Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 43: Kế hoãn binh



Lâu Hướng Vãn vừa mới tỉnh dậy, cảm thấy khắp người như rã ra ngũ tạng lục phủ cùng với chân khí kinh mạch đảo lộn khiến cơ thể vô cùng đau đớn, nàng thà cứ để mình ngất đi thì tốt hơn.

“Tỉnh rồi à, đừng động đậy, chút nữa cái mạng của ngươi đã không còn rồi, ta đã nói với ngươi đừng xía vào bất cứ chuyện gì nữa mà.”Giọng Hoa Thiên Thiên vang lên, nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Lâu Hướng Vãn, lời thốt ra vô cùng nghiêm túc khó chịu, bàn tay nàng nắm chặt lấy tay Lâu Hướng Vãn không ngừng run rẩy. Lúc biết Lâu Hướng Vãn gặp chuyện không may, Hoa Thiên Thiên sợ đến mức không thể nào đứng vững.

“Thiên Thiên, họa là do trời.” Cổ họng bị đèn nén, tiếng nói ra tựa như tiếng mèo kêu, khóe miệng Lâu Hướng Vãn giật giật cười khổ sở. Nhưng khi nghĩ đến Dịch Quân Hàn, Lâu Hướng Vãn ngọ ngoạy người đứng dậy, bỗng chốc sắc mặt trở nên tối sầm, trên người toát mồ hôi lạnh, thân thể lại ngã xuống giường, tứ chi vô lực mềm nhũng, các bộ phận bên trong cơ thể quặng đau, khiến Lâu Hướng Vãn thở hổn hển một hồi, chân mày nhíu chặt  thành một hàng.

“Xía vào chuyện của người khác làm gì, của mạng ngươi chỉ mới lượm được về, giờ lại muốn quẳng nói đi nữa có phải không?” Hoa Thiên Thiên bất chợt bị động tác đứng dậy của Lâu Hướng Vãn làm dọa sợ, nhanh chóng đè bả vai của nàng xuống, liếc mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, “Yên tâm đi, không có chuyện gì xảy ra, lão Vương phi với Lạc cô cô chỉ bị thương nhẹ, Dung Trắc Phi với Trịnh phu nhân chỉ bị dọa sợ…..”

Hoa Thiên Thiên cúi xuống nói, có chút ngập ngừng, nhưng vẫn mở miệng nói, “Dịch Quân Hàn thì…… Tư ngự y đã khám qua, nói hết cách cứu chữa.”

Trong phút chốc mặt Lâu Hướng Vãn càng thêm tái nhợt, ánh mắt rã rời, ngơ ngác nhìn màn che, nếu như nàng không ép Dịch Quân Hàn đi theo mà cứ để hắn ở lại trong vương phủ, ít nhất hắn không chết.

“Người vẫn chưa chết.” Tức giận gõ lên đầu Lâu Hướng Vãn, Hoa Thiên Thiên cau mày, “Nhưng so với đã chết cũng không khác biệt”

Lâu Hướng Vãn kiên trì muốn đi xem Dịch Quân Hàn, cho dù giờ phút này  chỉ cần động đậy thân thể một chút, sẽ khiến kinh mạch co quắp đau đớn, Hoa Thiên Thiên giận đến nghiến răng, đỡ nàng đi đến phòng Dịch Quân Hàn, rồi phẫy tay bỏ đi.

Dịch Quân Hàn vẫn đang hôn mê, vốn vất vả lắm mới dùng nội lực khắc chế cổ độc, nhưng giờ cổ độc đã điên cuồng chạy lan tỏa khắp thân thể hắn, còn ngoại thương trên người đều đã bôi thuốc xong, vết thương bị đao dâm bên hông cũng đã được cầm máu.

Nếu như lúc này có thể vận dụng nội lực, đem chân khí của Lâu Hướng Vãn chuyển vào trong cơ thể Dịch Quân Hàn, có thể sẽ trấn áp được cổ độc giúp Dịch Quân Hàn sống lại, nhưng lúc này cả việc đặt bàn tay lên cổ tay của Dịch Quân Hàn để bắt mạch cũng khiến cho cơ thể Lâu Hướng Vãn đều toát mồ hôi lạnh, đừng bảo cứu người, cả việc giúp cơ thể bình phục lại cũng phải mất mười ngày hay nửa tháng.

“Người vẫn chưa chết, nhưng hắn so với người đã chết cũng không hề khác lắm. Tư ngự y nói Dịch Quân Hàn đã trúng kịch độc, giờ phút này độc tố đã lan tỏ khắp toàn thân, muốn cứu hắn phải dựa vào người có nội lực thâm hậu, đem nội lực người đó chuyển vào trong cơ thể của hắn, may ra mới cứu được.” Đứng ở bên ngoài cửa phòng, mặt cười như không cười, làm người ta không thể nhìn ra được tâm tư thật sự của hắn.

“Vương gia?” Lâu Hướng Vãn quay đầu lại nhìn Phượng Kính Dạ, trong đôi mắt lóe lên sự mong chờ, nếu lúc truyền chân khí không cẩn thận, ngược lại sẽ đả thương đến chính mình. Hơn nữa, có cao thủ nào chịu đồng ý đem chân khí của mình truyền cho người khác chứ, nhưng Lâu Hướng Vãn biết rõ chỉ cần Phượng Kính Dạ đồng ý, sẽ có thể tìm ra được cao thủ giúp sức.

“Muốn cứu người?” Phượng Kính Dạ nhướng mày kiếm liếc nhìn sắc mặt tái nhợt Lâu Hướng Vãn, thậm chí ngồi còn không muốn vững, vậy mà mới vừa tỉnh dậy đã muốn đến thăm Dịch Quân Hàn. Phượng Kính Dạ bước đến gần bên giường thì dừng lại, từ trên cao nhìn xuống gương mặt Lâu Hướng Vãn, ngón tay thon dài như ngọc vuốt lấy gương mặt nàng, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng mình.

“Quân Hàn vì muốn cứu ta nên mới bị thương.” Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, vẻ mặt khẩn cầu hướng về phía Phượng Kính Dạ, thật ra nàng biết mình có thể tự do hành động ở trong vương phủ này đều do Phượng Kính Dạ dung túng, nhưng lần này nàng thật sự muốn cầu xin hắn dung túng cho nàng thêm một lần nữa.

“Được, Bổn vương đồng ý với ngươi.” Phượng Kính Dạ mở miệng cười, thái độ ôn nhu như làn gió, giống như đây chỉ là một chuyện rất nhỏ nhặt, liếc xéo nhìn Dịch Quân Hàn đang nằm bất tỉnh hôn mê ở trên giường, lời vừa nói ra làm người nghe phải giật mình, “Bổn vương sẽ tự mình cứu người.”

“Cái gì?” Quá hoảng sợ, Lâu Hướng Vãn chợt đứng lên, một bóng tối bao trùm lấy tầm mắt, làm nàng choáng váng hoa cả mắt, thân thể chao đảo nhưng nhờ có Phượng Kính Dạ nhanh tay ôm chầm lấy. Lúc này thân thể mới trụ lại được, không quan tâm thân thể suy yếu, Lâu Hướng Vãn nhìn Phượng Kính Dạ, dường như cho rằng mình nghe nhầm, nhưng khi thấy sự cương quyết trên gương mặt tuấn mỹ của Phượng Kính Dạ, nàng biết mình không có nghe lầm.

“Tại sao?” Lâu Hướng Vãn thở hổn hển, thân thể yếu ớt tựa vào người Phượng Kính Dạ, tại sao hắn muốn tự đi cứu người, cho dù Lâu Hướng Vãn không nghĩ đến an nguy bản thân, thì cũng không thể nào không nghĩ đến an toàn của Phượng Kính Dạ.

“Lo lắng cho Bổn vương à, được rồi, vậy không cần cứu.” Phượng Kính Dạ hạ thấp giọng, khóe môi cong lên nở nụ cười tà mị, Dịch Quân Hàn chết hay sống đối với hắn không có bất kỳ giá trị nào. Bàn tay thon dài dùng sức ôm chặt lấy hông Lâu Hướng Vãn, nhỏ giọng mở miệng, “Không vì sao cả, Bổn vương chỉ muốn để Tiểu Mộc đầu ngươi nhớ kỹ, đây là ngươi thiếu Bổn vương, muốn cắt đứt quan hệ với Bổn vương, tuyệt đối không thể, cứu hay không cứu?”

Lâu Hướng Vãn không dám tự mình làm càn, nhìn gương mặt Phượng Kính Dạ, nàng không ngờ đến hắn lại dám ép buộc mình lựa chọn như vậy. Nếu như không cứu thì, Lâu Hướng Vãn hít một hơi thật sâu, dùng sức nắm chặt lấy vạt áo Phượng Kính Dạ, từ từ mở miệng, “Cứu!”

Phượng Kính Dạ quyết định tự mình cứu mạng Dịch Quân Hàn, Tư ngự y không dám mở miệng nói gì, đối với một vị đại phu mà nói thấy người gặp nguy hiểm đều muốn dốc lòng cứu chữa. Việc Phượng Kính Dạ đưa ra chủ ý cứu người hay để người khác cứu cũng không khác nhau lắm, nhưng sau khi Phượng Sở Thiên nhận được tin tức lập tức bỏ hết tấu chương, thúc ngựa chạy nhanh tới Phượng vương phủ.

“Ngươi điên rồi sao? Nếu ngươi có sai xót, nhẹ thì phế hết vỏ công, nặng sẽ mất mạng.” Phượng Sở Thiên hét lên, thường ngày nhị hoàng tử luôn là người rất cởi mở thẳng thắng. Hiện giờ lửa giận đã bùng cháy ngập trời nhìn chằm chằm vào Phượng Kính Dạ đang nâng ly trà lên uống vui vẻ, tựa hồ Phượng Sở Thiên chỉ muốn làm cho tên khốn kiếp này mau thức tỉnh lại. Sao hắn dám lấy mạng mình ra đùa giỡn chứ, lại còn đi cứu một người có lai lịch bất minh nữa.

“Đã nhiều năm rồi không thấy ngươi tức giận, uống chút trà hạ hỏa đi.” Phượng Kính Dạ vẫn cười ma mãnh như cũ, giơ ly trà lên hướng về phía Phượng Sở Thiên.

“Phượng Kính Dạ!” Phượng Sở Thiên thật sự đã nổi giận, bước nhanh đến đoạt lấy chun trà trong tay Phượng Kính Dạ. Bốp một tiếng liền ném xuống đất, giận dữ hét, “Cho dù ngươi có quan tâm Lâu Hướng Vãn cách mấy, cũng có thể tìm đại một người đến cứu hắn, nếu bên cạnh ngươi không có cao thủ thì để ta chọn ra một người trong đám cao thủ hoàng cung đưa cho ngươi!”

“Không, lần này phải do đích thân ta làm, bởi Tiểu Mộc đầu rất giỏi né tránh, để xem lần này nàng ta còn trốn ta được nữa không.” Môi mỏng cong lên, Phượng Kính Dạ là kẻ đầy quỷ kế, liền hướng mắt đầy đắc ý nhìn Phượng Sở Thiên, “Biên quan có loạn, trong triều ắt có người đã cấu kết với Bạch Thanh Nguyệt, nếu như ta bị trọng thương hôn mê, tất nhiên biên quan sẽ xảy ra đại loạn, đến lúc đó chúng ta cứ nhân cơ hội này cho bọn Bạch Thanh Nguyệt một bài học, cũng thuận lợi tìm ra được kẻ phản nghịch trong triều.”

Vẻ mặt tức giận vẫn còn lưu lại trên gương mặt tuấn lãng của Phượng Sở Thiên, tâm tình trở nên phức tạp khi thấy Phượng Kính Dạ đã có suy tính riêng của mình. Im lặng trông chốc lát, sau đó thở dài một hơi, “Thì ra ngươi đã có dự tính sẵn cho mình, sao ngươi không chịu nói sớm, làm hại ta lo lắng vô ích, hại ta lúc thúc ngựa chạy tới đây đụng phải một người trên đường, không biết thương tích người đó thế nào rồi.”

Phượng Kính Dạ chỉ cười không có nói gì, rót ra hai ly trà, thản nhiên cầm lên uống. Nếu như mình bị thương, Tiểu Mộc đầu có lo lắng cho Bổn vương như lo lắng cho Dịch Quân Hàn hay không?