Tuyệt Thế Long Soái

Chương 6: Kẻ nào dám!



“Cái này…”

Những người kia đều do dự một chút, đập phá tang lễ thì có chút quá đáng.

“Thế nào? Nghe không hiểu tiếng người sao?” Vương Trung hừ lạnh một tiếng.

Nhìn thấy Vương Trung tức giận, bọn họ mới bất đắc dĩ gật đầu: “Được!”

“Đập!”

“Đập chết nó đi!"

Hai mắt Trần Phúc mở to, cầu xin nói: “Các người không thể làm như vậy được, Vương Trung, coi như tôi cầu xin anh! Tôi quỳ xuống cầu xin anh…”

Vương Trung nhe răng cười, vung tay lên hất Trần Phúc ngã xuống đất.

“Ông có quỳ xuống cũng vô dụng, hôm nay, ông đây sẽ đập phá nơi này!"

"Ra tay đi!"

Ngay khi bọn họ chuẩn bị đập phát tang lễ thành từng mảnh…

"Kẻ nào dám!!"

Một tiếng hét giận dữ vang lên, một bóng người cao lớn hiên ngang bước từ ngoài cửa bước vào, đôi mắt hình sao lạnh lẽo bức người và mạnh mẽ như cầu vồng.

“Cậu… Là Tiêu Tử Ninh sao?”

Vương Trung có chút kinh ngạc: “Haha, cậu là tội phạm hiếp dâm, còn dám quay về? Hiện tại cha mẹ của cậu đã chết rồi, còn ai có thể bảo vệ cậu?”

“Vương Trung, ông đúng là sói mắt trắng, đúng là vong ân phụ nghĩa, ông đã quên lúc trước cha mẹ tôi đã đối xử với ông như thế nào rồi sao? Bây giờ ông lại cho người đến đập phá tang lễ của bọn họ? Được, rất được!”

Trong lòng Tiêu Tử Ninh tràn đầy tức giận.

“Bớt nhắc những chuyện này với tôi!” Vương Trung cười lạnh: “Con mẹ nó bây giờ cậu là một con chó nhà có tang! Cậu lấy cái gì để ngăn cản tôi? Hôm nay, ông đây sẽ đập phá nơi này!”

Giọng nói vừa dứt, thân thể của Tiêu Tử Ninh đã biến mất tại chỗ.

Một giây sau!

Lập tức xuất hiện trước mặt hắn ta!

“Chó chết! Hôm nay tôi sẽ phế chân ông đi, để ông quỳ gối tạ lỗi trước mặt ba mẹ tôi!” Giọng điệu Tiêu Tử Ninh lạnh lùng.

Giây tiếp theo, anh đá một đá ra.

“A…”

Đầu gối của Vương trung bị đá nát tại chỗ, bụp một tiếng, quỳ một gối xuống.

“Dập đầu!”

Giọng nói của Tiêu Tử Ninh lạnh lùng, đá gãy chân kia.

Vương Trung quỳ hai gối ngay ngắn xuống đất!

Tiêu Tử Ninh giẫm lên đầu hắn ta.

Dí cả khuôn mặt của hắn ta xuống đất, sát mặt đất!

“A…!”

“Tiêu Tử Ninh, cậu, con mẹ nó cậu muốn chết sao!”

Vương Trung đâu đến mức khuôn mặt vặn vẹo, tức giận gầm lên: "Đi! Đi! Mọi người, cùng nhau ra tay đánh hắn cho tôi!”

Những người kia âm thầm nuốt nước bọt, không ai dám ra tay.

“Ai hạ được cậu ta, ông đây cho người đó mười vạn!”

Mười vạn!

Nghe được lời này ánh mắt mọi người đều sáng lên! Cắn răng lao về phía trước...

Thân hình mềm mại của Tiêu Phượng di chuyển, nhanh nhẹn lao về phía trước như một con báo săn, đồng thời... Những tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau vang lên!

Cô ấy lao thẳng vào đám người kia, trực tiếp lướt qua, không đến năm giây, tất cả những người kia đều nằm trên đất kêu rên, không phải gãy tay cũng gãy chân…

“Một đám phế vật cũng dám ra tay với cậu chủ của tôi?” Tiêu Phượng dẫm lên ngực một người, khinh thường cười lạnh.

“Cái này, cái này…” Hai mắt Vương Trung trừng lớn, miệng không ngừng hít vào khí lạnh, run rẩy nói: “Tử Ninh, cháu trai ngoan, chú là chú Vương của cháu, vì quá khứ…”

“Từ giờ trở đi, ông sống trên xe lăn đi.” Lời còn chưa dứt, Tiêu Tử Ninh lại đạp xuống, hai tay của hắn ta cũng gãy.

Đời này anh ghét nhất là bạch nhãn lang!

“A…” Vương Trung chớp mắt, đau đến mức ngất đi tại chỗ.

Tiêu Tử Ninh lạnh lùng nhìn đám người trên mặt đất kia, hống hách nói: "Đem theo ông ta, cút ra ngoài!"

"Dạ dạ dạ…"

Đám người sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy, cuối cùng, chịu đựng cơn đau đớn tột cùng, dẫn theo Vương Trung đầy đất bụi rời khỏi Tiêu gia.

Tiêu Tử Ninh nhìn hai về phía hai linh bài phía trên tang lễ, đột nhiên quỳ xuống, bật khóc...

"Cha, mẹ, đứa con bất tài Tiêu Tử Ninh đã về gặp cha mẹ rồi!"