Tuyết Phủ Cánh Dơi

Chương 2



Nhưng cho dù là có bay đi đâu đi chăng nữa biên bức tinh cũng phải khuất phục dưới uy lực của chiếc vòng Hỗn Độn Khuyên, hắn ngoan ngoãn hoá thành nha hoàn Tiểu Tước theo ta đi thi nấu ăn.

Tuy phủ đệ của Khổng công tử ở không xa nhà ta, nhưng quy định của bọn họ chính là, tất cả các nữ nhân tham gia thi nấu ăn kén vợ, đều phải tập trung vào một sân viện, ở lại nơi đó trong suốt thời gian thi đấu, mỗi người chỉ được cung cấp một gian phòng, cho nên ta và nha hoàn theo hầu phải ở cùng với nhau.

Tất cả những người khác đều không có vấn đề gì, ta cũng không có vấn đề gì, nhưng con dơi tinh kia thì có. Hắn nằng nặc đòi phải được ngủ trên giường, làm gì có nha hoàn nào ngủ giường, còn tiểu thư thì ngủ đất?

"Không phải ngươi có thể treo mình lên xà nhà hay sao?" Ta không chịu.

"Vốn là có thể, nhưng cha ngươi tròng chiếc vòng này vào cổ ta, pháp lực của ta bị hạn chế, một ngày chỉ có thể biến đi biến lại một lần mà thôi, bây giờ trong hình dạng nha hoàn của ngươi, làm sao ta treo mình được?"

Nói cũng đúng, khoan bàn đến chuyện Tiểu Tước treo ngược khó coi thế nào, chỉ riêng chuyện lỡ như có quản sự đến đây thông báo, thấy hắn treo mình như thế, chẳng phải sẽ đánh giá quy củ nhà chúng ta không đàng hoàng, ảnh hưởng đến ta hay sao?!

"Mùa đông lạnh lắm, nếu không phải vì cha con ngươi, ta đã treo mình ngủ suốt mấy tháng rồi, ta ghét lạnh…"

Hắn chu chu môi nũng nịu, ôi ôi, ta là chủ nợ của ngươi, không phải là tiểu tình nhân của ngươi. Ta cũng không thích lạnh, do đó ta hiểu rất rõ cảm giác này. Chỉ là ta không thể nhường cái giường cho hắn được, ta là chủ nhân kia mà!

Ta ném cho hắn một cái chăn, nói: "Cầm đi, rồi quấn lấy mà ngủ, cha ta đã truyền cái còi cho ta, ngươi không nghe lời ta sẽ thổi đấy!"

Hắn tiu nghỉu ôm cái chăn, trải ra mặt sàn.

Ta đá đá vào người hắn, "Nè nè, ngủ cái gì? Mau đi thăm dò, lấy đề thi cho ta!"

"Chờ một lát, đến canh ba, khi tất cả mọi người đều đã đi ngủ thì mới có thể lấy được, bây giờ đèn đuốc sáng trưng như này, có ai đi ăn trộm mà ngốc thế không hả?" Hắn trừng mắt liếc ta.

À phải, ta không có kinh nghiệm đi ăn trộm, hắn mới có …

Ta mặc kệ hắn, chui vào giường, nằm một lát, ta lên tiếng: "Xin lỗi ngươi, hôm đó ta không nên cười ngươi…"

Hắn im lặng không trả lời.

Ta nói tiếp: ".. nhưng ngươi ăn trộm đồ của ta như vậy là không đúng. Có thể đối với yêu quái các ngươi chuyện này không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với con người chúng ta mà nói là ảnh hưởng đến danh tiếng rất lớn, thậm chí ta còn có thể vì như vậy mà không gả chồng được…"

Hắn vẫn im lặng, quay lưng về phía ta. Ta biết hắn còn thức, hắn còn phải canh giờ đi ăn trộm, huống hồ, trời lạnh như vậy, ta không tin hắn có thể ngủ ngay được.

"... ngươi yên tâm đi, nếu chiến thắng cuộc thi này, lấy lại được danh tiếng, thì cho dù không thể làm vợ của Khổng công tử, ta cũng có thể gả cho một người tốt, lúc đó ta sẽ thả ngươi đi...ta hứa đấy!"

Ta không nói nữa, bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Trước khi thiếp đi, ta mơ màng nghe thấy hắn thì thầm: "Ai cần ngươi thả, ta không biết tự đi hay sao…" Xì, còn mạnh miệng, ta không thèm trả lời.

Nửa đêm, ta đang ngủ say sưa thì bất chợt cảm thấy cả người lạnh toát. Ta giật mình mở choàng mắt dậy. Ta vẫn còn nằm trong ổ chăn, quần áo nghiêm chỉnh, nhưng có cái gì đó đang quấn chặt lấy ta, còn run lên bần bật. Ta định thần nhìn kỹ lại, không phải là con dơi tinh kia thì còn ai nữa…

Hắn vừa nghiến răng vừa nhét vào tay ta một tờ giấy: "Đề thi!"

Ta dựa vào ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn lồng ở bên ngoài cửa sổ, đọc được hai chữ: "Bánh trôi".

Ta vui mừng khấp khởi, món này thì ta biết làm cũng không quá khó. Nhưng nếu muốn thắng thì có lẽ cần phải đầu tư suy nghĩ kỹ lưỡng hơn, sáng tạo hơn các thí sinh khác…

Ta mãi chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình mà quên mất bây giờ con dơi tinh kia còn đang ôm chặt lấy ta. Hắn vùi đầu vào cổ ta, còn thì thào: "Lạnh quá đi, sao ngươi ấm như vậy…"

Ta nằm trong chăn từ tối đến giờ sao có thể không ấm được? Nhưng quan trọng không phải là thứ này, quan trọng là hắn vốn là một con dơi đực, cho dù bây giờ vẫn đang hóa thành Tiểu Tước đi nữa, thì vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân, hắn có hiểu được điều này hay không?! Ta giận dữ quẫy đạp, cuối cùng thành công đá hắn xuống giường. Hắn bĩu môi cuộn chăn mền thành một cụm lớn, giận dỗi quay lưng về phía ta.

"Nữ nhân vô ơn, ta khó khăn lắm mới có thể lấy được đề thi cho ngươi..."

"Chẳng phải ngươi tự xưng ăn trộm là nghề của mình hay sao, khó khăn gì chứ?" Ta cãi lại.

"Trong thư phòng của tên Khổng công tử kia có mùi vị không bình thường, còn có rất nhiều cơ quan nữa…"

Ta sửng sốt, chỉ là một tài tử văn nhã, sắp đặt cơ quan trong thư phòng để làm gì? Chẳng lẽ cuộc thi này còn có ý đồ gì khác...