Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 16: Kê biên tài sản Viện



.

Phượng Kính Dạ lộ ra bản chất chân thật nhất của mình, mắt phượng nguy hiểm đây âm trầm, nụ cười băng hàn cực điểm, u âm khiến người khiếp sợ, Lâu Hướng Vãn lẳng lặng nhìn nụ cười băng lạnh của Phượng Kính Dạ, cằm bị bấm đau, bả vai cũng bị bấm rất đau, nhưng vừa nghĩ tới Phượng Kính Dạ máu lạnh vô tình đầy thủ đoạn như thế, Lâu Hướng Vãn vẫn cố chấp như cũ nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ.

"Rất tốt, Tiểu Mộc đầu, ánh mắt này Bổn vương lần đầu tiên nhìn thấy!" Lên tiếng nở nụ cười, ánh mắt Phượng Kính Dạ nguy hiểm híp chặt lại, đột nhiên gương mặt tuấn tú tiến đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lâu Hướng Vãn, tựa vào quá gần khiến hơi thở cứ quấn quít lẫn nhau, môi mỏng lãnh khốc cong lên cười, đầy vẻ tàn nhẫn, "Tiểu Mộc đầu, ngươi nhất quyết cố chấp như vậy sao?"

"Nô tỳ không hiểu Vương gia đang nói gì." Cằm Lâu Hướng Vãn bị cấu chặt, thanh âm có chút cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ nhắn mất đi vẻ rạng rỡ, Tiểu Mộc Đầu im lặng tức giận nhìn Phượng Kính Dạ, dường như hoàn toàn biến thành người xa lạ.

"Rất tốt, rất tốt, để Bổn vương xem sau này Tiểu Mộc đầu ngươi sẽ có kết quả thế nào đây!" Giận quá hóa cười, Phượng Kính Dạ đột nhiên thu tay lại, trái lại khôi phục dáng vẻ tuấn nhã tôn quý quen thuộc, trong mắt đều rút đi vẻ lãnh khốc, sắc mặt thay đổi cực nhanh, khiến người ta cơ hồ nghĩ rằng nam nhân nguy hiểm vừa rồi chỉ là một ảo ảnh.

"Nô tỳ cáo lui!" Lâu Hướng Vãn cúi đầu, sau đó xoay người từng bước từng bước rời đi, đi tới trong viện đột nhiên nghe được thanh âm thật lớn truyền từ sau lưng, Lâu Hướng Vãn dừng bước chân lại trong một lúc, rồi kiên quyết rời đi lần nữa.

Còn Phượng Kính Dạ ở trong phòng, bàn gỗ ầm ầm ngã xuống đất, Phượng Kính Dạ dùng một chưởng đánh bàn gỗ vụn nát, nam nhân tuấn mỹ này luôn không biết kềm chế bản tính cuồng dã, không còn vẻ dịu dàng, vì hắn không dùng nội lực nên một chưởng này chỉ dùng sức lực bản thân. Lúc này lòng bàn tay nứt ra, từng giọt máu tươi theo ngón tay thon dài, nhỏ xuống trên mặt đất.

Ánh mặt trời bên ngoài càng nóng hơn, gần lập hạ nên trời càng ngày càng oi bức, Lâu Hướng Vãn cúi đầu xuống, tại sao mình lại kích động như vậy?

Đều không liên quan đến mình, kết quả lại để mình bị bấm vào cằm và bả vai đau đớn, đoán chừng cũng bị bầm đen rồi! Mình quả thật đần độn! Lâu Hướng Vãn đá một cước làm văng hòn đá nhỏ trước mắt, cau mũi một cái, quyết định từ nay về sau, tránh đi thật xa những thị phi của người trong vương phủ.

"Mộc Mộc, ra ngươi ở đây à, Văn phu nhân...... À Văn thị vẫn chờ ngươi ở bên kia, mới dám rời đi vương phủ.” Tiểu nha hoàn thấy Lâu Hướng Vãn giống như thấy được cứu tinh, chân đau nhức do tìm kiếm nàng nãy giờ, khi nhìn thấy liền chạy tới, nét mặt vô cùng lo lắng, "Cứ trì hoãn nữa, sẽ mất thêm mấy canh giờ đó.”

Lại phải đến chỗ của Văn phu nhân! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâu Hướng Vãn liền tái nhợt, thở dài một tiếng, không còn hơi sức liền phất tay một cái, để cho tiểu nha hoàn lui ra, mệt mỏi đi thẳng tới viện Văn phu nhân.

Bao gồm Dung Trắc Phi, Trịnh phu nhân và Văn phu nhân, tất cả đều ở viện phía nam, mặc dù nhỏ hơn Kỳ Lân Viện rất nhiều, đều có hậu viện Tiền viện, liền đi vào trong viện. Giờ khắc này, ở cửa viện Văn phu nhân có hai thị vệ đang đứng canh, cả đám nô tài cùng lão mụ đứng thành hai hàng chỉnh tề chờ đợi, thấy Lâu Hướng Vãn tới, lập tức ngưng tất cả việc bàn luận lại.

"Lâu cô nương, bắt đầu được chưa?" Lão mụ cũng được xem là người đứng đầu nội viện bên này, hướng về phía Lâu Hướng Vãn cười ân cần, quan sát hết mọi thứ trong viện của Văn phu nhân, đây là cơ hội để xem có gì béo bở để vơ vét, chỉ cần Lâu cô nương mở một mắt, nhắm một mắt, những đồ trang sức bằng bạc gì đó, có thể len lén dấu riêng đi một hai cái cũng không có người chú ý đến.

"Ừ, bắt đầu đi." Lâu Hướng Vãn dẫn đầu mở rộng chân bước đi vào, nhìn thấy viện Văn phu nhân được canh chừng nghiêm mật, để tránh Văn phu nhân đem đồ vương phủ ra ngoài. Khi Phượng Kính Dạ ra lệnh, viện này liền bị thị vệ vương phủ trông chừng nghiêm ngật.

"Lâu cô nương, mời người ngồi, nơi này chỉ cần để Lão Bà đến làm là được.” Lão mụ cũng chính là Lưu Thị, đã bốn mươi mấy tuổi, khôi ngô tráng kiện. Trong ngày thường, nha hoàn và nô tài đều hô một tiếng Lưu Thẩm, nhanh chóng nhân cơ hội di dời một cái ghế bỏ vào chỗ mát mẻ để Lâu Hướng Vãn ngồi xuống.

"Không cần.” Tâm tình Lâu Hướng Vãn có chút không tốt, nhất là thấy đôi mắt đỏ rừng rực, đoán chừng cả đêm Văn phu nhân đã không ngủ.

Một đêm ngắn ngủi, trong nháy mắt Văn phu nhân đã già đi rất nhiều, mặc dù trên người vẫn mặc y phục thường ngày, nhưng tóc có chút xốc xếch. Một chút tinh thần cũng không có, ánh mắt rã rời như bị bệnh, khiến Lâu Hướng Vãn nhớ đến chuyện gặp gỡ Phượng Kính Dạ, tùy tiện hy sinh một người đối với hắn mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.

"Văn phu nhân, nô tỳ phụng mệnh Vương gia đến kê biên tài sản viện, không biết Văn phu nhân có sổ sách hay không, nếu là đồ của vương phủ sẽ phải để lại, đồ Văn phu nhân đều có thể mang đi ra ngoài." Lâu Hướng Vãn hơi cúi người hành lễ, sau mới mở miệng.

Vương gia rất phóng khoáng, lúc cao hứng ban thưởng sẽ đưa thẳng tới đây, nhưng lúc tuyệt tình lãnh khốc, Vương gia sẽ không hề nhớ đến việc Văn phu nhân đã đi theo hắn mười năm qua.

"Hồ giả hổ uy, chó cậy chủ nhà!" Văn phu nhân đột nhiên cáu kỉnh nở nụ cười, ánh mắt phẫn nộ ác độc nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu lên, ngoài dự liệu mọi người, nàng giơ tay lên tát vào mặt Lâu Hướng Vãn một cái.

Bóng dáng khẽ động, nghiêng người tránh, Lâu Hướng Vãn có chút kinh ngạc, không hiểu nhìn ánh mắt âm độc của Văn phu nhân cứ nhìn mình chằm chằm, người mật báo là Tử Thư, người ra lệnh là Vương gia. Tại sao Văn phu nhân lại dùng ánh mắt ác độc với mình, mình chỉ là người bị hại, bị Vương gia lôi kéo xuống nước để dọn dẹp hậu quả mà thôi.

"Đừng lên mặt, ngươi tưởng mình còn là phu nhân của vương phủ sao?” Lưu Thẩm mang ghế ra lấy lòng Lâu Hướng Vãn nhưng lại không thành công, nhân cơ hội thấy Văn phu nhân muốn đánh Lâu Hướng Vãn, lập tức bước nhanh đến, nôn nóng khiển trách. Bốp! Thanh âm bạt tay vang lên, mặt Văn phu nhân bị đánh lệch qua bên. Cả người tóc tai bù xù, mặt sưng đỏ, lộ dáng vẻ nghèo túng không chịu nổi.

"Lưu Thẩm, đi dò xét trong phòng đi!" Lâu Hướng Vãn không vui nhìn thấy Lưu Thẩm động thủ, không còn sức lực liền phất tay một cái, để bọn họ đi vào trong phòng kiểm kê tài vật. Nếu như không phải Vương gia đem việc tồi tệ này ném cho mình, sẽ không có nhiều chuyện phiền toái như vậy.

Lau chùi vết máu ở khóe miệng, Văn phu nhân vén mái tóc tán lạc, một đôi mắt ác độc lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, thanh âm thê lương tựa như ác quỷ muốn lấy mạng, "Ta không cần ngươi ở nơi này, giả bộ làm người tốt!"

Ở trong vương phủ, cho dù tốt bụng cũng bị đoán là loại Xuất Thiên ác ý (chơi bẩn), Lâu Hướng Vãn thấy Văn phu nhân sa cơ lỡ vận, trực tiếp xoay người hướng đến ghế ngồi, nàng không cần Văn phu nhân nhớ ơn mình, chỉ cần mình không thẹn với lòng là được, nói cho cùng đều do Vương gia gây chuyện! Nữ nhân của mình vụng trộm, tại sao cuối cùng người bị oán hận, thiếu chút bị tát lại là mình!