Tuyệt Thế Long Soái

Chương 8: Chuyện là như thế nào vậy?



“Không cho phép các người bắt nạt em gái tôi!"

Cậu bé đứng ra, đứng ngăn trước mặt em gái, nhìn thấy cú tát ngay trước mặt, toàn thân cậu bé run lẩy bẩy nhưng không lùi nửa bước!

Nhưng cái tát kia bị ngăn lại.

Tay người phụ nữ kia bị một bàn tay to khỏe nắm chặt lại!

"Gây khó dễ cho hai đứa trẻ con mà không thấy mất mặt sao?" Tiêu Tử Ninh áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng hỏi.

"Cậu là ai? Dám quản chuyện của bọn tôi à." Người phụ nữ trung niên kia ngang ngược nói: "Cút —— nếu không tôi sẽ khiến cậu biết mặt"

"Bao nhiêu tiền? Tôi đền." Tiêu Tử Ninh lạnh nhạt nói: "Cầm tiền rồi thì cút đi."

"Cậu?" Khuôn mặt vợ chồng trung tuổi xem thường: "Hai mươi vạn, cậu bồi thường nổi sao?"

"Lũ nghèo hèn!"

"Cút cút cút —— "

Ánh mắt Tiêu Tử Ninh trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: "Muốn cướp trắng của người khác à?"

"Cướp trắng của người khác đấy thì làm sao! Nếu không đưa tiền thì tôi sẽ đánh gãy hai chân chó của hai đứa ăn mày này!" Bọn chúng không biết xấu hổ mở miệng nói.

"Chú ơi..."

"Đừng, đừng đưa tiền cho bọn họ..."

"Không phải là lỗi của bọn cháu, chúng cháu nhặt ve chai ở ven đường, chính bọn họ đã đụng vào bọn cháu…. "

"Bọn họ còn đâm chảy máu tay anh cháu, còn quát bọn cháu, nói bọn cháu hại họ bị đâm xe, hu hu hu..."

Tiêu Tử Ninh nhìn qua tay cậu bé, quả nhiên có vết xước, máu đang chảy ra… Một cơn lửa giận xông thẳng vào thiên linh của anh!

Nhưng cậu bé cắn môi cố chịu, giống như không hề cảm nhận được đau đớn.

Trong lòng Tiêu Tử Ninh nhói đau, đây chính là con của anh á!

Ánh mắt của hắn lập tức dán chặt vào đôi vợ chồng kia.

Luồng sát khí kinh khủng khiếp này khiến bọn họ đều rùng mình một cái!

"Chuyện là như thế nào vậy?"

"Chuyện là thế này! Bọn tôi lừa tụi nhỏ đó thì sao! Cậu đừng có xen vào chuyện của người khác, cậu biết bọn tôi làm gì mà..."

Người phụ nữ mới nói được nửa câu, Tiêu Tử Ninh đã bóp chặt lấy cổ bà ta, đập mạnh vào mui xe của bọn họ...

"A ——!" Người phụ nữ trung niên đầu đau dữ dội, máu chảy ròng ròng, hét lên thảm thiết như tiếng lợn bị giết.

Người đàn ông trung giận tím mặt: "Mày dám đụng đến vợ tao sao? Ông đây sẽ giết mày!"

Ông ta đấm một phát.

Hai mắt Tiêu Tử Ninh như phun trào lửa giận, giơ tay lên nắm lấy tay ông ta.

Cánh tay đột nhiên uốn éo, anh đã bẻ gãy tay của ông ta!

"Á!" Người đàn ông trung niên đau đến nỗi mặt mũi nhăn nhó lại, quỳ rạp xuống đất: "Đau quá đau quá —— "

"Chết —— "

Ánh mắt Tiêu Tử Ninh lộ ra sát ý, luồng sát ý kinh khủng bùng phát, khiến hai người kia ngạt thở, giống như bị ác ma bóp chặt cổ vậy!!

"Thưa anh, trẻ con vẫn còn ở đây ——" Tiêu Phượng nhanh chóng nhắc nhở.

Trong lòng Tiêu Tử Ninh chợt bừng tỉnh.

Không thể để cho con nhìn thấy cảnh máu tanh này được!

"Tha cho các người một mạng đấy, cút mau ——" Hắn buông lỏng tay nói.

Hai người vội vàng bỏ chạy, lá gan cũng bị dọa cho sắp vỡ ra luôn rồi!

Bởi vì bọn chúng có thể cảm nhận được, chàng trai trước mắt này, thật sự dám giết bọn họ!

"Chú ơi." Đậu Đậu lau nước mắt, để lộ ra nụ cười trong trẻo: "Cảm ơn chú ạ!"

Ánh mắt của Tiêu Tử Ninh dịu dàng lại, ngồi xổm xuống, lau đi vết bẩn trên mặt hai đứa nhỏ, cười nói: “Bạn nhỏ à, sao hai đứa lại nhặt ve chai ở bên ngoài vậy? Mẹ hai đứa có nhà không?"

Hạo Hạo cảnh giác nhìn anh một cái, đẩy em gái ra sau lưng bảo vệ gắt gao.

"Không cho phép chú chạm vào em gái tôi, mẹ tôi đã nói rồi, phải cảnh giác với người xấu ở bên ngoài."

Tiêu Tử Ninh sững sờ, chợt nở nụ cười gượng, chính mình mấy năm qua đã nợ hai đứa trẻ rất nhiều, bây giờ ngay cả cha ruột là mình đứng ở trước mặt hai đứa, mà hai đứa cũng không nhận ra...

"Anh ơi, chú này không phải người xấu đâu!" Đậu Đậu lập tức phản bác.

"Mẹ bảo là người xấu ở bên ngoài rất xảo trá, không thể tùy tiện tin tưởng người lạ được."

"Thế nhưng, em cảm giác chú này giống cha của chúng ta... Chú ơi, chú có quen cha bọn cháu sao? Có lần cháu thức dậy lúc nửa đêm thấy mẹ lén lút lấy ảnh cha ra, một mình lau nước mắt..."

Trái tim Tiêu Tử Ninh như bị dao cứa: " Được rồi, vậy sau này chú chính là cha của Hạo Hạo với Đậu Đậu nhé."

"Vớ vẩn!"

Hạo Hạo tức giận nói: "Sao có thể nhận cha lung tung được? Đậu Đậu cha chúng ta là đại anh hùng đó! Không thể tùy tiện nhận bừa được!"

"Nhưng, chú ấy cho em cảm giác… Ấm áp như cha vậy..."

"Anh, anh suy nghĩ thêm một lát." Hạo Hạo lập tức mặt đỏ lên.

Cậu bé cũng muốn có một người cha.

Như vậy cũng sẽ bị người khác chế giễu, nói họ là đứa trẻ không có cha.

Tiêu Tử Ninh nghe hai đứa bé trò chuyện, hai mắt đỏ au, rất đau lòng.

"Hạo Hạo! Đậu Đậu! Các con ở đâu?"

Ngay lúc này, một âm thanh vội vàng từ từ trong hẻm truyền ra.

Tiêu Tử Ninh lập tức quay đầu nhìn lại, một dáng người xinh đẹp quen thuộc, xuất hiện ở trước mặt anh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Bầu không khí như ngưng đọng lại.

"Tích Ngưng —— "

Hắn dịu dàng gọi một câu.

Bạch Tích Ngưng sững sờ, khuôn mặt lạnh lùng, đi đến trước mặt anh.

"Bốp —— "

Một tiếng vang truyền đến, Tiêu Tử Ninh đã phải chịu một cái bạt tai!

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tích Ngưng tràn đầy sự phẫn nộ, thất vọng, cuối cùng cô ấy gục xuống và bật khóc thành tiếng: “Cút, anh mau cút cho cút cho tôi, năm năm qua anh chưa từng xuất hiện, bây giờ còn đến đây làm gì? Mau cút đi—— "

"Anh——" Tiêu Tử Ninh muốn giải thích, nhưng một câu cũng không nói nên lời, sau đó áy náy mở miệng: "Anh có lỗi với mọi người! Là anh đã nợ mọi người..."

"Lần này trở về, anh nhất định sẽ trả hết những nợ nần cho ba mẹ con em!" Giọng nói của anh vô cùng kiên định: "Tin anh nhé!"

"Không cần!" Bạch Tích Ngưng lạnh lùng từ chối: "Đậu Đậu, Hạo Hạo, chúng ta về nhà —— "