Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 17: Chi tiết sống còn



Trong phòng Văn phu nhân bố trí toàn cổ ngọc, tranh họa, một bức bình phong bài biện đều cần được bảo lưu lại, quản sự đang đứng một bên ghi lại danh sách. Đồ trang sức Vương gia thường ngày ban thưởng, đều thuộc tài vật của vương phủ, Văn phu nhân xúc phạm gia quy vương phủ, ngoại trừ bị đuổi ra khỏi vương phủ, những món đồ này nàng đều không được quyền mang đi.

"Đó là lúc sinh thành của tiểu thư Vương gian đã ban thưởng, ngươi hãy để xuống!”. Nha hoàn Thúy Trúc cận thân bên cạnh Văn phu nhân kêu lên, tức giận cầm lấy hộp gỗ, Lưu Thẩm tính len lén lấy mấy viên trân châu làm của riêng thì bị người nhào tới.

"Tiện nhân đáng chết, đây là vương phủ, chưa tới phiên ngươi giương oai!" Lưu Thẩm đem trân châu trả lại vào bên trong hộp gỗ, thẹn quá hóa giận xoay người đi, một tay vặn lấy cánh tay Thúy Trúc, nếp nhăn già nua tức giận hiện trên mặt, "Cút qua một bên đi! Muốn chết phải không? Ngươi tưởng ngươi là nha hoàn nội viện à, tiện nhân không biết xấu hổ, ngươi với chủ tử của ngươi đều là một dạng hạ tiện!”

"Ta liều mạng với ngươi!” Thúy Trúc nhìn căn phòng vốn dĩ rất tao nhã, hôm nay bị lật tung trở nên ngổn ngang, tất cả y phục đều bị ném hết trên đất, còn có một nô tài đang len lén giấu quần lót thường ngày của Văn phu nhân ở trong ngực, Thúy Trúc tức giận chảy ra nước mắt, kêu gào hướng Lưu Thẩm vật lộn.

"Lộng hành, quá lộng hành rồi! Các ngươi còn thất thần cái gì, đem tiện nhân này bắt lại, để Lâu cô nương xem kỹ một chút, đều là do Văn Thị dạy hư nha đầu này!” Bị bổ nhào làm bà lảo đảo một cái, vốn đang giấu cây Ngân trâm ở trong tay áo liền bị rớt ra ngoài. Mặt Lưu Thẩm liền đỏ lên, hung hăng đạp một cước độc ác vào chỗ kín của Thúy Trúc.

"Được rồi, tranh cãi cái gì, nhanh dọn dẹp một chút, nếu như thấy người nào dấu đồ riêng, chờ cùng bị đuổi ra luôn đi!” Lâu Hướng Vãn nghiêm mặt, đáng tiếc thường ngày nàng đều cười hì hì, dù thanh âm lạnh nhưng với dáng vẻ lười biếng, đã không còn bao nhiêu uy vũ của nha hoàn nhất đẳng.

Nhưng dù sao Lâu Hướng Vãn cũng là nha hoàn nhất đẳng, lời này vừa nói ra, bọn sai vặt đang kiểm kê liền hai mặt nhìn nhau, bọn họ đang tranh thủ vơ vét đồ thì dừng lại, không dám lấy gì cả? Vì vậy mọi người đều liếc nhìn Lâu Hướng Vãn một cái, thấy Lâu Hướng Vãn ra lệnh, vẫn chưa chú ý đến, cứ đem mấy thứ len lén lấy được mang đi ra ngoài.

"Khi ra khỏi viện này, lục soát thân thể từng người một cho ta!” Lâu Hướng Vãn mặc dù không nhiều uy nghiêm, nhưng trái lại lời lười biếng ném ra, xoay người hướng đi tới cửa.

Mấy tên nô tài đang cất giấu đồ liền liếc nhìn nhau một cái, đúng là vẫn chưa biến sắc, đem mấy thứ cất đi bỏ xuống, nhưng gia quy vương phủ vô cùng nghiêm khắc, nếu quả thật bị lục soát phát hiện dấu đồ riêng, bọn họ sẽ bị trừng phạt rất nghiêm khắc.

Văn phu nhân cùng Thúy Trúc đứng ở trong viện giống như cọc gỗ, Lâu Hướng Vãn cũng không mở miệng, ước chừng qua một canh giờ, quản sự đem sổ sách mang tới, phía sau lưng là rương gỗ được nô tài chở tới, để Lâu Hướng Vãn đối chiếu danh sách.

"Y phục cứ để Văn phu nhân mang đi ra ngoài, còn tiền hàng tháng của nàng ta cứ tính hết ra, rồi giao đầy đủ cho Văn phu nhân.” Lâu Hướng Vãn biết chữ, rất nhiều nha hoàn và nô tài cho rằng tính tình nàng rất hiền lành nên mới trở thành nha hoàn nhất đẳng.

Dù sao rất nhiều nha hoàn nô tài đều do không có cơm ăn, mà bị bán làm nô lệ, làm sao biết được chữ nghĩa. Sau khi tới vương phủ, do có chút thông minh lanh lợi mới được đưa đi làm quản sự, được dẫn đi học chữ để làm một số công việc khác.

Văn phu nhân thu dọn y phục thành hai gói, khế ước bán thân cùng với trăm lượng bạc đưa cho nàng, người bình thường một năm chỉ chi tiêu 20 đến 30 lượng bạc. Nếu tiết kiệm sử dụng, một trăm lượng này có thể dùng tới ba năm.

【 một lượng bạc= 200 nguyên, giá cả so có chút thấp, mọi người không nên so sánh với hiện tại nha. 】

Văn phu nhân đứng đã lâu như vậy, tựa hồ mặt cũng dần dần giãn ra, cam chịu số phận, không dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn nữa, khổ sở mở miệng, "Đa tạ Lâu cô nương.”

"Không cần, đồ gì đó thuộc về Vân tiểu thư, sẽ phải để lại cho Vân tiểu thư.” Lâu Hướng Vãn lắc đầu nhìn Văn phu nhân một cái, nàng tội gì phá hư gia quy của vương phủ. Nếu như không phải nàng ta dính vào chuyện vụng trộm, sẽ không biến thành thảm trạng như hôm nay.

Thấy Lâu Hướng Vãn không hiểu, Văn phu nhân nở nụ cười, khuôn mặt giễu cợt, "Lâu cô nương cho là ta ngu sao? Ha ha, thật sự ta rất ngu, nhưng có một số việc không phải kết quả cũng giống nhau sao”.

Từ khi bị lão Vương phi làm nha hoàn hầu phòng cho Vương gia, nàng thật không có dã tâm gì, chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho nam nhân anh tuấn cao ngạo to lớn kia, có thể sanh cho hắn một đứa con chính là hạnh phúc nhất đời. Nhưng mà, ánh mắt Văn phu nhân vô cùng hâm mộ nhìn Lâu Hướng Vãn, vì nàng vẫn chưa phát giác ra được sự thật. Bắt đầu từ hôm nay, vương phủ này sẽ không buông tha cho bất cứ nữ nhân nào, chẳng qua mình chỉ là người mở đầu mà thôi.

Trôi qua ba năm, sống đơn độc trong căn phòng trống rỗng, vào một đêm kia. Văn phu nhân nhìn trong màn đêm, bóng dáng nam nhân bước đến, cẩm bào màu đen hoa lệ, gương mặt vẫn tuấn mỹ như cũ, trên trán mang đầy ngạo khí tôn quý. Nhưng đêm hôm đó, nụ cười Vương gia sao tàn nhẫn như thế, hắn để cho mình lựa chọn? Lựa chọn lưu nữ nhi sống ở vương phủ với danh phận một tiểu thư, hay là chọn hai mẹ con bị đuổi đi.

Trong một khắc kia Văn phu nhân mới biết, thì ra nam nhân tuấn mỹ như thiên thần lại có tình cảm như vậy, đối xử với mọi người máu lạnh vô tình, đối mặt với nữ tử trước mắt này lại dụng tâm như thế, hai chữ vụng trộm nặng như thế lại hung hăng đặt ở trên người mình, còn không để nàng có quyền lựa chọn nào khác!

"Mộc Mộc, ngươi đã cực khổ rồi.” Trịnh phu nhân còn chưa đến, thanh âm thanh thúy đã truyền từ xa tới, mang theo hai nha hoàn ở sau lưng.

Trịnh phu nhân xinh đẹp mỉm cười, liếc mắt nhìn bên này viện, liếc nhìn Văn phu nhân thở dài một tiếng, tựa hồ cực kỳ tiếc hận cùng cảm thán, "Cuối cùng đều là tỷ muội, chỗ này muội muội có chút tiền riêng, Văn tỷ tỷ cứ cầm lấy, có thể giúp cuộc sống sau này có thể xoay sở tốt hơn.”

Trong khi nói chuyện, Trịnh phu nhân cũng tiêu sái đi tới, giả bộ đưa hầu bao trong tay năm mươi lượng bạc giấu giao cho Thúy Trúc ở sau lưng Văn phu nhân, nhướng mày kiếm cười, "Nhận đi, về sau ở bên ngoài vương phủ, sẽ cần chi rất nhiều tiền.”

Trịnh phu nhân chợt nhỏ giọng, tựa hồ muốn cùng Văn phu nhân nói chút chuyện riêng, "Sắp đến giờ rời phủ, sao không thấy Vân Nhi? Phải để cho mẹ con nói chuyện một lúc chứ.”