Ưu Ái

Chương 21



Nghê Tinh Kiều như bị sấm sét giáng trúng đầu.

– Hả?

– Chưa nghe rõ hả? – Lâm Tự Châu nhìn cậu cười như không cười – Vậy mình nói lại một lần nữa nhé. Mình…

– Tôi nghe rồi! – Nghê Tinh Kiều không muốn nghe lại lần nữa đâu.

Cậu sực nhớ tới cuốn “Maurice” Diêu Tự cho mình, hai ngày trước mình còn bô lô ba la với người ta nói đồng tính luyến ái thế này thế kia, không ngờ, đồng tính ở ngay bên cạnh mình!

Lâm Tự Châu nhìn biểu cảm và ánh mắt thay đổi của Nghê Tinh Kiều, lòng dâng lên niềm sung sướng sau khi làm chuyện ác. Cậu ta phát hiện Nghê Tinh Kiều rất thú vị, chẳng trách Diêu Tự lại thích.

Nghê Tinh Kiều xơi liền tù tì ba gói bim bim, cố gắng tiêu hóa lời Lâm Tự Châu vừa mới nói.

Không hiểu làm sao mà cậu không dám nhìn thẳng vào đối phương, rõ ràng trong chuyện này người nên chột dạ là Lâm Tự Châu mới phải chứ!

– Chuyện đó… – Bỗng dưng Nghê Tinh Kiều lên tiếng, cậu nói thật khẽ thật khẽ – Ý của cậu là… cậu thích Diêu Tự?

Lâm Tự Châu từ nhỏ đã hay ba hoa thiên địa, nó có cảm tình với Diêu Tự, nhưng đó vốn là vì nó cảm thấy Diêu Tự giống với người kia.

Đây có tính là thích không?

Chắc cũng tính, nhưng không giống nhau.

Có điều Lâm Tự Châu vẫn quyết tâm chọc Nghê Tinh Kiều nên gật đầu luôn:

– Ừa, đúng vậy đó.

Diêu Tự vẫn còn đang nói chuyện với Tào Quân ở phía sau, không biết đang nói cái gì và sẽ nói bao lâu.

Lâm Tự Châu và Nghê Tinh Kiều nhìn ra phía sau, sau khi Nghê Tinh Kiều quay mặt lại, cậu cố ý nghiêng người chắn tầm mắt của Lâm Tự Châu:

– Hai người đều là con trai mà.

– Mình biết chứ. – Lâm Tự Châu nói – Tụi mình từng gặp nhau trong nhà vệ sinh nam rồi.

– … Cậu là đồ biến thái!

– Cậu kỳ thị đồng tính à?

– Tôi kỳ thị cậu! – Nghê Tinh Kiều cũng không biết làm sao mà mình lại hoang mang và phẫn nộ như vậy – Cậu vào nhà vệ sinh thì đi vệ sinh thôi chứ, nhìn trộm con nhà người ta không phải biến thái thì là gì?

Lâm Tự Châu cười gần chết:

– Cậu nói cái này ấy à.

– Biến thái biến thái. – Nghê Tinh Kiều ngồi nhích ra, muốn tránh xa Lâm Tự Châu – Tôi phải giữ khoảng cách với cậu.

– Vậy hay là cậu với Diêu Tự đổi chỗ đi, vừa hay hai đứa mình có thể được ngồi gần nhau rồi.

Lâm Tự Châu vừa nhắc tới tên Diêu Tự là Nghê Tinh Kiều rợn gai ốc.

Cậu cảnh giác hỏi:

– Cậu tỏ tình với cậu ấy thật à?

– Nói trước mặt cậu ấy luôn.

– Rồi cậu ấy trả lời thế nào?

Đương nhiên Lâm Tự Châu sẽ không nói Diêu Tự từ chối mình không chút do dự, chỉ cười mỉm chi thay cho cho câu trả lời, còn đáp án là gì thì tự Nghê Tinh Kiều đi mà đoán.

Nghê Tinh Kiều trợn tròn con mắt, thấy bên tai sấm nổ đùng đoàng.

Bây giờ cậu nhìn Lâm Tự Châu và Diêu Tự đã cảm thấy không còn như trước nữa.

Diêu Tự quay về, khi ngồi xuống thì tiện tay vuốt mái tóc Nghê Tinh Kiều:

– Đang làm gì thế?

Anh nhìn thấy ba gói bim bim rỗng tuếch bên cạnh, kinh ngạc nói:

– Cậu đã ăn nhiều thế này rồi cơ à?

Hồn Nghê Tinh Kiều vẫn còn đang lang thang bên ngoài, bị Diêu Tự chạm một phát mà suýt ngã ngửa.

– Cậu sao thế? – Diêu Tự cảm thấy cậu hơi kỳ lạ – Ăn no quá à?

– À… – Nghê Tinh Kiều nhìn anh như có điều suy nghĩ, sau đó nói – Hay là… chúng ta đổi chỗ đi.

– Tại sao? – Diêu Tự không hiểu gì.

Lâm Tự Châu phè phỡn ngồi một bên xem kịch, mới làm chuyện xấu xong, tâm trạng vui phát ớn.

Cuối cùng Diêu Tự với Nghê Tinh Kiều cũng không đổi chỗ, vì Diêu Tự không đồng ý,

Nhưng Nghê Tinh Kiều thì thấy khó chịu sao đó, giống như cậu là nhân của miếng bánh sandwich vậy.

Hội thao chính thức khai mạc, vận động viên của mỗi lớp đều phải đi diễu hành, hai người ngồi hai bên Nghê Tinh Kiều đều được lớp phó thể dục gọi đi hết rồi, Lộ Lý cũng đi luôn.

Cậu duỗi dài cổ, tầm nhìn bám sát Diêu Tự và Lâm Tự Châu, phát hiện hai người kia đi cùng với nhau.

Dáng người Lâm Tự Châu cũng khá cao, nói một cách khách quan thì trông cũng ngon ăn ra phết, tuy không phải là kiểu Nghê Tinh Kiều thích.

Mặt Nghê Tinh Kiều viết đầy những chữ hoang mang, một mặt cậu cảm thấy chuyện này rất lạ, mặt khác lại cảm thấy hai người họ cũng xứng đôi.

Đợi đến khi những người kia đều đi khuất để chuẩn bị vào sân, Nghê Tinh Kiều mới thu hồi tầm mắt, nhìn thấy Lâm Tô Thần vẫn ngồi yên một chỗ nghe nhạc.

Nghê Tinh Kiều không nhịn được bèn ghé sang.

Chân cậu bó bột, nhích người qua cũng tốn sức.

Lâm Tô Thần cảm nhận được tiếng động bên này bèn quay người lại nhìn Nghê Tinh Kiều.

Bị Lâm Tô Thần nhìn vậy, Nghê Tinh Kiều cũng hơi ngại ngùng.

– Mình tên Nghê Tinh Kiều. – Từ sau khi đi học lại, Nghê Tinh Kiều chưa từng bắt chuyện với người bạn học mới này – Chuyện là… mình nghe Lộ Lý nói cậu là chị của Lâm Tự Châu.

– Cậu nói gì cơ? – Lâm Tô Thần không nghe rõ lời cậu nói, chỉ thấy miệng cậu mở mở khép khép.

Nhỏ tháo tai nghe xuống:

– Mình không nghe rõ.

Nghê Tinh Kiều càng lúng túng hơn.

Cái tình huống bây giờ, ai không biết còn tưởng là cậu nhân cơ hội không có ai nên tới bắt chuyện với người đẹp.

Mất mặt quá.

– Mình nói mình tên Nghê Tinh Kiều.

– Mình biết.

– Cậu biết?

– Lâm Tự Châu nói mình rồi.

Nghê Tinh Kiều hít vào một hơi.

– Ba nó tông cậu vô viện.

Người đẹp nói chuyện thẳng thắn quá.

– Đó không phải ba cậu sao? – Con riêng à?

– Cũng là ba mình. – Hai chị em nhà họ Lâm đã quen nói chuyện kiểu đó rồi.

Nghê Tinh Kiều cười lúng túng, cảm giác những ngón chân mình đang rúm lại vào nhau.

– Có chuyện gì à? – Lâm Tô Thần hỏi.

Nghê Tinh Kiều phát hiện vị nữ thần khiến Lộ Lý hồn điên phách đảo đúng là lạnh lùng, chỉ bằng mấy câu nói mà cậu cảm tưởng mình bị đóng băng rồi chứ.

– Mình muốn dò hỏi cậu một chuyện. – Nghê Tinh Kiều tự nhiên chột dạ – Không phải mình muốn do thám chuyện riêng tư của người ta đâu, chỉ đơn thuần là nhiều chuyện một tí thôi.

Cậu càng giải thích thì càng cho thấy cậu có tật giật mình.

– Lâm Tự Châu cậu ấy… – Nghê Tinh Kiều lén liếc lên đội hình diễu hành, lúc này cậu còn không nhìn thấy vận động viên của lớp mình đâu, cậu nói – Lâm Tự Châu đang yêu sớm hả?

– Cậu thích nó à? – Lâm Tô Thần thẳng thắn phát sợ, suýt nữa làm Nghê Tinh Kiều ngã ngửa lần nữa.

– Không không không không. – Nghê Tinh Kiều phủ nhận mau lẹ, chỉ sợ bị hiểu lầm – Không thích tí nào hết.

– Ừm, chắc cậu cũng không phải gu nó.

Toi rồi.

Đúng thật rồi.

Lâm Tô Thần đã nói như thế vậy thì Lâm Tự Châu là đồng tính trăm phần trăm rồi.

– Cậu muốn hỏi cái gì?

– Hết rồi, không có gì. – Đã có được đáp án rồi.

Nghê Tinh Kiều lại ngẩn ngơ nhích mông về ghế của mình, mấy giây sau cậu hỏi tiếp:

– Cậu ta có người yêu chưa?

Nhưng Lâm Tô Thần đã đeo tai nghe vào rồi, không nghe thấy lời cậu nói nữa.

Thôi, không hỏi nữa.

Biết càng nhiều thì chết càng sớm.

Bọn họ yêu đương đồng tính không phải đều cần bảo mật sao, lỡ đến lúc đó giết mình diệt khẩu thì biết làm thế nào?

Diêu Tự chơi với cậu từ nhỏ chắc sẽ không tàn nhẫn vậy đâu, nhưng tên Lâm Tự Châu thì chưa chắc, nhìn đã thấy không phải người tốt rồi.

Nghê Tinh Kiều ngồi rụt vai ở hàng ghế khán giả, trơ mắt nhìn đoàn diễu hành của lớp mình đi ngang.

Trên sân khấu, MC đọc tên vận động viên dự thi của lớp, cậu nhìn hai người kia đi ở cuối đội ngũ, không biết sao lại cảm thấy đây như là hôn lễ của bọn họ vậy.

Lại còn là hôn lễ ngoài trời nữa chứ.

Lãng mạn gớm!

Tư duy của Nghê Tinh Kiều trôi đi tuốt tuồn tuột, khi đội ngũ lớp 11/13 đi ngang qua trước mặt, cậu đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Diêu Tự và Lâm Tự Châu nắm tay nhau chui vào khu vườn nhỏ trong đêm khuya tĩnh mịch.

Còn Diêu Tự, một trong số các đương sự, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, đi diễu hành xong quay lại, anh tiện tay đưa tấm biển dán mã số của mình cho Nghê Tinh Kiều:

– Để ở chỗ cậu đi.

Nghê Tinh Kiều cầm lấy, nghĩ một hồi rồi đưa cho Lâm Tự Châu:

– Đưa cậu ta thì hơn.

Diêu Tự không hiểu:

– Đưa cậu ta làm gì?

Lâm Tự Châu nhịn cười, nhận lấy biển mã số của Diêu Tự từ tay Nghê Tinh Kiều.

Nghi thức khai mạc kết thúc, hội thao xem như chính thức bắt đầu.

Vì chạy cự ly dài là môn thi cuối cùng, phải đến chiều ngày thứ hai mới thi, cho nên lúc này Diêu Tự và Lâm Tự Châu đều ngồi ở hàng ghế khán giả.

Nếu là trước kia thì Nghê Tinh Kiều đã chen lên phía trước xem cảnh rộn ràng rồi, nhưng hôm nay chính bản thân cậu đang nằm giữa một cảnh rộn ràng khác.

Diêu Tự vặn nắp chai nước đưa cho Nghê Tinh Kiều.

Nghê Tinh Kiều:

– Mình tự vặn được, sau này cậu vặn cho Lâm Tự Châu thôi.

Diêu Tự cảm thấy không hiểu nổi Nghê Tinh Kiều:

– Mình vặn cho cậu ta làm gì?

Nghê Tinh Kiều muốn nói lại thôi, tu ừng ực hết nửa chai nước trái cây.

Ngày xưa mỗi lần có hội thao thì hôm đó không nổi gió cũng sẽ tuôn mưa, chuyện này giống như trời mưa ngày thi đại học vậy, đều là lời nguyền cả.

Nhưng lần này bọn họ may mắn, nắng vàng rực rỡ, không có một tí gió lộng nào.

Nghê Tinh Kiều vặn nắp chai nước mà lòng nặng nề tâm sự.

Từ khi biết Lâm Tự Châu tỏ tình với Diêu Tự, cậu cứ thấy trong lòng bức bối làm sao, suy nghĩ hết nửa ngày, mà càng nghĩ thì càng khó chịu.

– Lộ Lý! – Nghê Tinh Kiều quay ra sau, gào lên gọi Lộ Lý.

Lộ Lý đang cổ vũ hăng hái, Nghê Tinh Kiều gọi khản cả cổ nó mới chịu quay đầu lại.

– Cậu đi vệ sinh với mình đi.

Diêu Tự nghe cậu nói thế là đứng dậy ngay:

– Mình đưa cậu đi.

– Không cần, không cần đâu! – Không thể “tiếp xúc thân mật” như vậy với Diêu Tự được nữa. Nghê Tinh Kiều cảm thấy mình cần phải chỉnh đốn lại mối quan hệ của mình với Diêu Tự.

Lớn lên bên nhau từ cái thuở mặc quần tà lỏn, trước giờ Nghê Tinh Kiều chưa từng nghĩ có một ngày Diêu Tự lại yêu đương với người khác.

Cái tên này suốt ngày bám đít mình gọi “vợ ơi vợ à”, nhưng mà bây giờ, Diêu Tự sắp gọi người khác là vợ rồi.

Vẫn chưa quen được.

Lộ Lý và Diêu Tự đều cảm thấy lạ, nhưng Nghê Tinh Kiều không chịu, Diêu Tự cũng không ép, chỉ dặn Lộ Lý cẩn thận.

Nghê Tinh Kiều chống nạng, còn được Lộ Lý đỡ một bên, hai người đi chầm chậm về khu lớp học.

Lộ Lý nói:

– Cậu cãi nhau với anh Tự à?

– Không có.

– Chứ sao mà mình lại có vinh hạnh đi vệ sinh cùng cậu cơ chứ?

Nghê Tinh Kiều hừ mũi:

– Sợ cậu nghĩ mình ghẻ lạnh cậu.

Lộ Lý cười:

– Vậy thì mình phải cảm ơn cậu rồi.

Nghê Tinh Kiều không nói gì, chỉ vào bồn hoa trước mặt ý bảo là qua đó ngồi.

– Cậu không đi vệ sinh à?

– Không đi, nói thật thì mình muốn ra ngoài hóng gió một tí, ở đó ồn quá. – Chuyện lạ à nha, không ngờ còn có thể nghe Nghê Tinh Kiều chê người khác ồn.

– Cậu kì lạ lắm. – Lộ Lý đỡ cậu ngồi xuống bồn hoa – Cãi nhau thật rồi phải không?

– Lộ Lý, mình hỏi cậu một câu. – Nghê Tinh Kiều nói – Nếu như người bạn thân nhất với cậu từ nhỏ đến lớn lại có một người khác quan trọng hơn, cậu sẽ làm sao?

Lộ Lý rất nhạy cảm:

– Cậu nói anh Tự ấy à?

– Không phải! – Nghê Tinh Kiều mau chóng lái sang hướng khác – Là một cuốn tiểu thuyết mình đã đọc thôi.

– Ồ, vậy thì phải xem ai là nhân vật chính. – Lộ Lý nói – Nếu như nhân vật chính cuốn tiểu thuyết đó là một cặp thanh mai trúc mã, vậy thì cái người trúc mã đó có thể chiến thắng được cái kẻ thứ ba từ trên trời rớt xuống kia.

– Vậy nếu không phải thì sao?

– Vậy thì người trúc mã đó là nhân vật phụ. – Lộ Lý nói – Chuyện tình cảm đâu có phân biệt trước sau, có đôi khi chỉ là một khoảnh khắc thôi, một cái chớp mắt là vạn năm rồi.

Đột nhiên nó thẹn thùng nói với Nghê Tinh Kiều:

– Cậu nhìn xem, mình với Tô Thành chính là một cái chớp mắt đã vạn năm đấy.

– … Lộ Lý, cậu tởm quá.