Uống Nhầm Một Nụ Cười, Cả Đời Say

Chương 5: [GÓC CHIA SẺ, GIẢI ĐÁP THẮC MẮC]



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CẢNH BÁO: Phần này có thể hơi dài, các bạn có thể bỏ qua, vì chính truyện cũng đã hoàn rồi. Cảm ơn các bạn vì đã đọc những chương truyện của mình! Nhưng nếu ai đọc truyện mà vẫn cảm thấy mơ hồ, thì phần này là dành cho bạn.

Ngày hôm nay là 16/ 11, thế là 4 tháng 8 ngày đã qua kể từ khi bộ truyện đầu tiên mình đăng hoàn thành. Mình quyết định thêm 1 phần lảm nhảm này để nói thêm về bộ truyện không phải đầu tiên, nhưng lại tâm huyết nhất này ( ý mình là truyện đầu tiên mình up, nhưng không phải lần đầu mình tập viết truyện:>>); cũng là để nói rõ mọi người hiểu hơn về chuyện tình của hai nàng Âm Tiếu và Tiểu Ai này, vì sau khi một người bạn của mình đọc thử thì bảo cốt truyện bị quá nhanh, cũng có nhiều đoạn gây rối, không rõ ràng lắm. Chúng ta đến phần chính luôn nhé!

Đầu tiên, dù mọi người đều đã rõ nhưng mình vẫn sẽ nói qua nội dung chính của truyện. Cũng khá quen thuộc thôi, Tiểu Ai và Âm Tiếu sau một lần vô tình gặp gỡ tại rừng sâu thì quen biết, về sau nảy sinh tình cảm. Trong một lần theo Âm Tiếu về phủ cha nàng chơi, cùng lúc Hoàng thượng ở đấy, y thích Tiểu Ai, và nàng sau đó phải gả cho y, làm Hoàng hậu. Kết cục chính là hai nữ chính chia lìa, có tái kiến nhưng không có đoàn tụ.

Truyện mình chia làm 4 chương, cũng là chia theo mạch diễn biến chính của truyện. Chương 1 là hai nữ chính gặp gỡ, chương 2 là hai người nảy sinh tình cảm, chương 3 chính là khi hai người chia xa, chương 4 thì là kết cục.

Tiếp theo là mình sẽ giải thích kĩ hơn về một số chi tiết trong truyện, đặc biệt là về tính cách Tiểu Ai mà mình muốn khắc họa và chương cuối của truyện.

1. Cảnh đầu tiên của truyện

Đoạn đầu tiên thì mình không nói rõ người uống rượu là ai, mà đến chương cuối cả Tiểu Ai và Âm Tiếu đều ngồi một mình bên bàn đá uống rượu, mặc y phục đỏ, nên mọi người có thể nghĩ đó là ai cũng được, đều không sai.

2. Về Tiểu Ai

Đã nói trong truyện, mẹ Tiểu Ai trước kia bị ép gả cho cha nàng nhưng trong lòng vẫn nhớ người cũ, vì đau buồn nên sinh ra nàng cũng đặt tên lầ Tiểu Ai. Từ " Ai" này là trong bi ai. Tiểu Ai là một người như kiểu bị cái tên ám vào số phận, ám cả vào tâm tình của nàng. Tâm sinh tướng, nên nàng dù rất xinh đẹp nhưng trong nét đẹp ấy luôn có nét buồn, điều này thì cả Âm Tiếu và Hoàng thượng đều nhận ra. Nói chung, Tiểu Ai chính là người mà tâm tình và suy nghĩ đều luôn rất hoang hoải, khó nắm bắt. Điều nàng khát khao nhất chính là có một người yêu thương nàng thật lòng, mang tiếng cười sưởi ấm tấm lòng nàng. Và truyện này viết ngôi 3, nhưng đa số đều là dưới góc nhìn của Tiểu Ai nên hành văn mình cũng muốn hơi trôi nổi một chút, nên nhiều đoạn có thể các bạn đọc sẽ thấy hơi bị hụt hụt ấy. Mình cũng thật xin lỗi, vì mình kinh nghiệm cũng chưa nhiều, nên chủ ý muốn là vậy nên cũng chỉ cố hết sức viết sao cho gần với mong muốn của mình nhất, thành ra chưa thể diễn tả hết nội tâm Tiểu Ai qua câu chữ trong truyện được.

3. Cảnh đại hôn

Phần in nghiêng chính là viết ngôi 1 dưới góc nhìn của Âm Tiếu. Cảnh trò chuyện dưới trăng chính là lời chia tay hai người dành cho nhau. Cây trâm ấy là Tiểu Ai ngày trước mua tặng cho đối phương, có thể coi như tín vật định tình của hai người. Tiểu Ai từ nay không thể ở bên Âm Tiếu nữa, nên nàng lấy cây trâm đâm vào tay mình để máu đọng lại trên đó, chính là muốn nói một phần của mình sẽ luôn ở cạnh Âm Tiếu.



Mọi người đọc chắc sẽ đều phát hiện rằng trong 2 cảnh này, dưới trăng và đại hôn, xưng hô của Âm Tiếu với Tiểu Ai đã thay đổi, nàng trong đêm gọi người kia là " tỷ", đến hôm sau đã gọi là " người". Đây có thể coi là chuyển biến lớn nhất trong tình cảm cả hai. Người ấy đã không phải người mà nàng có thể gọi hai tiếng " tỷ tỷ" thân thiết nữa, gặp nhau nàng sẽ còn phải cúi đầu hành lễ, cất lên bốn chữ " Hoàng hậu nương nương" đầy bi ai. Trong cảnh đêm ấy, Âm Tiếu luôn luôn hoạt bát thế mà chẳng nói lời nào, cuối cùng câu nói đầu tiên nàng cất lên từ khi hai người biệt ly lại là " Hoàng thượng vạn tuế", " Hoàng hậu nương nương thiên tuế". Mẫu nghi thiên hạ, Tiểu Ai giờ đã thành một người nàng không thể với tới rồi.



Cảnh tiếp theo thì Âm Tiếu tự nguyện làm thị vệ cho Tiểu Ai, chấp nhận nhìn nàng bên người khác nhưng vẫn có thể bảo hộ cho nàng. Đây thì mọi người đều biết nàng có võ công, nhưng lần đầu gặp thì đến một chú thỏ trắng cũng bắt không nổi. Sự thật là chẳng có chú thỏ trắng nào cả, chỉ là nàng muốn tiếp cận người đang thổi tiêu kia thôi.

4. Tại sao Âm Tiếu lại bỏ đi?

Phải nhớ đến câu nói của Tiểu Ai là đôi mắt của Âm Tiếu từng rất trong trẻo, nhưng giờ nó lại thay đổi, và Tiểu Ai thì lại rất yêu thích sự trong trẻo kia, đó mới là Âm Tiếu đích thực, là Âm Tiếu mà nàng yêu thương, nàng không muốn thấy Âm Tiếu thay đổi đến thế này. Có thể hiểu, nếu Âm Tiếu tiếp tục ở bên Tiểu Ai thì không thể không thay đổi, kể cả lần sau không còn thích khách, thì sống trong triều đình, mấy ai giữ được thiện lương hoàn toàn? Vậy nên nàng chọn ra đi, là để bảo toàn sự trong trẻo cuối cùng của mình, như bảo vệ lấy đoạn tình cảm dành cho Tiểu Ai.( giống kiểu danh sĩ cáo quan ở ẩn nhỉ 😂)

Nhưng ai biết rằng, từ khi Tiểu Ai ra đi, lòng Âm Tiếu có ngày nào tràn ánh nắng nụ cười?



5. Hoa quỳnh

Mọi người có thể không chú ý, nhưng truyện này nhắc đến hoa quỳnh hai lần.





Bên trên là hoa chuẩn bị nở, bên dưới là hoa đã nở, thế nhưng lại không phải cùng một bông, vì thời gian cách nhau quá xa, từ khi Tiểu Ai đến chơi nhà Âm Tiếu đến khi hai người xa cách thì đã là một khoảng thời gian cũng khá dài, hoa quỳnh cũng đã nở nhiều lần. Hoa quỳnh nở, vậy mà Tiểu Ai chẳng kịp ngắm một lần nào, lần đầu tiên thấy hoa quỳnh ra nụ, cũng là khi được Hoàng thượng chú ý. Hoa quỳnh chỉ nở về đêm, như tình yêu giữa hai nữ tử thời đó chẳng thể tỏa hương vào ban ngày. Lần đầu tiên họ hôn nhau cũng là dưới ánh trăng. Đó là thời khắc tình yêu giữa họ nở rộ đến vỡ òa, nhưng ngay sau đó, nó lụi tàn.

6. Tên của hai nữ chính

Cái này thì cũng quá rõ ràng rồi. Âm Tiếu là tiếng cười, Tiểu Ai là bi ai, hoàn toàn trái ngược. Nếu muốn hòa hợp với nhau, một là tiếng cười sẽ tràn ngập, hai là bi ai sẽ lấn át. Trong chuyện tình này, vế đầu đã không xảy ra. Điều này cũng nói được tại sao người Tiểu Ai yêu chỉ có thể là Âm Tiếu mà không phải vua, khi y cũng yêu nàng thật lòng. Đó là vì chỉ có Âm Tiếu mới có thể " đem tiếng cười sưởi ấm tấm lòng nàng".



7. Phần quan trọng nhất: đến cuối cùng, Tiểu Ai đã phát điên.

Mình sẽ nói qua về nội dung của kết cục. Hoàng thượng truyền Âm Tiếu vào cung, tự tay giết chết. Tiểu Ai nhìn thấy, quá sốc mà hóa điên, nhìn thấy Hoàng thượng là lặp lại dáng vẻ Âm Tiếu.



Trong phần này tình yêu cũng như cách yêu của Hoàng thượng dành cho Tiểu Ai đều được thể hiện rất rõ. Y yêu nàng là thật, sự độc chiếm y đối với nàng cũng là thật.



Cái chi tiết loại bỏ người kia là loại bỏ một phần trong nàng này cũng là lặp lại của đoạn Âm Tiếu.



Có một câu mà mình khi viết cũng đã phải nghĩ kĩ trước khi đặt bút. Chính xác là đặt bút vì lần đầu mình viết truyện này trong 1 cuốn vở:



" Nàng luôn cảm thấy bộ phượng bào đỏ rực này không thuộc về nàng". Câu này được hiểu theo hai nghĩa. Thứ nhất, khi này Hoàng thượng chưa đến, trong nàng hiện tại vẫn có một phần " Tiểu Ai", nàng vốn không muốn thành Hoàng hậu, nên cảm thấy bộ đồ không thuộc về mình. Thứ hai,khi này nàng cũng đã điên rồi, tưởng mình là Âm Tiếu, mà Âm Tiếu không phải Hoàng hậu, bộ đồ này không thuộc về nàng là tất nhiên.

Phân đoạn này thì từ lơ đãng cũng lặp lại nhiều lần. Tiểu Ai cũng ý thức được sức khỏe dạo này của nàng không được tốt, nhưng tâm trí không thể tập trung nên cũng không rõ mình đang mắc bệnh gì. Sự lơ đãng này, hoảng loạn này chỉ người điên mới có.

Đoạn này đọc truyện không thôi chắc cũng khó hiểu thật😂 đoạn đầu là nói đến phượng bào tức nữ nhân là Tiểu Ai, nhưng nàng lại tự xưng nàng là Âm Tiếu, nhưng vua vẫn gọi nàng là Tiểu Ai😂 Vậy chỉ có một trường hợp duy nhất, nữ nhân kia điên rồi!



Đây là những câu cuối cùng của truyện.

Lòng người lạnh đi rồi, y nhận ra ngay từ đầu mình đã sai, chẳng bao giờ dành được trái tim ái nhân khi nó đã thuộc về người khác. Điều Tiểu Ai khát khao nhất là có người mang tiếng cười sưởi ấm tấm lòng nàng, thứ y tham luyến nhất cũng chỉ là một nụ cười thật sự từ nàng mà thôi.

8. Tổng kết

Tại sao mạch truyện cũng như chuyển cảnh đôi khi lại nhanh như thế?

Thật ra chủ ý ban đầu của mình của mình là nó giống như một đoạn phim ngắn sẽ chỉ chiếu những chi tiết trọng điểm, kiểu giống một mv ấy. Và đoạn đầu nữ nhân y phục đỏ uống rượu, mình có viết có những thứ chẳng thể quên đi. Vậy là chúng ta đang đi vào kí ức của nữ nhân ấy, tôi không kể lại kí ức của nàng cho các bạn, tôi chỉ dẫn mọi người đi vào kí ức ấy, nó hiện lên cảnh nào thì mọi người thấy được cảnh ấy. Mà kí ức mà, đôi khi trí nhớ của chúng ta cũng không liền mạch đều đều mà sẽ lúc nhanh lúc chậm, đôi khi đứt đoạn.

" Uống nhầm một nụ cười, cả đời say": cả ba nhân vật chính trong cõi lòng đều say mê duy nhất một nụ cười. Âm Tiếu trong lần tạm biệt đầu tiên với Tiểu Ai nơi bìa rừng, vì nụ cười đẹp đến mức không thực của nàng mà nảy sinh tình cảm. Tiểu Ai yêu Âm Tiếu, chính là yêu " nụ cười" kia, nụ cười như ánh dương quang ấy. Hoàng thượng lần đầu nhìn Tiểu Ai cũng là vì nụ cười của nàng bên khóm quỳnh, thứ y tham luyến nhất cũng chỉ là một lần Tiểu Ai quay sang y, cười thật sự với y. Tại sao lại là say một nụ cười mà không phải một ánh mắt? Vì nếu là một ánh mắt, cơn say chỉ theo nửa đời, nhưng nếu đã chót say một nụ cười, là cả một đời phiêu lãng.

Ending: Ôi, hơn 2000 từ. Nếu ai kiên nhẫn đọc đến tận đây, lần nữa cảm ơn bạn 🙏🙏 Bộ này chính là đứa con mình chăm bẵm nuôi dưỡng nhiều nhất, cũng là đứa con mình hài lòng nhất tính đến hiện tại, nên rất mong mọi người sẽ đón nhận, cũng như thấu hiểu được tâm tư mình gửi vào đó. Những điều trên hoàn toàn không phải viết xong mới suy diễn ra, mà là mình nghĩ hết trước xong mới viết. Đã đọc đến tận những dòng này, cũng thật mong bạn sẽ thấy thương cảm cho chuyện tình của hai người họ, cũng như có thể không thích, nhưng đừng ghét Hoàng thượng. Ai có lúc đáng giận, cũng đều có khi đáng thương.

Thanks a lot for your reading!!!

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!