Uế Sinh

Chương 17



Có thứ gì đó lạnh lẽo chọc lên má y.

Trương Dẫn Tố tỉnh dậy, trước mắt y là hai hốc đen ngòm, bên trong còn có các chi mảnh lúc nhúc.

Y thở dài, bình tĩnh nhắm mắt lại ngủ tiếp. Người kia thấy không dọa được y thì “xì” một tiếng, nhét tròng mắt lại chỗ cũ.

Bốn bề xung quanh tối đen, nhưng giờ đã sáng rồi. Sau khi Trương Dẫn Tố dậy, không gian màu đen sụp xuống hóa thành vô số chi mảnh rụt về cái hốc trước ngực Liễu Chí.

Để tránh khỏi truy binh, tối nào họ cũng phải ngủ trên cây dọc đường. Liễu Chí bao bọc y bằng bóng đen, trốn trên cây.

Đi thêm chút nữa qua khỏi quan ải là có thể thoát khỏi truy binh rồi. Hai người không đi vội nữa, thỉnh thoảng sẽ nghỉ lại trên trấn một, hai ngày.

Lần đầu tiên Liễu Chí đi xa nhà, hắn vui chừng phát điên, gặp chỗ nào có chợ phiên thì chẳng khác nào chó thả xích. Lúc nào Trương Dẫn Tố lúc lo ngay ngáy nhìn hắn, đề phòng hắn lạc mất.

Sơ hở chút thôi là y như rằng có chuyện… Đi mãi đi mãi, đám đông xung quanh kinh ngạc nhìn Liễu Chí. Trương Dẫn Tố kéo hắn lại nhìn mới phát hiện hắn đã chơi hăng tới độ mất luôn mắt trái từ lúc nào.

Hai người đành phải quay ngược về tìm, không chỉ không tìm thấy, y còn phát hiện hắn mất những bộ phận khác nữa. Ví dụ như ngón tay, răng, nửa cái tay.

Trách Liễu Chí cũng vô dụng, vốn đây chỉ là một thi thể A Phiếm tìm đại, tuy thứ ô uế này nhập vào giúp nó tạm hoãn thối rữa, nhưng cần thối rữa thì vẫn không thay đổi được. Bây giờ Trương Dẫn Tố lo nhất là thân thể này của Liễu Chí có gắng gượng được tới biên quan không.

Liễu Chí: Ngươi tính ra biên quan điều tra giúp chúng thật hả? Theo ta ấy, cứ mặc chúng sống chết ra sao, chúng ta ăn chơi vui vẻ, chơi được bao lâu thì chơi!

Trương Dẫn Tố: Nếu điều tra ra nội gián của tộc Đào thị kịp thời, chúng ta vẫn có thể về Hoàng đô trước khi ngươi biến mất, cho ngươi về Liễu phủ hồi phục. Bây giờ ta bị truy nã, nếu không giải quyết việc nội gián thì chỉ có thể lưu lạc bên ngoài cả đời.

Liễu Chí mắng chửi suốt dọc đường, cuối cùng cũng chịu tăng tốc.

Ải Trường Xà Cốc là đích đến của họ. Ra ngoài cửa khẩu nơi Tấn Vương quản lý, đi qua thôn xóm ở biên cương là đến địa bàn của Đào thị.



Đêm nay Dương Quan trực đêm tại phòng trực của Cấm vệ trong cung, đang ngủ, hắn chợt nghe tiếng kêu đầy sốt ruột ở bên ngoài.

Quan võ trực đêm không cởi giáp, hắn bật dậy ngay, cầm đao rồi mở cửa giấy: Có chuyện gì?!

Không ai muốn trực đêm lại có chuyện cả. Huống chi nơi hắn trực là cung đình, có chuyện thì sẽ là đại sự cung biến.

Người đến tìm là đầy tớ trong nhà. Đầy tớ trẻ mặt trắng như giấy, hình như trong nhà có việc gì quan trọng lắm: Đại công tử, ngài mau về đi!

Huyệt Thái Dương của Dương Quan nảy thình thịch. Thời gian trước, đệ đệ và nữ công tử Liễu gia chẳng dễ gì mới cao chạy xa bay, mọi người còn chưa hết lo đã lại có chuyện gì nữa?

Đầy tớ: Quốc sư dẫn Ty Thiên Giám và hộ pháp tới bao vây phủ tướng quân rồi.

Dương Quan cứ nghĩ mình còn nằm mộng… Quốc sư, phủ tướng quân, bao vây. Mấy chữ này ghép vào với nhau, nghe chẳng khác nào đệ đệ Dương Kích chạy đến nói với hắn thật ra người nó thích không phải Nam Phật, mà là đệ đệ quái gở của cô.

Dương Quan: …Ai bao vây nhà ta?

Đầy tớ: Quốc sư.

Dương Quan: Vì chuyện đệ đệ và con gái Liễu gia?

Đầy tớ lắc đầu. Gã cũng không rõ.

Dương lão tướng quân Dương Dụ vừa khỏi bệnh, ra cung miếu ngoài thành dâng hương. Trên đường về, lão bắt một người từ trên phố.

Người trong phủ vốn chẳng để ý chuyện này. Phủ tướng quân rộng lớn, người hầu lão tướng quân và hầu công tử, gia quyến không chung đụng nhau, tất nhiên đầy tớ của Dương Quan không biết được.

Còn người được bắt về thì bị đưa thẳng vào vườn Đông, cũng là nơi ở của tướng quân. Nhưng người đó là ai, có liên quan gì đến quốc sư thì chả ai hay.

Dương Quan nhờ đồng liêu đổi ca gác, chạy về nhà. Vừa giục ngựa qua cầu, hắn đã thấy ánh lửa sáng rực ngoài phủ tướng quân, một đám đạo giả và lính hộ pháp bao vây.

Một cỗ kiệu thần vàng son rực rỡ đỗ trước cửa, mùi hương Giáng Chân Cửu Hợp sực nức. Quốc sư khoác y phục hoa lệ, sắc mặt tối tăm, ngồi trên kiệu.

Thấy Dương đại công tử về, Xuân Y không khiêm tốn hơn chút nào, vẫn ra lệnh thuộc hạ bao vây.

Dương Quan: Quốc sư đang làm gì vậy?! Phủ tướng quân chưa từng có ân oán với ngài!

Xuân Y: Gọi ông già nhà ngươi ra nói chuyện.

Dương Quan: Xưa nay gia phụ làm việc nghiêm minh, chắc chắn là có hiểu lầm.

Đêm đã khuya, Dương Quan mệt mỏi cả ngày, đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Đệ đệ và Liễu Ô yêu nhau chết đi sống lại, hắn đứng giữa khuyên lơn; phụ thân và quốc sư có ân oán, hắn cũng phải khuyên ca. Sau này về hưu, không biết triều đình có phong tước tướng quân khuyên nhủ cho hắn không nữa.

Dương Quan hỏi người hầu chắn cửa: Rốt cuộc là sao? Phụ thân bắt ai về?

Người hầu nói là một nô tài trốn khỏi Dương gia khi trước. Lão gia lên phố trông thấy nên bắt về.

Dương Quan không hiểu nổi, tại sao phụ thân lại quan tâm đến một nô tài như thế? Dương Dụ còn chưa từng có chút dịu dàng thừa thãi nào với vợ con mình chứ nói chi đến người hầu.

Một tên nô tài trốn khỏi phủ đáng để làm ầm lên vậy sao? Vì Dương Dụ đã lớn tuổi, bắt đầu cứng đầu?

Dương Quan không thích làm lớn chuyện. Hắn có một bà mẹ hay ghen tị, một người cha cố chấp, một đệ đệ suốt ngày nghĩ chuyện không đâu, gia đình đã đủ phiền phức, hành hạ hắn sắp dại luôn rồi.

Hắn sai tên hầu tiếp tục chặn người của quốc sư, còn mình thì chạy vào trong vườn của phụ thân.

Giữa đêm, đèn đuốc ở vườn Đông vẫn sáng, phụ thân còn chưa nghỉ. Dương Quan hành lễ ngoài cửa, cúi đầu bước vào, vừa vào đến cửa thứ hai thì ngửi thấy mùi máu.

Có người bị treo trên gốc cây trong sân, người ngợm bị đánh be bét máu thịt. Dương Dụ xưa giờ nghiêm túc thì cầm roi, hai mắt đỏ bừng nhìn người kia.

Dương Quan ngẩn ra, mãi sau mới hỏi phụ thân tình hình. Dương Dụ không hơi đâu giải thích cho con: Bảo tên lừa đảo kia cút đi!

Dương Quan: Quốc sư nói đây là người hầu của hắn…

Dương Dụ: Bảo hắn đưa bằng chứng ra!

Dương Dụ: Đây là đồ chơi Lý Miên tặng tới đây, con nói với Xuân Y, ta đã đánh chết thứ này rồi!

Dương Quan giật mình, nhìn kĩ người nọ… Nhịp thở yếu ớt, vẫn còn thoi thóp.

Ánh sáng chợt lóe lên ngoài cửa, tiếng người hầu trong nhà gào thét vọng vào. Châu ngọc long lanh, kiệu thần của Xá Uy đáp xuống trước mặt họ, quốc sư xông vào Dương phủ.

Dương Quan có là Bồ Tát cũng khó mà nhịn nữa, hắn rút đao: Đừng được đằng chân lân đằng đầu!

Gia binh bao vây Xuân Y. Nếu đánh nhau trong phủ thì không cần biết thắng thua, chắc chắn quốc sư sẽ đuối lý, Dương gia có thể cáo trạng với Ngự hoàng.

Nụ cười của Xuân Y như khiến người ta tắm giữa gió xuân: Tướng quân lớn tuổi rồi, tội gì phải vất vả tới muộn thế? Trả người cho ta sớm, về nghỉ sớm, sáng mai mới dậy sớm vào tố cáo với Ngự hoàng được chứ.

Xuân Y: Không thả người, đừng trách ta nói chuyện năm đó ra.

Dương Quan tức giận: Dương gia ta luôn đi ngay ngồi thẳng, chưa từng làm gì hổ thẹn!

Xuân Y: Chuyện năm đó bị Lý Miên lấy ra uy hiếp lão tướng quân nộp lại hổ phù ba quân. Nếu lão tướng quân không nhớ thì để ta nói ra cho tất cả cùng nghe.

Dương Quan tức đến bật cười: Hoang đường, phụ thân trả lại hổ phù là vì tuổi già sức yếu, thoái lui ở ẩn…

Chưa dứt lời, Dương Dụ đứng bên cạnh đã vội vàng ngăn hắn lại.

Sau đó, Dương Quan nghe thấy phụ thân hạ lệnh thả người.

Xuân Y dẫn người kia đi. Dương Dụ không cho ai ngăn cản, mặc cho họ đi.



A Phiếm nửa tỉnh nửa mơ, y cảm giác mình được bọc trong thứ gì đó rất lạnh. Y thử nhích người thì phát hiện không cử động được.

Mãi lâu sau y mới tỉnh lại, trông thấy mình được quần trong lớp băng gạc tẩm đầy thuốc cầm máu. Có lẽ y bị gãy xương rồi, nẹp cố định quấn khắp người.

Tuy thê thảm nhưng ít ra vẫn giữ được mạng. Dương Dụ chột dạ không dám so đo, chuyện Xuân Y xông vào phủ tướng quân đã chấm dứt ở đó.

A Phiếm hỏi Xuân Y: Tại sao tiên sinh biết chuyện ta điều tra năm đó?

Xuân Y biết mới lạ. A Phiếm không hay nhắc lại chuyện nhiều năm trước, nhưng tính thời gian thì trước khi A Phiếm bị đưa tới Trương phủ, Viễn Uy tướng quân Dương Dụ bất ngờ giao lại binh phù với lý do tuổi già.

Dương Dụ bắt A Phiếm ngay trên phố, nhất định phải có thù sâu tựa biển. Có lẽ đây là đối tượng A Phiếm từng điều tra, hơn nữa còn bị nắm thóp nên mới bị Nhiếp Chính Vương Lý Miên lúc đó uy hiếp giao lại binh phù.

Điều tra được gì? Xuân Y cũng không biết. Nhìn chung chắc chắn là chuyện rất quan trọng, nếu không sao một nam nhân có thể buông bỏ quyền lực?

Xuân Y nổi hứng, nói: Nào, nào, tâm sự ta nghe… Rốt cuộc năm đó ngươi điều tra được gì mà lão lại tức giận như thế?

A Phiếm: Liên quan tới nữ nhân. Nhưng thật lòng ta không thấy mình điều tra được thứ gì quan trọng lắm.

Chuyện năm đó y điều tra được về Dương Dụ rất đơn giản… Tỳ nữ của Dương Dụ, cũng là người mẹ mất sớm của Dương Kích có vẻ khác với người được ghi trong sổ sách nô tỳ của Dương phủ. Nô tỳ được ghi trong sổ có tuổi tác, tướng mạo, đặc điểm khác hẳn với người mà người trong Dương phủ nói.

Cũng tức là trong phủ Dương Dụ có một tỳ nữ có thân phận giả.

Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện hiếm có, đầy tớ và nô tỳ đều là những kẻ bé nhỏ như hạt bụt, ghi chép sai sót là chuyện thường tình. Thật ra, A Phiếm và cả Lý Miên đều không biết tại sao Dương Dụ cảnh giác với chuyện này như thế.

Xuân Y cười tít mắt, thầm ghi nhớ chuyện này. Có con chim bồ câu đáp xuống cửa sổ, là bồ câu đưa thư của Trương Dẫn Tố. Họ đã bình an đến trấn Trường Xà ở biên thành, chuẩn bị xuất quan.