Ta vui mừng đứng dậy. Chắc chắn là có tin thật rồi!

Năm nào vào khoảng thời gian này, đệ nhất tài tử ở kinh thành, Khổng Thanh Ngọc cũng sẽ về thăm quê nhà một lần. Nghe nói năm nay công tử còn kén vợ theo lệnh phụ mẫu. Chỉ là không biết quy định của bọn họ thế nào...

"Tiểu thư, đã nghe ngóng được rồi, là thi nấu ăn đấy!"

"Thật sao? Nếu vậy thì chúng ta có lợi thế lớn rồi!"

Không phải là ta khoe khoang, về khoảng nấu ăn, ở trong vùng này, Vương Tuyết Lan ta dám nhận số hai, thì không ai dám nhận thứ nhất.

"Xì… tài năng vớ vẩn, bày đặt thi với thố! Bỏ đi thì hơn!" Con dơi tinh đáng ghét trên xà nhà chen vào.

Ta liếc hắn một cái. Chuyện này phải kể từ lúc cha con ta gây thù chuốc oán với hắn vào khoảng hơn một năm trước, à nói cho chính xác thì chỉ có ta gây thù chuốc oán với hắn mà thôi. Lúc đó, ta đến chùa Từ Vân cầu duyên, trong lúc quỳ gối ở trước đại điện khấn vái, ta trông thấy một con dơi thật to, sà xuống đĩa trái cây trước án, tất nhiên là ta phải đuổi nó đi, làm sao lại để cho nó khinh nhờn Bồ Tát được. Nhưng con dơi kia rất cứng đầu, dứt khoát không chịu buông loại quả đỏ tía trên đĩa ra. Ta không còn cách nào khác, đành phải với tay lấy chiếc hài bên cạnh lên mà ném nó.

Con dơi kia hoảng sợ bay ra ngoài, nhưng nó vô cùng ngoan cố, cắp theo quả kia lao vút về phía hậu viện. Ta thấy thứ quả này màu sắc kỳ lạ không cần đoán thì cũng biết nhất định là trân quý, vì thế nên ta đuổi theo muốn cướp quả kia về trả cho nhà chùa. Ta vừa chạy vừa nhặt đá cuội dưới chân ném nó, nói đến chỗ này ta cũng rất khâm phục bản thân mình, không ngờ ta lại ném trúng vật bay như vậy, con dơi kia lảo đảo rơi vào trong một thau ngâm quần áo chuẩn bị giặt của các vị sư tăng trong chùa. Nó hoảng loạn quẫy đạp một lúc, cuối cùng cũng bay lên được, nhưng trên đầu nó còn đội một cái quần lót của tiểu sư phụ nào đó. Cảnh tượng hết sức buồn cười, cho nên ta không nhịn được, đã cười lăn cười bò ra.

Không ngờ là con dơi kia quay đầu lại, từ trong chiếc miệng nhỏ xíu của nó phát ra một câu: "Nữ nhân này ta nhớ kỹ ngươi, ngươi cứ chờ đó cho ta!"

Con dơi tinh này thật là nhỏ mọn, chẳng phải là chỉ trêu chọc hắn, cười hắn một lần thôi sao, hắn cứ bám riết lấy ta không buông, lại còn ăn trộm đồ lót của ta, đem rải khắp ở trước cổng chính nhà ta, lại còn kêu lên quang quác. Khiến ta hết sức mất mặt! Nếu không phải là tại hắn, thì sao đến bây giờ ta còn chưa gả ra ngoài được kia chứ?!

Sau đó, cha ta mời Đoan Châu Tử đến bắt yêu, hắn rất tuấn tú, ta từ trước đến nay đều rất thích những nam nhân có khuôn mặt đẹp, cho nên ta cũng rất thích hắn, nhưng hắn đã đi theo Mộc Linh thần nữ về xứ sở của nàng ta mà làm rể mất rồi, không còn ai giúp chúng ta bắt yêu nữa. May mắn là, con dơi tinh này đã ngu xuẩn cắn con gái của Mộc Linh thần nữ một cái, cho nên bị nàng ta đánh bay ra ngoài. Xui xẻo là, cha con ta cũng ở bên cạnh hắn vào lúc đó cho nên cũng bay theo...

"Ngươi im đi, hôm nay đã giặt đồ xong chưa?! Treo mình ở đó mà bép xép, có tin ta bảo phụ thân ta, thổi còi với ngươi không?"

Hắn vỗ cánh đồm độp, bay cả một tảng bụi lớn vào mặt ta, chỉ chỉ vào cái vòng trên cổ mình, oán hận nói:

"Nếu không phải tại cái vòng này, ta còn sợ tiếng còi của phụ thân ngươi hay sao? Mau tháo ra cho ta!"

"Tháo ra để ngươi trộm đồ lót của ta, bắt cóc ta về hang dơi của ngươi một lần nữa à? Tưởng ta ngốc lắm sao?!" Ta đắc chí hất mặt với hắn.

"Hừ, ba năm nữa, lão tử luyện thành Hàn Băng thuật, thì cái vòng cổ này cũng không làm khó được ta đâu, đến lúc đó ngươi liệu mà giữ thân!" Hắn hậm hực, có thể nói khuôn mặt anh tuấn của hắn, lúc giận dữ lên trông hết sức buồn cười, ta lại càng thích trêu hắn. Aha, ai bảo hắn lọt vào trong tay ta!

Hôm đó, sau khi Mộc Linh Thần Nữ đánh bay hắn, kéo theo cả cha con ta ra ngoài trong trận đại chiến chim thú kia, hắn bị thương nặng, lúc rơi xuống đất còn hôn mê bất tỉnh. Cha con ta may mắn choàng dậy trước, cha ta, Vương viên ngoại đã hết sức anh minh, vội vàng lấy chiếc vòng Hỗn Độn Khuyên này ra, tròng vào cổ hắn. Chiếc vòng này là cha ta mất hai vạn lượng vàng mua lại của một đạo sĩ từ cách đây hai mươi năm để phòng thân, không ngờ bây giờ bây giờ lại phát huy tác dụng. Chỉ cần cha của ta thổi còi, chiếc vòng này sẽ lập tức siết lại, đồng thời phát ra một loại lực lượng, có tác dụng khiến cho yêu thú đau đầu nhức óc, không thể không nghe theo những gì mà chúng ta sai khiến.

Vốn dĩ ta cũng không muốn gặp lại con dơi tinh này nữa, nhưng cha ta nói lợi dụng được thì đừng bỏ qua. Huống hồ con dơi tinh này cũng đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho nhà chúng ta như vậy, không bắt hắn bồi thường thì sao có thể nuốt giận được!

Thế là kể từ sau khi tỉnh lại, hắn trở thành sai vặt giặt quần áo cho nhà chúng ta. Tuy hắn luôn nghiến răng nghiến lợi mỗi khi làm việc, nhưng thấy hắn chịu khổ như vậy, ta cũng rất vui lòng.

Ta vốn rất thích nam nhân anh tuấn, nhưng cũng không hiểu sao chỉ có một mình hắn là dù anh tuấn thì ta cũng không thích được, hừ!

"Nhưng mà... Tiểu thư à, đề tài của bọn họ là... món ngọt..."

Hả?!

Ta choáng váng, mùa đông lạnh lẽo ăn món ngọt cái gì?! Chẳng phải nên là các món canh nóng hầm hập, nuốt vào một muỗng là ấm đến tận tim gan sao? Ta còn định nấu lẩu cừu nữa…

Món gì ở trên đời này ta cũng biết nấu, chỉ là không biết nấu món ngọt, nói cho chính xác thì là bởi vì ta không thích ăn ngọt, cho nên ta không thể nêm nếm hay thử nghiệm được!

"Hahaha...rõ rồi chứ gì, ta đã nói ngươi tài không bằng người, bỏ cuộc đi!" Con dơi tinh kia lại cất giọng chế nhạo ta.

Ta đen mặt, không được, ta nhất định phải tham gia cuộc thi này, cho dù không thể làm vợ của Khổng công tử, thì ta cũng phải nói cho mọi người ở trong vùng này biết, Vương Tuyết Lan ta là tài sắc vẹn toàn, khiến bọn họ quên đi sự việc đồ lót lần trước, như vậy họ Vương nhà ta mới có ngày ngẩng đầu lên được.

Ta nghĩ ra một cách.

"Chẳng phải ngươi giỏi ăn trộm lắm hay sao?" Ta hỏi hắn.

Hắn nhìn ta đầy cảnh giác. "Ngươi, ngươi muốn gì?!"

Ta cười nham hiểm.

"Thi, ta nhất định phải thi, còn ngươi, thân là sai vặt, phải hỗ trợ cho ta đi thi!"

Quác quác quác ….

Hắn bay một mạch ra ngoài cửa sổ.