Uế Sinh

Chương 16



Tường cung cao lớn hai bên chưa bao giờ khó vượt qua như lúc này.

Ánh đuốc của truy binh sáng rực bốn phía. Khi y chạy trốn qua cung Nam, bèn đứng lại nhìn Xuân Y ở phía bên kia dòng suối.

Thấy ánh mắt Xuân Y nhìn mình không hề kinh ngạc. Trương Dẫn Tố hiểu, Xuân Y đã biết tất cả.

Đủ lươn lẹo, lõi đời, không từ thủ đoạn, xuất thân đủ thấp kém, khao khát quyền lực đủ nồng nhiệt…

Người như vậy mới có thể biết được tất cả.

Cách dòng suối trong cung, Trương Dẫn Tố dừng bước nói lời cuối với sư huynh mình.

Trương Dẫn Tố: Sư huynh, nếu lần này ta lập công trở về, ta sẽ đòi lại một thứ từ huynh.

Xuân Y nhướng mày: A Phiếm?

Trương Dẫn Tố: … Vị trí quốc sư chưởng môn đạo Xá Uy.

Hai sư huynh đệ tranh đấu nhiều năm nhìn nhau lần cuối, Trương Dẫn Tố tóm Liễu Chí vẫn đang làm mặt xấu chạy tiếp.

Xuân Y bật cười, hắn đi qua cầu, nhìn đám truy binh phía xa dần đuổi tới. Lần đầu tiên hắn thấy sư đệ mình chật vật như vậy, trông vừa buồn cười vừa đáng thương, bị gài bẫy, bị nhiều bên coi là quân cờ, không còn đường lui…

Nhưng cũng rất thú vị.

Hôm nay, lần đầu tiên Trương Dẫn Tố khiến hắn thấy thú vị, như một người sống thực thụ chứ không phải con rối với mớ chức vụ trên đầu.

A Phiếm cũng quay lại. Y vẫn vậy, không nói gì, chỉ yên lặng đứng sau hắn.

Xuân Y đã biết người đứng sau y từ lâu – Lý Miên. Nếu ví Lý Dung như con hổ con nhe nanh múa vuốt, thì Lý Miên là cự xà ẩn nấp trong tối.

Con hổ con nghĩ rằng muôn thú sợ hãi vì mình, mà không hề trông thấy quái vật trong bóng tối.

Lý Miên nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ như A Phiếm, nuôi dạy thành cùng một kiểu giống nhau, nhã nhặn, dịu dàng, có tài hoa, biết chút cầm kỳ thi họa phong hoa tuyết nguyệt…

Tặng những đứa trẻ này cho các thế lực mình để ý, để những con sẻ nhỏ này mang tình báo về.

Chim sẻ nhỏ rất dễ bị cắn xé, nhưng không sao.

Chim sẻ chẳng nơi nào thiếu.

Xuân Y cười, bảo: Vừa nãy ta sợ chết khiếp.

A Phiếm: Tiên sinh lo cho công tử?

Xuân Y: Không lo cho nó. Ta lo nó nói sau khi về sẽ đòi ngươi lại.

A Phiếm cười khó biết thật giả: Tiên sinh đừng tự dọa mình.

Xuân Y: Ta hay tự dọa mình lắm. Lần trước tự dọa mình gần chết là đêm trước khi sư tôn tuyên bố người thừa kế vị trí chưởng môn.

Hắn sợ thức trắng đêm, trằn trọc không ngủ, quấn chăn thật dày để bảo vệ mình, nhưng vẫn sợ đến nỗi tay chân lạnh ngắt,

Sợ cái tên được tuyên bố ngày mai không phải mình, sợ mình đã đi tới vị trí đại đệ tử đứng đầu rồi vẫn thua bởi con cháu thế gia…

Trương Dẫn Tố là sự tồn tại chướng mắt vậy đấy. Có xuất thân cao quý, có Nhiếp Chính Vương giới thiệu, được xe ngựa đưa thẳng tới chân núi khi mới đến đạo Xá Uy, đó là đãi ngộ mà chẳng đệ tử nào có được.

Không cần kết bạn với bất kỳ ai, không cần lấy lòng ai hết, không cần tốn công theo đuổi bất cứ thứ gì… xuất thân danh môn, dòng dõi nhà nho, riêng xuất thân đã có đủ mọi thứ mà Xuân Y mơ ước. Nhưng nực cười hơn là Trương Dẫn Tố nghĩ rằng xuất thân của mình “chẳng có gì đặc biệt”.

Công tử danh môn hoàn hảo phải thế nào? Phải bác học, nho nhã, ung dung, ra vẻ khiêm tốn.

Trương Dẫn Tố quá hoàn hảo, quá trọng thể diện.

Trương công tử trọng thể diện sẽ chẳng bao giờ thắng được sư huynh không cần thể diện của mình. Xuân Y không biết “thể diện” có nghĩa là gì… Khi môn phái do dự việc thu nhận trẻ mồ côi, hắn có thể quỳ gối dập đầu xin được nhận; khi sư phụ đổ bệnh, hắn có thể thử thuốc cho sư phụ mỗi ngày; không cần biết Lý Dung có quyết sách gì, hắn sẽ phò tá hết mình, không có nguyên tắc, không có giới hạn.

Hắn không có gia thế, có rất nhiều thứ phải đánh đổi bằng thể diện.

A Phiếm: Vậy tiên sinh có mong công tử sống sót trở về không?

Xuân Y: Dĩ nhiên là có, ngươi nghĩ ta là người thế nào hả?

Xuân Y: Ta ghét vẻ ngu ngốc của nó. Nhưng suy cho cùng, nó chưa từng làm việc ác, là một người tốt.

Bất kể là người tốt ngu ngốc hay người tốt thông minh, người tốt luôn là thứ có càng nhiều càng tốt.



Sau khi vết thương ổn định, Tấn Vương Lý Hàn được đặc cách cho đi thăm huynh trưởng Lý Miên.

Dù sao cũng bị đâm một nhát, sắc mặt hắn ta rất tệ. Lý Miên nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của đệ đệ, bèn đưa tay vuốt lại tóc mai cho hắn, ánh mắt ngập vẻ đau lòng.

Lý Miên: Tự đâm à?

Lý Hàn: Không thì sao?

Lý Miên mím môi, ánh mắt thoáng chớp: Không để lại mầm bệnh gì chứ?

Lý Hàn: Có.

Hắn ta tránh khỏi tay Lý Miên, chậm rãi ngồi xuống chỗ mình.

Lý Hàn: Người huynh sắp xếp có thể tìm ra nội gián của Đào thị chứ?

Lý Miên: Không dám chắc.Từ nhỏ Phụng Tuyết đã không hợp làm mật sứ rồi..

Lý Hàn cười khẩy: Ta đã tự đâm mình một nhát, nếu không thành công, ta sẽ đâm lại cùng chỗ đó cho huynh.

Hai huynh đệ nhìn sau một hồi, không ai nói chuyện. Lý Miên ôm đàn tỳ bà, bắt đầu gảy.

Cây đàn đã cũ rỉ, tiếng đàn thê lương.

Lý Miên: Bại dưới tay Đào thị, đệ không vui.

Lý Miên: Ngày nhỏ, đệ từng nói với ta về điều đệ muốn… tự do bay nhảy, chỉ huy vạn quân. Đệ là đệ đệ cùng mẹ duy nhất của ta, huynh trưởng đã giúp đệ có hết những gì đệ muốn rồi.

Lý Miên: Không vì gì hết, chỉ để đệ được vui. Người nhà giúp đỡ lẫn nhau thì gia đình mới có thể ổn định. Ca ca đối xử với đệ đệ là vậy, thúc với cháu cũng vậy.

Lý Hàn: Huynh cho ta thứ ta muốn, bây giờ, huynh cũng định cho Lý Dung thứ nó muốn.

Đột nhiên, tiếng dây đàn đứt vang lanh lảnh… Bàn tay gầy gò của người kia tóm chặt cổ tay hắn ta, mắt nhìn lạnh lẽo.

Lý Miên: Hàn, không phải. Là chúng ta cùng cho Dung Nhi thứ nó muốn.

Lý Miên: Đệ cũng là thúc của nó, ta thương đệ thế nào, ta đệ cũng phải thương nó như thế.

Lý Hàn chửi một câu: Mẹ nó, ta đã tự đâm mình rồi, huynh còn muốn ta thương thế nào nữa?!

Hắn ta đẩy đệm đi, tức tối ra khỏi phòng. Khi cánh cổng lãnh cũng từ từ khép lại, tiếng nói của Lý Miên cũng vang lên phía sau.

Lý Miên: Lý Hàn, sau này khi đánh với tộc Đào thị, đệ không thể khinh địch. Kẻ bày mưu tính kế cho Đào thị là một nhà cầm quân tài ba.



Sứ giả của Ngự hoàng, Trương Dẫn Tố đâm Tấn Vương, chuyện này làm rộn lên vô cùng khó xử.

Lý Dung không ngốc, hắn biết kẻ nào đứng phía sau gây ra chuyện này. Toàn bộ thị vệ trong lãnh cung được đổi mới, đồ đạc Lý Miên sử dụng cũng bị kiểm tra. Cây đàn tỳ bà bị lấy mất, nhưng không quan trọng, Lý Miên không cần nó nữa rồi.

Lúc này, Trương Dẫn Tố đã rời khỏi thành. Có Liễu Chí giúp đỡ, việc này chẳng chút khó khăn. Nhưng sau đó thì sao? Y sẽ mai danh ẩn tích tới hết đời hay liều lĩnh một lần, chạy ra ngoài biên ải?

Có lẽ, người này sẽ biến mất khỏi nhân gian từ đây.

Thời gian này, Tấn Vương Lý Hàn về cung, bộ tộc Đào thị thừa cơ tấn công biên quan, hạ bảy thành liên tiếp. Lý Dung không thể không dốc hết sức đối phó đề phòng, quyền lực giành về được từ đám lão thần cũng dần dần tuột mất.

Rất nhiều người từng bị Lý Miên nắm thóp, họ vui vẻ đón “chim sẻ nhỏ” Nhiếp Chính Vương ban tặng về phủ, một thời gian sau mới phát hiện điểm yếu của mình nằm hết trong tay Lý Miên. Chính nhờ cách này, Nhiếp Chính Vương có thể kìm hãm được các thế lực, cân bằng cục diện, vững như Thái Sơn.

Đến Lý Dung và Trương Dẫn Tố, các thần tử đã có sự đề phòng. Trương Dẫn Tố là quân tử, không làm rất nhiều chuyện, mà những gì y điều tra được cũng chỉ có những chuyện không quan trọng.

Lý Miên nói đúng, Trương Dẫn Tố không hợp làm mật sứ. Mật sứ hành động trong bóng tối, làm những việc không quang minh chính đại.

Vậy nên khi đạo Xá Uy chọn người thừa kế, Lý Miên đã can thiệp. Vị trí chưởng môn vốn là của Trương Dẫn Tố, nhưng vì Nhiếp Chính Vương âm thầm can thiệp nên Xuân Y mới trở thành chưởng môn.

Đây là người ông ta chuẩn bị cho Lý Dung. Lý Dung cần có một “nịnh thần” không từ thủ đoạn ở bên cạnh.

Nay, Trương Dẫn Tố đã không còn. Lý Dung muốn dùng người thì phải triệu Xuân Y quốc sư.



Xuân Y đang chuẩn bị cho lễ tế ngũ nhạc và xem thiên văn, tinh tượng. A Phiếm ôm đàn, ngồi bên cửa sổ… Khi không có mệnh lệnh, y luôn như vậy.

Xuân Y tranh thủ lúc rảnh nói với y mấy câu khi uống trà: Lý Miên cho ngươi thứ gì mà ngươi trung thành với ông ta đến vậy?

Thật ra cũng chẳng có gì. Lý Miên từng cứu mạng cả nhà y, đổi lại là nhà y đem bán đưa con vừa mới hiểu chuyện cho ông ta.

Bán xong, thay tên đổi họ, học cách ăn nói làm việc, học thêm chút tài nghệ, cũng phải học cả cách ăn mặc.

Xuân Y cười: Đúng là không coi ngươi như người. Sao ngươi ngoan ngoãn thế? Bây giờ ông ta đã thất thế, ngươi cứ mặc kệ ông ta.

Nói sao đó cũng là ơn cứu mạng cả nhà, A Phiếm không bất chấp được như Xuân Y, nên không đáp lại.

Xuân Y tiếp tục nói theo cách của mình: Ông ta chỉ cứu mạng cả nhà ngươi thôi, ngươi có thể què một chân vì ông ta cơ mà.

A Phiếm bật cười, y ôm đàn, bờ vai khẽ run lên.

Xuân Y: Nhà ngươi được ông ta cứu như thế nào? Ta đoán nhé? Nạn đói à? Năm Bính Thìn đó sao?

A Phiếm gật đầu. Năm Bính Thìn hạn hán, sau đến nạn đón, người chết khắp nơi.

Xuân Y: Thế càng không cần báo ơn. Ngươi nghĩ xem, nạn đón chẳng phải là để những kẻ quần áo lụa là tiếp tế cho ít lương thực cứu mạng muộn màng sao? Vương phủ nhà ông ta thịt cá bét nhè, thỉnh thoảng bố thí cho dân chết đói một tí đã là lương tâm rồi. Các ngươi không có cơm ăn là vì phải dâng hết thức ăn cho chúng đấy.

A Phiếm: Đó là thiên tai.

Xuân Y cười khẩy: Tóm lại nhà vương phủ nhà ông ta chẳng chết mạng nào. Thiên địa bất nhân coi thường vạn vật, nhưng sao lại cứ rẻ rúng nhà người mà chẳng phải nhà ông ta?

Rất nhiều lời không thể nói, cũng không dám nói. A Phiếm chỉ có thể im lặng gảy đàn, không đáp lại.

Giờ Ngọ ba khắc, thầy thuốc đến. Xuân Y mời thầy thuốc đến khám chân cho A Phiếm định kỳ. Trước kia khi làm việc cho Lý Miên, A Phiếm từng bị phát hiện, đánh gãy chân lúc chạy trốn.

Y kiếm được vài cái thóp của đối phương về cho Lý Miên, nhưng cũng không nhiều. Cho nên đối phương chỉ bị kìm hãm đôi chút, giao binh quyền, cáo bệnh nghỉ ngơi.

Bây giờ y đến Hoàng đô cùng Xuân Y, thỉnh thoảng vẫn thấy được người nhà đó, song chưa từng thấy chính người kia.

Chiều uống thuốc xong, y thấy chân mình thoải mái hơn đôi chút, định bụng ra tiệm trà ngoài phố xem trà mới. Khi đi qua đường, y chợt thấy đội nghi trượng của người kia đi qua…

Viễn Uy tướng quân, Dương lão tướng quân Dương Dụ.



Hơn nửa ngày sau, A Phiếm chưa về.

Xuân Y tất bật cả ngày, khi về phủ đã là đêm khuya. Chỉ có điều, A Phiếm vẫn chưa về.