Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 44: Đề xuất hôn lễ



Đứng chờ ngoài cửa mà trong lòng vô cùng lo lắng, lần đầu tiên trong đời Lâu Hướng Vãn thấy hối hận, lòng thấp thỏm bất an, không dám tưởng tượng nếu trong lúc Phượng Kính Dạ cứu Dịch Quân Hàn xảy ra chuyện không may gì đó, nàng biết làm gì bây giờ?

Nhưng đôi khi trong lòng sợ điều gì thì nó lại hay xảy ra, khi thấy Phượng Sở Thiên từ trong phòng bước ra, sắc mặt Lâu Hướng Vãn trở nên nhợt nhạt trắng xanh, dùng sức giữ chặt tay Hoa Thiên Thiên không ngừng run rẩy.

“Mạng của Dịch Quân Hàn đã được cứu, nhưng Kính Dạ bị hao tổn quá nhiều nội lực dẫn đến hôn mê!” Sắc mặt Phượng Sở Thiên rất lạnh nhạt, vốn dĩ hắn là nhị hoàng tử tuấn lãng, nhưng hiện giờ ánh mắt hắn lại toát lên vài phần lạnh lùng cao ngạo của hoàng thất.

“Ta……..” Quả thật quá nguy hiểm! Cổ họng Lâu Hướng Vãn như bị chặn lại, muốn mở miệng nói lại không biết nên nói cái gì.

“Bổn điện hạ sẽ đưa Kính Dạ vào hoàng cung.” Phượng Sở Thiên lạnh lùng nói, bất quá khi thấy bóng dáng Lâu Hướng Vãn lảo đảo do vết thương chưa lành, có chút không đành lòng nói, “Không cần quá lo lắng, nội lực của hắn bị hao tổn một ít nên cần vào trong hoàng cung để các quan ngự y chăm sóc, vả lại ở đó có dược liệu thượng hạng, cho nên hắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Phượng Kính Dạ bị Lôi Bôn và các thị vệ khác khiêng đi ra ngoài. Vốn dĩ nam nhân này luôn anh tuấn quỷ quyệt, mà bây giờ thần sắc lại trở nên tái nhợt, hơi thở yếu ớt, hai mắt cứ nhắm chặt như đang ngủ.

Nếu không phải vì vết thương quá nặng, ắt hẳn Lâu Hướng Vãn sẽ bất chấp tất cả mà đi điều trị thương tích cho Phượng Kính Dạ, nhưng bởi vì kinh mạch cùng ngũ tạng lục phủ của nàng đều bị tổn thương nghiêm trọng, đừng bảo chữa trị, chỉ đứng hai canh giờ thôi mà cả người đã toát đầy mồ hôi, hai chân phát run. Nếu như không tựa vào Hoa Thiên Thiên, cơ hồ Lâu Hướng Vãn đã không thể trụ vững thân thể của mình.

Dưới màn đêm, Lâu Hướng Vãn nhìn bóng dáng Phượng Kính Dạ được khiêng đi từng bước một, trong lòng quặng đau khó mà chấp nhận được liền cắn chặt môi, hiện tại đang là ban đêm, khí trời vào hè nên khí hậu hơi oi bức, thế nhưng đôi tay nàng lại lạnh như băng khiến người ta phải khiếp sợ.

“Mộc Mộc, đã quyết định thì không nên hối hận, Vương gia được nhị hoàng tử mang vào hoàng cung sẽ không có chuyện gì đâu.” Hoa Thiên Thiên đau lòng khi nhìn thấy nước mắt Lâu Hướng Vãn sắp rơi xuống, liền cố gắng tìm cách để Lâu Hướng Vãn an tâm hơn. Thiên Thiên dùng sức nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của Lâu Hướng Vãn, “Yên tâm đi, Vương gia không dễ dàng chết sớm như vậy đâu.”

“Ta biết.” Lâu Hướng Vãn cố gắng nâng khóe môi tái nhợt lên nở nụ cười, nhưng nhìn nụ cười của nàng lại có vẻ cứng nhắc đầy khổ sở, “Thiên Thiên, đỡ ta vào xem Quân Hàn một chút đi.”

Trong phòng, Tư ngự y đang giao phó Hồ đại phu chú ý đến thân thể của Dịch Quân Hàn, liếc mắt thấy Lâu Hướng Vãn, ánh mắt bà trầm xuống, rốt cuộc không nói lời nào liền rời khỏi.

Có nội lực của Phượng Kính Dạ, cổ độc trong thân thể Dịch Quân Hàn đã ổn định lại, mặc dù Dịch Quân Hàn vẫn còn hôn mê, nhưng trước mắt hắn đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần cố gắng điều dưỡng thân thể cho tốt. Chờ sau khi nàng khôi phục lại thể lực, sẽ cố nghĩ cách tống cổ độc trong thân thể của hắn ra.

Thu Phong Viện vô cùng vắng vẻ, đêm xuống lại càng yên tĩnh hơn, Lâu Hướng Vãn nằm ở trên giường lẳng lặng nhìn màn đêm u ám. Nàng không muốn dây dưa nhiều đến người trong hoàng tộc, chuyện xảy ra năm đó ở Dược Vương Cốc vẫn hiện rõ trước mắt nàng, nó đã ăn sâu vào trong tâm trí của nàng, khiến mỗi lần Lâu Hướng Vãn nhớ lại đều đau đớn đến không muốn sống, nhưng vì sư phụ, nàng nhất định phải đến Phượng vương phủ một chuyến.

Cho đến hôm nay, suy nghĩ của nàng có còn giống như trước không, lúc rời khỏi đây có thấy nhớ không? Lâu Hướng Vãn thở dài một hơi, trong đầu hiện ra sắc mặt anh tuấn tái nhợt của Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn biết hắn vì muốn giữ mình lại cho nên bắt mình phải thiếu nợ hắn, để nàng không thể rời khỏi đây được nữa.

Mình phải điều trị thân thể cho thật tốt, tiếp theo giải độc cho Quân Hàn, rồi chữa trị thương tích cho Vương gia. Trong mắt nàng dần dần hiện lên vẻ mặt xót xa, Lâu Hướng Vãn nắm chặt bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười cùng má lúm đồng tiền nhàn nhạt, trông nàng y như viên ngọc thô chưa được mài dũa làm người ta thấy chói cả mắt.

Ngày hôm sau, thân thể Lâu Hướng Vãn càng trở nên suy yếu, mặc dù Tư ngự y đã kê ra phương thuốc, còn sử dụng dược liệu cực phẩm, nhưng do kinh mạch bị tổn hại làm ngũ tạng lục phủ cũng bị tổn thương theo, việc hồi phục này không thể chỉ một hay hai ngày là có thể khỏe lại.

“Mộc Mộc, Mộc Mộc không xong rồi!” Sáng sớm, thanh âm của Đoàn Tử liền phá tan đi sự an tĩnh, tiếng lo lắng cùng tiếng quát tháo cùng âm thanh chạy thình thịch vang lên.

“Đoàn Tử, lại có chuyện gì hả?” Đêm qua do cố vận hành chân khí còn sót lại để chữa trị thương tích trong cơ thể, mặc dù tiến triển hơi chậm phải mất hết nửa đêm Lâu Hướng Vãn mới ngủ, lúc này người vẫn còn chưa tỉnh ngủ liền nghe thấy tiếng kêu la của Đoàn Tử.

“Mộc Mộc, lần này thật sự xảy ra chuyện lớn, Thiên Thiên sắp xuất giá rồi.” Đoàn Tử đẩy cánh cửa chạy vào, trên gương mặt mập mạp chảy đầy mồ hôi, còn thở hổn hển.

“Xuất giá?” Lâu Hướng Vãn kích động từ trên giường ngồi dậy, lại có chuyện nữa sao. Cả người nàng đau đớn khó chịu, nhưng so với tin tức kế tiếp còn hoảng sợ hơn nhiều. “Không phải đến tháng hai năm sau thì mới đến ngày thành hôn của Thiên Thiên à?”

“Là bọn người Mã gia đến, do thân thể lão Vương phi không tốt nên việc này giao cho Dung Trắc Phi xử lý, nghe nói Tam công tử của Mã gia bị bệnh nặng, vì muốn làm tròn đạo hiếu, nên muốn nhanh chóng tổ chức hôn lễ, thứ nhất là vì muốn xung hỉ, thứ hai là vì lo lắng lỡ xảy ra tang sự.” Đoàn Tử luôn rất nhanh nhẹn trong các tin tức, mà đây còn là chuyện đại sự cả đời của Hoa Thiên Thiên nên nàng lại càng không thể bỏ qua được.

“Đoàn Tử, sớm muộn gì ta cũng phải xuất giá. Mộc Mộc, ngươi cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng thật tốt cho ta.” Thanh âm Hoa Thiên Thiên vang lên, đẩy Đoàn Tử đứng chắn ở trước cửa ra để nàng bước vào trong phòng, đặt hộp đựng thức ăn cùng thuốc bổ đang cầm trong tay lên trên bàn, “Đoàn Tử mau múc nước đem đến đây cho Mộc Mộc rửa mặt đi.”

Đoàn Tử đáp lại một tiếng rồi cầm chậu đi ra ngoài, ở trong phòng, Lâu Hướng Vãn nhìn Hoa Thiên Thiên, “Tối hôm qua, Vương gia mới vào trong hoàng cung, sáng hôm sau người Mã gia đến đây muốn bàn chuyện hôn sự sớm hơn dự định, ngươi không thấy chuyện này quá mức trùng hợp sao.”

“Ngươi suy nghĩ quá nhiều, chuyện hôn sự này Vương gia cũng đã đồng ý, chỉ là diễn biến có lẽ nhanh hơn bình thường mà thôi.” Hoa Thiên Thiên không muốn nghĩ đến, mặc dù phụ thân Mã Viên của tam công tử chỉ là thống lĩnh cấm vệ quân Hoàng Thành, dù quan tứ phẩm hơi nhỏ nhưng lại cực kỳ quan trọng trong Hoàng Thành.Tam công tử Mã gia lại có xuất thân là con trai thứ, nhưng bản thân Hoa Thiên Thiên biết rõ, Vương gia vì muốn lôi kéo thêm đồng minh, thế nên vì để đôi bên đều có lợi mới đồng ý cuộc hôn nhân này.

“Ta muốn đi gặp người Mã gia.” Lâu Hướng Vãn cảm thấy chuyện này có chút không ổn, tiếc rằng chuyện này lại do Dung Trắc Phi xử lý, Lâu Hướng Vãn càng thêm không an tâm, trời mới biết Dung Trắc Phi sẽ vì lợi ích gì mà biến Thiên Thiên thành con thiêu thân nhỏ bé. Vương gia đã ra lệnh cấm bất cứ người nào ở trong viện kể cả Dung Trắc Phi đều không được đi ra ngoài. Mà lúc này người Mã gia lại đến trong lúc thân thể lão Vương phi lại không được khỏe. Nên Dung Trắc Phi được xem như nữ chủ nhân của vương phủ này, nếu bọn họ muốn đến bàn chuyện hôn sự, vậy nên lệnh cấm kia của vương gia đã không còn tác dụng rồi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngắm Bắn Hồ Điệp
2. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Đầu Quả Tim
=====================================

“Ta đã nói ngươi nên chăm sóc bản thân của mình cho thật tốt đi mà.” Hoa Thiên Thiên mỉm cười, cảm thấy Lâu Hướng Vãn như có gì đó rất khác lạ, mặc dù trước kia Mộc Mộc đối xử với mình rất tốt, nhưng vẫn luôn cảm thấy có chút cách xa, hôm nay nhìn sắc mặt Lâu Hướng Vãn tái nhợt, lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ chuyện gì đó khiến Hoa Thiên Thiên phải bật cười, Mộc Mộc đang lo lắng cho mình à.

Lâu Hướng Vãn kiên quyết đứng dậy, bất kể là ai cũng không thể ngăn cản được. Dựa vào điểm này, cả Phượng Kính Dạ cũng phải nhượng bộ, đừng nói đến Hoa Thiên Thiên và Đoàn Tử. Cuối cùng Hoa Thiên Thiên đợi Lâu Hướng Vãn rửa mặt, ăn điểm tâm và uống thuốc xong, lúc này mới đỡ nàng đứng dậy cùng nhau đến đại sảnh.

Mặc dù Lôi quản gia ở Phượng vương phủ có rất nhiều quyền lực, nhưng ông cũng chỉ là một quản gia, hơn nữa lão Vương phi đã giao mọi chuyện cho Dung Trắc Phi xử lý, cho nên lúc này Dung Trắc Phi liền mặc chiếc váy màu xanh biếc, cùng mảnh lụa màu hồng mỏng mảnh được buộc bên ngoài, búi tóc phượng hoàng bay trong gió, trang điểm cho dung nhan trông thật xinh đẹp toát lên khí chất của đại gia khuê tú.

“Đã ngã bệnh rồi sao không chịu chăm sóc thân thể cho tốt, còn đến đây nhúng mũi vào hỉ sự này, không phải xúi quẩy lắm sao?” Thấy Lâu Hướng Vãn xuất hiện, mặt Dung Trắc Phi lập tức trở nên u ám, liền đứng dậy dùng bộ dáng uy nghiêm của chủ tử  quở trách.

“Dung Trắc Phi, Thiên Thiên là hảo tỷ muội của ta, hiện tại đang nói đến chuyện đại sự cả đời của Thiên Thiên, đương nhiên ta đây là thân muội muội nàng ấy thì phải tới nghe chứ? Mã phu nhân, chắc bà sẽ không để bụng đâu nhỉ?” Lâu Hướng Vãn thật sự đã hoàn toàn thay đổi, không còn dùng thái độ né tránh như trước nữa, nàng không thèm nhìn mặt Dung Trắc Phi dù chỉ một cái, hướng về phía Mã phu nhân mỉm cười.

“Không sao đâu, nếu là tỷ muội của Thiên Thiên, cũng nên đến đây, nên đến đây thôi.” Mã phu nhân cười niềm nở, bà nhìn Hoa Thiên Thiên cảm thấy rất hài lòng, mặc dù là một nha hoàn. Tuy nhiên nàng lại là nha hoàn nhất đẳng của Phượng vương phủ, bất kể so về diện mạo hay lễ nghĩa cùng những thiên kim tiểu thư kia còn phải thua xa, huống chi sau lưng nàng ta còn có Phượng vương phủ làm chỗ dựa vững chắc, nếu đứng trên lập trường của con vợ kế Mã gia, cưới một người vợ là nha hoàn thật sự rất thiệt thòi, nhưng nếu đứng trên lập trường thực tế mà tính lại thấy không hề thua thiệt chút nào, huống chi Hoa Thiên Thiên thật sự không phải là nô tỳ thấp hèn.