Ước Định Vĩnh Hằng (Truyện Cổ Tích Của Họ)

Chương 54: Trúng đạn!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lam Nguyệt Minh lạnh mặt đi, trong lòng không tiếng động mà thầm lặng nhếch lên khóe miệng, đó là hết thảy bi thương cùng thất vọng.

"Yo! Hay cho câu 'một lời nói không chứng cứ."

Lão Từ nâng cao giọng phát ra âm thanh chế giễu, người không quen biết mới nhìn vào sẽ dễ dàng bị dáng vẻ đạo mạo ôn hòa bên ngoài của hắn đánh lừa, nhưng kỳ thực hắn là một kẻ độc miệng lại có phần tự cao. Lào Từ từ trong sâu thẳm luôn đặt ra cho mình những giới hạn, thứ nhất làm hắn mất hứng, bạn chết chắc rồi. Thứ hai cản trở tình yêu của hắn dành cho thiên thạch, bạn chết chắc rồi. Thứ ba, nghi ngờ tình yêu của hắn dành cho thiên thạch, kết quả như trên. Thứ tư ha ha cái này chính là điều hắn ghét nhất, đó chính là nhục mạ đôi mắt 'hoàng kim' của hắn, khẳng định một chuyện cả đời này hắn đều ghi thù với bạn.

Mà hiện tại theo lão Từ Lam Thi Linh đã phạm phải hai điều trong bốn mối tội đầu mà hắn đặt ra hắn, dám nghi ngờ lại còn nhục nhã hắn, tội sau càng nặng hơn tội trước. Hắn dùng lưỡi đẩy đầy khóe miệng bắt đầu 'nã pháo'.

"Chẳng hay vị phu nhân sinh sau đẻ muộn kia cảm thấy mắt của tại hạ cùng mắt của người bình thường có chỗ nào giống nhau?"

Hắn làm ra vẻ mặt điềm đạm nhất, nở một nụ cười từ tốn bước gần đến chỗ Lam Thi Linh đang đứng.

"Nếu đã không có kiến thức cụ thể thì kính mong quý phu nhân hãy về nhà mà bổ túc lại đi nhé! Mắt của tại hạ và mắt của người bình thường cơ bản là một chút cũng không giống nhau."

Hắn đứng đối diện hừ một tiếng vào mặt cô ta, là mười phần kinh bỉ.

"Từ gia tám đời độc đinh! Đôi mắt này cũng là độc nhất vô nhị cũng chỉ có người Từ gia mới có. Tuy không thể nhìn thấy được nhiều màu sắc giống như mắt người bình thường nhưng đối với thiên thạch thì chính là máy quét loại ưu đấy."

Hắn ngạo nghễ nói.

"Mỗi một viên thiên thạch khi được chế tác trên cơ bản là điều giống nhau như đúc từ một khuôn, nhưng không phải không có điểm khác biệt. Khi các vị tiểu thư Lam gia được sinh ra đều sẽ được đeo lên một viên thiên thạch, viên thiên thạch này đều đã được thấm qua một giọt máu của mỗi vị tiểu thư, từ đó tạo thành một loại ấn ký một hiển thị trên thiên thạch, một hiển thị trên trán của vị tiểu thư đó, mà chỉ có mắt của người Từ gia mới nhìn thấy được."

Lam Thi Linh nghe xong toàn thân có chút run rẩy ngước mắt nhìn Lam Húc Toàn, chỉ thấy ông âm trầm nhắm lại hai mắt nhẹ gật đầu.

Cô ta trợn trừng hai mắt trân trân nhìn thẳng về phía lão Từ. Âm thầm nghiến răng.

"Cậu nhìn thấy?"

"Phải! Màu sắc kém cỏi lại pha tạp khí màu đen rất khó coi nha!..."

Hắn cười hì hì, giọng điệu lại lộ rõ sự khinh thường.

"Thế thì ngậm miệng lại là được rồi."

Lam Thi Linh tựa như thì thầm cũng không khí.

Lão Từ vừa khẽ nhíu mày đề phòng, nhưng chưa đợi hắn kịp thốt ra thêm lời nào thì một viên đạn không biết từ nơi nào bay đến ghim thẳng ngực hắn, máu nóng đỏ tươi văng tung tóe. Xung quanh nổi lên hàng loạt những tiếng thét vang dội đầy sợ hãi. Mà một trong số đó là Lam Thi Linh.

Cô ta sợ hãi bịt tai không ngừng thét lên, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự hả hê vui sướng.

Mà Lam Húc Toàn bên cạnh không hề hay biết, ông như một tòa băng sơn nghiêm nghị. Cả cơ thể lúc này đều là khí lạnh, như có thể dễ dàng đóng băng cả khán phòng. Đáy mắt âm trầm nhìn lão Từ bất động trên đất, ông lặng lẽ siết chặt nắm tay.

"Gọi người đến! Bao vây tất cả chỗ này cho tôi, hôm nay ngay cả một con kiến cũng đừng hòng thoát."

Lam Húc Toàn ra lệnh.

Rất nhanh, từ bên ngoài những vệ sĩ vận tây trang đen tuyền tiến vào.

"Chú ơi! Con sợ."

Lam Thi Linh run rẩy tựa vào người ông.

"Không sao! Có ta ở đây!"

"Người vừa đến lai lịch không rõ ràng, hắn vừa đến lão Từ liền liền..."

Cô ta run rẩy cất giọng, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

"Người này ta sẽ xử lý! Còn lễ cưới hôm nay chắc chắn không thể tiếp tục nữa. Ngài Dương có lẽ chúng ta cần nói chuyện lại rồi."

Lam Húc Toàn liếc mắt lạnh lẽo nhìn về phía người của Dương gia.

"Đi thôi!"

Ông nói.

"Chờ một chút đã!"

Lúc Lam Húc Toàn đỡ Lam Thi Linh hướng về phía cửa chính mà đi ra thì Dương Hiếu Nghĩa vẫn im lặng từ nãy đến giờ bất ngờ lên tiếng.

Lam Húc Toàn nhíu mày, lạnh lẽo trừng gã.

"Cứ như vậy liền bỏ đi thì không hay lắm nhỉ? Đẩy tất cả mọi tội lỗi về phía Dương gia? Cô cũng biết cách chơi lắm."

Dương Hiếu Nghĩa lớn giọng nói, hiện tại nhìn không có một chút gì giống kẻ uổng công bày bố lấy giả làm thật lại bất ngờ bị bắt tại trận, công sức đổ sông đổ bể mà trở nên suy sụp. Gã hiện tại cần đạo mạo có đạo mạo, cần dáng vẻ có dáng vẻ, vẫn là một mặt kiêu ngạo như vương tử kiêu sa. Nhưng đôi mắt mơ màng của gã lại trở nên phá lệ mà trở nên nghiêm túc. Gã nhìn như xoáy vào đám người phía dưới khán phòng mà cụ thể là hướng về phía Lam Thi Linh mà nhìn đến.

Cả khán phòng nhất thời rơi vào im lặng. Không ai lên tiếng trả lời gã.

Dương Hiếu Nghĩa đầy khinh miệt mà cười lớn.

"Còn giả vờ im lặng được đến bao giờ? Tôi đang nói cô đó Lam gia tiểu Lam Thi Linh. Cô thật sự sợ hãi sao?"

"Dương Hiếu Nghĩa cậu nói gì tôi không hiểu? Đừng tưởng người Lam gia dễ ăn hiếp, cậu lừa em gái tôi bao nhiêu năm như vậy Lam gia còn chưa tính sổ với cậu đâu."

"Ha! Cô diễn gỏi thật, sao ngày trước không xuất đạo làm điễn viên nhỉ? Trong tay tôi có..."

Gã chưa nói hết thì một viên đạn đã xé gió lao đến.

Lam Thi Linh âm thầm cười lên trong lòng. Nhưng chưa đắc ý được lâu thì đã bị tiếng cười kinh đầy ngạo nghễ trên khán đài làm cho đông cứng khóe miệng.

"Còn định giết người diệt khẩu sao Lam tiểu thư? Tôi còn chưa nói xong trong tay tôi có gì mà?"

Trên ngực Dương Hiếu Nghĩa một vệt máu đỏ tươi không ngừng trào ra, nhưng điều lạ thường là hắn chẳng hề hấn gì, vẫn kiêu căng đứng trên khán đài một bức điêu khắc không bao giờ sụp đổ.

"Hừ! chơi không vui, tôi đã ngã thì cậu cũng phải ngã chứ?"

Lão Từ đột nhiên xác chết vùng dậy mắng chửi tứ tung.

Phải, các bạn không nghe lầm đâu, chính là lão Từ vừa bị bắn chết vài phút trước ngồi dậy nói chuyện đó.

"Anh chính là cái đồ không có trong kịch bản thì có, uổng đạn lắm biết không?"

Dương Hiếu Nghĩa đạo mạo cái gì cũng bỏ liền quay sang cũng lão Từ cãi nhau chí chóe.

Lam Nguyệt Minh đứng bên dưới giật giật thái dương, trong lòng không ngừng mắng chửi.

'Hai cái tên này còn nghi ngờ cục diện chưa đủ loạn?'

'Đoàng'

Tiếng một lần nữa lạnh lùng vang lên, đánh tan cuộc cãi vã vô vị trên khán đài. Lần này không có ống giảm thanh nên âm thanh như sấm động, khiến lòng người kêu gào sợ hãi.

"Bắn tôi làm gì? Không bắn trúng đâu, mắt của tôi có thể nhìn thấy đường đạn bay đó ông bạn."

Lão Từ tiếp tục khoe mắt, hướng về phía tên vệ sĩ áo đen đứng lẫn trong đám người bên dưới mà mắng chửi.

'Từ bao giờ vệ sĩ cũng có súng vậy? Chính phủ buông thả như vậy ư?'

Hàng loạt câu hỏi không ngừng được đặt ta, xem lẫn tiếng thất thanh kêu gào.

'Bụp'

Tiếng súng hơi trầm mỏng, theo sau đó là tên vệ sĩ cầm súng trúng phải kim thuốc mê âm trầm ngã xuống.

"Lam Thi Linh đừng chơi cố nữa, người của cô bị hạ hết rồi."

Dương Hiếu Nghĩa lên tiếng, theo sau đó là một người từ trong góc khuất bước ra. Toàn thân mặc một bộ quần áo chuyên nghiệp bó sát lộ rõ những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể, tóc đen dài gọn gàng cột cao. Gương mặt khuất sau mặt nạ đặc chế màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt phi thường xinh đẹp. Trên tay cô ta tóm gọn một người mặc y phục giống mình, ném ra giữa khán phòng, chỉ thấy người kia đã hôn mê bất tỉnh.

Tiếp theo đó rất nhiều tên áo đen bị hạ cũng từ trong góc bị ném văng ra.

"Ưu Ưu hôm nay cũng thật uy vũ! Lúc nãy ta diễn có giỏi không?"

Lão Từ vừa thấy người kia đã chân chó chạy đến xà vào lòng cô, cọ đầu vào cánh tay cô làm nũng trước bao ánh mắt khinh bỉ xen lẫn khiếp sợ của người đời. Một vài câu hỏi thầm lặng vang lên.

'Tên độc miệng có vẻ ngoài trầm ổn bên trong bạo ngược thật sự bắn chết rồi ư? Tên này lại là ai đây?'

Đương nhiên tất cả cũng chỉ là những câu hỏi không có lời đáp trả. Những đôi mắt lại tiếp tục chịu sự hành hạ không có điểm dừng.

Trên khán đài ấy, họ thấy lúc này người mặc trang phục chuyên biệt đen tuyền kia đang im lặng xoa đầu lão Từ 'độc miệng', giọng nói âm u lại chứa đầy sủng ái vang lên.

"Giỏi lắm! Kéo thêm được ít thời gian... Mặc dù hình như không hề có trong kịch bản."

Kịch bản đáng lý ra phải là không cần tốn viên đạn nào mới đúng, đạn giả này cũng không phải dễ dàng chế tạo đâu.

Mà lúc này Ngân Hà trong tình trạng chật vật rũ rượi đầy mệt mỏi ngỡ đâu mình có thể thành công phá đám cưới, cướp cô dâu, đá bay chú rể, đang hết sức ngơ ngác không biết chuyện quái gì đang diễn ra, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm mà kinh ngạc.

Lam Nguyệt Minh đứng bên cạnh xoa xoa đầu cậu. Lúc Ngân Hà ngây ngốc ngẩng đầu lên thì liền thấy khóe môi cô âm thầm nâng lên.

"Chết tiệt! Các người..."

Lam Thi Linh nhìn cục diện trước mắt mà cả người trở nên run rẩy kịch liệt. Mà lần này cô ta run rẩy không phải vì sợ hãi nữa mà là vì tức giận.

Ánh mắt lạnh nhạt biến thành âm u. Cô ta tức giận đến độ cắn nát môi mình, màu máu tươi chảy ra thay cho cho son môi nhuộm đôi môi cô ta trở thành một màu đỏ tiên diễm nhất, cũng đáng sợ nhất.