Tuyệt Thế Long Soái

Chương 7:  Tiêu Tử Ninh! 



Hai con ngươi Tiêu Y cũng đỏ au.

Thấp giọng nức nở.

Hai mắt Tiêu Tử Ninh sắc bén, thề thốt nói: "Cha mẹ, con nhất định khiến cho tất cả kẻ cầm đầu kia, chôn cùng hai người!"

"Chặt đầu chó của bọn chúng, báo thù rửa hận… cho hai người!"

Trần Phúc nước mắt tuôn đầy mặt: "Thiếu gia, anh cuối cùng đã trở về rồi, lão gia phu nhân khi còn tại thế, ngày ngày đều nhớ anh..."

"Sau khi lão gia chết đi, đến thi thể cũng không tìm thấy, mà chỉ còn lại một cái mộ chôn quần áo và di vật..."

Tiêu Tử Ninh nghe nói như thế, trong lòng càng tức nghẹn lại, hốc mắt đỏ bừng.

Sau khi cha mẹ mất, bọn họ vẫn bị sỉ nhục như thế này, đến hài cốt cũng không tìm thấy... Tứ đại gia tộc, đáng hận thật!

Sau khi tế bái vợ chồng Tiêu gia xong.

Tiêu Y do dự mở miệng hỏi: “Anh, có cần đi thăm chị dâu không?"

Trong lòng Tiêu Tử Ninh run lên, khẽ vuốt cằm.

——

Lúc này.

Vương gia.

"Cái gì?!"

"Tiêu Y bị Tiêu Tử Ninh cứu đi? Vương Hằng bị giết? Đó không phải là địa phận của Long gia à! Tên kia làm sao có thể —— "

Một tên đàn ông trung niên mặt tràn đầy sự kinh hãi, ánh mắt u ám đến đáng sợ.

Ông ta chính là gia chủ của Vương gia, Vương Vệ.

"Anh, anh nhất định phải làm chủ cho tiểu Hằng đó!"

Vương Kiện một tên trung tuổi khác quỳ trên mặt đất khóc lớn, Vương Hằng là con trai độc nhất của ông ta, thế mà lại bị giết chết, ông ta làm sao mà chấp nhận được?

"Yên tâm." Vương Vệ gật đầu: "Ta nhất định sẽ thay nó lấy lại công đạo!"

Tiêu Tử Ninh!

Tên nhóc này ở Bắc cảnh chém giết nhiều năm như vậy, thế mà lại không chết?

Đúng là mệnh lớn thật!

Hơn nữa còn gan to tày trời, giết người của Vương gia?

"Tên nhóc này... Bây giờ chắc là có chút bản lĩnh, ta nghe nói đến cả quân binh trụ ở bản địa cũng bị kinh động, đi điều tra lai lịch của nó trước đi!"

Vương Vệ trầm tư nói.

“Nhưng, cho dù tra ra thì làm sao? Ở thành Phong, tứ đại gia tộc chúng ta, chính là trời! Hắn trở về cũng chỉ có một đường chết!"

Vương, Lý, Chu, Hàn tứ gia.

Ở thành Phong.

Một tay che trời.

Chỉ là một tên Tiêu Tử Ninh cỏn con, căn bản cũng không làm ăn được gì.

Năm năm trước, bọn họ có thể chơi đùa bỡn cợt Tiêu Tử Ninh, năm năm sau, vẫn có thể làm như cũ!

"Còn nữa, lễ đính hôn của Lâm Tuệ và Vương Hạo, tuyệt không thể trì hoãn."

"Gửi cho Tiêu Tử Ninh một cái thiệp mời, hôm đó, tôi muốn biến tên đó trở thành trò hề cho cả toàn thành này!"

"Làm nhục nó trước, sau đó vờn nó như mèo vờn chuột, mới giải tỏa được cơn giận..."

——

Xe jeep dừng ở một tiểu khu cũ nát.

Môi trường xung quanh lộn xộn.

Trong không khí mang theo một mùi thối.

Trong lòng Tiêu Tử Bình run rẩy kịch liệt.

Những năm này, Bạch Tích Ngưng bọn họ đã phải sống trong môi trường này sao?

Trong mắt của anh tràn đầy sự áy náy.

Đột nhiên, hai con ngươi anh khựng lại, ánh mắt dừng lại trên chiếc thùng rác bên đường.

Hai đứa trẻ bẩn thỉu, đứng tại ven đường, mặt mũi tràn đầy sự bất lực.

Một đôi vợ chồng trung niên, đứng ở nơi đó, quát mắng hai đứa bé kia.

"Hạo Hạo, Đậu Đậu!" Tiêu Y không nhịn được liền la lên.

Còn trái tim của Tiêu Tử Ninh, cũng tại thời khắc này, run rẩy một hồi.

"Dừng lại!"

Anh hét lớn một tiếng, trực tiếp đạp tung cửa xe bước xuống, nhìn thấy hai đứa bé kia, ánh mắt trở nên dịu dàng vô cùng...

"Hai nhỏ ăn mày"

"Đồ hèn hạ có mẹ sinh mà không có mẹ dưỡng, đền tiền! Lập tức bồi thường tiền!"

"Chúng mày khiến xe của bà đây bị trầy xước, nếu không gọi người nhà các ngươi tới bồi thường mấy chục vạn, thì đừng nghĩ đến việc bỏ chạy..."

Nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sự hung ác của người trung niên, cậu bé bảo vệ lấy cô bé, trong ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi, nhưng vô cùng kiên định.

"Đậu Đậu không có tiền… Hơn nữa là các ngươi đâm trúng mà..."

“Cô ơi, cô chớ có tức giận, có được không ạ, là Đậu Đậu không tốt... Đây là toàn bộ số tiền nhặt ve chai mà hôm nay Đậu Đậu kiếm được..."

Khuôn mặt cô bé đầy sự uất ức, sau đó duỗi đôi tay bẩn thỉu của mình ra, lấy hết số tiền rải rác trong lòng bàn tay đặt trước mặt đôi vợ chồng trung niên.

"Cầu xin hai người đừng nói với mẹ và bà ngoại Đậu Đậu được không... Nếu để cho bọn họ biết Đậu Đậu lại đi nhặt ve chai, thì lại mắng anh trai đó..."

Đôi mắt Tiêu Tử Ninh cay cay, nước mắt tràn đầy hốc mắt!

Nhìn thấy số tiền không đến năm đồng tiền lẻ, trong ngực người phụ nữ trung niên lại dâng lên một cơn lửa giận.

"Bốp ——" Bà ta hất từng đồng tiền rơi xuống đất: “Mấy đồng tiền lẻ này mà muốn đuổi bà đây sao? Hôm nay bà đây phải đánh chết hai tên nghiệp chủng này mới được!"

Khuôn mặt bà ta hung dữ, giơ bàn tay lên, tát mạnh một cái!