U Minh Đêm Dài: Ngày Tàn Của Thánh Thần

Chương 2: Q1-C2: Trần U (2)



- Quyển 1: Điêu Tàn và Sụp Đổ

Chương 2: Trần U (2)

- --

Cậu bé này tên là Trần U, và cậu có một bí mật mà không ai biết, hay nói đúng hơn người biết về bí mật này cũng đã chết gần hết rồi, chỉ còn vài người thân cận với cậu biết.

Cha mẹ của cậu chính là hai vị Thần Phàm Giả, lấy sức mạnh của hai người, đặt tại Ngọc Lan Đế Quốc này thì cũng được xếp vào hàng Nam Tước, và với thân phận này đủ cho cậu có một cuộc sống sung sướng, và không thiếu thốn.

Nhưng, vào năm năm trước, thời điểm đó cậu sinh sống tại một tòa thành khác, tưởng rằng lấy thân phận của mình, cậu có thể sống yên ổn ở tòa thành đó đến cuối đời. Nhưng không, vào một ngày vào ba năm trước, lúc đấy cậu mới tròn năm tuổi.

Bầu trời ngày hôm ấy vẫn âm u như mọi ngày, chỉ có điều ở trên đó lại không ngừng tỏa ra những khí đen xuống dưới mặt đất. Mà việc này đại biểu cho một hiện tượng rất đáng sợ của Pháp Ma đại lục, đó chính là u minh ma triều.

Đợt u minh ma triều này nhắm thẳng đến tòa thành mà cậu đang ở, đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ cảnh tượng kinh hoàng ngày hôm đó.

Một binh đoàn u minh với số lượng trên ngàn, dẫn đầu chính là một sinh vật u minh hai đầu, tay cầm một cây búa, trên người nó tỏa ra khí đen nồng nặc.

Binh đoàn u minh dưới sự dẫn đầu của sinh vật u minh hai đầu kia như một cơn bão, lao về phía cổng thành với tốc độ kinh ngạc. Tuy nhiên, không chờ cậu nhìn thấy những diễn biến, thì cha mẹ cậu đã nhanh chóng kéo cậu vào một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn. Trong xe, cha mẹ cậu ôm cậu vào lòng, rồi dặn dò cậu rất nhiều điều. Cậu bé còn nhớ rõ gương mặt buồn bã của hai người lúc đó.

"Con ơi, con phải nghe lời lão quản gia, đừng nghịch ngợm, đừng hỏi han gì. Con phải sống tốt, sống khôn ngoan, sống mạnh mẽ. Cha mẹ yêu con rất nhiều, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau nữa. Con hãy nhớ rằng, con là người thừa kế duy nhất của gia tộc Trần, con là hy vọng duy nhất của cha mẹ. Con hãy sống tốt, con nhé!"

Sau khi dặn dò xong, cha mẹ của cậu liền dứt khoát quay người rời đi, trước khi đi họ còn giao phó gì đó cho lão quản gia của cậu. Cậu bé không hiểu họ nói gì, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn.

Vừa đi thi thoảng hai người cũng sẽ quay đầu lại và dùng ánh mắt ưu thương và lưu luyến nhìn cậu, sau đó hình bóng của hai người dần dần biến mất khỏi tầm mắt của cậu. Cậu bé cố gắng gọi cha mẹ, nhưng không ai nghe thấy.

Đang lúc cậu không biết làm gì thì lão quản gia đi tới, vuốt ve đầu cậu để an ủi, sau đó lão dẫn cậu lên xe ngựa. Khi cả hai lên xe lão liền ra lệnh cho người đánh xe bắt đầu di chuyển.

Thế là, thanh âm quất roi cùng tiếng ngựa hí vang lên, xe ngựa bắt đầu di chuyển, từng khung cảnh trong tòa thành trôi qua liên tục trong mắt của Trần U, một cỗ bất an dâng lên trong lòng cậu.

Khi xe ngựa vừa đến trước cổng, từ đằng sau thanh âm "oành oành!" không ngừng vang lên. Cậu bé hiếu kỳ muốn quay đầu nhìn xem, nhưng lại bị lão quản gia ngăn lại.

Lão quản gia của cậu tên là Đức Mai. Là một người hầu trong gia tộc của cậu, phục vụ gia tộc cậu rất lâu, và do sự trung thành nên đã được cha mẹ của cậu giao phó cho chức vị quản gia. Hơn nữa lão còn là một Thần Hành Giả.

Lão mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng và từ ái nói với cậu: "Thiếu gia! Ngài không nên quan tâm những việc này, ngài hãy lặng im đi ngủ đi, rồi mọi thứ sẽ qua mau thôi!"

Thanh âm lão vừa dứt thì Trần U bỗng cảm thấy một cơn đau đớn, sau đó mắt cậu tối sầm, mất đi ý thức.

Không biết là trôi qua bao lâu, khi Trần U mơ màng tỉnh dậy, cậu cảm thấy đầu óc nặng trĩu rất khó ngẩng đầu lên, cổ và vai cậu đau nhói như bị ai đó đấm mạnh. Phải mất một lúc sau thì cậu mới làm quen được với cơn đau.

Cậu ngồi lên, nhìn quanh trong xe ngựa, nhưng không thấy lão quản gia đâu. Cậu lo lắng, không biết lão đi đâu mất. Trong lúc không biết làm gì, thì cậu bèn kéo cái rèm cửa sổ ở bên cạnh ra, muốn nhìn ra ngoài.

Khi nhìn ra ngoài, thu vào mắt cậu là bầu trời tối đen như mực, không một ánh sao. Đằng xa là một rừng cây u ám, như một bức tường chắn đường. Chiếc xe ngựa đi trên một con đường đất, xung quanh con đường này còn có một ít phế liệu.

Nơi đây rất yên ắng, chỉ có tiếng gió rít và tiếng bánh xe lăn trên đất.

"Đây là cảnh vật ngoài thành sao? Theo lời của cha mẹ thì thế giới bên ngoài hẳn là một nơi đáng sợ và có nhiều quái vật ẩn hiện mới đúng chứ. Nhưng tựa hồ cảnh vật nơi này cũng không giống với cha mẹ nói" Trần U nghĩ trong lòng.

Cậu muốn biết thêm nhiều điều về thế giới bên ngoài, nhưng cũng sợ phải đối mặt với những nguy hiểm không lường trước. Cậu đang lưỡng lự, thì bỗng nghe thấy tiếng "tách tách" vang lên từ chỗ đánh xe.

Cậu giật mình, quay đầu nhìn. Tuy nhìn qua lỗ nhỏ và bị rèm chắn, nhưng cậu cũng mơ hồ thấy bóng hình một người đàn ông mặc chiến giáp, tóc bạc già nua, đang cầm dây cương điều khiển hai con ngựa. Người đó có vẻ rất nghiêm túc, không hề nhìn về phía cậu.

Cậu tò mò, muốn biết người đó là ai. Cậu kéo nhẹ cái rèm che một cái lỗ nhỏ trên bức tường cách biệt giữa chỗ ngồi và chỗ đánh xe. Cậu nhìn qua lỗ nhỏ đó, thấy một tòa thành lớn hiện ra trước mắt.

Tòa thành này được xây dựng rất cao và chắc chắn, có những cột đèn đuốc thắp sáng trên tường thành. Khiến cho tòa thành này trông phá lệ hùng vĩ, như một ngọn đèn trong bóng tối.

Cậu đang chăm chú nhìn, thì nghe thấy người đánh xe nói:

"Thiếu gia, ngài tỉnh rồi à?"

Trần U nghe thấy tiếng nói quen thuộc, cậu liền rời tầm mắt đến vị trí thanh âm phát ra. Người nói câu này chính là người đàn ông mặc chiến giáp kia, và lúc này người đó đang quay đầu nhìn thẳng vào cái lỗ mà Trần U đang nhìn. Và không ai khác, người đó chính là lão quản gia Đức Mai.

Nhưng khi nhìn thấy lão, Cậu liền sợ hãi bởi trên gương mặt lão lúc này có nhiều vết máu, ở ngực lão có một vết lõm màu đỏ, như bị ai đó đâm một nhát. Từ vết thương đó, máu đỏ tươi chảy ra không ngừng.

"Lão Đức Mai, ngài bị thương à?" Trần U hỏi với giọng lo lắng.

"Thiếu gia, ngài đừng lo, đây chỉ là một số vết thương nhẹ mà thôi." Lão Đức Mai nói với giọng khàn khàn, vừa nói xong thì lão ôm ngực, ho ra một ngụm máu.

Lão Đức Mai lao đao, vừa ho vừa nắm chặt dây cương. Lão cố gắng duy trì tốc độ của xe ngựa, không để xe bị chậm lại.

Trần U thấy lão như vậy, cảm thấy xót xa. Cậu muốn đến bên lão, nhưng do bức tường cách biệt. Nên cậu chỉ có thể nhìn lão bằng ánh mắt đầy lo âu.